Lời này vừa nói ra, nhiệt độ trong phòng bỗng thay đổi, trực tiếp giảm xuống.
Tiêu Dao thầm nghĩ đám thần tiên Chân Tiên giới này quả nhiên không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán, đây mà là nói giỡn ư? Nếu thế thì không khỏi quá lạnh rồi nhỉ.
Quả nhiên ba yêu vốn bĩnh tĩnh cũng có chút không nhịn nổi, trong đó Nhĩ Thử là kẻ giỏi quan sát sắc mặt người khác nhất, cố tìm từ giảng hòa: “Tiền bối đang đùa chúng tiểu bối sao? Ban nãy không phải tiền bối đã nói hoan nghênh chúng tôi tới lấy bảo vật ư?”
“Nãy là nãy, giờ là giờ, các ngươi khẳng định ban nãy lão phu không nói đùa? Giờ lão phu vô cùng nghiêm túc nói cho các ngươi: Bảo vật này lão phu không muốn cho!”
Giọng nói kia mang theo vài phần cao ngạo, vài phần chế giễu, tam yêu nghe thì thấy vô cùng chói tai. Ấy lại nói, yêu tu trước kì biến hóa ở Nhân giới đều là bậc đại năng nhất đẳng, làm sao chịu nổi bỡn cợt như thế? Cho dù đối phương là tiền bối đến từ thượng giới đi chăng nữa thì cũng không khỏi hơi quá đáng!
Trong ba yêu thì Tất Phương là người nhẫn nhục kém nhất, hắn lập tức bất mãn chất vấn: “Không phải tiền bối từ đầu tới cuối vẫn luôn đùa bỡn mấy người chúng tôi đấy chứ?”
Không thể nói là Tất Phương gan lớn mà chủ yếu là do thượng giới cách nhân giới quá xa, truyền thuyết nói tu sĩ thượng giới mạnh mẽ vô cùng, nhưng truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, nếu chưa thực sự trải qua thì có nói cũng chẳng mấy thuyết phục. Huống hồ, từ lúc bước vào Thần Long cung, vị đại năng thượng giới này căn bản chưa từng sử dụng bất cứ pháp thuật nào khiến người ta kính sợ. Cho dù cấu trúc Thần Long cung vô cùng huyền diệu thì cũng không khiến mấy người này cảm thấy vị đại năng thượng giới này mạnh đáng sợ.
“Đùa bỡn các ngươi thì sao?” Trong lời lão long lộ ra vẻ ngông cuồng cùng khinh thị: “Vốn vẫn còn hai con cá nhỏ nữa, lão phu định chờ các ngươi tụ tập đủ cả mới bắt đầu chơi đùa cùng các ngươi, nhưng giờ ta cũng chẳng hứng thú nữa. Cho các ngươi hai con đường: hoặc là lập tức rời khỏi Thần Long cung, hoặc là để mạng lại đây, làm vong linh hộ vệ cho lão phu!”
Lời này quả thực khiến ba yêu vô cùng bất mãn, chúng nó tốn biết bao tâm huyết cùng yêu lực mà chỉ đổi lại kết cục trắng tay ra về, thế này bảo ba yêu làm sao mà nhịn được?
Hơn nữa, lúc này Bạch Trạch cùng Nhĩ Thử đã bắt đầu hoài nghi: Theo lý thuyết, chủ nhân của địa cung này sớm đã không còn từ lâu, nếu thật sự vẫn còn sống thì bằng vào năng lực của đại năng thượng giới sao có thể thả cho bọn họ tiến vào lấy bảo? Nếu là vì muốn đùa bỡn đám tiểu bối chúng nó thì vị đại năng này cũng không khỏi quá trẻ con rồi. Hơn nữa, ở Nhân giới mới nghe đến Tiên Linh giới chứ Chân Tiên giới là thứ khỉ gì? Mà nếu như lão thật sự là đại năng thượng giới thì chỉ cần một ngón tay thôi cũng đủ để giết cả đám tiểu bối bọn họ, vậy vì sao lại thả cho một con đường sống?
