Nguyên Dương đè Cố Thanh Bùi hôn nửa ngày, dưới sự thúc giục của hắn mới chịu buông tha. Thời điểm ánh mắt hai người tiếp xúc, thế nhưng lại cảm thấy gò má nóng đến hoảng hốt.
Cố Thanh Bùi vuốt mắt, vì che dấu xấu hổ, cấp tốc nói: "Chúng ta không còn bao nhiêu thời gian nữa, tôi hiện tại quay về công ty chuẩn bị tài liệu, cậu xem mình có thể làm được gì, thì mau chóng làm đi."
Nguyên Dương nói: "Tôi ngày mai hẹn người của ngân hàng X nói chuyện, hiện tại cái gì cũng làm không được, tôi quay về công ty cùng em."
Cố Thanh Bùi nhìn nhìn đồng hồ, "Hiện tại mới hơn tám giờ, chi bằng cậu hiện tại hẹn người luôn đi."
"Tôi muốn quay về công ty với em."
Cố Thanh Bùi nhíu mày nhìn y một cái.
Nguyên Dương kéo cổ tay hắn, không chút nào giấu diếm nói: "Tôi hiện tại chỉ muốn ở cùng với em, chỉ muốn nhìn thấy em, chỗ nào cũng không muốn đi."
Cố Thanh Bùi dở khóc dở cười.
Hai người xuống lầu đi thẳng đến bãi đỗ xe, Nguyên Dương lái xe đến công ty Cố Thanh Bùi, thời điểm trên đường, một bàn tay y vẫn luôn nắm lấy tay Cố Thanh Bùi. Cố Thanh Bùi lúc ban đầu cảm thấy không được tự nhiên, hắn dù sao cũng không phải thanh niên mười mấy hai mươi, có thể phóng khoáng biểu đạt nhiệt tình của bản thân thân, song nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến, làm cho hắn sau cùng cũng không rút tay về.
Trong văn phòng tối đen một mảnh, khác hẳn lúc ban ngày.
Cố Thanh Bùi mang theo Nguyên Dương đến phòng tài liệu, lấy hết tư liệu mấy dự án ra, hắn lật xem một chút, "Ngày mai tôi phải bảo pháp vụ cùng tài vụ tăng ca, may sao đại bộ phận mấy mảnh đất này đều đã được thẩm định, bằng không khẳng định không kịp. Người bên ngân hàng kia đến tột cùng có mấy phần chắc chắn vậy? Vạn nhất......"
Nguyên Dương ôm lấy hắn từ sau lưng.
Cố Thanh Bùi nhìn y, Nguyên Dương cũng nhìn hắn, ánh mắt để lộ nồng nhiệt bất thường.
Hắn nhìn ra được, tâm tư Nguyên Dương căn bản không đặt trên chính sự, hắn nhíu mày nói: "Chuyện chúng ta, để sau nói tiếp, hôm nay trước tiên xử lý sơ qua sự việc một lần, ngẫm lại vạn nhất thật sự không thể trả tiền, chúng ta phải ứng phó sao đây."
Nguyên Dương cúi đầu hôn lên cổ hắn, tương đối tùy hứng nói: "Tôi mặc kệ, tôi hiện tại nghĩ không vào chuyện gì khác nữa, ngập đầu óc chỉ có em mà thôi."
Trái tim Cố Thanh Bùi chợt đập mạnh, hắn nỗ lực duy trì trấn định, "Cậu chuyên nghiệp chút đi, hiện tại là lúc nào chứ."
"Tôi chờ lúc này hơn hai năm rồi, thời điểm gì thì cũng chẳng thể sánh với lúc này được." Nguyên Dương ngậm vành tai Cố Thanh Bùi, nhẹ nhàng cắn cắn, "Hết thảy tôi làm, chính là vì lúc này." Đồng thời lúc nói chuyện, tay y đã luồn vào trong quần áo Cố Thanh Bùi, tận tình vuốt ve làn da trơn nhẵn kia.
