Động tác của Nguyên Dương rất thô lỗ, thắt lưng của Cố Thanh Bùi đập vào tường, còn chưa kịp phản ứng lại, làn môi nóng hầm hập đã liền dán lên.
Cố Thanh Bùi mở to hai mắt nhìn.
Dưới thân Nguyên Dương quấn khăn tắm, lúc này eo hông gắt gao đè nặng lên thắt lưng Cố Thanh Bùi, hạ thân hai người kề sát không một khe hở dán lại một chỗ. Toàn thân Cố Thanh Bùi cơ hồ bị Nguyên Dương ôm vào trong ngực, nụ hôn ấm áp kia hơi chút hiển lộ sự nóng nảy thô bạo, song một mực lại phi thường hợp khẩu vị.
Kỹ thuật giường chiếu của Nguyên Dương chẳng ra sao, nhưng kỹ thuật hôn lại đâu ra đấy. Cố Thanh Bùi không chịu nhắm mắt, y liền lấy tay che kín mắt Cố Thanh Bùi, tay kia thì ngang ngược giữ cằm Cố Thanh Bùi, cưỡng bách hắn mở miệng, đem đầu lưỡi trơn ướt luồn vào miệng, mút mát quấy đảo trong khoang miệng hắn.
Cố Thanh Bùi tóm lấy tay y, dùng sức thở hổn hển, muốn nói song lại bị Nguyên Dương lấp kín miệng.
Nguyên Dương càng hôn càng mạnh mẽ, tựa hồ là như muốn chứng minh điều gì, nếm trải một vòng từng tấc trong khoang miệng Cố Thanh Bùi, tay cũng luồn vào trong áo ngủ của Cố Thanh Bùi, vuốt ve vòng eo gầy chắc của hắn.
Cố Thanh Bùi bị hôn đến hít thở không nổi, dứt khoát nhắm thẳng môi Nguyên Dương hung hăng cắn một ngụm.
"Ư." Nguyên Dương đau đến co rụt, buông lỏng hắn ra.
Lông mày Cố Thanh Bùi đều muốn dựng thẳng lên, sửa sang lại quần áo, sắc mặt không quá dễ coi.
Nguyên Dương cười tà liếm liếm khóe miệng bị Cố Thanh Bùi cắn rách, khẽ cười nói: "Thế nào, có tính là có thành ý hay không hả?"
Cố Thanh Bùi hừ lạnh một tiếng, "Cậu đây là lại muốn thượng tôi hả?"
"Ông nói vậy thì cho là vậy đi, dù sao những thứ tôi nhìn trúng đều không thể chạy thoát." Nguyên Dương lấy ngón tay cọ xát khóe miệng, nhìn đến tơ máu màu đỏ, đem ngón tay cái giơ lên trước mắt Cố Thanh Bùi, "Ông cắn được lắm."
Cố Thanh Bùi nhe hàm răng sáng bóng, "Còn dám có lần sau, sẽ cắn đầu lưỡi cậu xuống luôn."
Nguyên Dương xiết cằm hắn, lộ ra nụ cười ác liệt, "Không chỉ có lần sau, mà còn có rất nhiều lần nữa. Chờ đến khi tôi đem bảo bối của tôi nhét vào trong miệng ông, thì tôi sẽ khiến ông chẳng những không dám cắn, mà còn phải hảo hảo hầu hạ."
Cố Thanh Bùi cười lạnh nói: "Cậu có thể thử xem."
Bàn tay Nguyên Dương lại luồn vào trong quần áo của Cố Thanh Bùi, nghiến răng nói: "Bộ dáng chọc tức người khác này của ông chính là rất ngứa đòn."
Cố Thanh Bùi nghĩ muốn lôi tay y ra, Nguyên Dương lại không chút nhúc nhích, y cười nhạo nói: "Cố tổng, làn da ông thật mịn màng, ông thật sự không muốn làm ư? Không muốn làm thì cái đồ chơi của ông sao cứ chọc vào đùi tôi để làm chi vậy."
Cố Thanh Bùi nheo mắt lại, "Tôi đã nói rồi, để tôi thượng cậu thì tôi sẽ không có ý kiến."
"Ông? Thượng tôi? Ông mượn gan của ai mà dám đề đạt ý kiến với tôi."
"Cậu không phải là cũng có gan đề đạt với tôi đó sao."
"Tôi không chỉ có đề đạt với ông không thôi đâu, sớm muộn gì tôi cũng sẽ chơi ông đến phát khóc. Tôi cho ông chút thời gian để thích ứng thích ứng, bất quá sự nhẫn nại của tôi không tốt, ông nếu cứ luôn đối nghịch với tôi, tôi sẽ liền trói gô ông lại mà làm."
Cố Thanh Bùi lạnh nhạt nói: "Cậu thật đúng là đồ lưu manh." Hắn trên con đường sự nghiệp trong quá khứ đã gặp phải hết thảy đối thủ, tuy rằng những kẻ không biết xấu hổ chỗ nào cũng có, nhưng ở bên ngoài vẫn đều giả vờ làm người, cũng có thể dùng thủ đoạn đối phó với người để đối phó. Nhưng Nguyên Dương căn bản ngay cả giả dạng người cũng chẳng thèm, cứ làm theo ý mình, muốn cái gì liền làm cái đó, luôn thoát ra khỏi sự an bài, hoàn toàn phá bỏ kinh nghiệm chống địch của hắn. Dù cho Cố Thanh Bùi vui vẻ tiếp nhận khiêu chiến, song phải trả giá bằng thân thể của chính mình, hắn vẫn là muốn tránh xa một chút.
