Văn Thanh Tuệ mở mắt ra, đập vào mắt cô là trần nhà đã vô cùng quen thuộc.
Đây là phòng khách của chị họ, tối hôm qua cô lại đến làm phiền chị ấy.
Không hiểu tại sao lại mơ một giấc mơ như vậy, chẳng lẽ, là do hôm qua cô mới cùng bạn trai chia tay, bị kích thích, nên mới có thể nằm mơ thấy chuyện trước kia?
Trong lòng thầm mắng mình "ngu ngốc", cô vén chăn, bước xuống giường, đi đến phòng tắm, tắm qua, rửa mặt qua loa, sau đó bọc một cái khăn tắm mà đi về phòng.
Còn chưa kịp mặc quần áo, cửa trong phòng đã truyền đến tiếng gõ cửa.
"Tiểu Tuệ, em tỉnh chưa?" Là chị họ cô, Mạc Giải Ngữ, ngoài cửa nhẹ nhàng hỏi, em họ này nửa đêm hôm qua mang bộ mặt vô cùng nhếch nhác, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, đột nhiên chạy đến nhà cô.
Văn Thanh Tuệ tiến tới, mở cửa cho chị: "chào buổi sáng, chị họ nhỏ". Nét mặt nở nụ cười xinh đẹp mà yếu ớt.
Mặc dù không có trang điểm, nhưng gương mặt lại hồn nhiên xinh đẹp, cùng với giọng nói ngọt ngào, cùng là phụ nữ nhưng Mạc Giải Ngữ không khỏi xiêu lòng.
Huống chi, đại mỹ nhân xinh đẹp trên người chỉ khoác một miếng khăn lông lớn màu hồng, phía dưới không có gì che đậy,..... Mạc Giải Ngữ thầm may mắn vì mình không phải là đàn ông, nếu không sẽ có một tiết mục trình diễn đè mỹ nhân, sau đó sẽ khiến bạn cùng phòng cười ngất.
"Chị đi chuẩn bị bữa ăn sáng, em mặc thử quần áo xem có cái nào vừa không rồi ra ngoài ăn đi." Mạc Giải Ngữ chỉ tủ quần áo trong phòng, bên trong đó có mấy bộ quần áo Văn Thanh Tuệ để lại để khi nào qua có đồ thay.
"Em không thể mặc như vậy đi ra ngoài ăn sao? Ở đây lại không có đàn ông mà." Văn Thanh Tuệ chu môi, làm nũng hỏi.
Ông trời ơi, như vậy thật là...
Tim Mạc Giải Ngữ đập thình thịch , đưa tay bịt lấy mũi, sớm biết vậy để Dương Phụng đến gọi Văn Thanh Tuệ, tránh để cô bây giờ máu mũi nóng ran, máu dường như sắp chảy ra ngoài.
"Chị nói này Văn đại mỹ nhân, cô có thể nào bỏ qua cho chị Giải Ngữ được không? Cô không thấy là chị ấy sắp không chống đỡ được rồi à?" Một giọng nói vang lên, bởi vì đợi quá lâu biết rõ xảy ra chuyện gì, nhóc Dương Phụng chạy lại nói: "Thiệt là, cô không nói một câu thì chết người sao?"
“Em gái Dương Phụng, sáng nay em không có đánh răng à? Miệng em rất hôi, có biết không?" Cô nói xong ngừng một lúc
"Không được gọi là em gái, cô cái đồ hồ ly tinh này". Bị giẫm trúng chỗ đau, Dương Phụng cố gắng nhô cao đầu, không thể để chiều cao một mét rưỡi bị người ta sỉ nhục.
Chỉ tiếc là, dù cô có làm thế nào, nhưng cũng không thể phát triển thêm được chiều cao, nhìn giống như một cô bé con, giống hệt một con nhóc đang học trung học, đúng như lời Văn Thanh Tuệ nói.
Dám kêu cô là hồ ly tinh? Thật là chán sống rồi.
"Em gái nhỏ". Văn Thanh Tuệ nheo mắt lại, cố ý kêu lên lần nữa.
"Hồ ly tinh." Dương Phụng cũng không chịu yếu thế, nhanh chóng nói lại
"Em gái nhỏ...."