"Đủ rồi đó, chúng ta hiện tại chính là đang trong lúc nguy cấp đó."
"Tôi cũng đang trong lúc nguy cấp mà." Nguyên Dương cố ý thúc lên trước, Cố Thanh Bùi có thể cảm giác được dục vọng bừng bừng phấn chấn kia kêu gào muốn phát tiết.
Cố Thanh Bùi có chút lúng túng, "Nơi này là văn phòng!"
"Tôi biết, chỗ tốt đó." Nguyên Dương một phen ôm lấy thắt lưng hắn, đem toàn thân hắn đè ngã lên bàn công tác cực đại, nụ hôn như mưa rơi lên mặt, lên cổ Cố Thanh Bùi. áo sơmi của Cố Thanh Bùi rất nhanh đã bị Nguyên Dương lột bỏ, lồng ngực trắng trẻo thoáng đã trần trụi.
Cố Thanh Bùi đấu tranh trong lòng trong chốc lát, đã liền thỏa hiệp. Hắn ôm cổ Nguyên Dương, hôn lên phần râu lún phún mọc của Nguyên Dương, "Muốn làm thì nhanh lên, chúng ta ngày mai có rất nhiều chính sự đấy......"
Nguyên Dương vừa lột quần hắn, vừa nói: "Chuyện của chúng ta, so với tất cả đều quan trọng hơn." Y ngậm môi Cố Thanh Bùi, dùng sức mút liếm hôn.
Cố Thanh Bùi nhắm hai mắt lại, quyết định phóng túng bản thân một phen, làm chút chuyện điên cuồng không phù hợp với tuổi.
Nụ hôn của Nguyên Dương lại chợt đình chỉ.
Cố Thanh Bùi mở mắt, nghi hoặc nhìn y, mắt thấy vành mắt Nguyên Dương chậm rãi chuyển hồng.
"Cậu sao thế?"
Nguyên Dương mím môi, nhẹ giọng nói: "Em thật sự đã quay về rồi sao."
Cố Thanh Bùi không nói gì.
Nguyên Dương run giọng nói: "Em rốt cục đã trở lại."
Cố Thanh Bùi ôm chặt lấy đầu y.
Nguyên Dương đột nhiên mất sạch khí tực toàn thân, tê liệt ngã lên thân Cố Thanh Bùi, y ôm thắt lưng Cố Thanh Bùi, ngay cả hô hấp cũng đều cực nhẹ, sợ hãi hết thảy đều là đang nằm mơ. Y e sợ cho động tác của mình quá lớn, thanh âm quá ồn, khiến không gian giấc mộng này sụp đổ.
Đầu mũi Cố Thanh Bùi cay xè, cố nén hàng lệ, nhẹ giọng nói: "Tôi về rồi đây."
Thanh âm của Nguyên Dương mang theo nghẹn ngào "Có biết tôi nhớ em lắm không."
Cố Thanh Bùi trầm mặc một chút, thành thực nói: "Tôi không biết."
"Em đương nhiên không biết. Em không biết thời điểm em đi tôi đau khổ biết bao, em không biết lúc tôi xem những tấm hình thám tử tư gửi tới, tôi nhìn được mà không chạm đến được, là tư vị gì đâu. Tôi mỗi lần nhìn thấy em cười trong ảnh, liền hận đến muốn tát, dựa vào cái gì tôi khổ sở như vậy, mà em mẹ nó còn có thể cười chứ."
Cố Thanh Bùi nhắm hai mắt lại, yên lặng lắng nghe.
"Em đi rồi, tôi rốt cuộc không về nhà nữa. Tôi tìm người vay tiền khắp chốn, làm xong cái dự án Thiên Tân kia, sau đó liều mạng công tác, liều mạng kiếm tiền. Tôi sử dụng hết toàn bộ những quan hệ trước kia khinh thường, tôi làm toàn bộ những chuyện trước kia mình không muốn. Tôi chính là muốn cho em xem, Nguyên Dương tôi không có chỗ nào kém hơn Vương Tấn cả, em nếu theo hắn không cần tôi, thì chính là mắt chó mù rồi." Thanh âm của Nguyên Dương run rẩy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc.