Đáng tiếc hiện tại hắn trốn không xong, gã Nguyên Dương tiểu vô lại này thật sự là con mẹ nó khó đối phó.
Nhất định phải nghĩ chút biện pháp khác, cứng đối cứng hiển nhiên không được......
Nguyên Dương một chút cũng không đỏ mặt, "Tôi là người thế đấy, sao hở, hối hận vì đã chọc giận tôi rồi à?" Nguyên Dương nhếch miệng cười, "Tôi cũng không phải là chưa cảnh cáo ông, ai bảo ông không nghe chứ. Nói cho ông hay, hiện tại hối hận, đã muộn rồi."
Nhìn thấy sắc mặt Cố Thanh Bùi xanh mét, Nguyên Dương hưng phấn đến giống như con sói đuôi to. Y vì bản thân rốt cục tìm được biện pháp chế ngự Cố Thanh Bùi mà đắc ý không thôi.
Cố Thanh Bùi nhìn thấy trong mắt Nguyên Dương lấp lóe quang mang, càng lúc càng cảm thấy thằng ranh này giống y một loại động vật. Hắn âm thầm xiết nắm tay, cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại.
Nguyên Dương nhịn không được ghé sát lại, dùng đầu lưỡi liếm mũi, môi, cằm hắn, một bên liếm một bên hỏi: "Muốn làm không? Chúng ta làm đi."
Làm con mẹ mày ấy! Cố Thanh Bùi ở trong lòng cuồng mắng.
Hắn bình tĩnh, thấp giọng nói: "Chuyện này để tôi cân nhắc cái đã, cậu trước buông ra đi." Phía dưới thật sự đã trướng đến khó chịu, hắn sợ Nguyên Dương tiếp tục cọ nữa, bản thân cũng sẽ khống chế không nổi.
Kí ức đêm đó đã muốn ở trong mộng quấy nhiễu quá hắn mấy lần. Đến mức chỉ vẻn vẹn là nhìn thấy nửa thân trên trần trụi của Nguyên Dương, đã khiến cho toàn thân hắn phát nhiệt. Hắn ý thức được như vậy rất nguy hiểm, nên lại càng không thể cho phép Nguyên Dương tiếp tục khiêu khích hắn.
Hắn cùng Nguyên Dương không nên phát triển thành quan hệ như vậy, hắn vốn dĩ không thích đèo bòng trẻ con, đều là bị Nguyên Lập Giang ép buộc, nếu lại thêm tình cảm cùng thằng nhóc ấu trĩ lại bá đạo như Nguyên Dương, thì thuần túy chính là tự mình đi tìm phiền toái.
Hắn không ngốc đến vậy.
Nguyên Dương nghĩ nghĩ, rốt cục buông hắn ra, nhưng ngay sau đó liền bổ sung một câu, "Sau này buổi trưa tôi muốn ngủ chung với ông."
Cố Thanh Bùi chịu đựng kích thích đánh y, lạnh mặt nói: "Để nói sau." Hắn đẩy Nguyên Dương ra, đi về phía phòng tắm.
Nguyên Dương nhìn theo bóng lưng Cố Thanh Bùi, lộ ra một nụ cười đắc ý.
Thời điểm Cố Thanh Bùi vào WC, Nguyên Dương dạo qua một vòng trong gian quần áo của hắn, tìm được một cái quần đùi năm phân cùng một bộ đồ thể thao mặc ngoài, hai món y phục này miễn cưỡng vừa người, không đến mức khiến y khỏa thân đi lại.
Sau khi mặc xong quần áo, y nhìn đến chăn cùng quần áo trên mặt đất ngày hôm qua bị Cố Thanh Bùi nôn vào, nhíu nhíu đầu mày.
Y ôm hết mấy thứ kia lên, quẳng vào trong thùng rác lớn tại hành lang. Sau đó bắt đầu dùng cây lau nhà, đem toàn bộ sàn phòng ngủ lau qua một lần, sau đó mở cửa sổ thông khí.
Cố Thanh Bùi trở về phòng ngủ liền nhìn đến bộ dáng lau nhà của Nguyên Dương, hắn ngoài ý muốn nhíu mày.
Nguyên Dương nhìn hắn một cái, chỉ vào sàn nhà, "Ông ngày hôm qua nôn ra chỗ này, thối muốn chết, nếu không phải là sàn nhà không nạy lên được, quả thực là nên quẳng hết đi."
"Nhà tôi thối hay không cậu quan tâm làm gì."
"Hừ, có lòng tốt mà không được báo đáp." Nguyên Dương tuy rằng oán giận như vậy, công việc dưới tay cũng không dừng lại, một hồi đem sàn nhà dọn dẹp sạch sẽ.
Cố Thanh Bùi nhìn nhìn y, "Cậu cũng có thể làm việc nhà sao?"
"Có tay có chân thì có cái gì không thể làm chứ, hoạt động chút đỉnh thế này cũng đâu có mệt."
Cố Thanh Bùi nói: "Làm xong rồi thì cậu đi đi."
Nguyên Dương bĩu môi, "Tôi không đi, cuối tuần này tôi dự định sẽ ở lại đây."
Cố Thanh Bùi nghiến chặt răng, "Cậu nói cái gì?"
"Tôi trên người không có tiền, hai ngày nghỉ ông bảo tôi ăn ở chỗ nào đây? Muốn tôi chết đói a." Nguyên Dương nói như chuyện đương nhiên.
Cố Thanh Bùi từ trong ví tiền rút ra hai tờ Mao gia gia, "Cầm lấy, đi đi."
Nguyên Dương giơ ngón tay giữa lên với hắn, "Ông mẹ nó đang đuổi hành khất đấy à, dù sao tôi cũng sẽ không đi, có bản lĩnh thì cứ gọi cảnh sát."
