Mấy ngày tiếp theo, Nguyên Dương nề nếp đến thần kỳ.
Cũng không hề nhắc lại vấn đề tính hướng làm cho Cố Thanh Bùi kinh hồn bạt vía, giao cho y công việc gì, tuy rằng vẫn không hề vui vẻ, song cũng vẫn đi làm.
Cố Thanh Bùi nghĩ thầm, nếu có thể luôn luôn nghe lời như vậy thì tốt rồi.
Bản thân hắn chính là một người có sự kiềm chế tương đối mạnh, không có loại tính cách quyết đoán cùng cứng rắn như vậy, thì sẽ không thể đảm đương nổi chức vụ quản lý. Người bình thường ở chung cùng hắn, đều ít nhiều sẽ có cảm giác bị hắn áp chế. Hắn cảm thấy trong tất cả những người đã từng cùng hắn kết giao thân thiết, vợ cũ Triệu Viện của hắn là người thông minh nhất. Ngay từ đầu là một cô gái cá tính độc lập, nàng luôn phản kháng lại sự độc đoán của hắn, sau lại phát hiện ra rằng hắn luôn luôn đúng, liền dứt khoát không kháng cự nữa, tỉnh táo vô cùng. Bởi vậy nếu không phải bởi vì tính hướng hắn có vấn đề, hai người sẽ chung sống thật sự hạnh phúc.
Mà Nguyên Dương lại kẻ có tính cách so với hắn còn cứng rắn còn quật cường hơn, vĩnh viễn không có khả năng nhận thua, hai người đều thuộc loại cứng đối cứng. Hơn nữa Cố Thanh Bùi còn có góc ngoặt lý trí, hoặc là khúc tuyến cứu quốc*, Nguyên Dương thì lại chính là một chút cũng không thoái nhượng, giống chiếc chiến xa đấu đá bừa bãi, lực sát thương cực đại. Dưới tình huống như vậy, hai người muốn hòa bình ở chung, trừ phi có một bên thỏa hiệp, đáng tiếc hiện tại hai người đều vẫn còn đang đối chọi, không ai nguyện ý nhận thua.
*Khúc tuyến cứu quốc: Xuất phát từ cuộc chiến kháng Nhật xâm lược, trong đó tất cả các biện pháp ngoại trừ quân sự đều là "đường vòng cứu nước". Mang ý nếu dùng thủ đoạn không đủ để giải quyết, không thể trực tiếp đối kháng thì sẽ áp dụng phương thức gián tiếp từ từ.
Vé máy bay khách sạn đều đã đặt ổn thỏa, Cố Thanh Bùi cũng đích thân liên hệ hành trình cùng Nguyên Lập Giang.
Thời điểm buổi chiều tan tầm, Nguyên Dương đưa Cố Thanh Bùi về nhà, Cố Thanh Bùi chẳng hiểu sao tâm tình cũng không tồi, khẽ cười mấy tiếng nhỏ, đột nhiên hỏi: "Hành lý thu dọn xong chưa?"
"Đi có ngày, có cái gì mà thu dọn chứ."
"Ít nhất cũng phải mang hai bộ chỉnh tề đi, chúng ta là đi khảo sát giá trị sát nhập, chẳng lẽ cậu lại mặc quần bò đi sao? Phải mặc phục trang giống ngày đi làm bình thường đó."
Nguyên Dương không kiên nhẫn nói: "Biết rồi."
Trong đầu y còn đang nghĩ đến cuộc điện thoại hôm nay của Bành Phóng, nói rằng người đã tìm được xong xuôi, là một tay già đời, bất cứ dạng GAY nào cũng đều có thể hầu hạ, trả thù lao sòng phẳng, nhưng nếu muốn hắn phối hợp, ít nhất phải có cơ hội. Y liền hỏi tạo cơ hội thế nào, Bành Phóng liền cười xấu xa nói rằng để y hạ dược Cố Thanh Bùi.
Nguyên Dương đối với việc hạ dược thật sự không dậy nổi hứng thú, y có thể trực tiếp đem Cố Thanh Bùi trói lại, hà tất phải phí sức hạ dược chứ.
Kết quả Bành Phóng không đáp ứng, nói y nếu đem người trói lại, thì người được tìm đến kia khẳng định sẽ sợ bọn y là kẻ phạm tội, phỏng chừng sẽ liền bỏ chạy, nên bắt buộc phải hạ dược. Hạ dược xong hai người khoái hoạt thông suốt, quá trình thuận lợi lại toàn vẹn.
Nguyên Dương còn đang lưỡng lự, Bành Phóng lại cấp bách y như việc của chính mình, lập tức vỗ đùi nói y vô dụng, để tự gã cũng đến Hàng Châu xem sao.