Cố Thanh Bùi vẫn như cũ không lên tiếng. Hai năm nay, sự cô độc cùng hoang mang của hắn, sự khuyết thiếu cùng thống khổ của hắn, thì phải tìm ai để nói đây.
Nguyên Dương nghẹn ngào nói: "Tất cả những chuyện lúc đó, đều là tôi thiếu nợ em, chính là tôi ngoại trừ giải thích cái gì cũng làm không được. Em vì sao không thể đợi tôi một chút, sẽ có một ngày tôi có thể gánh vác được, cái gì tôi cũng nguyện ý đảm đương vì em, em sao có thể cứ như vậy mà đi chứ."
Cố Thanh Bùi thở dài một hơi, "Nguyên Dương, tôi không muốn nói những chuyện này nữa."
Truy cứu lúc trước ai nợ ai, ai phụ ai, đã không có gì ý nghĩa gì nữa. Điều quan trọng nhất là, bọn họ hiện tại lại có thể ôm được nhau.
Nguyên Dương không nói thêm nữa, chỉ vùi đầu vào trong cổ Cố Thanh Bùi, hô hấp thật sâu. Y tựa như ôm một cọng rơm cứu mạng, như thế nào cũng không chịu buông tay.
Đêm đó bọn họ không về nhà, mà ngủ lại tại gian nghỉ trưa của Cố Thanh Bùi. Hai người không làm gì, chỉ ôm nhau nhập mộng, một giấc này ngủ đến yên ổn vô cùng.
Ngày hôm sau, Nguyên Dương đi gặp lãnh đạo ngân hàng X, Cố Thanh Bùi mang theo mấy người của tài vụ cùng pháp vụ bắt đầu chỉnh lý lại tư liệu dự án, làm công tác đảm bảo. Hai người chia hai đầu, một khắc không ngừng bận rộn.
Mấy quản lý cao cấp của công ty sau khi biết Cố Thanh Bùi muốn làm gì, đều cho rằng ông chủ của mình điên rồi, tới tấp khuyên can. Cố Thanh Bùi vì vậy đặc biệt mở một cuộc họp thuyết phục bọn họ, nguyên nhân nói đến mạch lạc rõ ràng, đương nhiên, quan hệ cá nhân giữa hắn cùng Nguyên Dương thì một chữ cũng không đề cập tới, cuối cùng đã trấn an được lòng người.
Buổi tối thứ bảy, Cố Thanh Bùi mang theo người tăng ca tới hơn chín giờ.
Nguyên Dương sau khi xong việc, đến công ty đón hắn, hai người cùng nhau trở về nhà Cố Thanh Bùi.
Vừa vào cửa Nguyên Dương liền đem Cố Thanh Bùi đè lên sofa. Lần này y chẳng chút chần chừ, lưu loát lột quần áo Cố Thanh Bùi, dùng dục vọng đã vận sức chờ phát động của mình hung hăng xỏ xuyên qua người dưới thân.
Cố Thanh Bùi gắt gao ôm cổ Nguyên Dương, theo động tác của Nguyên Dương điên cuồng chìm nổi trong bể dục.
Hai người không có câu nào dư thừa. Ngay cả Nguyên Dương bình thường luôn thích nói mấy lời hạ lưu khiến người xấu hổ đến đỏ mặt, cũng cơ hồ không lên tiếng, chỉ dùng hết khí lực toàn thân để chiếm dụng, để chinh phục, nỗ lực dùng hết thảy đụng chạm để chứng minh Cố Thanh Bùi thật sự thuộc về y.
Mà lời hồi đáp của Cố Thanh Bùi, là sự tiếp nhận triệt để cùng tình dục không thể khống chế.