Cố Thanh Bùi thật sự bị loại lưu manh không biết xấu hổ này khiến cho chùn bước.
Nguyên Dương sờ soạng khuôn mặt hắn một phen, trêu ghẹo nói: "Cố tổng, tôi nấu ăn cho ông nhé, tôi nấu cơm cũng đâu có tồi."
Cố Thanh Bùi cười lạnh, "Ăn kèm với tro bụi hả?"
"Không." Nguyên Dương ghé sát vào, thình lình nhắm thẳng tai hắn cực nhanh cắn một cái, lại khẽ khàng nói: "Ăn kèm với tinh dịch."
Cố Thanh Bùi trừng mắt nhìn y một cái, tìm một quyển sách ở đầu giường đi ra phòng khách.
Nguyên Dương sau khi thu dọn xuông xuôi, đến phòng khách liền thấy, Cố Thanh Bùi đang nằm trên sofa đọc sách. Hai chân dài gác lên tay vịn sofa, đường cong trên chân dưới áo ngủ tơ lụa đặc biệt rõ ràng, phần đầu gối hơi hơi cong lên, cẳng chân mạnh mẽ dài nhỏ, nhìn đến thật quá mê người.
Nguyên Dương nhìn những người đàn ông khác, dáng người cho dù có đẹp cũng chỉ sinh ra tâm lý so sánh, duy độc nhìn thấy Cố Thanh Bùi, lại luôn cảm thấy được người đàn ông này hiển lộ một cỗ mị hoặc, mọi nơi mọi lúc mê hoặc y.
Ánh mắt kia của Cố Thanh Bùi dưới mắt kính viền vàng, giống như thời thời khắc khắc đều đang tính kế, trên mặt luôn mang theo các loại biểu tình giả tạo, hoặc thân thiết, hoặc lịch lãm, hoặc xảo quyệt, hoặc sành sỏi, hoặc cay nghiệt, nhưng Nguyên Dương biết, những điều đó đều không phải là hắn. Chỉ có Cố Thanh Bùi bị dục vọng tra tấn đến thần chí mơ hồ, mới là Cố Thanh Bùi chân chính.
Y hy vọng bộ dáng đó của Cố Thanh Bùi, chỉ có mình y được nhìn thấy.
Nguyên Dương đi qua ngồi xuống sàn nhà bên cạnh sofa, dựa sát vào hắn, hiếu kỳ mà đem mặt dán lại gần, "Ông xem sách gì vậy."
Ánh mắt Cố Thanh Bùi vẫn nhìn khóa vào trang sách: "Phổ cập khoa học."
Nguyên Dương nghiêng đầu lên vai Cố Thanh Bùi, "Ừm, Big bang nha...... Đọc hay không."
"Hay." Cố Thanh Bùi lật một vài trang, có chút không kiên nhẫn cong vai lên, nghĩ muốn hất cái đầu nặng trịnh kia xuống.
Nguyên Dương lại dứt khoát đem đầu gối lên người hắn, nhỏ giọng nói: "Râu mọc rồi kìa."
Cố Thanh Bùi theo bản năng sờ sờ nhúm râu mới lún phún mọc.
Nguyên Dương lại nói: "Trong tủ lạnh hết đồ rồi, chúng ta đi siêu thị đi. Ông buổi tối muốn ăn gì? Nói cho mà biết, tôi không dễ dàng xuống bếp vì người khác đâu."
"Tự cậu đi đi, ví tiền tôi để trên bàn trà."
"Không được, ông phải đi cùng tôi."
"Cậu không thấy phiền a." Cố Thanh Bùi nghĩ muốn xoay lưng lại, lại nhớ ra bản thân đang ở trên sofa, không có chỗ mà xoay người.
Nguyên Dương nhíu nhíu mày, "Ông chê tôi phiền?" Có chút mất hứng, "Chính là ông khiến tôi phiền thì có." Y một phen lôi Cố Thanh Bùi dây khỏi sofa, "Đi, cùng tôi đi siêu thị."
Cố Thanh Bùi lúc này thực sự có ý muốn giết chết Nguyên Dương.
Hai người lái xe đi siêu thị lớn gần đó, Nguyên Dương đẩy xe hàng, đem tất cả những thì nhìn hợp nhãn quăng vào trong xe.
Cố Thanh Bùi thật sự nhìn không được, giữ tay y lại, "Cậu nuôi lợn đấy à? Hai người có thể ăn được bao nhiêu đâu."
"Mua nhiều chút thì đỡ phải đi nữa a."
"Đương nhiên là xài tiền không phải của cậu, nên một chút cũng không đau lòng."
"Cố tổng tiếc chút tiền lẻ này à?"
"Tôi không thích lãng phí." Cố Thanh Bùi đem một ít những thứ ăn không hết ngay sẽ bị hỏng bỏ lại chỗ cũ.
Nguyên Dương cười cười, nắm lấy mặt hắn nói: "Cũng đủ sống qua ngày a." Thanh âm kia hiển lộ sự ám muội nồng đậm, khiến cho một đôi tiểu tình nhân bên cạnh liều mạng nhìn bọn họ.
Da mặt Cố Thanh Bùi cũng dày, dù sao cũng không biết đối phương, dứt khoát không đếm xỉa đến ánh mắt khác thường, tay chân lanh lẹ mà đem những thứ thừa thãi bỏ lại.
Lúc này, điện thoại của Nguyên Dương vang lên. Y lấy điện thoại ra liền thấy, là Bành Phóng.
