Mẹ Thiệu đẩy cửa bước vào, một mùi rượu khó gửi sộc vào mũi, khiến bà khó chịu nhăn mày, mà trong phòng, lại làm cho bà càng nhăn hơn.
Rèm cửa dày cộm được kéo lên, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến căn phòng tối đen tràn ngập ánh sáng, trong phòng mọi đồ vật trang trí đều bị đập nát, trên mặt đất cũng là một mảnh hỗn độn, mà khi ở bên trong, bể mấy chiếc.
Tấm hình đó, là hình Thiệu Chí Dương và Văn Thanh Tuệ chụp chung vào lúc hai người còn bé, có thời điểm trong hai người đi học, có lúc học đại học và cũng có mấy tấm mấy chụp gần đây, mấy tấm hình mà anh luôn trân trọng, nâng niu, nhưng bây giờ tất cả mấy thứ của quý giá đó đều nằm trên mặt đất, giống như bị vất bỏ.
Mẹ Thiệu thấy vậy, nhịn cơn tức giận xuống, không nhịn được chất vấn: "A Dương, con ở trong này làm gì, công ty cũng không đi làm, cả ngày cứ nhốt mình trong phòng. Đã ba này rồi, con còn muốn nhốt mình bao lâu, còn uống bao nhiêu rượu mới đủ?"
Thiệu Chí Dương ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ là tay vẫn tiếp tục rót rượu uống một hớp mạnh.
Rượu mạnh trôi xuống cổ, mang đến một trận nóng bỏng.
Có lẽ trước đây, anh sẽ cùng người phụ nữ nào đó không thích rượu này quá nồng, cảm thấy mình cùng cô uống rượu đỏ hoặc sâm banh là tốt nhất, nhưng mà rượu mạnh mới có thể làm anh giải tỏa nỗi đau này, cho nên anh muốn uống càng nhiều để đạt được hiệu quả tốt nhất.
Mẹ nó, anh không thể quên người lừa gạt đó.
Trong ba ngày, anh tự nhốt mình trong phòng, không muốn có bất kỳ quan hệ nào với cô, thậm chí ngay cả ba mẹ anh cũng không muốn để ý đến, chỉ muốn ngồi một mình trong không gian này.
Vậy mà càng không muốn nhớ, anh lại càng nhớ cô, cho dù uống nhiều rượu như thế nào, cũng không thể làm anh say, cũng không thể ngủ, trong đáy lòng anh đau đớn và khổ sở không cách nào khôi phục mà luôn hành hạ anh.
Anh sắp điên rồi, anh bởi vì nghĩ đến người lừa gạt đó mà muốn điên rồi.
Anh nhớ cô điên cuồng, thậm chí bắt đầu sinh ra ý niệm, coi như cô lừa anh cũng không sao, chỉ cần cô ở bên cạnh anh, ví như cô yêu người khác, ví như người cô yêu không phải là anh, vậy cũng không có quan hệ gì.
Chỉ cần cô ở bên cạnh anh, chỉ cần vậy thôi....
Nhìn con trai mấy ngày không có quan tâm đến dáng vẻ của mình, mẹ Thiệu vô cùng tức giận, còn có khổ sở, con trai mà bà yêu thương, thấy con tự làm khổ mình, còn uống nhiều rượu như vậy, thậm chí cũng không quan tâm đến gì.
"A Dương, con rốt cuộc là bị làm sao, nói cho mẹ nghe được không? Con như vậy, làm mẹ rất lo lắng". Bà bước lên trước, cướp đi chai rượu trên tay anh, không thể nhịn được mà nói: "Con cùng Tiểu Tuệ rốt cuộc là có chuyện gì?"
Trước đây không lâu, con trai dọn đến nhà họ Văn chăm sóc Văn Thanh Tuệ bị thương, mặc dù hai người đều không công khai, nhưng mẹ Thiệu là người từng trải, có thể cảm thấy sự mập mờ trong quan hệ của hai người cùng với chút ngọt ngào, khi đó mẹ Thiệu cho rằng, Văn Thanh Tuệ sẽ ở chung một chỗ với Thiệu Chí Dương, trở thành con dâu của bà.
Nhưng mà, nhìn tình trạng trước mắt này, hình như khác xa so với tưởng tượng của bà.
Nghe thế, thân thể Thiệu Chí Dương cứng đờ, nhanh chóng cầm một chai rượu đầy dưới chân, trực tiếp tu.
