Cơm nước xong, Cố Thanh Bùi một khắc cũng không muốn lưu lại.
Hắn vốn dĩ không nên xuất hiện trong nhà Nguyên Dương, với quan hệ nguyên lai của hai người, chuyện này rất không thích hợp.
Nguyên Dương cũng không có giữ hắn, nhưng khăng khăng muốn đưa hắn về.
Cố Thanh Bùi kiên trì nói: "Tôi xuống lầu thuê xe là được rồi."
"Tôi đưa ông đi, đương nhiên là phải đưa về rồi."
"Không cần, chỗ này gọi taxi rất dễ."
Hai tay Nguyên Dương ôm ngực, nheo mắt nhìn hắn trong chốc lát,"Ông là sợ tôi biết ông ở chỗ nào hả?"
Cố Thanh Bùi nhíu nhíu đầu mày, hắn chưa nghĩ đến điều đó, bất quá với thái độ khó hiểu hiện tại của Nguyên Dương, không biết thì càng tốt.
Nguyên Dương hừ cười một tiếng, "Tôi nếu muốn biết, ông ngăn được tôi sao?"
Cố Thanh Bùi rốt cục bỏ cuộc, để mặc Nguyên Dương đi theo hắn xuống lầu.
Sau khi xe lái lên đường chính, Cố Thanh Bùi nói: "Quay đầu ở phía trước, đi về Đông tam hoàn."
Nguyên Dương lười nhác nói: "Tôi đã nói, nếu tôi muốn biết, thì ông ngăn không được tôi đâu."
Cố Thanh Bùi cẩn thận suy ngẫm ý tứ trong lời nói này, chẳng lẽ Nguyên Dương biết hắn ở chỗ nào sao?
Qua mấy phút, Cố Thanh Bùi đã có được đáp án, Nguyên Dương thật sự biết hắn ở chỗ nào, căn bản không cần hắn chỉ đường. Ngực Cố Thanh Bùi có chút khó chịu, hắn rất muốn chất vấn Nguyên Dương, hành động kỳ lạ vô cớ đó đến tột cùng là có ý tứ gì.
Một bên kết giao bạn gái, ghét bỏ hắn lớn tuổi, một bên nấu cơm hắn, ngay cả hắn ở chỗ nào cũng đều biết.
Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi, Nguyên Dương có phải đang đùa giỡn với hắn hay không.
Cố Thanh Bùi trầm giọng nói: "Nguyên Dương, tôi hiện tại bận muốn chết, không rảnh quanh co lòng vòng chơi đùa với cậu. Cậu đến tột cùng muốn thế nào, nói thẳng ra đi."
Nguyên Dương không chớp mắt nhìn phía trước, trâng tráo nói: "Rất đơn giản a, tư vị thân thể của Cố tổng vẫn luôn khiến tôi mong nhớ. Dù sao ông cũng có nhu cầu, tôi cũng có nhu cầu, thi thoảng thỏa mãn cho nhau một chút thì thế nào?"
Cố Thanh Bùi mỉa mai nói: "Một người bạn gái không đủ cho cậu ư?"
Nguyên Dương thừa dịp chờ đèn đỏ, quay đầu nhìn hắn một cái, cái liếc mắt kia bao hàm ám muội cùng dục vọng trần trụi, "Cái thứ trẻ ranh ấy, sao so được với Cố tổng làm cho người ta mất hồn chứ. Tôi còn nhớ rõ cái miệng nhỏ bên dưới kia của Cố tổng có bao nhiêu chặt, bao nhiêu nóng, mỗi lần tôi cắm vào, thắt lưng của ông đều lay động, mông kẹp càng thêm chặt. Thời điểm cặp đùi kia quấn lấy thắt lưng tôi, so với đàn bà lại càng có lực, còn có thời điểm Cố tổng bị tôi làm đến thần chí mơ hồi, sẽ phát ra tiếng rên rỉ đặc biệt quyến rũ......"
"Đủ rồi!" Sắc mặt Cố Thanh Bùi trận xanh trận hồng, "Nguyên Dương, đừng biến thành bản thân thành con chó đực động dục, tốt xấu gì hiện tại cũng là ông chủ rồi, giữ thể diện chút được không."
"Ha ha ha ha." Nguyên Dương cười lớn nói: "Thời điểm Cố tổng cao trào so với chó cái động dục còn dâm đãng hơn. Nếu so da mặt, tôi cảm thấy so với Cố tổng bị đàn ông đâm đến bắn ra, tôi vẫn còn rụt rè lắm."
Cố Thanh Bùi bị y chọc tức đến đau đầu, nhìn bộ dáng đắc ý của Nguyên Dương, hắn đột nhiên ý thức được Nguyên Dương là cố ý. Nguyên Dương tựa hồ chính là muốn nhìn thấy sự quẫn bách cùng khó xử của hắn, hắn càng giận dữ, Nguyên Dương càng cao hứng.
