Triệu Viện mang bạn trai của nàng đến.
Cố Thanh Bùi đã sớm muốn gặp người này một lần, hắn đối với Triệu Viện vẫn có một loại cảm tình đặc biệt, pha lẫn áy náy cùng trách nhiệm, chỉ khi Triệu Viện sống tốt, hắn mới có thể được an ủi một chút.
Ấn tượng đầu tiên của hắn đối với bạn trai Triệu Viện không tồi. Theo Triệu Viện nói là làm tài vụ, tuổi lớn hơn hắn, cũng coi như rất có tiền đồ, hơn nữa đứng chung một chỗ cùng Triệu Viện, cũng rất xứng đôi.
Bất quá Cố Thanh Bùi trong quá trình trò chuyện, cảm thấy tính cách người đàn ông này không quá chín chắn, tâm tư cũng không đủ tế nhị, trong lòng nghĩ cái gì, kiêng dè cái gì với hắn, Cố Thanh Bùi liếc mắt một cái có thể nhìn thấu. Vốn đại bộ phận đàn ông đều nên không câu nệ tiểu tiết như vậy, chính là Triệu Viện đã hưởng thụ sự săn sóc cùng quan tâm kỹ lưỡng của hắn, chỉ e sẽ sinh ra sự so sánh chênh lệch sau này, hắn tính toán về sau sẽ tìm một cơ hội nói chuyện riêng một lần cùng Triệu Viện.
Ba người ngồi hơn hai giờ, Triệu Viện mời hắn cùng ăn cơm chiều. Cố Thanh Bùi thoái thác. Hắn nhìn ra được bạn trai Triệu Viện ngoài mặt khách khí với hắn, nhưng thủy chung có chút phòng bị, thứ cơm này ăn không vào miệng nổi.
Sau khi chia tay cùng bọn họ, Cố Thanh Bùi đứng trên con đường bên ngoài quán cafe, nửa ngày không nhúc nhích.
Hắn là đang cân nhắc hiện tại nên đi chỗ nào.
Nếu về nhà, hơn phân nửa phải đối mặt với Nguyên Dương đang giận dữ đến giậm chân, song không về nhà thì hắn cũng chẳng thể tiếp tục lang thang trên đường cái như vậy a.
Bỏ đi, sớm muộn gì cũng phải trở về, chi bằng về nhà mà ăn cơm chiều. Hắn đối với tài nghệ nấu nướng khoe khoang của Nguyên Dương, thế nhưng cũng có một chút hứng thú.
Hắn gọi xe taxi, đi về nhà.
Tới cửa nhà liền thấy, Nguyên Dương quả nhiên đang canh giữ ở cửa, y đã muốn thay một thân quần áo phù hợp thời tiết, ngồi xổm trên mặt đất, lưng dựa vào cửa, nhắm mắt hút thuốc.
Ý tưởng đầu tiên của Cố Thanh Bùi là, tiểu chó săn canh cửa rất có trách nhiệm.
Nguyên Dương nghe được tiếng bước chân, mở to mắt nhìn hắn một cái, sau đó đứng phắt dậy.
Cố Thanh Bùi nhìn sắc mặt y không tốt, dù cho nghĩ đến chuyện phát sinh hôm nay cơn giận của hắn cũng dâng thẳng lên não, nhưng cũng không tính toán tiếp tục kích động y nữa. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, điểm này cần là phải có sức nhẫn nại.
Nguyên Dương bước nhanh đi tới, tóm lấy khăn quàng cổ của hắn, đem hắn lôi lại gần mình, " Lá gan ông không nhỏ, cư nhiên lại dám đùa bỡn tôi, tôi không cho ông chút giáo huấn thì ông còn......"
"Tôi quay về ăn cơm chiều." Cố Thanh Bùi lãnh đạm nói.
Nguyên Dương ngây ngẩn nhìn Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi chậm rãi đoạt lại khăn quàng lông cừu bị y lôi đến muốn biến hình, "Cậu không phải muốn làm cơm hay sao? Không phải nấu cơm rất ngon hay sao? Tôi đã quay về rồi đây."
Nguyên Dương cảm giác cơn giận của mình giống y như lũ rút, thủy triều lui, rào rào một tiếng liền tản mát đi hết. Y thu cánh tay tóm khăn quàng cùng cổ áo Cố Thanh Bùi chuyển thành nhéo nhéo mặt Cố Thanh Bùi, đắc ý cười nói: "Ông vì ăn cơm mà cố ý quay về hả?"
