Hết hai tiết học, ra chơi, Miêu Ngyệt vội bỏ ra ngoài sân. Hòang Vũ thấy vậy cũng vội đuổi theo, nhưng chưa bước ra khỏi cửa đã bị bọn con gái chặn lại
-này, anh Hoàng Vũ đẹp trai, mình làm quen đi
-anh ơi, số điện thoại gì anh là gì á?
-Anh Vũ, tối nay em có 2 tấm vé dự dạ tiệc, anh đi cùng nha
-Anh Hoàng Vũ, mặc kệ chúng nó, đi với em đi
-Anh Vũ….
-Anh …
-Anh…
-Đừng để tôi động chân động tay!- Hoàng Vũ bực tức hét lên khiến bọn họ sợ sệt tách ra cho anh đi. Anh không nói lời nào, bỏ ra ngoài, đuổi theo cô
-Hức… sao dữ quá à..
-Aiza nhưng ta liền thích nha!
….
Miêu Nguyệt đang dạo vòng trong sân trường, nói là đi dạo tham quan. Thực ra là đang điều tra địa hình. Quả như bác Thiết đồng nói, nơi này quả không đơn giản là trường học, nó ẩn chứa nhiều bí mật, xây dựng trường học chẳng qua là cái mác che mắt mọi người thôi.
-Phát hiện gì chưa?- Hoàng Vũ, không biết đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào
-Không nhanh như thế đâu- cô đáp
-Nơi này quả thật rất rộng, khó mà tìm được manh mối- anh liếc xung quanh trường một lượt, thâm trầm nói
Miêu Nguyệt không trả lời, tiếp tục bước. Bước đến cái cầu thang lên sân thượng, cô nói
-Lên đây sân thượng chút đi, trên đó dễ quan sát hơn
Hòang Vũ gật đầu. bước theo sau cô
Sân thượng rộng khoảng năm mươi mét vuông, thoáng mát, bên góc phải chứa một đống thùng giấy rỗng. Miêu Nguyệt tiến ra lan can, nhìn xuống toàn cảnh ngôi trường, Hoàng Vũ lặng lẽ đến bên cạnh, thấy cô đột nhiên nheo mắt lại, anh hỏi:
-Miêu…uu..- chưa nói hết câu thì ngón tay Miêu Nguyệt đã đặt ở miệng anh,không cho anh nói tiếp, hất mặt về đống thùng giấy bỏ.
Hoàng Vũ nhìn theo hướng cô chỉ, thấy một học sinh đang nằm đó ngủ,khẽ cau mày, nhìn kĩ…là Thiên Ngạo? Thiên Ngạo sao? Hắn ta cũng nhanh thiệt, nãy trong lớp ngủ chưa đủ sao giờ lại leo lên đây ngủ, liếc sang Miêu Nguyệt, cô nhún vai rồi lẳng lặng nhìn phía xa sau dãy B, anh cũng nhìn thấy, khẽ cau mày
Miêu Nguyệt không nói gì, quay đầu xuống cầu thang, Hoàng Vũ cố nhìn lại sau dãy B một lần nữa rồi bước theo cô.
Lúc hai người vừa bước xuống cầu thang, Thiên Ngạo đang ngủ ngon lành chợt mở mắt, khóe môi khẽ nhếch lên.
Hết hai tiết học, ra chơi, Miêu Ngyệt vội bỏ ra ngoài sân. Hòang Vũ thấy vậy cũng vội đuổi theo, nhưng chưa bước ra khỏi cửa đã bị bọn con gái chặn lại
-này, anh Hoàng Vũ đẹp trai, mình làm quen đi
-anh ơi, số điện thoại gì anh là gì á?
-Anh Vũ, tối nay em có tấm vé dự dạ tiệc, anh đi cùng nha
-Anh Hoàng Vũ, mặc kệ chúng nó, đi với em đi
-Anh Vũ….
-Anh …
-Anh…
-Đừng để tôi động chân động tay!- Hoàng Vũ bực tức hét lên khiến bọn họ sợ sệt tách ra cho anh đi. Anh không nói lời nào, bỏ ra ngoài, đuổi theo cô
-Hức… sao dữ quá à..
-Aiza nhưng ta liền thích nha!
….
Miêu Nguyệt đang dạo vòng trong sân trường, nói là đi dạo tham quan. Thực ra là đang điều tra địa hình. Quả như bác Thiết đồng nói, nơi này quả không đơn giản là trường học, nó ẩn chứa nhiều bí mật, xây dựng trường học chẳng qua là cái mác che mắt mọi người thôi.
-Phát hiện gì chưa?- Hoàng Vũ, không biết đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào
-Không nhanh như thế đâu- cô đáp
-Nơi này quả thật rất rộng, khó mà tìm được manh mối- anh liếc xung quanh trường một lượt, thâm trầm nói
Miêu Nguyệt không trả lời, tiếp tục bước. Bước đến cái cầu thang lên sân thượng, cô nói
-Lên đây sân thượng chút đi, trên đó dễ quan sát hơn
Hòang Vũ gật đầu. bước theo sau cô
Sân thượng rộng khoảng năm mươi mét vuông, thoáng mát, bên góc phải chứa một đống thùng giấy rỗng. Miêu Nguyệt tiến ra lan can, nhìn xuống toàn cảnh ngôi trường, Hoàng Vũ lặng lẽ đến bên cạnh, thấy cô đột nhiên nheo mắt lại, anh hỏi:
-Miêu…uu..- chưa nói hết câu thì ngón tay Miêu Nguyệt đã đặt ở miệng anh,không cho anh nói tiếp, hất mặt về đống thùng giấy bỏ.
Hoàng Vũ nhìn theo hướng cô chỉ, thấy một học sinh đang nằm đó ngủ,khẽ cau mày, nhìn kĩ…là Thiên Ngạo? Thiên Ngạo sao? Hắn ta cũng nhanh thiệt, nãy trong lớp ngủ chưa đủ sao giờ lại leo lên đây ngủ, liếc sang Miêu Nguyệt, cô nhún vai rồi lẳng lặng nhìn phía xa sau dãy B, anh cũng nhìn thấy, khẽ cau mày
Miêu Nguyệt không nói gì, quay đầu xuống cầu thang, Hoàng Vũ cố nhìn lại sau dãy B một lần nữa rồi bước theo cô.
Lúc hai người vừa bước xuống cầu thang, Thiên Ngạo đang ngủ ngon lành chợt mở mắt, khóe môi khẽ nhếch lên.