Thật sự là không thể nghe nổi nữa: "hai đứa này, chẳng khác gì trẻ con." Mạc Giải Ngữ dùng sức tách hai cô gái to xác nhưng lại như con nít này.
"Chị họ, nhóc con gọi em là hồ ly tinh."
"Chị Giải Ngữ, cô ta gọi em là em gái nhỏ."
Hai người chỉ tay vào nhau lên án, hai người cứ thi nhau nói vào tai Mạc Giải Ngữ, khiến cô muốn rút tay lại kệ hai cô nhóc này.
"Tiểu Tuệ, khăn tắm của em rơi kìa". Đúng lúc này, khăn tắm lớn bao quanh người Văn Thanh Tuệ bỗng nhiên rơi xuống, làm lộ ra thân thể con gái với đường cong lung linh xinh đẹp.
Đường cong nổi bật, khiến cho hai người dù cùng làm phụ nữ, là Mạc Giải Ngữ cùng Dương Phụng phải ngửa mặt lên trời mà than thở.
Bị thấy hết, Văn Thanh Tuệ không hề cảm thấy lúng túng cùng xấu hổ, tự mình khom người xuống, nhặt khăn tắm lên, bọc lại trên người.
"Được rồi, tôi thấy đói bụng, lần này tôi bỏ qua cho cô, em gái nhỏ Dương." Vỗ nhẹ vào má trắng mịn của Dương Phụng, lộ ra một nụ cười ghê gớm, giọng nói phách lối đóng cửa lại, mặc quần áo vào.
Đôi mắt vừa mới hiện lên vài tia hâm mộ, nhanh lập tức biến thành hai ánh lửa muốn giết người, tuy ngăn cách một cánh cửa, nhưng cô vẫn hướng vào trong mà nói: "Hồ ly tinh".
"Được rồi, nhóc Phụng, em không phải là muốn cùng Tiểu Tuệ đi làm sao?” Mạc Giải Ngữ bất đắc dĩ dời đi lực chú ý của Dương Phụng, tránh khỏi người bên trong không chịu lại quay ra cãi nhau nữa
"Đúng rồi." Dương Phụng giống như nhớ lại việc gì, chợt gõ cửa phòng Văn Thanh Tuệ: "Hồ ly tinh, "Bảo mẫu" nhà cô lại tới, muốn hôm nay đưa chúng ta đi làm."
Bảo mẫu nhà cô? Chỉ ngăn cách một cánh cửa nên cô có thể nghe giọng nói của cô nhóc kia, động tác đang mặc áo đầm của cô dừng lại một chút, sau đó cô liền biết "Bảo mẫu" là chỉ ai.
Vị đó chính là Thiệu Chí Dương.
"Tôi biết rồi" cô lạnh nhạt trả lời lại người ngoài cửa.
Tin tức của cậu ta sao lại nhanh như vậy?
Biết chị Mạc Giải Ngữ sẽ không bao giờ mang cô đi bán, đem chuyện cô thất tình nói cho Thiệu Chí Dương. Văn Thanh Tuệ thât mong rằng mình chỉ là người ngoài, cũng không muốn chị họ cùng Thiệu Chí Dương biết nhau.
Cô nở một nụ cười bất đắc dĩ, cầm dụng cụ trang điểm lên, bắt đầu trang điểm.
Vẻ đẹp của cô, không cần son phấn nhiều, chỉ cần một ít phấn nền nhẹ, mắt hồng nhạt, một ít son bóng, không cần đánh má hồng, cô đã có thể hấp dẫn ánh mắt bao người.
Đây chính là cô, Văn Thanh Tuệ.
Cô đem mọi thứ để vào túi xách, xách ra khỏi phòng, đi xuống lầu, xuống phòng ăn dùng cơm.
Trên bàn ăn, đã có ba người phụ nữ đang ngồi cùng một người đàn ông không mời mà đến.
"Chào buổi sáng, tiểu Tuệ". Nhìn thấy cô, Thiệu Chí Dương nở nụ cười thật to, lóe sáng, răng trắng bóng, gương mặt nở nụ cười đẹp trai, anh tuyệt đối là người hấp dẫn ánh mắt phụ nữ. Từ khi còn đi học, anh đã rất có duyên với mấy bạn khác phái, ở bên cạnh anh bạn gái thay đổi thường xuyên.