Cố Thanh Bùi có lệ nói: "Ừ."
"Vậy mau mau mở cửa cho tôi, thịt ba chỉ phải ướp một lúc thì nấu mới ngon được."
Cố Thanh Bùi đành phải không tình nguyện mà đem y dẫn vào cửa. Hắn hiện tại nhiều ít có thể lý giải được tâm tình của người trên đường không cẩn thận cho chó hoang ăn một lần, liền bị quấn quýt mỗi ngày, bám theo về tận nhà. Song y rõ ràng là ở tình huống không tình nguyện mà "bị cho ăn", vì cái gì mà vẫn bị quấn quýt như cũ vậy?
Nguyên Dương tuyệt đối là loại người làm trước nghĩ sau, là loại người hắn ít tiếp xúc nhất, làm cho hắn trở tay không kịp. Bởi vậy khi hắn chống lại Nguyên Dương, toàn bộ kinh nghiệm xưa kia đều không có tác dụng, có loại cảm giác vô lực "Tú tài không thể nói chuyện đạo lý cùng quan binh".
Hắn đến tột cùng nên làm như thế nào, mới có thể thoát khỏi loại quấy rầy gần như mang tính trả thù của Nguyên Dương đây?
Nguyên Dương sau khi vào nhà, cởi áo khoác, thay tạp dề, ngân nga một giai điệu mà Cố Thanh Bùi chưa từng nghe qua tiến vào phòng bếp.
Cố Thanh Bùi thật ngạc nhiên, Nguyên Dương đổi sắc mặt thật sự là quá nhanh.
Tuy rằng hắn cũng không phải chưa từng nghĩ qua, nói không chừng Nguyên Dương là thật sự coi trọng hắn. Bất quá, loại suy nghĩ ở trong lòng hắn thủy chung không đứng vững được, dù sao, quan hệ giữa hắn cùng Nguyên Dương đã từng có một hồi tồi tệ đến mức phải thông qua thủ đoạn bất bình thường đó để phát tiết. Bởi trong nhận thức của hắn, chuyện Nguyên Dương đã làm với hắn, bao gồm cả sự trêu ghẹo cùng quấn quýt sau này, đều là mang theo dụng ý nhục nhã hắn.
Cố Thanh Bùi tự nhận đã đọc hiểu qua vô số người, rất nhiều thanh niên giống như Nguyên Dương vậy, những cậu bé hiểu đời chưa sâu, qua một ánh mắt một câu nói, Cố Thanh Bùi đều có thể nhìn thấu bọn họ suy nghĩ cái gì. Đồng thời, kinh nghiệm được người yêu thích cùng theo đuổi của hắn cũng thực không ít, theo lý mà nói, một người nếu có cảm tình với hắn ở phương diện kia, hắn không có lý nào lại không nhìn ra được. Nhưng duy độc chỉ có Nguyên Dương, hắn là thật sự nhìn không ra, bởi vì, chưa từng có một người nào lại " Yêu thích" cùng"Theo đuổi" hắn như vậy. Không, phải nói là, không có bất cứ người nào EQ bình thường mà lại "Yêu thích" cùng"Theo đuổi" người khác như vậy. Cho nên, hành vi của Nguyên Dương, hắn thủy chung vẫn là cảm thấy chính là vì trả thù cùng áp chế hắn. Chẳng qua bởi vì hai người từng có quan hệ tình dục, nên rất nhiều hành vi sau đó đều hiện vẻ có chút ám muội mà thôi.
Thời điểm Nguyên Dương nấu cơm, Cố Thanh Bùi ở trong thư phòng xử lý công việc.
Qua bốn mươi phút, Nguyên Dương xuất hiện ở cửa thư phòng, mang nụ cười, "Xong rồi, ra ăn cơm đi."
"Nhanh như vậy sao?"
"Nhanh?" Nguyên Dương nhìn nhìn đồng hồ của mình, "Trước kia nấu cơm tập thể còn nhanh hơn nhiều, bất quá những thứ đó đều không phải là thứ cho người ăn. Mau ra đi, đừng xem nữa, mỗi ngày cứ nhìn chằm chằm máy tính vậy mà không ngại mệt à."
Cố Thanh Bùi đi rửa sạch tay, trở lại phòng ăn, nhìn thấy một bàn đồ ăn không tồi, trong lòng có chút ngoài ý muốn.
Nguyên Dương giống như tranh công nhìn hắn, "Thế nào, thế nào?"