Người này mẹ nó không phải có bệnh đấy chứ.
Cố Thanh Bùi cười lạnh nói: "Đa tạ Nguyên tổng khích lệ, đáng tiếc ngài sau này không làm được như thế nữa rồi."
Tay Nguyên Dương xiết chặt bánh lái, y không nói gì, chỉ cười lộ ra răng nanh trắng, tựa như kẻ đi săn sắp được hưởng thụ mỹ thực.
Cố Thanh Bùi quay đầu sang một bên, trong lòng yên lặng mắng Nguyên Dương. Chia cách hai năm, Nguyên Dương ở bên ngoài đã trở nên cường đại, chính là bên trong lại càng lúc càng chẳng ra sao. Hơn nữa còn ôm một loại địch ý vô cớ với hắn, lời nói ra câu nào cũng đều hàm ý châm biếm.
Nguyên Dương dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ?
Sau khi xe chạy đến dưới lầu nhà hắn, Cố Thanh Bùi không nói một lời đóng sầm cửa xe bước đi.
Nguyên Dương dõi theo bóng dáng hắn, mãi đến khi hắn biến mất trong khung cửa.
Y thất thần nhìn khung cửa kia, nhìn thật lâu, mãi đến khi chuông di động vang lên.
"Alo, Bành Phóng."
"Nguyên Dương a, đang làm gì rứa? Đi uống rượu đi."
"Lười đi." Nguyên Dương tựa vào ghế, nhắm mắt lại, đầy đầu óc đều là bộ dáng Cố Thanh Bùi ngượng ngùng giận dữ, biểu tình kia dùng làm thức ăn, thật sự là không mỹ vị nào qua được.
"Sao thế, cứ như biến thành cụ bảy mươi tám mươi rồi, từ lúc Cố Thanh Bùi quay về từ Singapore, mày không thèm ra ngoài cùng chúng tao nữa, là có ý gì hở."
"Mày nói xem là có ý gì."
Bành Phóng thở dài, "Tao nói này người anh em, làm người không thể ngang ngược như vậy a, mày đây đúng là thứ không đụng tường nam không quay đầu* đó."
* Bất chàng nam tường bất hồi đầu: (Một kiểu như Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ): ý chỉ người có tính cách, hành động cố chấp, không chịu nghe lời người khác, một khi chưa đạt được mục đích thì tuyệt nhiên sẽ không bỏ cuộc, đại khái chính là cứng đầu.
Nguyên Dương thản nhiên nói: "Tao cứ bám bức tường đó đấy, không quay đầu nổi nữa đâu."
"Tao hiện tại hiểu không nổi mày muốn làm gì, mày nếu muốn lôi người về, thái độ phải mềm mỏng một chút, không thể cứ như có thù oán vậy đâu."
"Mày cho là chỉ cần nhận sai, là có thể khiến ông ấy rung động sao?" Nguyên Dương trào phúng cười cười, "Mày quá coi thường Cố Thanh Bùi rồi, tâm ông ta còn cứng hơn bất kỳ ai khác."
"Vậy mày định làm như thế nào."
Nguyên Dương liếc nghiêng con ngươi nhìn ghế lái phụ Cố Thanh Bùi đã ngồi, ngón tay nhẹ nhàng nhặt lên một sợi tóc ngắn từ chỗ ngồi, y thấp giọng nói: "Tao muốn khiến cho ông ấy...... không thể rời khỏi tao."
Sau khi Cố Thanh Bùi về nhà, cảm giác đặc biệt mệt. Cho dù hắn không phải làm bất luận hoạt động thể lực nào, chính là một ngày lao động trí óc quả thực vượt quá sức chịu đụng. Chưa nói ban ngày bận rộn tại công ty, chỉ riêng bữa cơm tối đối đầu không khoan nhượng cùng Nguyên Dương kia, cũng đủ khiến não hắn thiếu dưỡng khí.
Hắn từ ban đầu còn tưởng rằng giữa bản thân cùng Nguyên Dương, rốt cục có thể nước giếng không phạm nước sông, xem ra hắn đã sai lầm rồi. Nguyên Dương lấy việc đùa giỡn hắn làm vui, có lẽ là bởi vì hai năm trước hắn bất cáo nhi biệt, hoặc giả cảm thấy sự chấp nhất đối với hắn năm đó quá mức mất mặt. tóm lại, tại thời điểm sự nghiệp của Nguyên Dương như mặt trời ban trưa thăng quan tiến chức rộng mở, tựa hồ sự tồn tại của hắn, chính là đang chiêu cáo sự ngu xuẩn cùng thất bại trong quá khứ của Nguyên Dương.