Có người đến giúp y làm chuyện này thì càng tốt, đỡ phải tự tay y động thủ.
Bất quá, y rất muốn hỏi Bành Phóng một chút, cái gã trai bao tìm được kia, là muốn để cho Cố Thanh Bùi thượng, hay là để thượng Cố Thanh Bùi.
Không biết vì cái gì, y đối vấn đề này đặc biệt lưu tâm, song y lại không mở miệng hỏi nổi, Bành Phóng lại không thích đàn ông, phỏng chừng cũng không rõ loại sự tình này.
Chi bằng đích thân hỏi thử xem? Trong lòng Nguyên Dương có chút khác thường, nhưng lại không thể nói rõ là vì cái gì. Y không có bất luận cảm giác chột dạ hổ thẹn gì, càng miễn bàn cảm giác phạm tội, nhưng y chính là cảm thấy trong lòng khó chịu, mà lại chẳng thể nói rõ là nguyên nhân gì.
Có lẽ là bởi vì, thủ đoạn để chế ngự Cố Thanh Bùi này, không phải là loại mà y muốn. Những đả kích đến từ Cố Thanh Bùi, lại không phải nắm đấm, đao côn, súng đạn, mà lại giống như một đống bông vải, y có muốn phản công, lại không biết nên đánh trả như thế nào. Y thà để hắn dùng đến nắm đấm, đao côn, súng đạn, ít nhất y còn có thể ứng phó.
Bất quá, mặc kệ dùng phương pháp gi, y cùng đều muốn lật đổ Cố Thanh Bùi triệt để. Y vừa không muốn cả ngày bị người quản thúc, cũng không muốn ở bên người một gã đồng tính luyến ái. Huống chi, Cố Thanh Bùi đắc tội y cả một đống nợ nần, thế nào cũng phải hảo hảo mà thanh toán hết.
"Tuần tới Nguyên đổng sẽ qua đây, cậu nên để ngài ấy xem một chút phương diện công tác của cậu. Cậu tranh thủ thể hiện tốt một chút, ngài ấy sẽ thêm yên tâm, tôi cũng có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ, bản thân cậu cũng sẽ không bị nhìn chòng chọc suốt cả ngày, đây mới là chuyện tốt nhất nhất cử tam tiện đấy. Cậu bé ngốc, sau này cũng đừng cáu kỉnh với tôi nữa."
Nguyên Dương căm ghét nói: "Ông mẹ nó đang dạy con đó hả?! Đừng dùng loại giọng điệu như thế nói chuyện với tôi."
Cố Thanh Bùi ha ha cười, thầm nghĩ nếu có đứa con như cậu, tôi liền trực tiếp quẳng xuống bồn cầu.
Buổi sáng ngày hôm sau, hai lái xe của công ty phân biệt đón năm người, đưa ra sân bay.
Cố Thanh Bùi ngồi chính là khoang hạng nhất, những người khác đều ngồi khoang phổ thông giống nhau. Nguyên Dương đối với chuyện ngồi tại chỗ nào căn bản không có gì đáng kể, nhưng chỉ cần có quan hệ với Cố Thanh Bùi một cái, y sẽ không thoải mái, cảm thấy gã họ Cố này thực mẹ nó sĩ diện, tất cả chi tiêu ăn mặc đều phải thật tốt, một thằng đàn ông lại tinh tế giống như đàn bà thì để làm cái éo gì chứ.
Ngồi bên cạnh Nguyên Dương chính là Vương quản ly bộ đầu tư thể trọng gần hai trăm cân*. Vương quản lý là người hiền lành, đặc biệt thích nói chuyện. Nguyên Dương một bên bị hắn chen chúc, một bên nghe hắn buôn đủ chuyện nhà chuyện cửa, phiền đến đỉnh đầu cũng muốn xì khói.
* 斤: đối với mình "cân" là "cân" thôi, chả hiểu sao ở đây lại ghi là =1/2kg =))). Cũng tức là 200 cân ở đây = 100kg hở.
Y tình nguyện ngồi một xó còn hơn.
Một lát sau, tiếp viên hàng không tiến lại, nhìn thấy hắn ánh mắt đầu tiên là sáng ngời, sau đó lập tức che dấu, cúi người nói với y: "Là Nguyên tiên sinh phải không?"
Nguyên Dương gật gật đầu, "Làm sao vậy? "
"Cố tiên sinh muốn cậu đem hành lý của ngài ấy qua, ngài ấy muốn thay bộ quần áo."
"Cái gì?" Nguyên Dương trừng con ngươi.
Tiếp viên hàng không xinh đẹp kia bị dọa sợ, biểu tình của Nguyên Dương có chút hung hãn, cô chần chừ nói: "Tôi chỉ là nhắn dùm lời Cố tiên sinh, ngài ấy nói với tôi cậu là trợ lý của ngài ấy."