Quá nhiều điểm đáng ngờ, Bạch Trạch cùng Nhĩ Thử liếc mắt trao đổi một cái, Bạch Trạch bất ngờ tụ khởi linh khí muốn công kích một nơi khác trong phòng, nhưng đột nhiên cấm chế trên cổng bất ngờ rung rung, tất cả pháp thuật của ba yêu bị cấm chế hấp thu ban nãy bắt đầu tràn ra, như cuồng phong sóng lớn đánh về phía ba yêu.
Giờ thì hay rồi! Pháp thuật của mình thế nào bản thân mình rõ nhất, nếu bị đánh trúng thì không phải đùa đâu!
Ba yêu chật vật chống đỡ cùng trốn tránh. Pháp thuật bên này phát ra tiếng vang thật lớn cùng ánh sáng chói mắt khiến Chu Chân Chân và Tiêu Dao cách đó không xa không thể không lùi vào trong góc, mở ra pháp thuật phòng ngự tự bảo vệ mình.
Thật vất vả mới chống đỡ tới khi thế công dừng lại, ba yêu đều bị một chút thương tích, mặt mày hoảng hốt nhìn về phía cánh cổng kia.
“Tiền bối bớt giận!” Người đầu tiên phản ứng lại là Nhĩ Thử, nó vội vàng nhận lỗi với cánh cổng vàng kim.
“Hừ! Đừng hòng giở trò với ta!” Lão long hừ lạnh “Nếu lão phu không thể hiện chút năng lực, e là ngươi sẽ nghĩ lão phu chỉ là hư ảo, đúng chứ? Giờ thì phục chưa?”
Suy tính trong lòng bị nhìn thấu, sắc mặt ba yêu trắng bệch, không dám hó hé một tiếng.
Tiêu Dao đứng trong góc nhìn, trong lòng cũng vạch ra kế hoạch của mình. Ba yêu bị hù dọa, nhưng nàng thì không. Đây cũng chẳng phải lần đầu nàng tiếp xúc với cái gọi là “thượng tiên” Chân Tiên giới, trong lòng nàng những thượng tiên này cũng không quá thần bí như lời đồn. Lão long đột nhiên thay đổi thái độ, ban đầu vốn chỉ là đùa bỡn bọn họ, nay lại tìm mọi cách xua đuổi, điều này hẳn là có liên quan tới việc mấy yêu tu công kích cánh cổng ban nãy, có lẽ đã uy hiếp đến sự an toàn của lão cho nên mới giống như khai ân đuổi bọn họ đi. Có lẽ Báo Nanh Kiếm nói đúng, con rồng này hẳn là chỉ còn lại một chút nguyên thần nhàn nhạt, nhiều nhất cũng chỉ có thể khống chế trận pháp cùng cấm chế trong Thần Long cung chứ không thể nào giết chết những yêu tu này.
Ngay khi nàng còn cân nhắc, trong phòng đột nhiên xuất hiện một cột sáng màu trắng, lão long tiếp tục nói:“Cột sáng này chính là truyền tống trận đưa các ngươi ra thế giới bên ngoài, lão phu cho các ngươi thời gian nửa nén hương để suy nghĩ. Đi hay là ở lại, chết ở nơi này?”
Lão long vừa dứt lời, mọi người còn chưa nghiệm chứng xem truyền tống trận này đáng tin bao nhiêu thì một bóng người lấy tốc độ nhanh kinh hồn đã nhảy vào cột sáng.
Ba yêu và Tiêu Dao đều ngớ ra, nhìn cô gái đang dần biến mất trong cột sáng không biết nên nói gì. Cô nương ơi là cô nương, cô không nghĩ xem truyền tống trận này thật giả thế nào mà đã vội vàng đi vậy sao? Ngộ nhỡ nó không thông với thế giới bên ngoài mà là một nơi càng nguy hiểm hơn thì biết làm sao bây giờ?
“Tỷ tỷ, hu hu.., Chân Chân đi trước một bước nhé. Ta trở lại Phượng Dương sẽ bảo phụ hoàng nghĩ cách giúp tỷ tỷ thoát thân.”
Cuối cùng Chu Chân Chân dường như vô cùng bi thống ra sức phất tay với Tiêu Dao, hai mắt đẫm lệ biến mất giữa chùm sáng.