Vậy nên Nguyên Dương không tha cho hắn được?
Cố Thanh Bùi giễu cợt cười cười, là một vết bẩn lớn nhất trong thời kỳ niên thiếu ngu ngơ của Nguyên Dương, hắn quả thật là nên bị xóa sạch.
Hắn nằm trên sofa nghỉ ngơi trong chốc lát, đang định đi tắm rửa, di động đột nhiên vang. Tiếp điện thoại lên, đầu kia truyền đến một âm thanh vừa quen thuộc lại xa lạ.
"Cố tổng, chào cậu."
Cố Thanh Bùi ngẩn người, chợt nhận ra âm thanh này là giọng nói hơn hai năm chưa nghe qua của Nguyên Lập Giang. Hắn dừng vài giây, nhàn nhạt nói: "Nguyên đổng."
"Không tồi, còn nhớ rõ giọng nói của tôi."
Cố Thanh Bùi một lần nữa ngồi trở lại sofa, "Hai năm nay trí nhớ có chút giảm sút, bất quá giọng nói của Nguyên đổng, vẫn là không thể quên."
"Nghe nói cậu quay về Bắc Kinh, thời gian qua thực mau a."
"Nguyên đổng gọi điện thoại cho tôi, không phải để ôn chuyện cũ chứ." Cố Thanh Bùi hiện tại đối với Nguyên Lập Giang ngay cả khách khí bên ngoài cũng đều lược bỏ. Sự việc đã qua hai năm, song mỗi khi hắn nhớ tới sự nhục nhã Nguyên Lập Giang mang đến, hắn vẫn như cũ không thể hoàn toàn buông xuống.
"Tôi chỉ là muốn hỏi cậu vài chuyện."
"Đúng, tôi đã gặp Nguyên Dương."
"Cậu biết tôi muốn hỏi gì ư?"
"Ngoại trừ Nguyên Dương, còn có gì nữa đâu."
Nguyên Lập Giang "A a" nở nụ cười hai tiếng, "Nói cũng đúng. Thời gian cậu trở về chưa được lâu, không biết đã hiểu biết được bao nhiêu về chuyện của Nguyên Dương."
"Phi thường hữu hạn, tôi cùng cậu ấy hai năm trước đã muốn chấm dứt, hiện tại càng không cần thiết phải hiểu biết về nhau. Nguyên đổng cứ việc yên tâm, Nguyên Dương đã muốn đi lên đường ngay, tôi cũng không phải người không hiểu chuyện, ngài không còn chuyện gì để mà ưu sầu nữa rồi."
"Vậy sao." Nguyên Lập Giang khe khẽ thở dài, "Nhưng con trai cậu hơn hai năm không bước vào cửa nhà, cậu nói tôi có nên ưu sầu hay không."
Cố Thanh Bùi nói: "Ngài có thể yên tâm, Nguyên Dương sớm muộn gì cũng sẽ dẫn bạn gái về nhà gặp cha mẹ, đây xác thực chỉ là...... chuyện sớm muộn thôi."
Nguyên Lập Giang trầm mặc vài giây, mới nói: "Nó hai năm trước đã nói, trừ phi mang theo cậu vào cửa, nếu không nó sẽ không trở về."
Trái tim Cố Thanh Bùi thoáng nhói, hắn gắt gao nắm chặt quần, rồi chậm rãi buông ra, mới nói: "Hai năm trước là lời không qua não mà thôi, con người sẽ thay đổi cả."
"Nó quả thật thay đổi rất nhiều, tôi có điểm không nhận ra nổi."
Cố Thanh Bùi không muốn cùng Nguyên Lập Giang thương xuân buồn thu cảm thán giáo dục con trai thất bại, chuyện này liên quan rắm gì đến hắn.
Hắn có chút lạnh nhạt nói: "Hổ phụ vô khuyển tử, Nguyên đổng nhìn đến Nguyên Dương hôm nay, hẳn là cao hứng mới đúng. Tôi chỉ biết tôi đã muốn làm được yêu cầu Nguyên đổng đưa ra, chuyện khác, tôi liền bất lực."
Nguyên Lập Giang nghe ra sự không kiên nhẫn trong giọng điệu của Cố Thanh Bùi, giễu cợt cười hai tiếng, "Cố tổng, tôi thật không biết nên hận cậu, hay là nên cảm tạ cậu."
Cố Thanh Bùi không có hồi đáp, hắn căn bản không thèm để ý.
Sau khi chấm dứt trò chuyện, Cố Thanh Bùi lại một lần nữa cảm thấy cơn mỏi mệt xâm nhập toàn thân, đầu óc trống rỗng, tứ chi uể oải lười nâng lên, làm cho hắn chỉ muốn nằm bẹp dí không động đậy trên sofa.