Nguyên Dương hừ một tiếng thật mạnh, đứng dậy mở giá hành lý, lấy va ly của Cố Thanh Bùi ra.
Bàn thân Cố Thanh Bùi chỉ cầm mỗi bao máy tính, tất cả hành lý khác đều là Nguyên Dương mang. Y xách hành lý đi đến khoang hạng nhất, liền thấy Cố Thanh Bùi đang nhàn nhã dùng máy tính xem film.
Nguyên Dương đem hành lý quẳng đến bên chân hắn, nếu không phải Cố Thanh Bùi né tránh kịp thời, khẳng định sẽ đập trúng chân.
Cố Thanh Bùi tháo tai nghe xuống, nhíu mày nhìn y một cái, "Sao cậu cứ luôn hấp tấp bộp chộp thế, chả ra làm sao cả."
Nguyên Dương tức giận đến nghĩ muốn đập hắn, "Ông rốt cuộc là muốn làm gì."
"Hàng Châu so với Bắc Kinh ấm áp hơn, tôi mới nãy đã cởi áo lông. Chốc lát nữa xuống máy bay mặc áo khoác dày một chút là đủ rồi, nếu không sẽ bị nóng." Nói xong hắn đem áo lông đưa cho Nguyên Dương, "Giúp tôi gấp tử tế bỏ vào trong rương, bên trong rương có bao chống bụi của nó đấy."
Khoang hạng nhất đặc biệt trống, chỉ ngồi hai người, Nguyên Dương dứt khoát đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn, thô bạo mở rương ra, đem áo lông nhét nút vào trong, sau đó lại thô bạo kéo roạt khóa lên.
Cố Thanh Bùi nhíu mày nhìn động tác của y, lắc lắc đầu, thở dài: "Ngay cả công việc của trợ lý như vậy, cậu cũng đều làm không tốt, cha cậu đến khi nào mới có thể yên tâm về cậu được đây."
Nguyên Dương lạnh nhạt nói: "Nếu công việc chính là hầu hạ ông, tôi đây cả đời cũng đều làm không tốt. Họ Cố kia, ông kiêu ngạo không được mấy ngày nữa đâu."
Cố Thanh Bùi nhún vai, "Cậu rất không hiểu chuyện, tôi là đang bồi dưỡng cậu, cậu lại vẫn cứ cho rằng tôi là chĩa mũi nhọn vào cậu." Tuy rằng hắn quả thật là muốn giáo huấn Nguyên Dương, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
"Ai thèm ông bồi dưỡng chứ." Nguyên Dương trừng mắt liếc hắn một cái, quay mặt đi.
Cố Thanh Bùi phất phất tay, "Xách va ly về đi, đừng có vứt lại chỗ này."
"Tôi chẳng muốn về."
"Cậu không mua vé, đừng có ở lỳ trong này không đi, khó coi lắm."
"Chi bằng ông quay về đó đi, vừa vặn cùng Vương quản lý yêu quý của ông hảo hảo mà tâm sự."
"Cậu đối với Vương quản lý có bất mãn gì sao? Ông ấy người rất được việc."
"Nói nhảm quá nhiều."
"Cậu thật sự là......" Cố Thanh Bùi lắc lắc đầu, "Mau quay về đi."
"Ta nói rồi, muốn thì ông đi mà quay về." Nguyên Dương hạ phần dựa lưng trên ghế xuống, tựa hồ tính toán nghỉ ngơi trong chốc lát.
Có nữ tiếp viên hàng không đi ngang qua nhìn thoáng về phía bọn họ, Cố Thanh Bùi ngẩng đầu, cười xin lỗi với cô. Tiếp viên hàng không kia mặt đỏ lên, không nói gì liền vội bước đi.
Máy bay rất nhanh đã hạ cánh.
Người của bên hóa chất Hakugen phái xe tới đón bọn họ, trước đưa bọn họ đến khách sạn. Giữa trưa ông chủ của Hakugen, mời bọn họ ăn bữa cơm, trao đổi một ít tin tức.
Cố Thanh Bùi không dự định trì hoãn thời gian, tính toán buổi chiều liền dẫn người đến công ty để khảo sát.
Khảo sát giá trị thực mất hai ngày rưỡi, Cố Thanh Bùi như thường lệ cho bọn họ nghỉ ngơi hai ngày, để bọn họ ngao du ở Hàng Châu một hồi, hơn nữa còn tài trợ phí tổn du lịch.
Chính hắn cũng tính toán thả lỏng một chút, đến quán bar chơi một hồi.