Đối với ba yêu mà nói, sống chết của tiểu nhân vật như nàng ta chẳng đáng để quan tâm, thấy dáng vẻ nàng ta thì hẳn cột sáng này không có vấn đề, đi hay ở vẫn phải suy nghĩ một chút.
Mà Tiêu Dao thì càng muốn vỗ tay bật thốt một câu “Hay!”, rốt cuộc cũng tiễn bước được cô nàng loli chuyên hành hạ người ta, mình không cần lo bị cô nàng làm cho á khẩu không nói lên lời nữa. Giờ chỉ cần nghĩ xem nên phá giải huyết cấm trên người thế nào là xong.
Đang ngẫm nghĩ, đột nhiên có người truyền âm cho nàng.
“ Nếu ngươi đã đến được cửa này thì lão phu có thể gặp ngươi một lần. Nhưng phải xem gia chủ ngươi coi trọng ngươi đến đâu!”
Trong lòng Tiêu Dao hơi động, nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh như trước, lần này lão long truyền âm, chỉ mình nàng nghe được.Tuy rằng không biết gia chủ mà nó nói rốt cuộc ám chỉ ai nhưng trước mắt điều này cũng chứng minh những gì nàng suy đoán là đúng. Lại nhìn về hình rồng khắc trên cánh cổng cùng hạt châu dưới vuốt nó, nàng hơi híp mắt.
“Con nhóc! Ngươi theo chúng ta ra ngoài!”
Tất Phương đột nhiên lên tiếng, đánh gãy dòng suy nghĩ của Tiêu Dao, khiến nàng âm thầm kêu một tiếng “Hỏng bét!”, ba con yêu này sau khi bàn bạc vẫn quyết định rời đi. Kết quả này đối với nàng mà nói là vô cùng tệ.
Nên làm gì bây giờ?!
Tuy đi về phía ba yêu nhưng nàng vẫn bước thong thả, tình hình hiện nay vô cùng gay go, nếu cùng ba yêu ra ngoài thì nàng chỉ còn con đường chết!
“Tiền bối, bảo vật đặt ngay trước mặt mà không lấy thì không phải bản sắc tu sĩ ta!”
Tiêu Dao đi tới, đứng cách Tất Phương hai ba bước thì đột nhiên dừng lại, nghiêm nghị nói:
Ba yêu sửng sốt, nhìn không ra con nhóc nhân tu này lại can đảm hơn người. Tròng mắt Nhĩ Thử đảo vòng, lại chuyển cười nói: “Con nhóc kia, các lão gia đây đương nhiên biết bảo vật đã ở ngay trước mắt nhưng mà cũng phải có bản lĩnh thì mới lấy được, đúng chứ? Ngươi nói như vậy, chẳng lẽ là có cách phá giải cấm chế này?”
Thấy ánh mắt hai yêu còn lại cũng sáng lên, Tiêu Dao cười thầm trong lòng: Cho dù có biết thật thì cũng không thể nói cho đám yêu tu cáo già các ngươi. Bên ngoài lại giả bộ kinh ngạc nói: “Tiểu bối chỉ là một nhân tu Kim Đan kỳ nho nhỏ, sao có thể so được với chư vị tiền bối, chỉ là tiểu bối cảm thấy chư vị tiền bối vẫn chưa dốc toàn lực, giờ nói từ bỏ thì không khỏi quá sớm!”
Bạch Trạch và Nhĩ Thử bình tĩnh quan sát, cố gắng tìm ra chút manh mối từ trên mặt Tiêu Dao, thấy ánh mắt nàng bình thản không hề chột dạ né tránh thì nhất thời cũng chưa phán đoán được thật giả thế nào.
Lúc này Tất Phương tiến lên lạnh lẽo hừ một tiếng.
“Hai vị yêu huynh nhất định đừng bị con nhóc này lừa, nó vô cùng giảo hoạt! Ban nãy cấm chế phản phệ lại pháp thuật, hẳn là nó thấy rõ rành rành. Nó vốn trúng huyết chú của ta, nếu ta cứ tiếp tục công kích cấm chế thêm vài lần rồi bị chính pháp thuật của mình hại chết thì nó mới thoát thân được!”
Nghe Tất Phương nói thế, Bạch Trạch cùng Nhĩ Thử cảm thấy khá là có lý, dù sao cũng bị trúng huyết chú rồi, sớm muộn gì cũng chết, khó trách nàng ta bình tĩnh đến thế.