Y nói: "Ông đẩy xe đi, tôi tiếp điện thoại." Nói xong cầm điện thoại đi đến chỗ cách xa Cố Thanh Bùi một chút mới nhận điện thoại, song vẫn đem Cố Thanh Bùi đặt ở trong tầm mắt mình. Trải qua sự kiện khách sạn, y luôn luôn cảm thấy được Cố Thanh Bùi sẽ lại bỏ y mà chạy, nhất định phải trông chừng cho kỹ.
"Alo, Bành Phóng a."
"Còn ‘ Alo, Bành Phóng a ’, Nguyên Đại công tử còn nhớ được tôi a, không cho tôi vào sổ đen a."
"Hê, thái độ gì đấy chú, biến thành bà dì rồi à?"
"Dì cái đầu mày ế. Sau khi Từ Hàng Châu trở về, mày rốt cuộc không liên lạc với tao, sao vậy, ngượng ngùng a hay là sợ mất mặt a."
"Tao sợ đếch gì mất mặt chứ." Nguyên Dương nhớ tới tình cảnh ngày đó, nhiều ít cũng có chút chột dạ. Tuy rằng y ở trước mặt Cố Thanh Bùi cực vô lại, chính là bị huynh đệ lớn lên cùng nhau từ nhỏ biết bản thân ngủ với đàn ông, nói như thế nào cũng có chút không được tự nhiên.
"Không sợ mất mặt thì mày trốn tao làm cái gì."
"Tao sao lại trốn mày chứ, tao bận công tác."
"Tao nhổ vào!" Bành Phóng khoa trương "Phi" một tiếng.
Trên mặt Nguyên Dương có chút không nhịn được, "Mày rốt cuộc muốn làm gì, có cái rắm gì thì phun ra mau."
"Tao chính là muốn hỏi một chút, mày với Cố tổng nhà mày chung sống thế nào rồi? Trải qua một đêm tình cảm mãnh liệt bắn tứ phía như vậy, mà là làm bao nhiêu lần ấy nhỉ? Năm lần? Hay sáu lần? Ai nha, tóm lại là làm đến mông người ta cũng nở hoa rồi. Vì thế tao là rất hiếu kỳ nha, tình cảnh hai người chúng mày lại giáp mặt sẽ là như thế nào? Trong công tác có xung đột thành tia lửa ái tình gì gì đó không."
"Bullsh!t, có thể có có tình ý gì chứ, vẫn như vậy thôi."
"Như vậy là thế nào?"
Nguyên Dương thẹn quá thành giận, "Tao nói mày có phải là biến thành mấy bà cô có chồng rồi hay không, sao lại lèo nhèo như thế chứ."
"Đến tột cùng là thế nào? Tao nói mày a Nguyên Dương, bạn bè mày không nhiều, mày cứng đầu như lừa mà tao cũng không ruồng bỏ. Mày nếu dám nói dối tao, tao sẽ không thèm nhìn mày nữa."
"Bành Phóng mày là đồ con rùa......"
"Nói hay không?"
Nguyên Dương chần chừ một chút. Nhìn Cố Thanh Bùi xa xa đang khom lưng đặt đồ lên giá, tư thế hạ nửa người làm cho áo hắn bị kéo lên, lộ ra thắt lưng căng gầy cùng phần bụng bằng phẳng.
Y còn nhớ rõ thời điểm nắm lấy eo nhỏ của Cố Thanh Bùi va chạm, là tư vị mất hồn như thế nào.
Nguyên Dương thô lỗ nói: "Làm chuyện đó cùng hắn rất sướng, tao đang tính toán ở cùng với hắn."
Bành Phóng trầm mặc một hồi, nghiến răng nói: "Người anh em, tao thật sự là phải rửa mắt mà nhìn mày rồi."
Nguyên Dương hung hăng nói: "Mau mau vứt sạch đống ý tưởng loạn thất bát tao trong đầu mày ngay đi. Có cái gì mà ngạc nhiên chứ, mày hôm nay ôm em này mai ngủ em khác thì được, mà tao thì không được tìm người để chơi bời hả?"
"Những người tao tìm mẹ nó đều là nữ."
"Mày là chưa thử qua mùi vị hắn, chỉ cần đã nghiền là được rồi, nam hay nữ thì có làm sao."
Bành Phóng trầm mặc một chút, "Thực tốt như vậy?"
Nguyên Dương ngẩn người, lạnh giọng nói: "Đừng có mà nghĩ đến, tao mẹ nó sẽ đập mày đấy a."
Bành Phóng lại "Phi" một tiếng, "Cho tao cũng không thèm, mày thực sự là không chữa nổi nữa rồi."
"Đừng có nói lung tung với người khác a."
"Biết rồi." Bành Phóng hậm hực nói: "Ai thèm quản mày đâu, chơi bời cũng được, nhưng đừng có để cha mày biết đấy."
"Yên tâm đi, tao có bệnh đâu mà nói cho ông ấy biết. Cúp máy a." Nói xong cũng không cho Bành Phóng cơ hội nói chuyện, trực tiếp treo điện thoại, vội vàng đi về phía Cố Thanh Bùi.
Bởi vì Cố Thanh Bùi đã muốn đẩy xe hàng ra khỏi tầm mắt y, rõ ràng không tính toán chờ y.
Nguyên Dương đi tới giữ lấy xe đẩy, "Tôi đẩy cho."
Cố Thanh Bùi liếc mắt nhìn y, "Mua được cũng tương đối rồi."
"Vậy về thôi."
Nguyên Dương hừ cười nói: "Cho ông nếm thử chút tay nghề của tôi, nói không chừng ông hôm nay sẽ liền chủ động hiến thân đó."