Hắn có phần thích tình một đêm gì đó ở vùng đất khác, sự mạo hiểm đụng phải người quen ở chốn này nhỏ đến mức có thể xem nhẹ, hơn nữa cũng sẽ không dây dưa dài dòng, là chốn tiêu phí thời gian nghỉ ngơi tốt nhất.
Buổi tối ngày thứ bảy, Cố Thanh Bùi thay một bộ thường phục tính toán xuất môn.
Thời điểm ngang qua phòng Nguyên Dương, Nguyên Dương vừa vặn mở cửa đi ra. Theo y đi ra còn có một người con trai tuổi tác xấp xỉ, nhìn qua rất phong lưu, tựa hồ là bằng hữu của y.
Ba người đối mặt, liền sững người.
Bành Phóng là người đầu tiên phản ứng lại, cười vươn tay, "A, vị này chính là Cố tổng phải không."
Cố Thanh Bùi cười đưa tay nắm lại, "Xin chào xin chào."
Nguyên Dương nhíu mày, "Đang định đi đâu hả."
Cố Thanh Bùi nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Ra ngoài đi dạo thôi."
Nguyên Dương còn muốn nói cái gì, Bành Phóng liền đưa mắt ra hiệu cho hắn.
Cố Thanh Bùi nheo mắt nhìn hai người, lại cùng Bành Phóng khách sáo mấy câu rồi bước đi.
Sau khi Cố Thanh Bùi đi rồi, Bành Phóng xoa tay xắn áo nói: "Tao đã nói rồi mà, đàn ông ra vùng khác công tác, có mấy người là không ra ngoài chơi bời đây, mày còn lo lắng không có cơ hội, không phải là đến rồi đấy à."
Nguyên Dương liếc xéo gã, "Mày lớn nhỏ gì cũng là ông chủ công ty, thế đ* nào lại cứ như đám paparazzi vậy. Mấy chuyện khác có thấy mày để tâm vậy đâu, thế mà vừa dính đến chuyện xấu, mày đã liền hăng hái rồi."
"Bậy nào, huynh đệ đây là vì giúp mày, mày lại còn nói tao như vậy, thực không lương tâm."
"Câm miệng đi ku, mau đuổi theo đi, xem hắn đi chỗ nào, mày liên hệ cái thằng điếm kia đi, để cho nó xuất hiện."
Cố Thanh Bùi hồn nhiên không biết bị người theo dõi, dựa vào trí nhớ để lái xe taxi dẫn hắn đến một GAY bar đã tới trước kia. Hắn nhỡ rõ trong chỗ đó hàng tốt có rất nhiều, đêm nay hẳn là không lo tìm không ra người.
Sau khi tới quán bar, Cố Thanh Bùi bao trọn cả ghế dài, lấy tư thái săn bắn nhìn như nhàn nhã ngồi, ánh mắt lại sục sạo lùng tìm con mồi thích hợp giữa sân, đồng thời cũng chờ con mồi tự thân dâng lên tận cửa.
Chỉ chốc lát sau, một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai đến ngồi bên cạnh hắn.
Cố Thanh Bùi cười cười, dịch vào nhường chỗ. Hắn bất động thanh sắc đánh giá người này một phen, cảm giác cũng không quá phù hợp với khẩu vị bản thân. Hắn vẫn là thích những cậu bé có phần non nớt, chứ không phải dạng trai bao có điểm nặng mùi phong trần này.
Bất quá hắn cũng chưa nói cái gì, hào phóng đưa một ly rượu cho đối phương.
Có đôi khi thay đổi khẩu vị cũng không tồi, ăn mãi một món cũng sẽ ngấy. Bất quá, vẫn còn phải xác định một chút đối phương là 0 hay là 1, hắn cho tới nay, vãn đều thích làm người điều khiển, vô luận là công tác hay là trên giường.
Hai người một bên uống rượu một bên chơi trò ve vãn, thật cũng rất khoái trá, Cố Thanh Bùi nhìn ra được đối phương hẳn là một MB*, phương diện khơi gợi hứng thú người khác đặc biệt thành thạo. Cố Thanh Bùi cũng không quá để tâm đến tột cùng là miễn phí hay là phải tiêu tiền, toàn bộ chỉ là xem thuận mắt hay không, bất quá hắn bình thường đối với chuyện mua bán này vô cùng cẩn thận, chủ yếu là lo lắng vấn đề sức khỏe.
*MB: trai gọi, trai bao ấy.
Hàn huyên hơn nửa giờ, Cố Thanh Bùi cảm giác cũng không tệ lắm, được tâng bốc chung quy luôn khiến người ta có phần không thể kháng cự, hắn quyết định đêm nay sẽ mang người này đi.
Cố Thanh Bùi thấp giọng nói hai câu, liền cậu MB này ly khai quán bar, hai người thuê xe đến một khách sạn.