“ Con nhóc khá lắm, tâm tư ác độc, để xem lão phu giáo huấn ngươi thế nào!”
Nhĩ Thử cười lạnh định ra tay giáo huấn Tiêu Dao, nhưng lại bị Tất Phương ngăn lại:“Nhĩ Thử huynh, vẫn là để ta làm cho. Thời gian một nén hương sắp hết, thỉnh Nhĩ Thử cùng Bạch Trạch huynh vào truyền tống trận trước.”
Nhĩ Thử nghĩ nghĩ, chỉ là một tiểu tu sĩ Kim Đan Kỳ thôi mà phải cần tới ba yêu tu trước kì biến hóa áp giải thì đúng là chuyện cười, liền thu tay cùng Bạch Trạch đứng vào cột sáng.
“Được, Tất Phương hiền đệ cũng nhanh lên, đừng lỡ mất cơ hội ra ngoài.”
“Ngươi đi hay là không?!”
Tất Phương động thần niệm, lạnh lùng ra lệnh.
Lập tức cả người Tiêu Dao đau đớn như bị vạn xà gặm cắn. Cơn đau đánh tới hết lớp này tới lớp khác, đau đến chết đi sống lại, thậm chí mắt mũi miệng cũng xuất huyết, nhưng lúc này cũng chính là cơ hội cuối cùng của nàng!
Nàng cắn răng cố nén đau nhức, hai tay giấu sau lưng, ngẩng đầu trào phúng cười Tất Phương.
“Thật ra ta biết cách phá giải cấm chế...”
“Cái gì?” Lời này tựa như sấm sét oanh tạc, Tất Phương kinh ngạc, mắt trừng lớn như chuông đồng, ngay cả Bạch Trạch cùng Nhĩ Thử đang dần biến mất trong cột sáng cũng lộ ra ánh mắt tham lam muốn thoát khỏi truyền tống trận, nhưng khốn nỗi truyền tống đã bị cưỡng chế khởi động, bọn họ không cách nào thoát thân.
“Nhưng cho dù ta có chết, cũng sẽ không nói cho yêu tu các ngươi.”
Nụ cười của nàng vô cùng khiêu khích, cánh tay giấu sau lưng lại càng khiến người ta hoài nghi, Tất Phương phẫn nộ kéo cánh tay trái đang giấu sau lưng nàng.
Tiêu Dao nở nụ cười chân thành, nàng vốn chờ một kích tất sát này đây!
Tuy tay trái bị kéo tới gãy xương, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc một lượng lớn tiên khí trong cơ thể nàng bị độ ra rồi tiến vào thân thể nó!”
Sau đó, cảnh tượng khiến người ta kinh hãi xảy ra, Tất Phương chẳng kịp kêu một tiếng, mắt trợn trừng trừng, thân thể không chịu nổi chậm rãi trượt xuống. Cho dù ngã xuống tay phải của nó vẫn túm chặt lấy tay trái Tiêu Dao, biểu tình quỷ dị.
Tất Phương chết, hai yêu đứng giữa cột sáng chỉ còn lại đầu là chưa biến mất cũng thấy quá trình này một cách rõ ràng. Nhưng bọn họ lại không hề biết rốt cuộc nàng đã làm thế nào mà giết được huynh đệ của bọn họ.
Không hề sử dụng pháp bảo, cũng không dùng pháp thuật, chỉ có dáng vẻ Tiêu Dao híp mắt cùng nụ cười rạng rỡ treo trên khóe môi kích thích đầu dây thần kinh của hai yêu.
Tất cả giống như cô gái này chỉ cười nhìn Tất Phương một cái, Tất Phương liền ngã xuống rồi chết, nếu đúng là như vậy thì sức mạnh này khủng bố cỡ nào!
Chuyện xảy ra sau đó, sợ là chúng nó sẽ không bao giờ biết được, cột sáng đã hoàn toàn truyền tống hai người chúng nó rời đi, nhưng việc một tu sĩ Kim Đan kỳ giây sát một yêu tu trước kì biến hóa đã hoàn toàn khắc sâu vào đầu chúng nó, cho đến rất nhiều năm sau này, hai yêu vẫn chưa từng nghĩ ra câu trả lời.