Cố Thanh Bùi lắc lắc đầu, đáp lại y bằng một ánh mắt khinh bỉ.
Cố Thanh Bùi mở to hai mắt nhìn.
Dưới thân Nguyên Dương quấn khăn tắm, lúc này eo hông gắt gao đè nặng lên thắt lưng Cố Thanh Bùi, hạ thân hai người kề sát không một khe hở dán lại một chỗ. Toàn thân Cố Thanh Bùi cơ hồ bị Nguyên Dương ôm vào trong ngực, nụ hôn ấm áp kia hơi chút hiển lộ sự nóng nảy thô bạo, song một mực lại phi thường hợp khẩu vị.
Kỹ thuật giường chiếu của Nguyên Dương chẳng ra sao, nhưng kỹ thuật hôn lại đâu ra đấy. Cố Thanh Bùi không chịu nhắm mắt, y liền lấy tay che kín mắt Cố Thanh Bùi, tay kia thì ngang ngược giữ cằm Cố Thanh Bùi, cưỡng bách hắn mở miệng, đem đầu lưỡi trơn ướt luồn vào miệng, mút mát quấy đảo trong khoang miệng hắn.
Cố Thanh Bùi tóm lấy tay y, dùng sức thở hổn hển, muốn nói song lại bị Nguyên Dương lấp kín miệng.
Nguyên Dương càng hôn càng mạnh mẽ, tựa hồ là như muốn chứng minh điều gì, nếm trải một vòng từng tấc trong khoang miệng Cố Thanh Bùi, tay cũng luồn vào trong áo ngủ của Cố Thanh Bùi, vuốt ve vòng eo gầy chắc của hắn.
Cố Thanh Bùi bị hôn đến hít thở không nổi, dứt khoát nhắm thẳng môi Nguyên Dương hung hăng cắn một ngụm.
"Ư." Nguyên Dương đau đến co rụt, buông lỏng hắn ra.
Lông mày Cố Thanh Bùi đều muốn dựng thẳng lên, sửa sang lại quần áo, sắc mặt không quá dễ coi.
Nguyên Dương cười tà liếm liếm khóe miệng bị Cố Thanh Bùi cắn rách, khẽ cười nói: "Thế nào, có tính là có thành ý hay không hả?"
Cố Thanh Bùi hừ lạnh một tiếng, "Cậu đây là lại muốn thượng tôi hả?"
"Ông nói vậy thì cho là vậy đi, dù sao những thứ tôi nhìn trúng đều không thể chạy thoát." Nguyên Dương lấy ngón tay cọ xát khóe miệng, nhìn đến tơ máu màu đỏ, đem ngón tay cái giơ lên trước mắt Cố Thanh Bùi, "Ông cắn được lắm."
Cố Thanh Bùi nhe hàm răng sáng bóng, "Còn dám có lần sau, sẽ cắn đầu lưỡi cậu xuống luôn."
Nguyên Dương xiết cằm hắn, lộ ra nụ cười ác liệt, "Không chỉ có lần sau, mà còn có rất nhiều lần nữa. Chờ đến khi tôi đem bảo bối của tôi nhét vào trong miệng ông, thì tôi sẽ khiến ông chẳng những không dám cắn, mà còn phải hảo hảo hầu hạ."
Cố Thanh Bùi cười lạnh nói: "Cậu có thể thử xem."
Bàn tay Nguyên Dương lại luồn vào trong quần áo của Cố Thanh Bùi, nghiến răng nói: "Bộ dáng chọc tức người khác này của ông chính là rất ngứa đòn."
Cố Thanh Bùi nghĩ muốn lôi tay y ra, Nguyên Dương lại không chút nhúc nhích, y cười nhạo nói: "Cố tổng, làn da ông thật mịn màng, ông thật sự không muốn làm ư? Không muốn làm thì cái đồ chơi của ông sao cứ chọc vào đùi tôi để làm chi vậy."
Cố Thanh Bùi nheo mắt lại, "Tôi đã nói rồi, để tôi thượng cậu thì tôi sẽ không có ý kiến."
"Ông? Thượng tôi? Ông mượn gan của ai mà dám đề đạt ý kiến với tôi."
"Cậu không phải là cũng có gan đề đạt với tôi đó sao."
"Tôi không chỉ có đề đạt với ông không thôi đâu, sớm muộn gì tôi cũng sẽ chơi ông đến phát khóc. Tôi cho ông chút thời gian để thích ứng thích ứng, bất quá sự nhẫn nại của tôi không tốt, ông nếu cứ luôn đối nghịch với tôi, tôi sẽ liền trói gô ông lại mà làm."
Cố Thanh Bùi lạnh nhạt nói: "Cậu thật đúng là đồ lưu manh." Hắn trên con đường sự nghiệp trong quá khứ đã gặp phải hết thảy đối thủ, tuy rằng những kẻ không biết xấu hổ chỗ nào cũng có, nhưng ở bên ngoài vẫn đều giả vờ làm người, cũng có thể dùng thủ đoạn đối phó với người để đối phó. Nhưng Nguyên Dương căn bản ngay cả giả dạng người cũng chẳng thèm, cứ làm theo ý mình, muốn cái gì liền làm cái đó, luôn thoát ra khỏi sự an bài, hoàn toàn phá bỏ kinh nghiệm chống địch của hắn. Dù cho Cố Thanh Bùi vui vẻ tiếp nhận khiêu chiến, song phải trả giá bằng thân thể của chính mình, hắn vẫn là muốn tránh xa một chút.
Đáng tiếc hiện tại hắn trốn không xong, gã Nguyên Dương tiểu vô lại này thật sự là con mẹ nó khó đối phó.