Cẩn thận ngẫm lại, bản thân hai năm nay liều mạng kiếm tiền, bận đông bận tây, cuối cùng ngoại trừ vài túi tiền, tựa hồ cái gì cũng không thay đổi.
Về nhà vẫn như cũ không có một miếng cơm nóng, bên gối vẫn như cũ không có một người tri kỷ, trong cuộc sống ngoại trừ công tác, không còn trọng tâm nào khác. Nguyên Dương có được bạn gái danh giá, hắn ngược lại vẫn rối rắm với một câu đùa giỡn, một nụ hôn của Nguyên Dương, chứng tỏ, hắn đã quá cô quạnh rồi.
Nên tìm một người, là nên tìm một người.
Cố Thanh Bùi sáng hôm sau sửa sang bản thân xong, mang theo bao máy tính xuống lầu, mới vừa đi đến cửa tiểu khu hắn liền ngây ngẩn.
Nguyên Dương mặc một thân tây trang xám đậm, dựa vào xe thương vụ, ánh mắt không có mục tiêu nhìn xa xăm, miệng chậm rãi phun ra vòng khói.
Thời gian dường như lập tức đảo về hai năm, từng có một khoảng thời gian rất dài, Nguyên Dương không biết đã chờ hắn bao lâu dưới lầu, chưa bao giờ ngồi trong xe, mặc kệ lạnh đến đâu. Cố Thanh Bùi vừa xuống lầu, ánh nhìn đầu tiên lúc nào cũng thấy được Nguyên Dương đang đợi hắn.
Mỗi ngày đều đang đợi hắn.
Ánh mắt Cố Thanh Bùi có chút căng ra, từng hình ảnh trong kí ức kia, cuồn cuộn trong lòng, làm cho hắn khi một lần nữa đối diện với cảnh tượng này, phản ứng đầu tiên lại là xoay người muốn chạy.
Đáng tiếc hắn còn chưa kịp động chân, Nguyên Dương đã muốn phát hiện ra hắn. Nguyên Dương dập thuốc, hất hất cằm, "Lên xe."
"Cậu làm cái gì vậy."
"Ngày hôm qua nói rồi đó thôi."
"Cái gì?"
"Hôm qua ông ngồi xe tôi, sáng nay, tôi đưa ông đi làm."
Cố Thanh Bùi muốn nói không cần, nhưng người đã muốn ở trước mắt. Hắn lên xe, mang theo tâm tình ngay cả bản thân cũng vô pháp hình dung.
Hai người trầm mặc tầm chục phút, Cố Thanh Bùi đột nhiên hỏi: "Lúc trước đến đón tôi, cậu mấy giờ đến nơi vậy?"
Nguyên Dương thoáng sững người, không dự đoán được hắn lại hỏi vấn đề này, y nghĩ nghĩ, "Tầm bảy giờ."
Cố Thanh Bùi nhớ lại, thời điểm đi làm trước kia, hắn đều là bảy giờ rưỡi xuống lầu, Nguyên Dương mỗi ngày đều phải chờ hắn ít nhất nửa giờ sao?
"Vì sao đến sớm vậy."
"Tôi có quan niệm thời gian rất mạnh, không thể chấp nhận chậm trễ."
"Không thể chấp nhận chậm trễ? Lúc ban đầu, cậu đến muộn còn ít chắc?"
"Nói nhảm, đó là tôi cố ý."
Cố Thanh Bùi nhàn nhạt cười, "Đúng, cậu cố ý đối nghịch với tôi."
Hắn cơ hồ đã muốn quên, quan hệ giữa hắn cùng Nguyên Dương từng một lần là thủy hỏa bất dung. Đáng tiếc tới cuối cùng, hình thức chung sống thủy hỏa bất dung so với đâm cho nhau một dao còn tốt hơn.
Trong lòng Cố Thanh Bùi lại trở nên khó chịu.
Thật vất vả mới thoát khỏi bầu không khí khiến người ngạt thở này, Cố Thanh Bùi cơ hồ là trốn vào công ty.
Sáng sớm tâm tình ức chế, hắn tưởng rằng khởi đầu một ngày đã muốn đủ xui xẻo, không nghĩ tới mới vừa nhìn thấy tài vụ tổng giám của mình, lại nhận được một tin tức còn khiến hắn càng thêm đau đầu.
Chuyện bọn họ thế chấp vay nợ tiến triển không thuận lợi, lúc này vướng trong tay một phó tổng mới nhậm chức, nguyên kế hoạch tháng này nhận được tiền, hiện tại xem ra hoàn toàn vô vọng.
Nếu tháng này vốn không vào tài khoản, dự án của bọn họ sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng.
Cố Thanh Bùi ăn xong phần bữa sáng thư ký mua về, mã bất đình đề mà mang tài vụ tổng giám đến ngân hàng X.