Cũng không hề nhắc lại vấn đề tính hướng làm cho Cố Thanh Bùi kinh hồn bạt vía, giao cho y công việc gì, tuy rằng vẫn không hề vui vẻ, song cũng vẫn đi làm.
Cố Thanh Bùi nghĩ thầm, nếu có thể luôn luôn nghe lời như vậy thì tốt rồi.
Bản thân hắn chính là một người có sự kiềm chế tương đối mạnh, không có loại tính cách quyết đoán cùng cứng rắn như vậy, thì sẽ không thể đảm đương nổi chức vụ quản lý. Người bình thường ở chung cùng hắn, đều ít nhiều sẽ có cảm giác bị hắn áp chế. Hắn cảm thấy trong tất cả những người đã từng cùng hắn kết giao thân thiết, vợ cũ Triệu Viện của hắn là người thông minh nhất. Ngay từ đầu là một cô gái cá tính độc lập, nàng luôn phản kháng lại sự độc đoán của hắn, sau lại phát hiện ra rằng hắn luôn luôn đúng, liền dứt khoát không kháng cự nữa, tỉnh táo vô cùng. Bởi vậy nếu không phải bởi vì tính hướng hắn có vấn đề, hai người sẽ chung sống thật sự hạnh phúc.
Mà Nguyên Dương lại kẻ có tính cách so với hắn còn cứng rắn còn quật cường hơn, vĩnh viễn không có khả năng nhận thua, hai người đều thuộc loại cứng đối cứng. Hơn nữa Cố Thanh Bùi còn có góc ngoặt lý trí, hoặc là khúc tuyến cứu quốc*, Nguyên Dương thì lại chính là một chút cũng không thoái nhượng, giống chiếc chiến xa đấu đá bừa bãi, lực sát thương cực đại. Dưới tình huống như vậy, hai người muốn hòa bình ở chung, trừ phi có một bên thỏa hiệp, đáng tiếc hiện tại hai người đều vẫn còn đang đối chọi, không ai nguyện ý nhận thua.
*Khúc tuyến cứu quốc: Xuất phát từ cuộc chiến kháng Nhật xâm lược, trong đó tất cả các biện pháp ngoại trừ quân sự đều là "đường vòng cứu nước". Mang ý nếu dùng thủ đoạn không đủ để giải quyết, không thể trực tiếp đối kháng thì sẽ áp dụng phương thức gián tiếp từ từ.
Vé máy bay khách sạn đều đã đặt ổn thỏa, Cố Thanh Bùi cũng đích thân liên hệ hành trình cùng Nguyên Lập Giang.
Thời điểm buổi chiều tan tầm, Nguyên Dương đưa Cố Thanh Bùi về nhà, Cố Thanh Bùi chẳng hiểu sao tâm tình cũng không tồi, khẽ cười mấy tiếng nhỏ, đột nhiên hỏi: "Hành lý thu dọn xong chưa?"
"Đi có ngày, có cái gì mà thu dọn chứ."
"Ít nhất cũng phải mang hai bộ chỉnh tề đi, chúng ta là đi khảo sát giá trị sát nhập, chẳng lẽ cậu lại mặc quần bò đi sao? Phải mặc phục trang giống ngày đi làm bình thường đó."
Nguyên Dương không kiên nhẫn nói: "Biết rồi."
Trong đầu y còn đang nghĩ đến cuộc điện thoại hôm nay của Bành Phóng, nói rằng người đã tìm được xong xuôi, là một tay già đời, bất cứ dạng GAY nào cũng đều có thể hầu hạ, trả thù lao sòng phẳng, nhưng nếu muốn hắn phối hợp, ít nhất phải có cơ hội. Y liền hỏi tạo cơ hội thế nào, Bành Phóng liền cười xấu xa nói rằng để y hạ dược Cố Thanh Bùi.
Nguyên Dương đối với việc hạ dược thật sự không dậy nổi hứng thú, y có thể trực tiếp đem Cố Thanh Bùi trói lại, hà tất phải phí sức hạ dược chứ.
Kết quả Bành Phóng không đáp ứng, nói y nếu đem người trói lại, thì người được tìm đến kia khẳng định sẽ sợ bọn y là kẻ phạm tội, phỏng chừng sẽ liền bỏ chạy, nên bắt buộc phải hạ dược. Hạ dược xong hai người khoái hoạt thông suốt, quá trình thuận lợi lại toàn vẹn.
Nguyên Dương còn đang lưỡng lự, Bành Phóng lại cấp bách y như việc của chính mình, lập tức vỗ đùi nói y vô dụng, để tự gã cũng đến Hàng Châu xem sao.