"Đủ rồi, A Dương, con đừng uống nữa." Mẹ Thiệu không thể chịu đựng được, đoạt lấy chai rượu trong tay con trai: "Nếu để tiểu Tuệ thấy bộ dạng của con lúc này, con bé sẽ nghĩ như thế nào?"
Cô sẽ nghĩ như thế nào?
Đối với cô, anh chỉ là một món đồ chơi, anh biến thành như thế nào, cô sẽ hoàn toàn không để ý.... Cô căn bản là không quan tâm đến anh. Cơn giận làm anh đoạt lại chai rượu trong tay mẹ, từng hớp từng hớp uống vào.
Thấy thế, mẹ Thiệu rơi nước mắt.
Con trai bà từ trước đến giờ đều sôi nổi nhiệt tình, không thể như vậy hoài được, bà là mẹ của nó, lại không thể làm sao để giúp nó, trừ đau lòng, bà còn cảm thấy thất bại.
"Cái thằng nhóc thối này, cút ra ngoài cho ba." Bởi vì lo lắng cho vợ nên ba Thiệu bước vào, vừa vào cửa, liền nhìn thấy vợ mình khóc, mà con trai lại tu rượu ừng ực, nhanh chóng ông đánh con một cái, giằng lấy chai rượu.
"Ông nó?" Mẹ Thiệu hô lớn, giơ tay ngăn cản chồng.
"Buông tôi ra." Mẹ Thiệu vừa buông chồng ra, ông lấy tay nắm cổ áo của con: "Thiệu Chí Dương, nếu con còn là đàn ông thì hãy giữ chút tôn nghiêm của đàn ông, nhìn bộ dạng của con nửa sống nửa chết như bây giờ là muốn cho ai coi?"
Tôn nghiêm?
Nếu như anh không có lòng tự trọng, anh đã sớm quỳ trên mặt đất, muốn cái người lừa gạt kia tiếp tục lừa dối anh.... Chỉ cần đừng cho anh biết sự thật tàn nhẫn như vậy, nhưng mà vì cái tự trọng của người đàn ôn này, anh không thể bước đến chấp nhận cô.
Khuôn mặt đau, cũng không có cản trở anh nở nụ cười, mà nụ cười này lại châm chọc ba Thiệu.
Ba Thiệu giống như có thêm sức lực của thần thánh, ông nhếch Thiệu Chí Dương, kéo anh ra khỏi phòng, Thiệu Chí Dương ngã trên mặt đất, ánh sáng mặt trời quá mức chói mắt khiến anh hoa mắt, nằm trên mặt đất thật lâu mà không thể bò dậy nổi.
"Ngày nào chưa tìm lại được lòng tôn nghiêm của đàn ông, con không cần trở về." Cửa dày cộm đóng lại trước mặt anh.
Cái gì mà lòng tự tôn?
Chẳng lẽ muốn anh quỳ xuống cầu xin cô? Đáng chết.
*****
Ngây ngô không biết đi đâu, cứ bước đi vô hồn.
Khi Thiệu Chí Dương ngẩng đầu lên, anh phát hiện mình lại đến một nơi, chính là nhà của chị họ Văn Thanh Tuệ, Mạc Giải Ngữ.
Anh lập tức xoay người muốn đi.
Bây giờ anh không muốn gặp bất kỳ ai, bao gồm người có thể khiến anh nhớ tới Văn Thanh Tuệ, nhưng không hiểu may mắn thế nào, Mạc Giải Ngữ lại từ trong nhà đi ra, trên tay mang một túi xách, chuẩn bị ra ngoài đi dạo.
"A Dương?" Nhìn thấy anh, Mạc Giải Ngữ kinh ngạc gọi anh lại.... Hơn nữa nhìn thấy anh bộ dạng lôi thôi, nhếch nhác, mùi rượu lại đầy người, thật giống một kẻ lang thang.
“Chị Giải Ngữ?". Bị gặp phải, hơn nữa người ta còn kêu tên anh, Thiệu Chí Dương không thể không xoay người lại mà chào hỏi.
Nhìn ra tâm tình của anh, Mạc Giải Ngữ cười nhạt: "Em ăn cơm chưa? Hôm nay buổi sáng chị nấu khá nhiều, ăn buổi trưa mà còn dư lại".