Hắn vốn dĩ không nên xuất hiện trong nhà Nguyên Dương, với quan hệ nguyên lai của hai người, chuyện này rất không thích hợp.
Nguyên Dương cũng không có giữ hắn, nhưng khăng khăng muốn đưa hắn về.
Cố Thanh Bùi kiên trì nói: "Tôi xuống lầu thuê xe là được rồi."
"Tôi đưa ông đi, đương nhiên là phải đưa về rồi."
"Không cần, chỗ này gọi taxi rất dễ."
Hai tay Nguyên Dương ôm ngực, nheo mắt nhìn hắn trong chốc lát,"Ông là sợ tôi biết ông ở chỗ nào hả?"
Cố Thanh Bùi nhíu nhíu đầu mày, hắn chưa nghĩ đến điều đó, bất quá với thái độ khó hiểu hiện tại của Nguyên Dương, không biết thì càng tốt.
Nguyên Dương hừ cười một tiếng, "Tôi nếu muốn biết, ông ngăn được tôi sao?"
Cố Thanh Bùi rốt cục bỏ cuộc, để mặc Nguyên Dương đi theo hắn xuống lầu.
Sau khi xe lái lên đường chính, Cố Thanh Bùi nói: "Quay đầu ở phía trước, đi về Đông tam hoàn."
Nguyên Dương lười nhác nói: "Tôi đã nói, nếu tôi muốn biết, thì ông ngăn không được tôi đâu."
Cố Thanh Bùi cẩn thận suy ngẫm ý tứ trong lời nói này, chẳng lẽ Nguyên Dương biết hắn ở chỗ nào sao?
Qua mấy phút, Cố Thanh Bùi đã có được đáp án, Nguyên Dương thật sự biết hắn ở chỗ nào, căn bản không cần hắn chỉ đường. Ngực Cố Thanh Bùi có chút khó chịu, hắn rất muốn chất vấn Nguyên Dương, hành động kỳ lạ vô cớ đó đến tột cùng là có ý tứ gì.
Một bên kết giao bạn gái, ghét bỏ hắn lớn tuổi, một bên nấu cơm hắn, ngay cả hắn ở chỗ nào cũng đều biết.
Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi, Nguyên Dương có phải đang đùa giỡn với hắn hay không.
Cố Thanh Bùi trầm giọng nói: "Nguyên Dương, tôi hiện tại bận muốn chết, không rảnh quanh co lòng vòng chơi đùa với cậu. Cậu đến tột cùng muốn thế nào, nói thẳng ra đi."
Nguyên Dương không chớp mắt nhìn phía trước, trâng tráo nói: "Rất đơn giản a, tư vị thân thể của Cố tổng vẫn luôn khiến tôi mong nhớ. Dù sao ông cũng có nhu cầu, tôi cũng có nhu cầu, thi thoảng thỏa mãn cho nhau một chút thì thế nào?"
Cố Thanh Bùi mỉa mai nói: "Một người bạn gái không đủ cho cậu ư?"
Nguyên Dương thừa dịp chờ đèn đỏ, quay đầu nhìn hắn một cái, cái liếc mắt kia bao hàm ám muội cùng dục vọng trần trụi, "Cái thứ trẻ ranh ấy, sao so được với Cố tổng làm cho người ta mất hồn chứ. Tôi còn nhớ rõ cái miệng nhỏ bên dưới kia của Cố tổng có bao nhiêu chặt, bao nhiêu nóng, mỗi lần tôi cắm vào, thắt lưng của ông đều lay động, mông kẹp càng thêm chặt. Thời điểm cặp đùi kia quấn lấy thắt lưng tôi, so với đàn bà lại càng có lực, còn có thời điểm Cố tổng bị tôi làm đến thần chí mơ hồi, sẽ phát ra tiếng rên rỉ đặc biệt quyến rũ......"
"Đủ rồi!" Sắc mặt Cố Thanh Bùi trận xanh trận hồng, "Nguyên Dương, đừng biến thành bản thân thành con chó đực động dục, tốt xấu gì hiện tại cũng là ông chủ rồi, giữ thể diện chút được không."
"Ha ha ha ha." Nguyên Dương cười lớn nói: "Thời điểm Cố tổng cao trào so với chó cái động dục còn dâm đãng hơn. Nếu so da mặt, tôi cảm thấy so với Cố tổng bị đàn ông đâm đến bắn ra, tôi vẫn còn rụt rè lắm."
Cố Thanh Bùi bị y chọc tức đến đau đầu, nhìn bộ dáng đắc ý của Nguyên Dương, hắn đột nhiên ý thức được Nguyên Dương là cố ý. Nguyên Dương tựa hồ chính là muốn nhìn thấy sự quẫn bách cùng khó xử của hắn, hắn càng giận dữ, Nguyên Dương càng cao hứng.