Có người đến giúp y làm chuyện này thì càng tốt, đỡ phải tự tay y động thủ.
Bất quá, y rất muốn hỏi Bành Phóng một chút, cái gã trai bao tìm được kia, là muốn để cho Cố Thanh Bùi thượng, hay là để thượng Cố Thanh Bùi.
Không biết vì cái gì, y đối vấn đề này đặc biệt lưu tâm, song y lại không mở miệng hỏi nổi, Bành Phóng lại không thích đàn ông, phỏng chừng cũng không rõ loại sự tình này.
Chi bằng đích thân hỏi thử xem? Trong lòng Nguyên Dương có chút khác thường, nhưng lại không thể nói rõ là vì cái gì. Y không có bất luận cảm giác chột dạ hổ thẹn gì, càng miễn bàn cảm giác phạm tội, nhưng y chính là cảm thấy trong lòng khó chịu, mà lại chẳng thể nói rõ là nguyên nhân gì.
Có lẽ là bởi vì, thủ đoạn để chế ngự Cố Thanh Bùi này, không phải là loại mà y muốn. Những đả kích đến từ Cố Thanh Bùi, lại không phải nắm đấm, đao côn, súng đạn, mà lại giống như một đống bông vải, y có muốn phản công, lại không biết nên đánh trả như thế nào. Y thà để hắn dùng đến nắm đấm, đao côn, súng đạn, ít nhất y còn có thể ứng phó.
Bất quá, mặc kệ dùng phương pháp gi, y cùng đều muốn lật đổ Cố Thanh Bùi triệt để. Y vừa không muốn cả ngày bị người quản thúc, cũng không muốn ở bên người một gã đồng tính luyến ái. Huống chi, Cố Thanh Bùi đắc tội y cả một đống nợ nần, thế nào cũng phải hảo hảo mà thanh toán hết.
"Tuần tới Nguyên đổng sẽ qua đây, cậu nên để ngài ấy xem một chút phương diện công tác của cậu. Cậu tranh thủ thể hiện tốt một chút, ngài ấy sẽ thêm yên tâm, tôi cũng có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ, bản thân cậu cũng sẽ không bị nhìn chòng chọc suốt cả ngày, đây mới là chuyện tốt nhất nhất cử tam tiện đấy. Cậu bé ngốc, sau này cũng đừng cáu kỉnh với tôi nữa."
Nguyên Dương căm ghét nói: "Ông mẹ nó đang dạy con đó hả?! Đừng dùng loại giọng điệu như thế nói chuyện với tôi."
Cố Thanh Bùi ha ha cười, thầm nghĩ nếu có đứa con như cậu, tôi liền trực tiếp quẳng xuống bồn cầu.
Buổi sáng ngày hôm sau, hai lái xe của công ty phân biệt đón năm người, đưa ra sân bay.
Cố Thanh Bùi ngồi chính là khoang hạng nhất, những người khác đều ngồi khoang phổ thông giống nhau. Nguyên Dương đối với chuyện ngồi tại chỗ nào căn bản không có gì đáng kể, nhưng chỉ cần có quan hệ với Cố Thanh Bùi một cái, y sẽ không thoải mái, cảm thấy gã họ Cố này thực mẹ nó sĩ diện, tất cả chi tiêu ăn mặc đều phải thật tốt, một thằng đàn ông lại tinh tế giống như đàn bà thì để làm cái éo gì chứ.
Ngồi bên cạnh Nguyên Dương chính là Vương quản ly bộ đầu tư thể trọng gần hai trăm cân*. Vương quản lý là người hiền lành, đặc biệt thích nói chuyện. Nguyên Dương một bên bị hắn chen chúc, một bên nghe hắn buôn đủ chuyện nhà chuyện cửa, phiền đến đỉnh đầu cũng muốn xì khói.
* 斤: đối với mình "cân" là "cân" thôi, chả hiểu sao ở đây lại ghi là =1/2kg =))). Cũng tức là 200 cân ở đây = 100kg hở.
Y tình nguyện ngồi một xó còn hơn.
Một lát sau, tiếp viên hàng không tiến lại, nhìn thấy hắn ánh mắt đầu tiên là sáng ngời, sau đó lập tức che dấu, cúi người nói với y: "Là Nguyên tiên sinh phải không?"
Nguyên Dương gật gật đầu, "Làm sao vậy? "
"Cố tiên sinh muốn cậu đem hành lý của ngài ấy qua, ngài ấy muốn thay bộ quần áo."
"Cái gì?" Nguyên Dương trừng con ngươi.
Tiếp viên hàng không xinh đẹp kia bị dọa sợ, biểu tình của Nguyên Dương có chút hung hãn, cô chần chừ nói: "Tôi chỉ là nhắn dùm lời Cố tiên sinh, ngài ấy nói với tôi cậu là trợ lý của ngài ấy."