Nhất định phải nghĩ chút biện pháp khác, cứng đối cứng hiển nhiên không được......
Nguyên Dương một chút cũng không đỏ mặt, "Tôi là người thế đấy, sao hở, hối hận vì đã chọc giận tôi rồi à?" Nguyên Dương nhếch miệng cười, "Tôi cũng không phải là chưa cảnh cáo ông, ai bảo ông không nghe chứ. Nói cho ông hay, hiện tại hối hận, đã muộn rồi."
Nhìn thấy sắc mặt Cố Thanh Bùi xanh mét, Nguyên Dương hưng phấn đến giống như con sói đuôi to. Y vì bản thân rốt cục tìm được biện pháp chế ngự Cố Thanh Bùi mà đắc ý không thôi.
Cố Thanh Bùi nhìn thấy trong mắt Nguyên Dương lấp lóe quang mang, càng lúc càng cảm thấy thằng ranh này giống y một loại động vật. Hắn âm thầm xiết nắm tay, cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại.
Nguyên Dương nhịn không được ghé sát lại, dùng đầu lưỡi liếm mũi, môi, cằm hắn, một bên liếm một bên hỏi: "Muốn làm không? Chúng ta làm đi."
Làm con mẹ mày ấy! Cố Thanh Bùi ở trong lòng cuồng mắng.
Hắn bình tĩnh, thấp giọng nói: "Chuyện này để tôi cân nhắc cái đã, cậu trước buông ra đi." Phía dưới thật sự đã trướng đến khó chịu, hắn sợ Nguyên Dương tiếp tục cọ nữa, bản thân cũng sẽ khống chế không nổi.
Kí ức đêm đó đã muốn ở trong mộng quấy nhiễu quá hắn mấy lần. Đến mức chỉ vẻn vẹn là nhìn thấy nửa thân trên trần trụi của Nguyên Dương, đã khiến cho toàn thân hắn phát nhiệt. Hắn ý thức được như vậy rất nguy hiểm, nên lại càng không thể cho phép Nguyên Dương tiếp tục khiêu khích hắn.
Hắn cùng Nguyên Dương không nên phát triển thành quan hệ như vậy, hắn vốn dĩ không thích đèo bòng trẻ con, đều là bị Nguyên Lập Giang ép buộc, nếu lại thêm tình cảm cùng thằng nhóc ấu trĩ lại bá đạo như Nguyên Dương, thì thuần túy chính là tự mình đi tìm phiền toái.
Hắn không ngốc đến vậy.
Nguyên Dương nghĩ nghĩ, rốt cục buông hắn ra, nhưng ngay sau đó liền bổ sung một câu, "Sau này buổi trưa tôi muốn ngủ chung với ông."
Cố Thanh Bùi chịu đựng kích thích đánh y, lạnh mặt nói: "Để nói sau." Hắn đẩy Nguyên Dương ra, đi về phía phòng tắm.
Nguyên Dương nhìn theo bóng lưng Cố Thanh Bùi, lộ ra một nụ cười đắc ý.
Thời điểm Cố Thanh Bùi vào WC, Nguyên Dương dạo qua một vòng trong gian quần áo của hắn, tìm được một cái quần đùi năm phân cùng một bộ đồ thể thao mặc ngoài, hai món y phục này miễn cưỡng vừa người, không đến mức khiến y khỏa thân đi lại.
Sau khi mặc xong quần áo, y nhìn đến chăn cùng quần áo trên mặt đất ngày hôm qua bị Cố Thanh Bùi nôn vào, nhíu nhíu đầu mày.
Y ôm hết mấy thứ kia lên, quẳng vào trong thùng rác lớn tại hành lang. Sau đó bắt đầu dùng cây lau nhà, đem toàn bộ sàn phòng ngủ lau qua một lần, sau đó mở cửa sổ thông khí.
Cố Thanh Bùi trở về phòng ngủ liền nhìn đến bộ dáng lau nhà của Nguyên Dương, hắn ngoài ý muốn nhíu mày.
Nguyên Dương nhìn hắn một cái, chỉ vào sàn nhà, "Ông ngày hôm qua nôn ra chỗ này, thối muốn chết, nếu không phải là sàn nhà không nạy lên được, quả thực là nên quẳng hết đi."
"Nhà tôi thối hay không cậu quan tâm làm gì."
"Hừ, có lòng tốt mà không được báo đáp." Nguyên Dương tuy rằng oán giận như vậy, công việc dưới tay cũng không dừng lại, một hồi đem sàn nhà dọn dẹp sạch sẽ.
Cố Thanh Bùi nhìn nhìn y, "Cậu cũng có thể làm việc nhà sao?"
"Có tay có chân thì có cái gì không thể làm chứ, hoạt động chút đỉnh thế này cũng đâu có mệt."
Cố Thanh Bùi nói: "Làm xong rồi thì cậu đi đi."
Nguyên Dương bĩu môi, "Tôi không đi, cuối tuần này tôi dự định sẽ ở lại đây."
Cố Thanh Bùi nghiến chặt răng, "Cậu nói cái gì?"
"Tôi trên người không có tiền, hai ngày nghỉ ông bảo tôi ăn ở chỗ nào đây? Muốn tôi chết đói a." Nguyên Dương nói như chuyện đương nhiên.
Cố Thanh Bùi từ trong ví tiền rút ra hai tờ Mao gia gia, "Cầm lấy, đi đi."
Nguyên Dương giơ ngón tay giữa lên với hắn, "Ông mẹ nó đang đuổi hành khất đấy à, dù sao tôi cũng sẽ không đi, có bản lĩnh thì cứ gọi cảnh sát."