Tiêu Dao thầm nghĩ đám thần tiên Chân Tiên giới này quả nhiên không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán, đây mà là nói giỡn ư? Nếu thế thì không khỏi quá lạnh rồi nhỉ.
Quả nhiên ba yêu vốn bĩnh tĩnh cũng có chút không nhịn nổi, trong đó Nhĩ Thử là kẻ giỏi quan sát sắc mặt người khác nhất, cố tìm từ giảng hòa: “Tiền bối đang đùa chúng tiểu bối sao? Ban nãy không phải tiền bối đã nói hoan nghênh chúng tôi tới lấy bảo vật ư?”
“Nãy là nãy, giờ là giờ, các ngươi khẳng định ban nãy lão phu không nói đùa? Giờ lão phu vô cùng nghiêm túc nói cho các ngươi: Bảo vật này lão phu không muốn cho!”
Giọng nói kia mang theo vài phần cao ngạo, vài phần chế giễu, tam yêu nghe thì thấy vô cùng chói tai. Ấy lại nói, yêu tu trước kì biến hóa ở Nhân giới đều là bậc đại năng nhất đẳng, làm sao chịu nổi bỡn cợt như thế? Cho dù đối phương là tiền bối đến từ thượng giới đi chăng nữa thì cũng không khỏi hơi quá đáng!
Trong ba yêu thì Tất Phương là người nhẫn nhục kém nhất, hắn lập tức bất mãn chất vấn: “Không phải tiền bối từ đầu tới cuối vẫn luôn đùa bỡn mấy người chúng tôi đấy chứ?”
Không thể nói là Tất Phương gan lớn mà chủ yếu là do thượng giới cách nhân giới quá xa, truyền thuyết nói tu sĩ thượng giới mạnh mẽ vô cùng, nhưng truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, nếu chưa thực sự trải qua thì có nói cũng chẳng mấy thuyết phục. Huống hồ, từ lúc bước vào Thần Long cung, vị đại năng thượng giới này căn bản chưa từng sử dụng bất cứ pháp thuật nào khiến người ta kính sợ. Cho dù cấu trúc Thần Long cung vô cùng huyền diệu thì cũng không khiến mấy người này cảm thấy vị đại năng thượng giới này mạnh đáng sợ.
“Đùa bỡn các ngươi thì sao?” Trong lời lão long lộ ra vẻ ngông cuồng cùng khinh thị: “Vốn vẫn còn hai con cá nhỏ nữa, lão phu định chờ các ngươi tụ tập đủ cả mới bắt đầu chơi đùa cùng các ngươi, nhưng giờ ta cũng chẳng hứng thú nữa. Cho các ngươi hai con đường: hoặc là lập tức rời khỏi Thần Long cung, hoặc là để mạng lại đây, làm vong linh hộ vệ cho lão phu!”
Lời này quả thực khiến ba yêu vô cùng bất mãn, chúng nó tốn biết bao tâm huyết cùng yêu lực mà chỉ đổi lại kết cục trắng tay ra về, thế này bảo ba yêu làm sao mà nhịn được?
Hơn nữa, lúc này Bạch Trạch cùng Nhĩ Thử đã bắt đầu hoài nghi: Theo lý thuyết, chủ nhân của địa cung này sớm đã không còn từ lâu, nếu thật sự vẫn còn sống thì bằng vào năng lực của đại năng thượng giới sao có thể thả cho bọn họ tiến vào lấy bảo? Nếu là vì muốn đùa bỡn đám tiểu bối chúng nó thì vị đại năng này cũng không khỏi quá trẻ con rồi. Hơn nữa, ở Nhân giới mới nghe đến Tiên Linh giới chứ Chân Tiên giới là thứ khỉ gì? Mà nếu như lão thật sự là đại năng thượng giới thì chỉ cần một ngón tay thôi cũng đủ để giết cả đám tiểu bối bọn họ, vậy vì sao lại thả cho một con đường sống?