"Tôi còn chưa ăn mà."
"Vậy mau mau ăn đi a."
Cố Thanh Bùi nếm thử mộ miếng thịt kho tàu, hơi hơi nhíu mi, "Hơi mặn một chút."
Nguyên Dương gắp một miếng nếm thử, "Mặn ư? Tôi cảm thấy vừa vặn mà, nguyên lai ông ăn nhạt a."
"Ừ, tôi thích thanh đạm một chút."
Nguyên Dương bĩu môi, "Không nói sớm."
Cố Thanh Bùi nhìn y một cái, "Cậu cũng không có hỏi."
"Tôi vì sao lại không hỏi ư? Còn không phải là vì tự ông chạy trước sao."
"Tôi đã nói là không mang cậu theo, ai bảo cậu cứ đòi theo chứ."
Nguyên Dương hừ lạnh một tiếng, "Ai cho phép ông lén lút hẹn hò với người khác chứ, nói cho ông hay, đừng hòng có lần sau."
Cố Thanh Bùi cất tiếng cười, "Cậu tưởng mình là ai a."
Nguyên Dương rút khăn giấy, lau khóe miệng y, cằm khẽ nâng, có chút kiêu căng nói: "Người đàn ông của ông."
Cố Thanh Bùi hừ thật mạnh một tiếng, tỏ ý khinh thường.
Nguyên Dương nheo mắt lại, "Sớm muộn gì cũng sẽ khiến ông chịu phục."
Cố Thanh Bùi liếc mắt nhìn y, "Cậu muốn tôi chịu phục, thì làm tốt nhiệm vụ tôi đã giao đi. Tôi chỉ kính trọng người có năng lực mạnh hơn tôi, chứ không phải là người có khí lực lớn hơn tôi."
Nguyên Dương "Bốp" một tiếng quăng đũa xuống, "Ông có ý gì."
"Tôi có ý gì mà cậu cũng nghe không hiểu, thế mà còn muốn khiến tôi phải chịu phục." Cố Thanh Bùi dùng chiếc đũa gõ xuống bát canh mình đã uống sạch sẽ, "Nguyên Dương, cậu cũng giống cái bát này, trống rỗng như vậy, thì khiến tôi phải phục cậu thế nào đây?"
Sắc mặt Nguyên Dương trầm xuống. Y trước giờ chưa từng lấy việc kiếm được bao nhiêu tiền hoặc làm nên sự nghiệp lớn thế nào để cân nhắc sự lợi hại cùng năng lực của bản thân, tâm tư của y chưa bao giờ đặt tại phương diện này, đương nhiên cũng không để ý người khác chê y không tiền đồ. Tiền chỉ cần đủ tiêu là được rồi, y vì cái gì lại muốn đem sinh mệnh của mình lãng phí trong cái thứ tích lũy tài phú cùng danh dự chứ? Chỉ là để cho người khác hài lòng hay sao?
Y luôn luôn cảm thấy ý nghĩ này thật quá ngu xuẩn.
Chính là, y chưa từng có nghĩ tới, sẽ có sự khinh thường của một người làm cho y xấu hổ và giận dữ bội phần. Y nghiến răng nói: "Tôi không muốn đem thời gian lãng phí vào việc kiếm tiền, mấy thứ nhà to xe xịn gì gì đó đối với tôi đều không có ý nghĩa."
Cố Thanh Bùi cười nhạo, "Đối với Nguyên Đại công tử mà nói, mấy thứ có được dễ như trở bàn tay gì đó đương nhiên không có ý nghĩa. Cậu trời sinh đã có quá nhiều, mấy thứ đồ chơi tiền tài công thành danh toại tầm thường này đó sao có thể khiến cho cậu động tâm được. Đáng tiếc, Cố Thanh Bùi tôi chính là người tầm thường, tôi không có người cha như Nguyên đổng, muốn để cho bản thân cùng người nhà sống sung túc, đều phải dựa vào bản thân từng bước từng bước đi tới. Vậy nên những người tôi kính nể đều là người làm đến nơi đến chốn làm nên một hồi sự nghiệp, chứ không phải loại người không hiểu đạo lý đối nhân xử thế như cậu, cái hạng đại thiếu gia chẳng cần tốn công tốn sức hạ bút đã liền thành văn."
Sắc mặt Nguyên Dương xanh mét, lại nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.