"Chào buổi sáng". Biết anh đến vì chuyện gì, Văn Thanh Tuệ chào, sau đó đi tới vị trí ngồi của mình, sau đó cầm bữa sáng chị họ chuẩn bị ăn.
"Này, này, cậu ăn một ít như vậy mà đủ rồi sao? Miếng sandwich của tớ đưa cho cậu." Nhìn thấy cô lấy thức ăn vô cùng ít, anh không nói nhiều mà mang miếng sandwich để gần chỗ cô, sau đó mang salad đi.
Cô không vui đè lại phần salad: "Sáng sớm tớ chỉ ăn cái này."
"Tại sao? Chị Giải Ngữ làm sandwich ăn rất ngon nha." Vì muốn biểu lộ rằng mính nói thật lòng, anh há miệng cắn một miếng sandwich thật to, sau đó quay về phía Mạc Giải Ngữ cười tươi.
Không thèm để ý tới anh, cô cầm dao lên, nhanh chóng ăn sạch salad, sau đó cầm túi đi ra ngoài: "Chị họ, tối qua làm phiền chị rồi."
"Hồ ly tinh, cô phải chờ tôi". Trong miệng còn đang nhai nhai thức ăn, giọng nói ngọng ngịu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Văn Thanh Tuệ bước ra khỏi cửa, cùng với Thiệu Chí Dương cầm sandwich của chị họ, đuổi theo cô.
"Chị Giải Ngữ, hai người họ thật không phải người yêu?" Quay trở lại bàn ăn, nuốt hết thức ăn vào trong, dùng giọng nói nghi ngờ hỏi.
"Nhóc Phượng, đây là lần thứ bao nhiêu em hỏi chị rồi? Và lần bao nhiêu chị phải trả lời cái vấn đề này rồi? Em hỏi nhiều lần như vậy, em không thấy phiền sao?" Mạc Giải Ngữ nhẹ nhàng nói với bạn cùng phòng.
“Mặc dù đã nghe qua chị nói nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, em không nhịn được mà muốn hỏi cho rõ". Dương Phụng cũng bất đắc dĩ trả lời.
Im lặng thở dài, Mạc Giải Ngữ không thấy phiền mà thay bạn cùng phòng giải đáp thắc mắc: "Chị khẳng định bây giờ hai người bọn họ không có nói chuyện yêu đương, theo cách nói của Tiểu Tuệ, bọn họ chỉ là bạn tốt.
"Chị Giải Ngữ, câu trả lời của chị em đã nghe thuộc lòng rồi. Mỗi lần chị trả lời đều giống nhau như đúc." Dương Phụng vui vẻ chỉ chỉ cô.
Mạc Giải Ngữ cười yếu ớt, không hề bị phát hiện của cô nhóc này dọa.
"Chỉ là nhắc tới mới nhớ, nếu như bọn họ thật sự có quan hệ trai gái, hồ ly tinh làm sao có thể nhịn được khi bên cạnh Thiệu Chí Dương luôn luôn có một đống con gái vây theo." Đối với sự hiểu biết của cô với Văn Thanh Tuệ, nếu thật sự như vậy, cô ta sẽ dùng súng máy đem mấy cô gái đó giết chết trong chớp nhoáng.
"Nhóc Phụng, nếu em không ăn nhanh, em sẽ đi làm trễ đó." Hơn nữa, bây giờ lại không có xe để đi ké nữa.
Nghe vậy, nhóc Phụng liền kêu lên thảm thiết, đem bánh trên bàn dùng tốc độ nhanh chóng ăn sạch, sau đó mang túi sách vội vàng chạy ra cửa, trên bàn ăn chỉ còn lại Mạc Giải Ngữ cùng với Phương Thu Trừng.
"Thiệu Chí Dương là "Bảo mẫu" của Tiểu Tuệ, chỉ là câu trả lời máy móc của Tiểu Tuệ thôi, vậy chị nghĩ như thế nào?" Phương Thu Trừng hỏi.
Mạc Giải Ngữ nở nụ cười thần bí: "Tiểu Tuệ không muốn chị biết, chị sẽ không biết."
Thì ra là, cô cái gì cũng biết, chỉ là giả vờ không biết mà thôi.
Phương Thu Trừng lại một lần nữa phát hiện, Mạc Giải Ngữ thật là một cô gái lợi hại.