Quá nhiều điểm đáng ngờ, Bạch Trạch cùng Nhĩ Thử liếc mắt trao đổi một cái, Bạch Trạch bất ngờ tụ khởi linh khí muốn công kích một nơi khác trong phòng, nhưng đột nhiên cấm chế trên cổng bất ngờ rung rung, tất cả pháp thuật của ba yêu bị cấm chế hấp thu ban nãy bắt đầu tràn ra, như cuồng phong sóng lớn đánh về phía ba yêu.
Giờ thì hay rồi! Pháp thuật của mình thế nào bản thân mình rõ nhất, nếu bị đánh trúng thì không phải đùa đâu!
Ba yêu chật vật chống đỡ cùng trốn tránh. Pháp thuật bên này phát ra tiếng vang thật lớn cùng ánh sáng chói mắt khiến Chu Chân Chân và Tiêu Dao cách đó không xa không thể không lùi vào trong góc, mở ra pháp thuật phòng ngự tự bảo vệ mình.
Thật vất vả mới chống đỡ tới khi thế công dừng lại, ba yêu đều bị một chút thương tích, mặt mày hoảng hốt nhìn về phía cánh cổng kia.
“Tiền bối bớt giận!” Người đầu tiên phản ứng lại là Nhĩ Thử, nó vội vàng nhận lỗi với cánh cổng vàng kim.
“Hừ! Đừng hòng giở trò với ta!” Lão long hừ lạnh “Nếu lão phu không thể hiện chút năng lực, e là ngươi sẽ nghĩ lão phu chỉ là hư ảo, đúng chứ? Giờ thì phục chưa?”
Suy tính trong lòng bị nhìn thấu, sắc mặt ba yêu trắng bệch, không dám hó hé một tiếng.
Tiêu Dao đứng trong góc nhìn, trong lòng cũng vạch ra kế hoạch của mình. Ba yêu bị hù dọa, nhưng nàng thì không. Đây cũng chẳng phải lần đầu nàng tiếp xúc với cái gọi là “thượng tiên” Chân Tiên giới, trong lòng nàng những thượng tiên này cũng không quá thần bí như lời đồn. Lão long đột nhiên thay đổi thái độ, ban đầu vốn chỉ là đùa bỡn bọn họ, nay lại tìm mọi cách xua đuổi, điều này hẳn là có liên quan tới việc mấy yêu tu công kích cánh cổng ban nãy, có lẽ đã uy hiếp đến sự an toàn của lão cho nên mới giống như khai ân đuổi bọn họ đi. Có lẽ Báo Nanh Kiếm nói đúng, con rồng này hẳn là chỉ còn lại một chút nguyên thần nhàn nhạt, nhiều nhất cũng chỉ có thể khống chế trận pháp cùng cấm chế trong Thần Long cung chứ không thể nào giết chết những yêu tu này.
Ngay khi nàng còn cân nhắc, trong phòng đột nhiên xuất hiện một cột sáng màu trắng, lão long tiếp tục nói:“Cột sáng này chính là truyền tống trận đưa các ngươi ra thế giới bên ngoài, lão phu cho các ngươi thời gian nửa nén hương để suy nghĩ. Đi hay là ở lại, chết ở nơi này?”
Lão long vừa dứt lời, mọi người còn chưa nghiệm chứng xem truyền tống trận này đáng tin bao nhiêu thì một bóng người lấy tốc độ nhanh kinh hồn đã nhảy vào cột sáng.
Ba yêu và Tiêu Dao đều ngớ ra, nhìn cô gái đang dần biến mất trong cột sáng không biết nên nói gì. Cô nương ơi là cô nương, cô không nghĩ xem truyền tống trận này thật giả thế nào mà đã vội vàng đi vậy sao? Ngộ nhỡ nó không thông với thế giới bên ngoài mà là một nơi càng nguy hiểm hơn thì biết làm sao bây giờ?
“Tỷ tỷ, hu hu.., Chân Chân đi trước một bước nhé. Ta trở lại Phượng Dương sẽ bảo phụ hoàng nghĩ cách giúp tỷ tỷ thoát thân.”
Cuối cùng Chu Chân Chân dường như vô cùng bi thống ra sức phất tay với Tiêu Dao, hai mắt đẫm lệ biến mất giữa chùm sáng.
Đối với ba yêu mà nói, sống chết của tiểu nhân vật như nàng ta chẳng đáng để quan tâm, thấy dáng vẻ nàng ta thì hẳn cột sáng này không có vấn đề, đi hay ở vẫn phải suy nghĩ một chút.