Hai người liều mạng làm tình, tựa như muốn bổ khuyết cho hai năm quá khứ trong một đêm nay.
Cố Thanh Bùi vuốt mắt, vì che dấu xấu hổ, cấp tốc nói: "Chúng ta không còn bao nhiêu thời gian nữa, tôi hiện tại quay về công ty chuẩn bị tài liệu, cậu xem mình có thể làm được gì, thì mau chóng làm đi."
Nguyên Dương nói: "Tôi ngày mai hẹn người của ngân hàng X nói chuyện, hiện tại cái gì cũng làm không được, tôi quay về công ty cùng em."
Cố Thanh Bùi nhìn nhìn đồng hồ, "Hiện tại mới hơn tám giờ, chi bằng cậu hiện tại hẹn người luôn đi."
"Tôi muốn quay về công ty với em."
Cố Thanh Bùi nhíu mày nhìn y một cái.
Nguyên Dương kéo cổ tay hắn, không chút nào giấu diếm nói: "Tôi hiện tại chỉ muốn ở cùng với em, chỉ muốn nhìn thấy em, chỗ nào cũng không muốn đi."
Cố Thanh Bùi dở khóc dở cười.
Hai người xuống lầu đi thẳng đến bãi đỗ xe, Nguyên Dương lái xe đến công ty Cố Thanh Bùi, thời điểm trên đường, một bàn tay y vẫn luôn nắm lấy tay Cố Thanh Bùi. Cố Thanh Bùi lúc ban đầu cảm thấy không được tự nhiên, hắn dù sao cũng không phải thanh niên mười mấy hai mươi, có thể phóng khoáng biểu đạt nhiệt tình của bản thân thân, song nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến, làm cho hắn sau cùng cũng không rút tay về.
Trong văn phòng tối đen một mảnh, khác hẳn lúc ban ngày.
Cố Thanh Bùi mang theo Nguyên Dương đến phòng tài liệu, lấy hết tư liệu mấy dự án ra, hắn lật xem một chút, "Ngày mai tôi phải bảo pháp vụ cùng tài vụ tăng ca, may sao đại bộ phận mấy mảnh đất này đều đã được thẩm định, bằng không khẳng định không kịp. Người bên ngân hàng kia đến tột cùng có mấy phần chắc chắn vậy? Vạn nhất......"
Nguyên Dương ôm lấy hắn từ sau lưng.
Cố Thanh Bùi nhìn y, Nguyên Dương cũng nhìn hắn, ánh mắt để lộ nồng nhiệt bất thường.
Hắn nhìn ra được, tâm tư Nguyên Dương căn bản không đặt trên chính sự, hắn nhíu mày nói: "Chuyện chúng ta, để sau nói tiếp, hôm nay trước tiên xử lý sơ qua sự việc một lần, ngẫm lại vạn nhất thật sự không thể trả tiền, chúng ta phải ứng phó sao đây."
Nguyên Dương cúi đầu hôn lên cổ hắn, tương đối tùy hứng nói: "Tôi mặc kệ, tôi hiện tại nghĩ không vào chuyện gì khác nữa, ngập đầu óc chỉ có em mà thôi."
Trái tim Cố Thanh Bùi chợt đập mạnh, hắn nỗ lực duy trì trấn định, "Cậu chuyên nghiệp chút đi, hiện tại là lúc nào chứ."
"Tôi chờ lúc này hơn hai năm rồi, thời điểm gì thì cũng chẳng thể sánh với lúc này được." Nguyên Dương ngậm vành tai Cố Thanh Bùi, nhẹ nhàng cắn cắn, "Hết thảy tôi làm, chính là vì lúc này." Đồng thời lúc nói chuyện, tay y đã luồn vào trong quần áo Cố Thanh Bùi, tận tình vuốt ve làn da trơn nhẵn kia.
"Đủ rồi đó, chúng ta hiện tại chính là đang trong lúc nguy cấp đó."