Cố Thanh Bùi tiếp tục ăn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cậu cũng không phải không có ưu điểm, chí ít là không lười biếng, nấu cơm cũng không tồi. Cứ tiếp tục như vậy, nói một câu không dễ nghe thì là, chỉ cần Nguyên đổng khoẻ mạnh, hoặc giả Nguyên đổng tạ thế, nhưng người em trai thân thể không tốt của cậu vẫn còn, Nguyên gia hẳn là sẽ không cần dùng đến cậu, vậy là cậu có thể tiếp tục mà sống tiêu sái như vậy."
Nguyên Dương phẫn nộ nói: "Cố Thanh Bùi, ông ít châm biếm bóng gió đi, chuyện nhà tồi, không tới phiên ông chõ mồm vào."
Cố Thanh Bùi lắc lắc đầu, "Thật sự là có lớn mà không có khôn."
Nguyên Dương hung hăng đập bàn, sắc mặt phi thường khó coi.
Cố Thanh Bùi ngẩng đầu nhìn y, "Phó viện trưởng kia, tôi thấy cậu cũng khỏi phải liên hệ đi, cậu căn bản cũng không để tâm mà."
"Chuyện tôi đã nói nhất định sẽ làm được, ông mẹ nó ít kích động tôi đi."
Cố Thanh Bùi gật gật đầu, "Được, nếu cậu có thể tìm được quan hệ, đồng thời làm xoay chuyển thế cục trước mắt, dựa theo quy định thưởng phạt tương quan của công ty, sẽ thưởng một lần cho cậu...... Hai mươi vạn."
Nguyên Dương nhíu mày, "Án kiện lớn như vậy, lợi tức vài triệu, mà ông cho tôi có hai mươi vạn sao?"
Cố Thanh Bùi cười cười, "Là hai mươi vạn đó."
"Được, hai mươi vạn thì hai mươi vạn, số tiền này xem như tự tôi kiếm được, coi ông có còn bảo ba tôi thu hồi nữa hay không?" Trong ánh mắt Nguyên Dương mang theo khiêu khích.
"Không đâu, của cậu thì liền là của cậu, tôi thừa nhận." Cố Thanh Bùi buông đũa, nhẹ nhàng nâng cằm, "Nguyên Dương, hãy để cho tôi thấy cậu giống một người đàn ông, hoàn thành công tác chính miệng cậu hứa hẹn đi."
Nguyên Dương khinh miệt nói: "Dễ như bỡn thôi."
Cố Thanh Bùi cười khẽ lắc lắc đầu, "Thứ hai cậu đi công tác một chuyến đến thành phố XX, đích thân chạy đi kiếm quan hệ đi." Cố Thanh Bùi nghĩ nghĩ, bổ sung nói: "Mình cậu đi thôi đấy. Nếu cậu làm hỏng việc, tôi nghĩ cậu hẳn là cũng không có mặt mũi quay về gặp tôi, mà tôi cũng không muốn gặp cậu."
Nguyên Dương vươn tay nâng cằm hắn lên, "Nếu tôi hoàn thành thì sao? Thứ tôi muốn cũng không vẻn vẹn chỉ có hai mươi vạn kia."
Cố Thanh Bùi dời mặt, đứng lên, "Đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước."
Nguyên Dương cũng đứng dậy theo, từ sau lưng ôm lấy Cố Thanh Bùi, y một tay ôm trọn thắt lưng Cố Thanh Bùi, một tay cố định trước ngực Cố Thanh Bùi, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: "Nếu tôi hoàn thành, sau khi trở về tôi muốn ngủ với ông. Tôi sẽ chơi ông suốt một đêm, vô luận ông khóc lóc như thế nào, cầu xin như thế nào, tôi cũng sẽ không dừng lại, đây là cái giá của việc dám chêu chọc tôi."
Làn môi Cố Thanh Bùi hơi hơi có chút run rẩy, hắn không quay đầu lại, hai tay lặng lẽ xiết thành nắm đấm.
Nguyên Dương cúi đầu, nhẹ nhàng cắn một ngụm vào cổ hắn, thấp giọng nói: "Ông chọc giận tôi nhiều lần như vậy, mà tôi mới thượng ông có một lần, đối với ông thật sự là đủ nhân từ rồi, hôm nay...... trước tha cho ông đã."
Cố Thanh Bùi lạnh nhạt nói: "Nếu không thành công, thì cuốn xéo khỏi tầm mắt tôi đi, đừng đến làm phiền tôi nữa."
Nguyên Dương xiết chặt cánh tay, nghiến răng nói: "Ông cứ chờ xem đi."