Văn Thanh Tuệ mở mắt ra, đập vào mắt cô là trần nhà đã vô cùng quen thuộc.
Đây là phòng khách của chị họ, tối hôm qua cô lại đến làm phiền chị ấy.
Không hiểu tại sao lại mơ một giấc mơ như vậy, chẳng lẽ, là do hôm qua cô mới cùng bạn trai chia tay, bị kích thích, nên mới có thể nằm mơ thấy chuyện trước kia?
Trong lòng thầm mắng mình "ngu ngốc", cô vén chăn, bước xuống giường, đi đến phòng tắm, tắm qua, rửa mặt qua loa, sau đó bọc một cái khăn tắm mà đi về phòng.
Còn chưa kịp mặc quần áo, cửa trong phòng đã truyền đến tiếng gõ cửa.
"Tiểu Tuệ, em tỉnh chưa?" Là chị họ cô, Mạc Giải Ngữ, ngoài cửa nhẹ nhàng hỏi, em họ này nửa đêm hôm qua mang bộ mặt vô cùng nhếch nhác, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, đột nhiên chạy đến nhà cô.
Văn Thanh Tuệ tiến tới, mở cửa cho chị: "chào buổi sáng, chị họ nhỏ". Nét mặt nở nụ cười xinh đẹp mà yếu ớt.
Mặc dù không có trang điểm, nhưng gương mặt lại hồn nhiên xinh đẹp, cùng với giọng nói ngọt ngào, cùng là phụ nữ nhưng Mạc Giải Ngữ không khỏi xiêu lòng.
Huống chi, đại mỹ nhân xinh đẹp trên người chỉ khoác một miếng khăn lông lớn màu hồng, phía dưới không có gì che đậy,..... Mạc Giải Ngữ thầm may mắn vì mình không phải là đàn ông, nếu không sẽ có một tiết mục trình diễn đè mỹ nhân, sau đó sẽ khiến bạn cùng phòng cười ngất.
"Chị đi chuẩn bị bữa ăn sáng, em mặc thử quần áo xem có cái nào vừa không rồi ra ngoài ăn đi." Mạc Giải Ngữ chỉ tủ quần áo trong phòng, bên trong đó có mấy bộ quần áo Văn Thanh Tuệ để lại để khi nào qua có đồ thay.
"Em không thể mặc như vậy đi ra ngoài ăn sao? Ở đây lại không có đàn ông mà." Văn Thanh Tuệ chu môi, làm nũng hỏi.
Ông trời ơi, như vậy thật là...
Tim Mạc Giải Ngữ đập thình thịch , đưa tay bịt lấy mũi, sớm biết vậy để Dương Phụng đến gọi Văn Thanh Tuệ, tránh để cô bây giờ máu mũi nóng ran, máu dường như sắp chảy ra ngoài.
"Chị nói này Văn đại mỹ nhân, cô có thể nào bỏ qua cho chị Giải Ngữ được không? Cô không thấy là chị ấy sắp không chống đỡ được rồi à?" Một giọng nói vang lên, bởi vì đợi quá lâu biết rõ xảy ra chuyện gì, nhóc Dương Phụng chạy lại nói: "Thiệt là, cô không nói một câu thì chết người sao?"
“Em gái Dương Phụng, sáng nay em không có đánh răng à? Miệng em rất hôi, có biết không?" Cô nói xong ngừng một lúc
"Không được gọi là em gái, cô cái đồ hồ ly tinh này". Bị giẫm trúng chỗ đau, Dương Phụng cố gắng nhô cao đầu, không thể để chiều cao một mét rưỡi bị người ta sỉ nhục.
Chỉ tiếc là, dù cô có làm thế nào, nhưng cũng không thể phát triển thêm được chiều cao, nhìn giống như một cô bé con, giống hệt một con nhóc đang học trung học, đúng như lời Văn Thanh Tuệ nói.
Dám kêu cô là hồ ly tinh? Thật là chán sống rồi.
"Em gái nhỏ". Văn Thanh Tuệ nheo mắt lại, cố ý kêu lên lần nữa.
"Hồ ly tinh." Dương Phụng cũng không chịu yếu thế, nhanh chóng nói lại
"Em gái nhỏ...."