"Tôi cũng đang trong lúc nguy cấp mà." Nguyên Dương cố ý thúc lên trước, Cố Thanh Bùi có thể cảm giác được dục vọng bừng bừng phấn chấn kia kêu gào muốn phát tiết.
Cố Thanh Bùi có chút lúng túng, "Nơi này là văn phòng!"
"Tôi biết, chỗ tốt đó." Nguyên Dương một phen ôm lấy thắt lưng hắn, đem toàn thân hắn đè ngã lên bàn công tác cực đại, nụ hôn như mưa rơi lên mặt, lên cổ Cố Thanh Bùi. áo sơmi của Cố Thanh Bùi rất nhanh đã bị Nguyên Dương lột bỏ, lồng ngực trắng trẻo thoáng đã trần trụi.
Cố Thanh Bùi đấu tranh trong lòng trong chốc lát, đã liền thỏa hiệp. Hắn ôm cổ Nguyên Dương, hôn lên phần râu lún phún mọc của Nguyên Dương, "Muốn làm thì nhanh lên, chúng ta ngày mai có rất nhiều chính sự đấy......"
Nguyên Dương vừa lột quần hắn, vừa nói: "Chuyện của chúng ta, so với tất cả đều quan trọng hơn." Y ngậm môi Cố Thanh Bùi, dùng sức mút liếm hôn.
Cố Thanh Bùi nhắm hai mắt lại, quyết định phóng túng bản thân một phen, làm chút chuyện điên cuồng không phù hợp với tuổi.
Nụ hôn của Nguyên Dương lại chợt đình chỉ.
Cố Thanh Bùi mở mắt, nghi hoặc nhìn y, mắt thấy vành mắt Nguyên Dương chậm rãi chuyển hồng.
"Cậu sao thế?"
Nguyên Dương mím môi, nhẹ giọng nói: "Em thật sự đã quay về rồi sao."
Cố Thanh Bùi không nói gì.
Nguyên Dương run giọng nói: "Em rốt cục đã trở lại."
Cố Thanh Bùi ôm chặt lấy đầu y.
Nguyên Dương đột nhiên mất sạch khí tực toàn thân, tê liệt ngã lên thân Cố Thanh Bùi, y ôm thắt lưng Cố Thanh Bùi, ngay cả hô hấp cũng đều cực nhẹ, sợ hãi hết thảy đều là đang nằm mơ. Y e sợ cho động tác của mình quá lớn, thanh âm quá ồn, khiến không gian giấc mộng này sụp đổ.
Đầu mũi Cố Thanh Bùi cay xè, cố nén hàng lệ, nhẹ giọng nói: "Tôi về rồi đây."
Thanh âm của Nguyên Dương mang theo nghẹn ngào "Có biết tôi nhớ em lắm không."
Cố Thanh Bùi trầm mặc một chút, thành thực nói: "Tôi không biết."
"Em đương nhiên không biết. Em không biết thời điểm em đi tôi đau khổ biết bao, em không biết lúc tôi xem những tấm hình thám tử tư gửi tới, tôi nhìn được mà không chạm đến được, là tư vị gì đâu. Tôi mỗi lần nhìn thấy em cười trong ảnh, liền hận đến muốn tát, dựa vào cái gì tôi khổ sở như vậy, mà em mẹ nó còn có thể cười chứ."
Cố Thanh Bùi nhắm hai mắt lại, yên lặng lắng nghe.
"Em đi rồi, tôi rốt cuộc không về nhà nữa. Tôi tìm người vay tiền khắp chốn, làm xong cái dự án Thiên Tân kia, sau đó liều mạng công tác, liều mạng kiếm tiền. Tôi sử dụng hết toàn bộ những quan hệ trước kia khinh thường, tôi làm toàn bộ những chuyện trước kia mình không muốn. Tôi chính là muốn cho em xem, Nguyên Dương tôi không có chỗ nào kém hơn Vương Tấn cả, em nếu theo hắn không cần tôi, thì chính là mắt chó mù rồi." Thanh âm của Nguyên Dương run rẩy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc.