Cố Thanh Bùi thật sự bị loại lưu manh không biết xấu hổ này khiến cho chùn bước.
Nguyên Dương sờ soạng khuôn mặt hắn một phen, trêu ghẹo nói: "Cố tổng, tôi nấu ăn cho ông nhé, tôi nấu cơm cũng đâu có tồi."
Cố Thanh Bùi cười lạnh, "Ăn kèm với tro bụi hả?"
"Không." Nguyên Dương ghé sát vào, thình lình nhắm thẳng tai hắn cực nhanh cắn một cái, lại khẽ khàng nói: "Ăn kèm với tinh dịch."
Cố Thanh Bùi trừng mắt nhìn y một cái, tìm một quyển sách ở đầu giường đi ra phòng khách.
Nguyên Dương sau khi thu dọn xuông xuôi, đến phòng khách liền thấy, Cố Thanh Bùi đang nằm trên sofa đọc sách. Hai chân dài gác lên tay vịn sofa, đường cong trên chân dưới áo ngủ tơ lụa đặc biệt rõ ràng, phần đầu gối hơi hơi cong lên, cẳng chân mạnh mẽ dài nhỏ, nhìn đến thật quá mê người.
Nguyên Dương nhìn những người đàn ông khác, dáng người cho dù có đẹp cũng chỉ sinh ra tâm lý so sánh, duy độc nhìn thấy Cố Thanh Bùi, lại luôn cảm thấy được người đàn ông này hiển lộ một cỗ mị hoặc, mọi nơi mọi lúc mê hoặc y.
Ánh mắt kia của Cố Thanh Bùi dưới mắt kính viền vàng, giống như thời thời khắc khắc đều đang tính kế, trên mặt luôn mang theo các loại biểu tình giả tạo, hoặc thân thiết, hoặc lịch lãm, hoặc xảo quyệt, hoặc sành sỏi, hoặc cay nghiệt, nhưng Nguyên Dương biết, những điều đó đều không phải là hắn. Chỉ có Cố Thanh Bùi bị dục vọng tra tấn đến thần chí mơ hồ, mới là Cố Thanh Bùi chân chính.
Y hy vọng bộ dáng đó của Cố Thanh Bùi, chỉ có mình y được nhìn thấy.
Nguyên Dương đi qua ngồi xuống sàn nhà bên cạnh sofa, dựa sát vào hắn, hiếu kỳ mà đem mặt dán lại gần, "Ông xem sách gì vậy."
Ánh mắt Cố Thanh Bùi vẫn nhìn khóa vào trang sách: "Phổ cập khoa học."
Nguyên Dương nghiêng đầu lên vai Cố Thanh Bùi, "Ừm, Big bang nha...... Đọc hay không."
"Hay." Cố Thanh Bùi lật một vài trang, có chút không kiên nhẫn cong vai lên, nghĩ muốn hất cái đầu nặng trịnh kia xuống.
Nguyên Dương lại dứt khoát đem đầu gối lên người hắn, nhỏ giọng nói: "Râu mọc rồi kìa."
Cố Thanh Bùi theo bản năng sờ sờ nhúm râu mới lún phún mọc.
Nguyên Dương lại nói: "Trong tủ lạnh hết đồ rồi, chúng ta đi siêu thị đi. Ông buổi tối muốn ăn gì? Nói cho mà biết, tôi không dễ dàng xuống bếp vì người khác đâu."
"Tự cậu đi đi, ví tiền tôi để trên bàn trà."
"Không được, ông phải đi cùng tôi."
"Cậu không thấy phiền a." Cố Thanh Bùi nghĩ muốn xoay lưng lại, lại nhớ ra bản thân đang ở trên sofa, không có chỗ mà xoay người.
Nguyên Dương nhíu nhíu mày, "Ông chê tôi phiền?" Có chút mất hứng, "Chính là ông khiến tôi phiền thì có." Y một phen lôi Cố Thanh Bùi dây khỏi sofa, "Đi, cùng tôi đi siêu thị."
Cố Thanh Bùi lúc này thực sự có ý muốn giết chết Nguyên Dương.
Hai người lái xe đi siêu thị lớn gần đó, Nguyên Dương đẩy xe hàng, đem tất cả những thì nhìn hợp nhãn quăng vào trong xe.
Cố Thanh Bùi thật sự nhìn không được, giữ tay y lại, "Cậu nuôi lợn đấy à? Hai người có thể ăn được bao nhiêu đâu."
"Mua nhiều chút thì đỡ phải đi nữa a."
"Đương nhiên là xài tiền không phải của cậu, nên một chút cũng không đau lòng."
"Cố tổng tiếc chút tiền lẻ này à?"
"Tôi không thích lãng phí." Cố Thanh Bùi đem một ít những thứ ăn không hết ngay sẽ bị hỏng bỏ lại chỗ cũ.
Nguyên Dương cười cười, nắm lấy mặt hắn nói: "Cũng đủ sống qua ngày a." Thanh âm kia hiển lộ sự ám muội nồng đậm, khiến cho một đôi tiểu tình nhân bên cạnh liều mạng nhìn bọn họ.
Da mặt Cố Thanh Bùi cũng dày, dù sao cũng không biết đối phương, dứt khoát không đếm xỉa đến ánh mắt khác thường, tay chân lanh lẹ mà đem những thứ thừa thãi bỏ lại.
Lúc này, điện thoại của Nguyên Dương vang lên. Y lấy điện thoại ra liền thấy, là Bành Phóng.