Người này mẹ nó không phải có bệnh đấy chứ.
Cố Thanh Bùi cười lạnh nói: "Đa tạ Nguyên tổng khích lệ, đáng tiếc ngài sau này không làm được như thế nữa rồi."
Tay Nguyên Dương xiết chặt bánh lái, y không nói gì, chỉ cười lộ ra răng nanh trắng, tựa như kẻ đi săn sắp được hưởng thụ mỹ thực.
Cố Thanh Bùi quay đầu sang một bên, trong lòng yên lặng mắng Nguyên Dương. Chia cách hai năm, Nguyên Dương ở bên ngoài đã trở nên cường đại, chính là bên trong lại càng lúc càng chẳng ra sao. Hơn nữa còn ôm một loại địch ý vô cớ với hắn, lời nói ra câu nào cũng đều hàm ý châm biếm.
Nguyên Dương dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ?
Sau khi xe chạy đến dưới lầu nhà hắn, Cố Thanh Bùi không nói một lời đóng sầm cửa xe bước đi.
Nguyên Dương dõi theo bóng dáng hắn, mãi đến khi hắn biến mất trong khung cửa.
Y thất thần nhìn khung cửa kia, nhìn thật lâu, mãi đến khi chuông di động vang lên.
"Alo, Bành Phóng."
"Nguyên Dương a, đang làm gì rứa? Đi uống rượu đi."
"Lười đi." Nguyên Dương tựa vào ghế, nhắm mắt lại, đầy đầu óc đều là bộ dáng Cố Thanh Bùi ngượng ngùng giận dữ, biểu tình kia dùng làm thức ăn, thật sự là không mỹ vị nào qua được.
"Sao thế, cứ như biến thành cụ bảy mươi tám mươi rồi, từ lúc Cố Thanh Bùi quay về từ Singapore, mày không thèm ra ngoài cùng chúng tao nữa, là có ý gì hở."
"Mày nói xem là có ý gì."
Bành Phóng thở dài, "Tao nói này người anh em, làm người không thể ngang ngược như vậy a, mày đây đúng là thứ không đụng tường nam không quay đầu* đó."
* Bất chàng nam tường bất hồi đầu: (Một kiểu như Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ): ý chỉ người có tính cách, hành động cố chấp, không chịu nghe lời người khác, một khi chưa đạt được mục đích thì tuyệt nhiên sẽ không bỏ cuộc, đại khái chính là cứng đầu.
Nguyên Dương thản nhiên nói: "Tao cứ bám bức tường đó đấy, không quay đầu nổi nữa đâu."
"Tao hiện tại hiểu không nổi mày muốn làm gì, mày nếu muốn lôi người về, thái độ phải mềm mỏng một chút, không thể cứ như có thù oán vậy đâu."
"Mày cho là chỉ cần nhận sai, là có thể khiến ông ấy rung động sao?" Nguyên Dương trào phúng cười cười, "Mày quá coi thường Cố Thanh Bùi rồi, tâm ông ta còn cứng hơn bất kỳ ai khác."
"Vậy mày định làm như thế nào."
Nguyên Dương liếc nghiêng con ngươi nhìn ghế lái phụ Cố Thanh Bùi đã ngồi, ngón tay nhẹ nhàng nhặt lên một sợi tóc ngắn từ chỗ ngồi, y thấp giọng nói: "Tao muốn khiến cho ông ấy...... không thể rời khỏi tao."
Sau khi Cố Thanh Bùi về nhà, cảm giác đặc biệt mệt. Cho dù hắn không phải làm bất luận hoạt động thể lực nào, chính là một ngày lao động trí óc quả thực vượt quá sức chịu đụng. Chưa nói ban ngày bận rộn tại công ty, chỉ riêng bữa cơm tối đối đầu không khoan nhượng cùng Nguyên Dương kia, cũng đủ khiến não hắn thiếu dưỡng khí.
Hắn từ ban đầu còn tưởng rằng giữa bản thân cùng Nguyên Dương, rốt cục có thể nước giếng không phạm nước sông, xem ra hắn đã sai lầm rồi. Nguyên Dương lấy việc đùa giỡn hắn làm vui, có lẽ là bởi vì hai năm trước hắn bất cáo nhi biệt, hoặc giả cảm thấy sự chấp nhất đối với hắn năm đó quá mức mất mặt. tóm lại, tại thời điểm sự nghiệp của Nguyên Dương như mặt trời ban trưa thăng quan tiến chức rộng mở, tựa hồ sự tồn tại của hắn, chính là đang chiêu cáo sự ngu xuẩn cùng thất bại trong quá khứ của Nguyên Dương.
Vậy nên Nguyên Dương không tha cho hắn được?