Cố Thanh Bùi đã sớm muốn gặp người này một lần, hắn đối với Triệu Viện vẫn có một loại cảm tình đặc biệt, pha lẫn áy náy cùng trách nhiệm, chỉ khi Triệu Viện sống tốt, hắn mới có thể được an ủi một chút.
Ấn tượng đầu tiên của hắn đối với bạn trai Triệu Viện không tồi. Theo Triệu Viện nói là làm tài vụ, tuổi lớn hơn hắn, cũng coi như rất có tiền đồ, hơn nữa đứng chung một chỗ cùng Triệu Viện, cũng rất xứng đôi.
Bất quá Cố Thanh Bùi trong quá trình trò chuyện, cảm thấy tính cách người đàn ông này không quá chín chắn, tâm tư cũng không đủ tế nhị, trong lòng nghĩ cái gì, kiêng dè cái gì với hắn, Cố Thanh Bùi liếc mắt một cái có thể nhìn thấu. Vốn đại bộ phận đàn ông đều nên không câu nệ tiểu tiết như vậy, chính là Triệu Viện đã hưởng thụ sự săn sóc cùng quan tâm kỹ lưỡng của hắn, chỉ e sẽ sinh ra sự so sánh chênh lệch sau này, hắn tính toán về sau sẽ tìm một cơ hội nói chuyện riêng một lần cùng Triệu Viện.
Ba người ngồi hơn hai giờ, Triệu Viện mời hắn cùng ăn cơm chiều. Cố Thanh Bùi thoái thác. Hắn nhìn ra được bạn trai Triệu Viện ngoài mặt khách khí với hắn, nhưng thủy chung có chút phòng bị, thứ cơm này ăn không vào miệng nổi.
Sau khi chia tay cùng bọn họ, Cố Thanh Bùi đứng trên con đường bên ngoài quán cafe, nửa ngày không nhúc nhích.
Hắn là đang cân nhắc hiện tại nên đi chỗ nào.
Nếu về nhà, hơn phân nửa phải đối mặt với Nguyên Dương đang giận dữ đến giậm chân, song không về nhà thì hắn cũng chẳng thể tiếp tục lang thang trên đường cái như vậy a.
Bỏ đi, sớm muộn gì cũng phải trở về, chi bằng về nhà mà ăn cơm chiều. Hắn đối với tài nghệ nấu nướng khoe khoang của Nguyên Dương, thế nhưng cũng có một chút hứng thú.
Hắn gọi xe taxi, đi về nhà.
Tới cửa nhà liền thấy, Nguyên Dương quả nhiên đang canh giữ ở cửa, y đã muốn thay một thân quần áo phù hợp thời tiết, ngồi xổm trên mặt đất, lưng dựa vào cửa, nhắm mắt hút thuốc.
Ý tưởng đầu tiên của Cố Thanh Bùi là, tiểu chó săn canh cửa rất có trách nhiệm.
Nguyên Dương nghe được tiếng bước chân, mở to mắt nhìn hắn một cái, sau đó đứng phắt dậy.
Cố Thanh Bùi nhìn sắc mặt y không tốt, dù cho nghĩ đến chuyện phát sinh hôm nay cơn giận của hắn cũng dâng thẳng lên não, nhưng cũng không tính toán tiếp tục kích động y nữa. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, điểm này cần là phải có sức nhẫn nại.
Nguyên Dương bước nhanh đi tới, tóm lấy khăn quàng cổ của hắn, đem hắn lôi lại gần mình, " Lá gan ông không nhỏ, cư nhiên lại dám đùa bỡn tôi, tôi không cho ông chút giáo huấn thì ông còn......"
"Tôi quay về ăn cơm chiều." Cố Thanh Bùi lãnh đạm nói.
Nguyên Dương ngây ngẩn nhìn Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi chậm rãi đoạt lại khăn quàng lông cừu bị y lôi đến muốn biến hình, "Cậu không phải muốn làm cơm hay sao? Không phải nấu cơm rất ngon hay sao? Tôi đã quay về rồi đây."
Nguyên Dương cảm giác cơn giận của mình giống y như lũ rút, thủy triều lui, rào rào một tiếng liền tản mát đi hết. Y thu cánh tay tóm khăn quàng cùng cổ áo Cố Thanh Bùi chuyển thành nhéo nhéo mặt Cố Thanh Bùi, đắc ý cười nói: "Ông vì ăn cơm mà cố ý quay về hả?"