Mà Tiêu Dao thì càng muốn vỗ tay bật thốt một câu “Hay!”, rốt cuộc cũng tiễn bước được cô nàng loli chuyên hành hạ người ta, mình không cần lo bị cô nàng làm cho á khẩu không nói lên lời nữa. Giờ chỉ cần nghĩ xem nên phá giải huyết cấm trên người thế nào là xong.
Đang ngẫm nghĩ, đột nhiên có người truyền âm cho nàng.
“ Nếu ngươi đã đến được cửa này thì lão phu có thể gặp ngươi một lần. Nhưng phải xem gia chủ ngươi coi trọng ngươi đến đâu!”
Trong lòng Tiêu Dao hơi động, nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh như trước, lần này lão long truyền âm, chỉ mình nàng nghe được.Tuy rằng không biết gia chủ mà nó nói rốt cuộc ám chỉ ai nhưng trước mắt điều này cũng chứng minh những gì nàng suy đoán là đúng. Lại nhìn về hình rồng khắc trên cánh cổng cùng hạt châu dưới vuốt nó, nàng hơi híp mắt.
“Con nhóc! Ngươi theo chúng ta ra ngoài!”
Tất Phương đột nhiên lên tiếng, đánh gãy dòng suy nghĩ của Tiêu Dao, khiến nàng âm thầm kêu một tiếng “Hỏng bét!”, ba con yêu này sau khi bàn bạc vẫn quyết định rời đi. Kết quả này đối với nàng mà nói là vô cùng tệ.
Nên làm gì bây giờ?!
Tuy đi về phía ba yêu nhưng nàng vẫn bước thong thả, tình hình hiện nay vô cùng gay go, nếu cùng ba yêu ra ngoài thì nàng chỉ còn con đường chết!
“Tiền bối, bảo vật đặt ngay trước mặt mà không lấy thì không phải bản sắc tu sĩ ta!”
Tiêu Dao đi tới, đứng cách Tất Phương hai ba bước thì đột nhiên dừng lại, nghiêm nghị nói:
Ba yêu sửng sốt, nhìn không ra con nhóc nhân tu này lại can đảm hơn người. Tròng mắt Nhĩ Thử đảo vòng, lại chuyển cười nói: “Con nhóc kia, các lão gia đây đương nhiên biết bảo vật đã ở ngay trước mắt nhưng mà cũng phải có bản lĩnh thì mới lấy được, đúng chứ? Ngươi nói như vậy, chẳng lẽ là có cách phá giải cấm chế này?”
Thấy ánh mắt hai yêu còn lại cũng sáng lên, Tiêu Dao cười thầm trong lòng: Cho dù có biết thật thì cũng không thể nói cho đám yêu tu cáo già các ngươi. Bên ngoài lại giả bộ kinh ngạc nói: “Tiểu bối chỉ là một nhân tu Kim Đan kỳ nho nhỏ, sao có thể so được với chư vị tiền bối, chỉ là tiểu bối cảm thấy chư vị tiền bối vẫn chưa dốc toàn lực, giờ nói từ bỏ thì không khỏi quá sớm!”
Bạch Trạch và Nhĩ Thử bình tĩnh quan sát, cố gắng tìm ra chút manh mối từ trên mặt Tiêu Dao, thấy ánh mắt nàng bình thản không hề chột dạ né tránh thì nhất thời cũng chưa phán đoán được thật giả thế nào.
Lúc này Tất Phương tiến lên lạnh lẽo hừ một tiếng.
“Hai vị yêu huynh nhất định đừng bị con nhóc này lừa, nó vô cùng giảo hoạt! Ban nãy cấm chế phản phệ lại pháp thuật, hẳn là nó thấy rõ rành rành. Nó vốn trúng huyết chú của ta, nếu ta cứ tiếp tục công kích cấm chế thêm vài lần rồi bị chính pháp thuật của mình hại chết thì nó mới thoát thân được!”
Nghe Tất Phương nói thế, Bạch Trạch cùng Nhĩ Thử cảm thấy khá là có lý, dù sao cũng bị trúng huyết chú rồi, sớm muộn gì cũng chết, khó trách nàng ta bình tĩnh đến thế.