Anh ngẩn người, nhưng lập tức từ chối: "Không cần, không phải chị định ra ngoài sao?" Anh chỉ vào túi xách trên tay cô.
"Không sao, chị chỉ là đi mua đồ ăn, cũng có thể không ra cũng được, huống hồ em không phải đang tìm người để nói chuyện sao?" Cô giống như biết anh đang buồn vì chuyện gì, cô lui người, nhường cho anh một đường để bước vào.
Thiệu Chí Dương đứng im một lúc lâu, không thể hiểu tại sao Mạc Giải Ngữ lại có thể đoán được tâm tư của anh, nhưng anh cũng không hề muốn đoán nữa: là vì Mạc Giải Ngữ đoán được tâm ý của anh, vẫn là do anh quá mức không hiểu được tâm tình của mình.
Ngay cả mình cũng không hiểu tâm tình của mình, anh không thể đi theo Mạc Giải Ngữ, xuyên qua sân cỏ xanh mơn mởn, đi vào trong phòng ấm áp
"Chị Giải Ngữ, chị có thể cho em mượn phòng tắm được không?" Ít nhất cũng phải để cho anh rửa mặt, cho tỉnh táo lại chứ.
"Đi thẳng là tới." Cười nhẹ một tiếng, cô nói xong liền trực tiếp đi vào phòng bếp.
Đợi Thiệu Chí Dương đi ra từ trong phòng tắm, Mạc Giải Ngữ đã bê ra một bàn thức ăn, nhiều loại như thường ngày anh và Văn Thanh Tuệ đến ăn sáng.
Vừa nghĩ đến cô, tim anh như bị ai đó bóp chặt.
"Ăn chút gì đi, chị không cẩn thận nấu nhiều quá."
Làm như không thấy sắc mặt âm u của anh, Mạc Giải Ngữ cười nhẹ, dùng giọng điệu bình thản nói, giống như là không cẩn thận làm nhiều hơn hai phần ăn buổi sáng, mà nhìn bàn này giống như có thể cho cả một đội bóng ăn.
Thiệu Chí Dương cũng biết thói quen này của chị, cũng không có vẻ gì ngạc nhiên, cắm đầu cắm cổ cầm sandwich ăn, dùng thức ăn nhét vào miệng, vì bây giờ anh không biết phải nói chuyện gì với chị ấy cả, và cũng không biết phải giải thích tại sao mình lại xúc động mà ngồi trước cửa nhà chị.
Bữa cơm diễn ra trong im lặng, chỉ là hai người họ không làm ảnh hưởng gì tới nhau, có lẽ là do thói quen, một người còn lại thì quá chú tâm vào suy nghĩ còn một người cắm đầu ăn.
Khay thức ăn giảm phân nửa, thấy cậu còn cầm bánh rán Nhật lên ăn, Mạc Giải Ngữ khẽ thở dài, đè tay cậu, cản cậu lại.
"A Dương, được rồi, em đã ăn phần thức ăn của ba người, nếu ăn nữa, chị sợ dạ dày của em không chịu được." Mặc dù cô rất muốn có người ăn hết bữa ăn sáng này, nhưng cô không muốn để cho cậu ăn quá no: "A Dương, em làm sao vậy?"
Cầm đồ ăn trên tay, Thiệu Chí Dương nghe câu hỏi của chị, thật lâu cũng không có đáp lại.
"Là vì chuyện của Tiểu Tuệ?" Mạc Giải Ngữ tốt bụng nhắc lên chuyện khiến cậu đau đầu, để cậu có thể mở lời: "Đem chuyện mình giấu trong lòng nói ra rất khó, em có thể coi chị như một bức tượng, có gì nói thì cứ trút hết đi."
Nhìn chằm chằm chị ấy, cùng với nụ cười nhẹ quen thuộc, Thiệu Chí Dương không thể không thừa nhận, Mạc Giải Ngữ là người có năng lực khiến mình có thể cảm giác gần gũi, cũng khó trách mà Văn Thanh Tuệ luôn yêu quý người chị họ này như vậy.
Cuối cùng thì, Thiệu Chí Dương cũn đem toàn bộ mọi chuyện nói ra cho chi ấy nghe mà Mạc Giải Ngữ cũng lộ ra vẻ mặt đồng tình.
"A Dương, em có nghĩ đến chuyện, mình có thể hiểu lầm Tiểu Tuệ không?" Cô hỏi khẽ.