Cố Thanh Bùi có lệ nói: "Ừ."
"Vậy mau mau mở cửa cho tôi, thịt ba chỉ phải ướp một lúc thì nấu mới ngon được."
Cố Thanh Bùi đành phải không tình nguyện mà đem y dẫn vào cửa. Hắn hiện tại nhiều ít có thể lý giải được tâm tình của người trên đường không cẩn thận cho chó hoang ăn một lần, liền bị quấn quýt mỗi ngày, bám theo về tận nhà. Song y rõ ràng là ở tình huống không tình nguyện mà "bị cho ăn", vì cái gì mà vẫn bị quấn quýt như cũ vậy?
Nguyên Dương tuyệt đối là loại người làm trước nghĩ sau, là loại người hắn ít tiếp xúc nhất, làm cho hắn trở tay không kịp. Bởi vậy khi hắn chống lại Nguyên Dương, toàn bộ kinh nghiệm xưa kia đều không có tác dụng, có loại cảm giác vô lực "Tú tài không thể nói chuyện đạo lý cùng quan binh".
Hắn đến tột cùng nên làm như thế nào, mới có thể thoát khỏi loại quấy rầy gần như mang tính trả thù của Nguyên Dương đây?
Nguyên Dương sau khi vào nhà, cởi áo khoác, thay tạp dề, ngân nga một giai điệu mà Cố Thanh Bùi chưa từng nghe qua tiến vào phòng bếp.
Cố Thanh Bùi thật ngạc nhiên, Nguyên Dương đổi sắc mặt thật sự là quá nhanh.
Tuy rằng hắn cũng không phải chưa từng nghĩ qua, nói không chừng Nguyên Dương là thật sự coi trọng hắn. Bất quá, loại suy nghĩ ở trong lòng hắn thủy chung không đứng vững được, dù sao, quan hệ giữa hắn cùng Nguyên Dương đã từng có một hồi tồi tệ đến mức phải thông qua thủ đoạn bất bình thường đó để phát tiết. Bởi trong nhận thức của hắn, chuyện Nguyên Dương đã làm với hắn, bao gồm cả sự trêu ghẹo cùng quấn quýt sau này, đều là mang theo dụng ý nhục nhã hắn.
Cố Thanh Bùi tự nhận đã đọc hiểu qua vô số người, rất nhiều thanh niên giống như Nguyên Dương vậy, những cậu bé hiểu đời chưa sâu, qua một ánh mắt một câu nói, Cố Thanh Bùi đều có thể nhìn thấu bọn họ suy nghĩ cái gì. Đồng thời, kinh nghiệm được người yêu thích cùng theo đuổi của hắn cũng thực không ít, theo lý mà nói, một người nếu có cảm tình với hắn ở phương diện kia, hắn không có lý nào lại không nhìn ra được. Nhưng duy độc chỉ có Nguyên Dương, hắn là thật sự nhìn không ra, bởi vì, chưa từng có một người nào lại " Yêu thích" cùng"Theo đuổi" hắn như vậy. Không, phải nói là, không có bất cứ người nào EQ bình thường mà lại "Yêu thích" cùng"Theo đuổi" người khác như vậy. Cho nên, hành vi của Nguyên Dương, hắn thủy chung vẫn là cảm thấy chính là vì trả thù cùng áp chế hắn. Chẳng qua bởi vì hai người từng có quan hệ tình dục, nên rất nhiều hành vi sau đó đều hiện vẻ có chút ám muội mà thôi.
Thời điểm Nguyên Dương nấu cơm, Cố Thanh Bùi ở trong thư phòng xử lý công việc.
Qua bốn mươi phút, Nguyên Dương xuất hiện ở cửa thư phòng, mang nụ cười, "Xong rồi, ra ăn cơm đi."
"Nhanh như vậy sao?"
"Nhanh?" Nguyên Dương nhìn nhìn đồng hồ của mình, "Trước kia nấu cơm tập thể còn nhanh hơn nhiều, bất quá những thứ đó đều không phải là thứ cho người ăn. Mau ra đi, đừng xem nữa, mỗi ngày cứ nhìn chằm chằm máy tính vậy mà không ngại mệt à."
Cố Thanh Bùi đi rửa sạch tay, trở lại phòng ăn, nhìn thấy một bàn đồ ăn không tồi, trong lòng có chút ngoài ý muốn.
Nguyên Dương giống như tranh công nhìn hắn, "Thế nào, thế nào?"