Nguyên Dương hừ một tiếng thật mạnh, đứng dậy mở giá hành lý, lấy va ly của Cố Thanh Bùi ra.
Bàn thân Cố Thanh Bùi chỉ cầm mỗi bao máy tính, tất cả hành lý khác đều là Nguyên Dương mang. Y xách hành lý đi đến khoang hạng nhất, liền thấy Cố Thanh Bùi đang nhàn nhã dùng máy tính xem film.
Nguyên Dương đem hành lý quẳng đến bên chân hắn, nếu không phải Cố Thanh Bùi né tránh kịp thời, khẳng định sẽ đập trúng chân.
Cố Thanh Bùi tháo tai nghe xuống, nhíu mày nhìn y một cái, "Sao cậu cứ luôn hấp tấp bộp chộp thế, chả ra làm sao cả."
Nguyên Dương tức giận đến nghĩ muốn đập hắn, "Ông rốt cuộc là muốn làm gì."
"Hàng Châu so với Bắc Kinh ấm áp hơn, tôi mới nãy đã cởi áo lông. Chốc lát nữa xuống máy bay mặc áo khoác dày một chút là đủ rồi, nếu không sẽ bị nóng." Nói xong hắn đem áo lông đưa cho Nguyên Dương, "Giúp tôi gấp tử tế bỏ vào trong rương, bên trong rương có bao chống bụi của nó đấy."
Khoang hạng nhất đặc biệt trống, chỉ ngồi hai người, Nguyên Dương dứt khoát đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn, thô bạo mở rương ra, đem áo lông nhét nút vào trong, sau đó lại thô bạo kéo roạt khóa lên.
Cố Thanh Bùi nhíu mày nhìn động tác của y, lắc lắc đầu, thở dài: "Ngay cả công việc của trợ lý như vậy, cậu cũng đều làm không tốt, cha cậu đến khi nào mới có thể yên tâm về cậu được đây."
Nguyên Dương lạnh nhạt nói: "Nếu công việc chính là hầu hạ ông, tôi đây cả đời cũng đều làm không tốt. Họ Cố kia, ông kiêu ngạo không được mấy ngày nữa đâu."
Cố Thanh Bùi nhún vai, "Cậu rất không hiểu chuyện, tôi là đang bồi dưỡng cậu, cậu lại vẫn cứ cho rằng tôi là chĩa mũi nhọn vào cậu." Tuy rằng hắn quả thật là muốn giáo huấn Nguyên Dương, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
"Ai thèm ông bồi dưỡng chứ." Nguyên Dương trừng mắt liếc hắn một cái, quay mặt đi.
Cố Thanh Bùi phất phất tay, "Xách va ly về đi, đừng có vứt lại chỗ này."
"Tôi chẳng muốn về."
"Cậu không mua vé, đừng có ở lỳ trong này không đi, khó coi lắm."
"Chi bằng ông quay về đó đi, vừa vặn cùng Vương quản lý yêu quý của ông hảo hảo mà tâm sự."
"Cậu đối với Vương quản lý có bất mãn gì sao? Ông ấy người rất được việc."
"Nói nhảm quá nhiều."
"Cậu thật sự là......" Cố Thanh Bùi lắc lắc đầu, "Mau quay về đi."
"Ta nói rồi, muốn thì ông đi mà quay về." Nguyên Dương hạ phần dựa lưng trên ghế xuống, tựa hồ tính toán nghỉ ngơi trong chốc lát.
Có nữ tiếp viên hàng không đi ngang qua nhìn thoáng về phía bọn họ, Cố Thanh Bùi ngẩng đầu, cười xin lỗi với cô. Tiếp viên hàng không kia mặt đỏ lên, không nói gì liền vội bước đi.
Máy bay rất nhanh đã hạ cánh.
Người của bên hóa chất Hakugen phái xe tới đón bọn họ, trước đưa bọn họ đến khách sạn. Giữa trưa ông chủ của Hakugen, mời bọn họ ăn bữa cơm, trao đổi một ít tin tức.
Cố Thanh Bùi không dự định trì hoãn thời gian, tính toán buổi chiều liền dẫn người đến công ty để khảo sát.
Khảo sát giá trị thực mất hai ngày rưỡi, Cố Thanh Bùi như thường lệ cho bọn họ nghỉ ngơi hai ngày, để bọn họ ngao du ở Hàng Châu một hồi, hơn nữa còn tài trợ phí tổn du lịch.
Chính hắn cũng tính toán thả lỏng một chút, đến quán bar chơi một hồi.