"Nhưng em tận mắt thấy, cô ấy cùng Lăng Khấu ôm hôn nhau."
Mạc Giải Ngữ gật đầu: "A Dương, mặc kệ em có tin hay không, nhưng chị muốn nói cho em, em thấy Lăng Khấu và Tiểu Tuệ hôn nhau là vì Tiểu Tuệ đã từng đồng ý với Lăng Khấu một chuyện."
Nghe chị nói ra hợp đồng của Lăng Khấu cùng Văn Thanh Tuệ, sau khi nghe xong anh chỉ có thể trợn to mắt.
Anh có thể khẳng định, cái ánh mắt đồng tình kia là chị ấy đồng tình với Văn Thanh Tuệ mà không phải với anh.
"Ôi trời... Chẳng lẽ, em thật sự hiểu lầm cô ấy?" chắc chắn chị Mạc Giải Ngữ không lừa anh.
Cho nên anh luôn tin lời chị ấy nói.
"A Dương là do em quan tâm quá mức, cho nên mới bỏ qua chuyện quan trọng nhất, hơn nữa em cùng chung sống nhiều năm với Tiểu Tuệ như vậy, em cảm thấy em ấy có thể là người con gái một chân đạp hai thuyền sao? Em nên tin tưởng Tiểu Tuệ một chút, Tiểu Tuệ rất thích em, cho đến nay... Em ấy qua lại với nhiều người đàn ông, em có thể từ từ nhớ lại, cũng không khó phát hiện, trên người bọn họ đều có những điểm gần giống với em."
Đúng vậy, Thiệu Chí Dương nhớ lại những người đàn ông kia, phát hiện ra tính cách cùng bề ngoài cũng giông giống anh.
Nghe chị nói, giống như giải tỏa hết những rối rắm ở trong lòng, cũng khiến anh mừng như điên. Anh cứ nói cám ơn mãi, rồi sau đó giống như một cơn gió rời khỏi nhà chị Mạc Giải Ngữ.
Nhìn người gấp gáp rời đi, Mạc Giải Ngữ hy vọng chân thành, hai người này có thể ở chung một chỗ với nhau.
Mẹ Thiệu đẩy cửa bước vào, một mùi rượu khó gửi sộc vào mũi, khiến bà khó chịu nhăn mày, mà trong phòng, lại làm cho bà càng nhăn hơn.
Rèm cửa dày cộm được kéo lên, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến căn phòng tối đen tràn ngập ánh sáng, trong phòng mọi đồ vật trang trí đều bị đập nát, trên mặt đất cũng là một mảnh hỗn độn, mà khi ở bên trong, bể mấy chiếc.
Tấm hình đó, là hình Thiệu Chí Dương và Văn Thanh Tuệ chụp chung vào lúc hai người còn bé, có thời điểm trong hai người đi học, có lúc học đại học và cũng có mấy tấm mấy chụp gần đây, mấy tấm hình mà anh luôn trân trọng, nâng niu, nhưng bây giờ tất cả mấy thứ của quý giá đó đều nằm trên mặt đất, giống như bị vất bỏ.
Mẹ Thiệu thấy vậy, nhịn cơn tức giận xuống, không nhịn được chất vấn: "A Dương, con ở trong này làm gì, công ty cũng không đi làm, cả ngày cứ nhốt mình trong phòng. Đã ba này rồi, con còn muốn nhốt mình bao lâu, còn uống bao nhiêu rượu mới đủ?"
Thiệu Chí Dương ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ là tay vẫn tiếp tục rót rượu uống một hớp mạnh.
Rượu mạnh trôi xuống cổ, mang đến một trận nóng bỏng.
Có lẽ trước đây, anh sẽ cùng người phụ nữ nào đó không thích rượu này quá nồng, cảm thấy mình cùng cô uống rượu đỏ hoặc sâm banh là tốt nhất, nhưng mà rượu mạnh mới có thể làm anh giải tỏa nỗi đau này, cho nên anh muốn uống càng nhiều để đạt được hiệu quả tốt nhất.
Mẹ nó, anh không thể quên người lừa gạt đó.
Trong ba ngày, anh tự nhốt mình trong phòng, không muốn có bất kỳ quan hệ nào với cô, thậm chí ngay cả ba mẹ anh cũng không muốn để ý đến, chỉ muốn ngồi một mình trong không gian này.