"Tôi còn chưa ăn mà."
"Vậy mau mau ăn đi a."
Cố Thanh Bùi nếm thử mộ miếng thịt kho tàu, hơi hơi nhíu mi, "Hơi mặn một chút."
Nguyên Dương gắp một miếng nếm thử, "Mặn ư? Tôi cảm thấy vừa vặn mà, nguyên lai ông ăn nhạt a."
"Ừ, tôi thích thanh đạm một chút."
Nguyên Dương bĩu môi, "Không nói sớm."
Cố Thanh Bùi nhìn y một cái, "Cậu cũng không có hỏi."
"Tôi vì sao lại không hỏi ư? Còn không phải là vì tự ông chạy trước sao."
"Tôi đã nói là không mang cậu theo, ai bảo cậu cứ đòi theo chứ."
Nguyên Dương hừ lạnh một tiếng, "Ai cho phép ông lén lút hẹn hò với người khác chứ, nói cho ông hay, đừng hòng có lần sau."
Cố Thanh Bùi cất tiếng cười, "Cậu tưởng mình là ai a."
Nguyên Dương rút khăn giấy, lau khóe miệng y, cằm khẽ nâng, có chút kiêu căng nói: "Người đàn ông của ông."
Cố Thanh Bùi hừ thật mạnh một tiếng, tỏ ý khinh thường.
Nguyên Dương nheo mắt lại, "Sớm muộn gì cũng sẽ khiến ông chịu phục."
Cố Thanh Bùi liếc mắt nhìn y, "Cậu muốn tôi chịu phục, thì làm tốt nhiệm vụ tôi đã giao đi. Tôi chỉ kính trọng người có năng lực mạnh hơn tôi, chứ không phải là người có khí lực lớn hơn tôi."
Nguyên Dương "Bốp" một tiếng quăng đũa xuống, "Ông có ý gì."
"Tôi có ý gì mà cậu cũng nghe không hiểu, thế mà còn muốn khiến tôi phải chịu phục." Cố Thanh Bùi dùng chiếc đũa gõ xuống bát canh mình đã uống sạch sẽ, "Nguyên Dương, cậu cũng giống cái bát này, trống rỗng như vậy, thì khiến tôi phải phục cậu thế nào đây?"
Sắc mặt Nguyên Dương trầm xuống. Y trước giờ chưa từng lấy việc kiếm được bao nhiêu tiền hoặc làm nên sự nghiệp lớn thế nào để cân nhắc sự lợi hại cùng năng lực của bản thân, tâm tư của y chưa bao giờ đặt tại phương diện này, đương nhiên cũng không để ý người khác chê y không tiền đồ. Tiền chỉ cần đủ tiêu là được rồi, y vì cái gì lại muốn đem sinh mệnh của mình lãng phí trong cái thứ tích lũy tài phú cùng danh dự chứ? Chỉ là để cho người khác hài lòng hay sao?
Y luôn luôn cảm thấy ý nghĩ này thật quá ngu xuẩn.
Chính là, y chưa từng có nghĩ tới, sẽ có sự khinh thường của một người làm cho y xấu hổ và giận dữ bội phần. Y nghiến răng nói: "Tôi không muốn đem thời gian lãng phí vào việc kiếm tiền, mấy thứ nhà to xe xịn gì gì đó đối với tôi đều không có ý nghĩa."
Cố Thanh Bùi cười nhạo, "Đối với Nguyên Đại công tử mà nói, mấy thứ có được dễ như trở bàn tay gì đó đương nhiên không có ý nghĩa. Cậu trời sinh đã có quá nhiều, mấy thứ đồ chơi tiền tài công thành danh toại tầm thường này đó sao có thể khiến cho cậu động tâm được. Đáng tiếc, Cố Thanh Bùi tôi chính là người tầm thường, tôi không có người cha như Nguyên đổng, muốn để cho bản thân cùng người nhà sống sung túc, đều phải dựa vào bản thân từng bước từng bước đi tới. Vậy nên những người tôi kính nể đều là người làm đến nơi đến chốn làm nên một hồi sự nghiệp, chứ không phải loại người không hiểu đạo lý đối nhân xử thế như cậu, cái hạng đại thiếu gia chẳng cần tốn công tốn sức hạ bút đã liền thành văn."
Sắc mặt Nguyên Dương xanh mét, lại nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.