Thật sự là không thể nghe nổi nữa: "hai đứa này, chẳng khác gì trẻ con." Mạc Giải Ngữ dùng sức tách hai cô gái to xác nhưng lại như con nít này.
"Chị họ, nhóc con gọi em là hồ ly tinh."
"Chị Giải Ngữ, cô ta gọi em là em gái nhỏ."
Hai người chỉ tay vào nhau lên án, hai người cứ thi nhau nói vào tai Mạc Giải Ngữ, khiến cô muốn rút tay lại kệ hai cô nhóc này.
"Tiểu Tuệ, khăn tắm của em rơi kìa". Đúng lúc này, khăn tắm lớn bao quanh người Văn Thanh Tuệ bỗng nhiên rơi xuống, làm lộ ra thân thể con gái với đường cong lung linh xinh đẹp.
Đường cong nổi bật, khiến cho hai người dù cùng làm phụ nữ, là Mạc Giải Ngữ cùng Dương Phụng phải ngửa mặt lên trời mà than thở.
Bị thấy hết, Văn Thanh Tuệ không hề cảm thấy lúng túng cùng xấu hổ, tự mình khom người xuống, nhặt khăn tắm lên, bọc lại trên người.
"Được rồi, tôi thấy đói bụng, lần này tôi bỏ qua cho cô, em gái nhỏ Dương." Vỗ nhẹ vào má trắng mịn của Dương Phụng, lộ ra một nụ cười ghê gớm, giọng nói phách lối đóng cửa lại, mặc quần áo vào.
Đôi mắt vừa mới hiện lên vài tia hâm mộ, nhanh lập tức biến thành hai ánh lửa muốn giết người, tuy ngăn cách một cánh cửa, nhưng cô vẫn hướng vào trong mà nói: "Hồ ly tinh".
"Được rồi, nhóc Phụng, em không phải là muốn cùng Tiểu Tuệ đi làm sao?” Mạc Giải Ngữ bất đắc dĩ dời đi lực chú ý của Dương Phụng, tránh khỏi người bên trong không chịu lại quay ra cãi nhau nữa
"Đúng rồi." Dương Phụng giống như nhớ lại việc gì, chợt gõ cửa phòng Văn Thanh Tuệ: "Hồ ly tinh, "Bảo mẫu" nhà cô lại tới, muốn hôm nay đưa chúng ta đi làm."
Bảo mẫu nhà cô? Chỉ ngăn cách một cánh cửa nên cô có thể nghe giọng nói của cô nhóc kia, động tác đang mặc áo đầm của cô dừng lại một chút, sau đó cô liền biết "Bảo mẫu" là chỉ ai.
Vị đó chính là Thiệu Chí Dương.
"Tôi biết rồi" cô lạnh nhạt trả lời lại người ngoài cửa.
Tin tức của cậu ta sao lại nhanh như vậy?
Biết chị Mạc Giải Ngữ sẽ không bao giờ mang cô đi bán, đem chuyện cô thất tình nói cho Thiệu Chí Dương. Văn Thanh Tuệ thât mong rằng mình chỉ là người ngoài, cũng không muốn chị họ cùng Thiệu Chí Dương biết nhau.
Cô nở một nụ cười bất đắc dĩ, cầm dụng cụ trang điểm lên, bắt đầu trang điểm.
Vẻ đẹp của cô, không cần son phấn nhiều, chỉ cần một ít phấn nền nhẹ, mắt hồng nhạt, một ít son bóng, không cần đánh má hồng, cô đã có thể hấp dẫn ánh mắt bao người.
Đây chính là cô, Văn Thanh Tuệ.
Cô đem mọi thứ để vào túi xách, xách ra khỏi phòng, đi xuống lầu, xuống phòng ăn dùng cơm.
Trên bàn ăn, đã có ba người phụ nữ đang ngồi cùng một người đàn ông không mời mà đến.
"Chào buổi sáng, tiểu Tuệ". Nhìn thấy cô, Thiệu Chí Dương nở nụ cười thật to, lóe sáng, răng trắng bóng, gương mặt nở nụ cười đẹp trai, anh tuyệt đối là người hấp dẫn ánh mắt phụ nữ. Từ khi còn đi học, anh đã rất có duyên với mấy bạn khác phái, ở bên cạnh anh bạn gái thay đổi thường xuyên.