Cố Thanh Bùi giễu cợt cười cười, là một vết bẩn lớn nhất trong thời kỳ niên thiếu ngu ngơ của Nguyên Dương, hắn quả thật là nên bị xóa sạch.
Hắn nằm trên sofa nghỉ ngơi trong chốc lát, đang định đi tắm rửa, di động đột nhiên vang. Tiếp điện thoại lên, đầu kia truyền đến một âm thanh vừa quen thuộc lại xa lạ.
"Cố tổng, chào cậu."
Cố Thanh Bùi ngẩn người, chợt nhận ra âm thanh này là giọng nói hơn hai năm chưa nghe qua của Nguyên Lập Giang. Hắn dừng vài giây, nhàn nhạt nói: "Nguyên đổng."
"Không tồi, còn nhớ rõ giọng nói của tôi."
Cố Thanh Bùi một lần nữa ngồi trở lại sofa, "Hai năm nay trí nhớ có chút giảm sút, bất quá giọng nói của Nguyên đổng, vẫn là không thể quên."
"Nghe nói cậu quay về Bắc Kinh, thời gian qua thực mau a."
"Nguyên đổng gọi điện thoại cho tôi, không phải để ôn chuyện cũ chứ." Cố Thanh Bùi hiện tại đối với Nguyên Lập Giang ngay cả khách khí bên ngoài cũng đều lược bỏ. Sự việc đã qua hai năm, song mỗi khi hắn nhớ tới sự nhục nhã Nguyên Lập Giang mang đến, hắn vẫn như cũ không thể hoàn toàn buông xuống.
"Tôi chỉ là muốn hỏi cậu vài chuyện."
"Đúng, tôi đã gặp Nguyên Dương."
"Cậu biết tôi muốn hỏi gì ư?"
"Ngoại trừ Nguyên Dương, còn có gì nữa đâu."
Nguyên Lập Giang "A a" nở nụ cười hai tiếng, "Nói cũng đúng. Thời gian cậu trở về chưa được lâu, không biết đã hiểu biết được bao nhiêu về chuyện của Nguyên Dương."
"Phi thường hữu hạn, tôi cùng cậu ấy hai năm trước đã muốn chấm dứt, hiện tại càng không cần thiết phải hiểu biết về nhau. Nguyên đổng cứ việc yên tâm, Nguyên Dương đã muốn đi lên đường ngay, tôi cũng không phải người không hiểu chuyện, ngài không còn chuyện gì để mà ưu sầu nữa rồi."
"Vậy sao." Nguyên Lập Giang khe khẽ thở dài, "Nhưng con trai cậu hơn hai năm không bước vào cửa nhà, cậu nói tôi có nên ưu sầu hay không."
Cố Thanh Bùi nói: "Ngài có thể yên tâm, Nguyên Dương sớm muộn gì cũng sẽ dẫn bạn gái về nhà gặp cha mẹ, đây xác thực chỉ là...... chuyện sớm muộn thôi."
Nguyên Lập Giang trầm mặc vài giây, mới nói: "Nó hai năm trước đã nói, trừ phi mang theo cậu vào cửa, nếu không nó sẽ không trở về."
Trái tim Cố Thanh Bùi thoáng nhói, hắn gắt gao nắm chặt quần, rồi chậm rãi buông ra, mới nói: "Hai năm trước là lời không qua não mà thôi, con người sẽ thay đổi cả."
"Nó quả thật thay đổi rất nhiều, tôi có điểm không nhận ra nổi."
Cố Thanh Bùi không muốn cùng Nguyên Lập Giang thương xuân buồn thu cảm thán giáo dục con trai thất bại, chuyện này liên quan rắm gì đến hắn.
Hắn có chút lạnh nhạt nói: "Hổ phụ vô khuyển tử, Nguyên đổng nhìn đến Nguyên Dương hôm nay, hẳn là cao hứng mới đúng. Tôi chỉ biết tôi đã muốn làm được yêu cầu Nguyên đổng đưa ra, chuyện khác, tôi liền bất lực."
Nguyên Lập Giang nghe ra sự không kiên nhẫn trong giọng điệu của Cố Thanh Bùi, giễu cợt cười hai tiếng, "Cố tổng, tôi thật không biết nên hận cậu, hay là nên cảm tạ cậu."
Cố Thanh Bùi không có hồi đáp, hắn căn bản không thèm để ý.
Sau khi chấm dứt trò chuyện, Cố Thanh Bùi lại một lần nữa cảm thấy cơn mỏi mệt xâm nhập toàn thân, đầu óc trống rỗng, tứ chi uể oải lười nâng lên, làm cho hắn chỉ muốn nằm bẹp dí không động đậy trên sofa.