Y nói: "Ông đẩy xe đi, tôi tiếp điện thoại." Nói xong cầm điện thoại đi đến chỗ cách xa Cố Thanh Bùi một chút mới nhận điện thoại, song vẫn đem Cố Thanh Bùi đặt ở trong tầm mắt mình. Trải qua sự kiện khách sạn, y luôn luôn cảm thấy được Cố Thanh Bùi sẽ lại bỏ y mà chạy, nhất định phải trông chừng cho kỹ.
"Alo, Bành Phóng a."
"Còn ‘ Alo, Bành Phóng a ’, Nguyên Đại công tử còn nhớ được tôi a, không cho tôi vào sổ đen a."
"Hê, thái độ gì đấy chú, biến thành bà dì rồi à?"
"Dì cái đầu mày ế. Sau khi Từ Hàng Châu trở về, mày rốt cuộc không liên lạc với tao, sao vậy, ngượng ngùng a hay là sợ mất mặt a."
"Tao sợ đếch gì mất mặt chứ." Nguyên Dương nhớ tới tình cảnh ngày đó, nhiều ít cũng có chút chột dạ. Tuy rằng y ở trước mặt Cố Thanh Bùi cực vô lại, chính là bị huynh đệ lớn lên cùng nhau từ nhỏ biết bản thân ngủ với đàn ông, nói như thế nào cũng có chút không được tự nhiên.
"Không sợ mất mặt thì mày trốn tao làm cái gì."
"Tao sao lại trốn mày chứ, tao bận công tác."
"Tao nhổ vào!" Bành Phóng khoa trương "Phi" một tiếng.
Trên mặt Nguyên Dương có chút không nhịn được, "Mày rốt cuộc muốn làm gì, có cái rắm gì thì phun ra mau."
"Tao chính là muốn hỏi một chút, mày với Cố tổng nhà mày chung sống thế nào rồi? Trải qua một đêm tình cảm mãnh liệt bắn tứ phía như vậy, mà là làm bao nhiêu lần ấy nhỉ? Năm lần? Hay sáu lần? Ai nha, tóm lại là làm đến mông người ta cũng nở hoa rồi. Vì thế tao là rất hiếu kỳ nha, tình cảnh hai người chúng mày lại giáp mặt sẽ là như thế nào? Trong công tác có xung đột thành tia lửa ái tình gì gì đó không."
"Bullsh!t, có thể có có tình ý gì chứ, vẫn như vậy thôi."
"Như vậy là thế nào?"
Nguyên Dương thẹn quá thành giận, "Tao nói mày có phải là biến thành mấy bà cô có chồng rồi hay không, sao lại lèo nhèo như thế chứ."
"Đến tột cùng là thế nào? Tao nói mày a Nguyên Dương, bạn bè mày không nhiều, mày cứng đầu như lừa mà tao cũng không ruồng bỏ. Mày nếu dám nói dối tao, tao sẽ không thèm nhìn mày nữa."
"Bành Phóng mày là đồ con rùa......"
"Nói hay không?"
Nguyên Dương chần chừ một chút. Nhìn Cố Thanh Bùi xa xa đang khom lưng đặt đồ lên giá, tư thế hạ nửa người làm cho áo hắn bị kéo lên, lộ ra thắt lưng căng gầy cùng phần bụng bằng phẳng.
Y còn nhớ rõ thời điểm nắm lấy eo nhỏ của Cố Thanh Bùi va chạm, là tư vị mất hồn như thế nào.
Nguyên Dương thô lỗ nói: "Làm chuyện đó cùng hắn rất sướng, tao đang tính toán ở cùng với hắn."
Bành Phóng trầm mặc một hồi, nghiến răng nói: "Người anh em, tao thật sự là phải rửa mắt mà nhìn mày rồi."
Nguyên Dương hung hăng nói: "Mau mau vứt sạch đống ý tưởng loạn thất bát tao trong đầu mày ngay đi. Có cái gì mà ngạc nhiên chứ, mày hôm nay ôm em này mai ngủ em khác thì được, mà tao thì không được tìm người để chơi bời hả?"
"Những người tao tìm mẹ nó đều là nữ."
"Mày là chưa thử qua mùi vị hắn, chỉ cần đã nghiền là được rồi, nam hay nữ thì có làm sao."
Bành Phóng trầm mặc một chút, "Thực tốt như vậy?"
Nguyên Dương ngẩn người, lạnh giọng nói: "Đừng có mà nghĩ đến, tao mẹ nó sẽ đập mày đấy a."
Bành Phóng lại "Phi" một tiếng, "Cho tao cũng không thèm, mày thực sự là không chữa nổi nữa rồi."
"Đừng có nói lung tung với người khác a."
"Biết rồi." Bành Phóng hậm hực nói: "Ai thèm quản mày đâu, chơi bời cũng được, nhưng đừng có để cha mày biết đấy."
"Yên tâm đi, tao có bệnh đâu mà nói cho ông ấy biết. Cúp máy a." Nói xong cũng không cho Bành Phóng cơ hội nói chuyện, trực tiếp treo điện thoại, vội vàng đi về phía Cố Thanh Bùi.
Bởi vì Cố Thanh Bùi đã muốn đẩy xe hàng ra khỏi tầm mắt y, rõ ràng không tính toán chờ y.
Nguyên Dương đi tới giữ lấy xe đẩy, "Tôi đẩy cho."
Cố Thanh Bùi liếc mắt nhìn y, "Mua được cũng tương đối rồi."
"Vậy về thôi."
Nguyên Dương hừ cười nói: "Cho ông nếm thử chút tay nghề của tôi, nói không chừng ông hôm nay sẽ liền chủ động hiến thân đó."
Cố Thanh Bùi lắc lắc đầu, đáp lại y bằng một ánh mắt khinh bỉ.