"Chào buổi sáng". Biết anh đến vì chuyện gì, Văn Thanh Tuệ chào, sau đó đi tới vị trí ngồi của mình, sau đó cầm bữa sáng chị họ chuẩn bị ăn.
"Này, này, cậu ăn một ít như vậy mà đủ rồi sao? Miếng sandwich của tớ đưa cho cậu." Nhìn thấy cô lấy thức ăn vô cùng ít, anh không nói nhiều mà mang miếng sandwich để gần chỗ cô, sau đó mang salad đi.
Cô không vui đè lại phần salad: "Sáng sớm tớ chỉ ăn cái này."
"Tại sao? Chị Giải Ngữ làm sandwich ăn rất ngon nha." Vì muốn biểu lộ rằng mính nói thật lòng, anh há miệng cắn một miếng sandwich thật to, sau đó quay về phía Mạc Giải Ngữ cười tươi.
Không thèm để ý tới anh, cô cầm dao lên, nhanh chóng ăn sạch salad, sau đó cầm túi đi ra ngoài: "Chị họ, tối qua làm phiền chị rồi."
"Hồ ly tinh, cô phải chờ tôi". Trong miệng còn đang nhai nhai thức ăn, giọng nói ngọng ngịu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Văn Thanh Tuệ bước ra khỏi cửa, cùng với Thiệu Chí Dương cầm sandwich của chị họ, đuổi theo cô.
"Chị Giải Ngữ, hai người họ thật không phải người yêu?" Quay trở lại bàn ăn, nuốt hết thức ăn vào trong, dùng giọng nói nghi ngờ hỏi.
"Nhóc Phượng, đây là lần thứ bao nhiêu em hỏi chị rồi? Và lần bao nhiêu chị phải trả lời cái vấn đề này rồi? Em hỏi nhiều lần như vậy, em không thấy phiền sao?" Mạc Giải Ngữ nhẹ nhàng nói với bạn cùng phòng.
“Mặc dù đã nghe qua chị nói nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, em không nhịn được mà muốn hỏi cho rõ". Dương Phụng cũng bất đắc dĩ trả lời.
Im lặng thở dài, Mạc Giải Ngữ không thấy phiền mà thay bạn cùng phòng giải đáp thắc mắc: "Chị khẳng định bây giờ hai người bọn họ không có nói chuyện yêu đương, theo cách nói của Tiểu Tuệ, bọn họ chỉ là bạn tốt.
"Chị Giải Ngữ, câu trả lời của chị em đã nghe thuộc lòng rồi. Mỗi lần chị trả lời đều giống nhau như đúc." Dương Phụng vui vẻ chỉ chỉ cô.
Mạc Giải Ngữ cười yếu ớt, không hề bị phát hiện của cô nhóc này dọa.
"Chỉ là nhắc tới mới nhớ, nếu như bọn họ thật sự có quan hệ trai gái, hồ ly tinh làm sao có thể nhịn được khi bên cạnh Thiệu Chí Dương luôn luôn có một đống con gái vây theo." Đối với sự hiểu biết của cô với Văn Thanh Tuệ, nếu thật sự như vậy, cô ta sẽ dùng súng máy đem mấy cô gái đó giết chết trong chớp nhoáng.
"Nhóc Phụng, nếu em không ăn nhanh, em sẽ đi làm trễ đó." Hơn nữa, bây giờ lại không có xe để đi ké nữa.
Nghe vậy, nhóc Phụng liền kêu lên thảm thiết, đem bánh trên bàn dùng tốc độ nhanh chóng ăn sạch, sau đó mang túi sách vội vàng chạy ra cửa, trên bàn ăn chỉ còn lại Mạc Giải Ngữ cùng với Phương Thu Trừng.
"Thiệu Chí Dương là "Bảo mẫu" của Tiểu Tuệ, chỉ là câu trả lời máy móc của Tiểu Tuệ thôi, vậy chị nghĩ như thế nào?" Phương Thu Trừng hỏi.
Mạc Giải Ngữ nở nụ cười thần bí: "Tiểu Tuệ không muốn chị biết, chị sẽ không biết."
Thì ra là, cô cái gì cũng biết, chỉ là giả vờ không biết mà thôi.
Phương Thu Trừng lại một lần nữa phát hiện, Mạc Giải Ngữ thật là một cô gái lợi hại.