Vậy mà càng không muốn nhớ, anh lại càng nhớ cô, cho dù uống nhiều rượu như thế nào, cũng không thể làm anh say, cũng không thể ngủ, trong đáy lòng anh đau đớn và khổ sở không cách nào khôi phục mà luôn hành hạ anh.
Anh sắp điên rồi, anh bởi vì nghĩ đến người lừa gạt đó mà muốn điên rồi.
Anh nhớ cô điên cuồng, thậm chí bắt đầu sinh ra ý niệm, coi như cô lừa anh cũng không sao, chỉ cần cô ở bên cạnh anh, ví như cô yêu người khác, ví như người cô yêu không phải là anh, vậy cũng không có quan hệ gì.
Chỉ cần cô ở bên cạnh anh, chỉ cần vậy thôi....
Nhìn con trai mấy ngày không có quan tâm đến dáng vẻ của mình, mẹ Thiệu vô cùng tức giận, còn có khổ sở, con trai mà bà yêu thương, thấy con tự làm khổ mình, còn uống nhiều rượu như vậy, thậm chí cũng không quan tâm đến gì.
"A Dương, con rốt cuộc là bị làm sao, nói cho mẹ nghe được không? Con như vậy, làm mẹ rất lo lắng". Bà bước lên trước, cướp đi chai rượu trên tay anh, không thể nhịn được mà nói: "Con cùng Tiểu Tuệ rốt cuộc là có chuyện gì?"
Trước đây không lâu, con trai dọn đến nhà họ Văn chăm sóc Văn Thanh Tuệ bị thương, mặc dù hai người đều không công khai, nhưng mẹ Thiệu là người từng trải, có thể cảm thấy sự mập mờ trong quan hệ của hai người cùng với chút ngọt ngào, khi đó mẹ Thiệu cho rằng, Văn Thanh Tuệ sẽ ở chung một chỗ với Thiệu Chí Dương, trở thành con dâu của bà.
Nhưng mà, nhìn tình trạng trước mắt này, hình như khác xa so với tưởng tượng của bà.
Nghe thế, thân thể Thiệu Chí Dương cứng đờ, nhanh chóng cầm một chai rượu đầy dưới chân, trực tiếp tu.
"Đủ rồi, A Dương, con đừng uống nữa." Mẹ Thiệu không thể chịu đựng được, đoạt lấy chai rượu trong tay con trai: "Nếu để tiểu Tuệ thấy bộ dạng của con lúc này, con bé sẽ nghĩ như thế nào?"
Cô sẽ nghĩ như thế nào?
Đối với cô, anh chỉ là một món đồ chơi, anh biến thành như thế nào, cô sẽ hoàn toàn không để ý.... Cô căn bản là không quan tâm đến anh. Cơn giận làm anh đoạt lại chai rượu trong tay mẹ, từng hớp từng hớp uống vào.
Thấy thế, mẹ Thiệu rơi nước mắt.
Con trai bà từ trước đến giờ đều sôi nổi nhiệt tình, không thể như vậy hoài được, bà là mẹ của nó, lại không thể làm sao để giúp nó, trừ đau lòng, bà còn cảm thấy thất bại.
"Cái thằng nhóc thối này, cút ra ngoài cho ba." Bởi vì lo lắng cho vợ nên ba Thiệu bước vào, vừa vào cửa, liền nhìn thấy vợ mình khóc, mà con trai lại tu rượu ừng ực, nhanh chóng ông đánh con một cái, giằng lấy chai rượu.
"Ông nó?" Mẹ Thiệu hô lớn, giơ tay ngăn cản chồng.
"Buông tôi ra." Mẹ Thiệu vừa buông chồng ra, ông lấy tay nắm cổ áo của con: "Thiệu Chí Dương, nếu con còn là đàn ông thì hãy giữ chút tôn nghiêm của đàn ông, nhìn bộ dạng của con nửa sống nửa chết như bây giờ là muốn cho ai coi?"
Tôn nghiêm?
Nếu như anh không có lòng tự trọng, anh đã sớm quỳ trên mặt đất, muốn cái người lừa gạt kia tiếp tục lừa dối anh.... Chỉ cần đừng cho anh biết sự thật tàn nhẫn như vậy, nhưng mà vì cái tự trọng của người đàn ôn này, anh không thể bước đến chấp nhận cô.