Hắn có phần thích tình một đêm gì đó ở vùng đất khác, sự mạo hiểm đụng phải người quen ở chốn này nhỏ đến mức có thể xem nhẹ, hơn nữa cũng sẽ không dây dưa dài dòng, là chốn tiêu phí thời gian nghỉ ngơi tốt nhất.
Buổi tối ngày thứ bảy, Cố Thanh Bùi thay một bộ thường phục tính toán xuất môn.
Thời điểm ngang qua phòng Nguyên Dương, Nguyên Dương vừa vặn mở cửa đi ra. Theo y đi ra còn có một người con trai tuổi tác xấp xỉ, nhìn qua rất phong lưu, tựa hồ là bằng hữu của y.
Ba người đối mặt, liền sững người.
Bành Phóng là người đầu tiên phản ứng lại, cười vươn tay, "A, vị này chính là Cố tổng phải không."
Cố Thanh Bùi cười đưa tay nắm lại, "Xin chào xin chào."
Nguyên Dương nhíu mày, "Đang định đi đâu hả."
Cố Thanh Bùi nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Ra ngoài đi dạo thôi."
Nguyên Dương còn muốn nói cái gì, Bành Phóng liền đưa mắt ra hiệu cho hắn.
Cố Thanh Bùi nheo mắt nhìn hai người, lại cùng Bành Phóng khách sáo mấy câu rồi bước đi.
Sau khi Cố Thanh Bùi đi rồi, Bành Phóng xoa tay xắn áo nói: "Tao đã nói rồi mà, đàn ông ra vùng khác công tác, có mấy người là không ra ngoài chơi bời đây, mày còn lo lắng không có cơ hội, không phải là đến rồi đấy à."
Nguyên Dương liếc xéo gã, "Mày lớn nhỏ gì cũng là ông chủ công ty, thế đ* nào lại cứ như đám paparazzi vậy. Mấy chuyện khác có thấy mày để tâm vậy đâu, thế mà vừa dính đến chuyện xấu, mày đã liền hăng hái rồi."
"Bậy nào, huynh đệ đây là vì giúp mày, mày lại còn nói tao như vậy, thực không lương tâm."
"Câm miệng đi ku, mau đuổi theo đi, xem hắn đi chỗ nào, mày liên hệ cái thằng điếm kia đi, để cho nó xuất hiện."
Cố Thanh Bùi hồn nhiên không biết bị người theo dõi, dựa vào trí nhớ để lái xe taxi dẫn hắn đến một GAY bar đã tới trước kia. Hắn nhỡ rõ trong chỗ đó hàng tốt có rất nhiều, đêm nay hẳn là không lo tìm không ra người.
Sau khi tới quán bar, Cố Thanh Bùi bao trọn cả ghế dài, lấy tư thái săn bắn nhìn như nhàn nhã ngồi, ánh mắt lại sục sạo lùng tìm con mồi thích hợp giữa sân, đồng thời cũng chờ con mồi tự thân dâng lên tận cửa.
Chỉ chốc lát sau, một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai đến ngồi bên cạnh hắn.
Cố Thanh Bùi cười cười, dịch vào nhường chỗ. Hắn bất động thanh sắc đánh giá người này một phen, cảm giác cũng không quá phù hợp với khẩu vị bản thân. Hắn vẫn là thích những cậu bé có phần non nớt, chứ không phải dạng trai bao có điểm nặng mùi phong trần này.
Bất quá hắn cũng chưa nói cái gì, hào phóng đưa một ly rượu cho đối phương.
Có đôi khi thay đổi khẩu vị cũng không tồi, ăn mãi một món cũng sẽ ngấy. Bất quá, vẫn còn phải xác định một chút đối phương là 0 hay là 1, hắn cho tới nay, vãn đều thích làm người điều khiển, vô luận là công tác hay là trên giường.
Hai người một bên uống rượu một bên chơi trò ve vãn, thật cũng rất khoái trá, Cố Thanh Bùi nhìn ra được đối phương hẳn là một MB*, phương diện khơi gợi hứng thú người khác đặc biệt thành thạo. Cố Thanh Bùi cũng không quá để tâm đến tột cùng là miễn phí hay là phải tiêu tiền, toàn bộ chỉ là xem thuận mắt hay không, bất quá hắn bình thường đối với chuyện mua bán này vô cùng cẩn thận, chủ yếu là lo lắng vấn đề sức khỏe.
*MB: trai gọi, trai bao ấy.
Hàn huyên hơn nửa giờ, Cố Thanh Bùi cảm giác cũng không tệ lắm, được tâng bốc chung quy luôn khiến người ta có phần không thể kháng cự, hắn quyết định đêm nay sẽ mang người này đi.
Cố Thanh Bùi thấp giọng nói hai câu, liền cậu MB này ly khai quán bar, hai người thuê xe đến một khách sạn.