“ Con nhóc khá lắm, tâm tư ác độc, để xem lão phu giáo huấn ngươi thế nào!”
Nhĩ Thử cười lạnh định ra tay giáo huấn Tiêu Dao, nhưng lại bị Tất Phương ngăn lại:“Nhĩ Thử huynh, vẫn là để ta làm cho. Thời gian một nén hương sắp hết, thỉnh Nhĩ Thử cùng Bạch Trạch huynh vào truyền tống trận trước.”
Nhĩ Thử nghĩ nghĩ, chỉ là một tiểu tu sĩ Kim Đan Kỳ thôi mà phải cần tới ba yêu tu trước kì biến hóa áp giải thì đúng là chuyện cười, liền thu tay cùng Bạch Trạch đứng vào cột sáng.
“Được, Tất Phương hiền đệ cũng nhanh lên, đừng lỡ mất cơ hội ra ngoài.”
“Ngươi đi hay là không?!”
Tất Phương động thần niệm, lạnh lùng ra lệnh.
Lập tức cả người Tiêu Dao đau đớn như bị vạn xà gặm cắn. Cơn đau đánh tới hết lớp này tới lớp khác, đau đến chết đi sống lại, thậm chí mắt mũi miệng cũng xuất huyết, nhưng lúc này cũng chính là cơ hội cuối cùng của nàng!
Nàng cắn răng cố nén đau nhức, hai tay giấu sau lưng, ngẩng đầu trào phúng cười Tất Phương.
“Thật ra ta biết cách phá giải cấm chế...”
“Cái gì?” Lời này tựa như sấm sét oanh tạc, Tất Phương kinh ngạc, mắt trừng lớn như chuông đồng, ngay cả Bạch Trạch cùng Nhĩ Thử đang dần biến mất trong cột sáng cũng lộ ra ánh mắt tham lam muốn thoát khỏi truyền tống trận, nhưng khốn nỗi truyền tống đã bị cưỡng chế khởi động, bọn họ không cách nào thoát thân.
“Nhưng cho dù ta có chết, cũng sẽ không nói cho yêu tu các ngươi.”
Nụ cười của nàng vô cùng khiêu khích, cánh tay giấu sau lưng lại càng khiến người ta hoài nghi, Tất Phương phẫn nộ kéo cánh tay trái đang giấu sau lưng nàng.
Tiêu Dao nở nụ cười chân thành, nàng vốn chờ một kích tất sát này đây!
Tuy tay trái bị kéo tới gãy xương, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc một lượng lớn tiên khí trong cơ thể nàng bị độ ra rồi tiến vào thân thể nó!”
Sau đó, cảnh tượng khiến người ta kinh hãi xảy ra, Tất Phương chẳng kịp kêu một tiếng, mắt trợn trừng trừng, thân thể không chịu nổi chậm rãi trượt xuống. Cho dù ngã xuống tay phải của nó vẫn túm chặt lấy tay trái Tiêu Dao, biểu tình quỷ dị.
Tất Phương chết, hai yêu đứng giữa cột sáng chỉ còn lại đầu là chưa biến mất cũng thấy quá trình này một cách rõ ràng. Nhưng bọn họ lại không hề biết rốt cuộc nàng đã làm thế nào mà giết được huynh đệ của bọn họ.
Không hề sử dụng pháp bảo, cũng không dùng pháp thuật, chỉ có dáng vẻ Tiêu Dao híp mắt cùng nụ cười rạng rỡ treo trên khóe môi kích thích đầu dây thần kinh của hai yêu.
Tất cả giống như cô gái này chỉ cười nhìn Tất Phương một cái, Tất Phương liền ngã xuống rồi chết, nếu đúng là như vậy thì sức mạnh này khủng bố cỡ nào!
Chuyện xảy ra sau đó, sợ là chúng nó sẽ không bao giờ biết được, cột sáng đã hoàn toàn truyền tống hai người chúng nó rời đi, nhưng việc một tu sĩ Kim Đan kỳ giây sát một yêu tu trước kì biến hóa đã hoàn toàn khắc sâu vào đầu chúng nó, cho đến rất nhiều năm sau này, hai yêu vẫn chưa từng nghĩ ra câu trả lời.