Cẩn thận ngẫm lại, bản thân hai năm nay liều mạng kiếm tiền, bận đông bận tây, cuối cùng ngoại trừ vài túi tiền, tựa hồ cái gì cũng không thay đổi.
Về nhà vẫn như cũ không có một miếng cơm nóng, bên gối vẫn như cũ không có một người tri kỷ, trong cuộc sống ngoại trừ công tác, không còn trọng tâm nào khác. Nguyên Dương có được bạn gái danh giá, hắn ngược lại vẫn rối rắm với một câu đùa giỡn, một nụ hôn của Nguyên Dương, chứng tỏ, hắn đã quá cô quạnh rồi.
Nên tìm một người, là nên tìm một người.
Cố Thanh Bùi sáng hôm sau sửa sang bản thân xong, mang theo bao máy tính xuống lầu, mới vừa đi đến cửa tiểu khu hắn liền ngây ngẩn.
Nguyên Dương mặc một thân tây trang xám đậm, dựa vào xe thương vụ, ánh mắt không có mục tiêu nhìn xa xăm, miệng chậm rãi phun ra vòng khói.
Thời gian dường như lập tức đảo về hai năm, từng có một khoảng thời gian rất dài, Nguyên Dương không biết đã chờ hắn bao lâu dưới lầu, chưa bao giờ ngồi trong xe, mặc kệ lạnh đến đâu. Cố Thanh Bùi vừa xuống lầu, ánh nhìn đầu tiên lúc nào cũng thấy được Nguyên Dương đang đợi hắn.
Mỗi ngày đều đang đợi hắn.
Ánh mắt Cố Thanh Bùi có chút căng ra, từng hình ảnh trong kí ức kia, cuồn cuộn trong lòng, làm cho hắn khi một lần nữa đối diện với cảnh tượng này, phản ứng đầu tiên lại là xoay người muốn chạy.
Đáng tiếc hắn còn chưa kịp động chân, Nguyên Dương đã muốn phát hiện ra hắn. Nguyên Dương dập thuốc, hất hất cằm, "Lên xe."
"Cậu làm cái gì vậy."
"Ngày hôm qua nói rồi đó thôi."
"Cái gì?"
"Hôm qua ông ngồi xe tôi, sáng nay, tôi đưa ông đi làm."
Cố Thanh Bùi muốn nói không cần, nhưng người đã muốn ở trước mắt. Hắn lên xe, mang theo tâm tình ngay cả bản thân cũng vô pháp hình dung.
Hai người trầm mặc tầm chục phút, Cố Thanh Bùi đột nhiên hỏi: "Lúc trước đến đón tôi, cậu mấy giờ đến nơi vậy?"
Nguyên Dương thoáng sững người, không dự đoán được hắn lại hỏi vấn đề này, y nghĩ nghĩ, "Tầm bảy giờ."
Cố Thanh Bùi nhớ lại, thời điểm đi làm trước kia, hắn đều là bảy giờ rưỡi xuống lầu, Nguyên Dương mỗi ngày đều phải chờ hắn ít nhất nửa giờ sao?
"Vì sao đến sớm vậy."
"Tôi có quan niệm thời gian rất mạnh, không thể chấp nhận chậm trễ."
"Không thể chấp nhận chậm trễ? Lúc ban đầu, cậu đến muộn còn ít chắc?"
"Nói nhảm, đó là tôi cố ý."
Cố Thanh Bùi nhàn nhạt cười, "Đúng, cậu cố ý đối nghịch với tôi."
Hắn cơ hồ đã muốn quên, quan hệ giữa hắn cùng Nguyên Dương từng một lần là thủy hỏa bất dung. Đáng tiếc tới cuối cùng, hình thức chung sống thủy hỏa bất dung so với đâm cho nhau một dao còn tốt hơn.
Trong lòng Cố Thanh Bùi lại trở nên khó chịu.
Thật vất vả mới thoát khỏi bầu không khí khiến người ngạt thở này, Cố Thanh Bùi cơ hồ là trốn vào công ty.
Sáng sớm tâm tình ức chế, hắn tưởng rằng khởi đầu một ngày đã muốn đủ xui xẻo, không nghĩ tới mới vừa nhìn thấy tài vụ tổng giám của mình, lại nhận được một tin tức còn khiến hắn càng thêm đau đầu.
Chuyện bọn họ thế chấp vay nợ tiến triển không thuận lợi, lúc này vướng trong tay một phó tổng mới nhậm chức, nguyên kế hoạch tháng này nhận được tiền, hiện tại xem ra hoàn toàn vô vọng.
Nếu tháng này vốn không vào tài khoản, dự án của bọn họ sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng.
Cố Thanh Bùi ăn xong phần bữa sáng thư ký mua về, mã bất đình đề mà mang tài vụ tổng giám đến ngân hàng X.