Khuôn mặt đau, cũng không có cản trở anh nở nụ cười, mà nụ cười này lại châm chọc ba Thiệu.
Ba Thiệu giống như có thêm sức lực của thần thánh, ông nhếch Thiệu Chí Dương, kéo anh ra khỏi phòng, Thiệu Chí Dương ngã trên mặt đất, ánh sáng mặt trời quá mức chói mắt khiến anh hoa mắt, nằm trên mặt đất thật lâu mà không thể bò dậy nổi.
"Ngày nào chưa tìm lại được lòng tôn nghiêm của đàn ông, con không cần trở về." Cửa dày cộm đóng lại trước mặt anh.
Cái gì mà lòng tự tôn?
Chẳng lẽ muốn anh quỳ xuống cầu xin cô? Đáng chết.
Ngây ngô không biết đi đâu, cứ bước đi vô hồn.
Khi Thiệu Chí Dương ngẩng đầu lên, anh phát hiện mình lại đến một nơi, chính là nhà của chị họ Văn Thanh Tuệ, Mạc Giải Ngữ.
Anh lập tức xoay người muốn đi.
Bây giờ anh không muốn gặp bất kỳ ai, bao gồm người có thể khiến anh nhớ tới Văn Thanh Tuệ, nhưng không hiểu may mắn thế nào, Mạc Giải Ngữ lại từ trong nhà đi ra, trên tay mang một túi xách, chuẩn bị ra ngoài đi dạo.
"A Dương?" Nhìn thấy anh, Mạc Giải Ngữ kinh ngạc gọi anh lại.... Hơn nữa nhìn thấy anh bộ dạng lôi thôi, nhếch nhác, mùi rượu lại đầy người, thật giống một kẻ lang thang.
“Chị Giải Ngữ?". Bị gặp phải, hơn nữa người ta còn kêu tên anh, Thiệu Chí Dương không thể không xoay người lại mà chào hỏi.
Nhìn ra tâm tình của anh, Mạc Giải Ngữ cười nhạt: "Em ăn cơm chưa? Hôm nay buổi sáng chị nấu khá nhiều, ăn buổi trưa mà còn dư lại".
Anh ngẩn người, nhưng lập tức từ chối: "Không cần, không phải chị định ra ngoài sao?" Anh chỉ vào túi xách trên tay cô.
"Không sao, chị chỉ là đi mua đồ ăn, cũng có thể không ra cũng được, huống hồ em không phải đang tìm người để nói chuyện sao?" Cô giống như biết anh đang buồn vì chuyện gì, cô lui người, nhường cho anh một đường để bước vào.
Thiệu Chí Dương đứng im một lúc lâu, không thể hiểu tại sao Mạc Giải Ngữ lại có thể đoán được tâm tư của anh, nhưng anh cũng không hề muốn đoán nữa: là vì Mạc Giải Ngữ đoán được tâm ý của anh, vẫn là do anh quá mức không hiểu được tâm tình của mình.
Ngay cả mình cũng không hiểu tâm tình của mình, anh không thể đi theo Mạc Giải Ngữ, xuyên qua sân cỏ xanh mơn mởn, đi vào trong phòng ấm áp
"Chị Giải Ngữ, chị có thể cho em mượn phòng tắm được không?" Ít nhất cũng phải để cho anh rửa mặt, cho tỉnh táo lại chứ.
"Đi thẳng là tới." Cười nhẹ một tiếng, cô nói xong liền trực tiếp đi vào phòng bếp.
Đợi Thiệu Chí Dương đi ra từ trong phòng tắm, Mạc Giải Ngữ đã bê ra một bàn thức ăn, nhiều loại như thường ngày anh và Văn Thanh Tuệ đến ăn sáng.
Vừa nghĩ đến cô, tim anh như bị ai đó bóp chặt.
"Ăn chút gì đi, chị không cẩn thận nấu nhiều quá."
Làm như không thấy sắc mặt âm u của anh, Mạc Giải Ngữ cười nhẹ, dùng giọng điệu bình thản nói, giống như là không cẩn thận làm nhiều hơn hai phần ăn buổi sáng, mà nhìn bàn này giống như có thể cho cả một đội bóng ăn.