Cố Thanh Bùi tiếp tục ăn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cậu cũng không phải không có ưu điểm, chí ít là không lười biếng, nấu cơm cũng không tồi. Cứ tiếp tục như vậy, nói một câu không dễ nghe thì là, chỉ cần Nguyên đổng khoẻ mạnh, hoặc giả Nguyên đổng tạ thế, nhưng người em trai thân thể không tốt của cậu vẫn còn, Nguyên gia hẳn là sẽ không cần dùng đến cậu, vậy là cậu có thể tiếp tục mà sống tiêu sái như vậy."
Nguyên Dương phẫn nộ nói: "Cố Thanh Bùi, ông ít châm biếm bóng gió đi, chuyện nhà tồi, không tới phiên ông chõ mồm vào."
Cố Thanh Bùi lắc lắc đầu, "Thật sự là có lớn mà không có khôn."
Nguyên Dương hung hăng đập bàn, sắc mặt phi thường khó coi.
Cố Thanh Bùi ngẩng đầu nhìn y, "Phó viện trưởng kia, tôi thấy cậu cũng khỏi phải liên hệ đi, cậu căn bản cũng không để tâm mà."
"Chuyện tôi đã nói nhất định sẽ làm được, ông mẹ nó ít kích động tôi đi."
Cố Thanh Bùi gật gật đầu, "Được, nếu cậu có thể tìm được quan hệ, đồng thời làm xoay chuyển thế cục trước mắt, dựa theo quy định thưởng phạt tương quan của công ty, sẽ thưởng một lần cho cậu...... Hai mươi vạn."
Nguyên Dương nhíu mày, "Án kiện lớn như vậy, lợi tức vài triệu, mà ông cho tôi có hai mươi vạn sao?"
Cố Thanh Bùi cười cười, "Là hai mươi vạn đó."
"Được, hai mươi vạn thì hai mươi vạn, số tiền này xem như tự tôi kiếm được, coi ông có còn bảo ba tôi thu hồi nữa hay không?" Trong ánh mắt Nguyên Dương mang theo khiêu khích.
"Không đâu, của cậu thì liền là của cậu, tôi thừa nhận." Cố Thanh Bùi buông đũa, nhẹ nhàng nâng cằm, "Nguyên Dương, hãy để cho tôi thấy cậu giống một người đàn ông, hoàn thành công tác chính miệng cậu hứa hẹn đi."
Nguyên Dương khinh miệt nói: "Dễ như bỡn thôi."
Cố Thanh Bùi cười khẽ lắc lắc đầu, "Thứ hai cậu đi công tác một chuyến đến thành phố XX, đích thân chạy đi kiếm quan hệ đi." Cố Thanh Bùi nghĩ nghĩ, bổ sung nói: "Mình cậu đi thôi đấy. Nếu cậu làm hỏng việc, tôi nghĩ cậu hẳn là cũng không có mặt mũi quay về gặp tôi, mà tôi cũng không muốn gặp cậu."
Nguyên Dương vươn tay nâng cằm hắn lên, "Nếu tôi hoàn thành thì sao? Thứ tôi muốn cũng không vẻn vẹn chỉ có hai mươi vạn kia."
Cố Thanh Bùi dời mặt, đứng lên, "Đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước."
Nguyên Dương cũng đứng dậy theo, từ sau lưng ôm lấy Cố Thanh Bùi, y một tay ôm trọn thắt lưng Cố Thanh Bùi, một tay cố định trước ngực Cố Thanh Bùi, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: "Nếu tôi hoàn thành, sau khi trở về tôi muốn ngủ với ông. Tôi sẽ chơi ông suốt một đêm, vô luận ông khóc lóc như thế nào, cầu xin như thế nào, tôi cũng sẽ không dừng lại, đây là cái giá của việc dám chêu chọc tôi."
Làn môi Cố Thanh Bùi hơi hơi có chút run rẩy, hắn không quay đầu lại, hai tay lặng lẽ xiết thành nắm đấm.
Nguyên Dương cúi đầu, nhẹ nhàng cắn một ngụm vào cổ hắn, thấp giọng nói: "Ông chọc giận tôi nhiều lần như vậy, mà tôi mới thượng ông có một lần, đối với ông thật sự là đủ nhân từ rồi, hôm nay...... trước tha cho ông đã."
Cố Thanh Bùi lạnh nhạt nói: "Nếu không thành công, thì cuốn xéo khỏi tầm mắt tôi đi, đừng đến làm phiền tôi nữa."
Nguyên Dương xiết chặt cánh tay, nghiến răng nói: "Ông cứ chờ xem đi."