Cố Thanh Bùi vẫn như cũ không lên tiếng. Hai năm nay, sự cô độc cùng hoang mang của hắn, sự khuyết thiếu cùng thống khổ của hắn, thì phải tìm ai để nói đây.
Nguyên Dương nghẹn ngào nói: "Tất cả những chuyện lúc đó, đều là tôi thiếu nợ em, chính là tôi ngoại trừ giải thích cái gì cũng làm không được. Em vì sao không thể đợi tôi một chút, sẽ có một ngày tôi có thể gánh vác được, cái gì tôi cũng nguyện ý đảm đương vì em, em sao có thể cứ như vậy mà đi chứ."
Cố Thanh Bùi thở dài một hơi, "Nguyên Dương, tôi không muốn nói những chuyện này nữa."
Truy cứu lúc trước ai nợ ai, ai phụ ai, đã không có gì ý nghĩa gì nữa. Điều quan trọng nhất là, bọn họ hiện tại lại có thể ôm được nhau.
Nguyên Dương không nói thêm nữa, chỉ vùi đầu vào trong cổ Cố Thanh Bùi, hô hấp thật sâu. Y tựa như ôm một cọng rơm cứu mạng, như thế nào cũng không chịu buông tay.
Đêm đó bọn họ không về nhà, mà ngủ lại tại gian nghỉ trưa của Cố Thanh Bùi. Hai người không làm gì, chỉ ôm nhau nhập mộng, một giấc này ngủ đến yên ổn vô cùng.
Ngày hôm sau, Nguyên Dương đi gặp lãnh đạo ngân hàng X, Cố Thanh Bùi mang theo mấy người của tài vụ cùng pháp vụ bắt đầu chỉnh lý lại tư liệu dự án, làm công tác đảm bảo. Hai người chia hai đầu, một khắc không ngừng bận rộn.
Mấy quản lý cao cấp của công ty sau khi biết Cố Thanh Bùi muốn làm gì, đều cho rằng ông chủ của mình điên rồi, tới tấp khuyên can. Cố Thanh Bùi vì vậy đặc biệt mở một cuộc họp thuyết phục bọn họ, nguyên nhân nói đến mạch lạc rõ ràng, đương nhiên, quan hệ cá nhân giữa hắn cùng Nguyên Dương thì một chữ cũng không đề cập tới, cuối cùng đã trấn an được lòng người.
Buổi tối thứ bảy, Cố Thanh Bùi mang theo người tăng ca tới hơn chín giờ.
Nguyên Dương sau khi xong việc, đến công ty đón hắn, hai người cùng nhau trở về nhà Cố Thanh Bùi.
Vừa vào cửa Nguyên Dương liền đem Cố Thanh Bùi đè lên sofa. Lần này y chẳng chút chần chừ, lưu loát lột quần áo Cố Thanh Bùi, dùng dục vọng đã vận sức chờ phát động của mình hung hăng xỏ xuyên qua người dưới thân.
Cố Thanh Bùi gắt gao ôm cổ Nguyên Dương, theo động tác của Nguyên Dương điên cuồng chìm nổi trong bể dục.
Hai người không có câu nào dư thừa. Ngay cả Nguyên Dương bình thường luôn thích nói mấy lời hạ lưu khiến người xấu hổ đến đỏ mặt, cũng cơ hồ không lên tiếng, chỉ dùng hết khí lực toàn thân để chiếm dụng, để chinh phục, nỗ lực dùng hết thảy đụng chạm để chứng minh Cố Thanh Bùi thật sự thuộc về y.
Mà lời hồi đáp của Cố Thanh Bùi, là sự tiếp nhận triệt để cùng tình dục không thể khống chế.
Hai người liều mạng làm tình, tựa như muốn bổ khuyết cho hai năm quá khứ trong một đêm nay.