Thiệu Chí Dương cũng biết thói quen này của chị, cũng không có vẻ gì ngạc nhiên, cắm đầu cắm cổ cầm sandwich ăn, dùng thức ăn nhét vào miệng, vì bây giờ anh không biết phải nói chuyện gì với chị ấy cả, và cũng không biết phải giải thích tại sao mình lại xúc động mà ngồi trước cửa nhà chị.
Bữa cơm diễn ra trong im lặng, chỉ là hai người họ không làm ảnh hưởng gì tới nhau, có lẽ là do thói quen, một người còn lại thì quá chú tâm vào suy nghĩ còn một người cắm đầu ăn.
Khay thức ăn giảm phân nửa, thấy cậu còn cầm bánh rán Nhật lên ăn, Mạc Giải Ngữ khẽ thở dài, đè tay cậu, cản cậu lại.
"A Dương, được rồi, em đã ăn phần thức ăn của ba người, nếu ăn nữa, chị sợ dạ dày của em không chịu được." Mặc dù cô rất muốn có người ăn hết bữa ăn sáng này, nhưng cô không muốn để cho cậu ăn quá no: "A Dương, em làm sao vậy?"
Cầm đồ ăn trên tay, Thiệu Chí Dương nghe câu hỏi của chị, thật lâu cũng không có đáp lại.
"Là vì chuyện của Tiểu Tuệ?" Mạc Giải Ngữ tốt bụng nhắc lên chuyện khiến cậu đau đầu, để cậu có thể mở lời: "Đem chuyện mình giấu trong lòng nói ra rất khó, em có thể coi chị như một bức tượng, có gì nói thì cứ trút hết đi."
Nhìn chằm chằm chị ấy, cùng với nụ cười nhẹ quen thuộc, Thiệu Chí Dương không thể không thừa nhận, Mạc Giải Ngữ là người có năng lực khiến mình có thể cảm giác gần gũi, cũng khó trách mà Văn Thanh Tuệ luôn yêu quý người chị họ này như vậy.
Cuối cùng thì, Thiệu Chí Dương cũn đem toàn bộ mọi chuyện nói ra cho chi ấy nghe mà Mạc Giải Ngữ cũng lộ ra vẻ mặt đồng tình.
"A Dương, em có nghĩ đến chuyện, mình có thể hiểu lầm Tiểu Tuệ không?" Cô hỏi khẽ.
"Nhưng em tận mắt thấy, cô ấy cùng Lăng Khấu ôm hôn nhau."
Mạc Giải Ngữ gật đầu: "A Dương, mặc kệ em có tin hay không, nhưng chị muốn nói cho em, em thấy Lăng Khấu và Tiểu Tuệ hôn nhau là vì Tiểu Tuệ đã từng đồng ý với Lăng Khấu một chuyện."
Nghe chị nói ra hợp đồng của Lăng Khấu cùng Văn Thanh Tuệ, sau khi nghe xong anh chỉ có thể trợn to mắt.
Anh có thể khẳng định, cái ánh mắt đồng tình kia là chị ấy đồng tình với Văn Thanh Tuệ mà không phải với anh.
"Ôi trời... Chẳng lẽ, em thật sự hiểu lầm cô ấy?" chắc chắn chị Mạc Giải Ngữ không lừa anh.
Cho nên anh luôn tin lời chị ấy nói.
"A Dương là do em quan tâm quá mức, cho nên mới bỏ qua chuyện quan trọng nhất, hơn nữa em cùng chung sống nhiều năm với Tiểu Tuệ như vậy, em cảm thấy em ấy có thể là người con gái một chân đạp hai thuyền sao? Em nên tin tưởng Tiểu Tuệ một chút, Tiểu Tuệ rất thích em, cho đến nay... Em ấy qua lại với nhiều người đàn ông, em có thể từ từ nhớ lại, cũng không khó phát hiện, trên người bọn họ đều có những điểm gần giống với em."
Đúng vậy, Thiệu Chí Dương nhớ lại những người đàn ông kia, phát hiện ra tính cách cùng bề ngoài cũng giông giống anh.
Nghe chị nói, giống như giải tỏa hết những rối rắm ở trong lòng, cũng khiến anh mừng như điên. Anh cứ nói cám ơn mãi, rồi sau đó giống như một cơn gió rời khỏi nhà chị Mạc Giải Ngữ.
Nhìn người gấp gáp rời đi, Mạc Giải Ngữ hy vọng chân thành, hai người này có thể ở chung một chỗ với nhau.