Văn Thanh Tuệ vốn dĩ muốn lướt qua xe thể thao đậu trước nhà chị họ, trực tiếp đến tàu điện ngầm đến thẳng phòng làm việc, nhưng Thiệu Chí Dương không cho cô cơ hội lướt qua xe thể thao, tự mình kéo cô lên xe, khóa cửa, sau đó lái xe đi.
Cô ngồi cạnh ghế tài xế không nói một câu, không có chút tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn đờ ra, quay ra ngoài nhìn cảnh vật ngoài cửa kính.
"Tối hôm qua...tại sao không đến tìm tớ... Hai nhà chúng ta có phải gần nhau hơn không?"
Chỉ còn lại hai người bọn họ, Thiệu Chí Dương mở máy phát nhạc, anh biết nguyên nhân cô đến làm phiền chị họ, 89% là bởi vì chia tay cùng bạn trai, cho nên mới đến tìm chị họ khóc lóc kể lể.
"Không cần thiết." Cô không quay đầu nhìn anh, đôi mắt đẹp nhìn ra ngoài cửa sổ xe, sau một lúc lâu mới lạnh nhạt trả lời, dù có là bạn tốt nhất đi chăng nữa, khi thất tình tại sao lại phải đến tìm anh chứ?
"Tiểu Tuệ"
Anh gọi cô, trong giọng nói lộ ra vẻ bất đắc dĩ, mà cô vẫn như cũ chỉ nhìn về phía bên ngoài không hề quay lại nhìn về phía anh, nhưng cả hai người bọn họ đều biết, là cô đang trốn tránh vấn đề của anh.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô muốn trốn tránh một vấn đề nào đó, cô sẽ không nói tiếng nào mà quay mặt đi nơi khác, không nhìn anh, cái thói quen này, đã qua nhiều năm rồi, mà cô vẫn không hề từ bỏ.
Lái xe vô cùng thuần thục mà đem xe tấp vào lề đường, anh biết rõ tính tình của cô, cũng có phương pháp đối phó với sự trầm mặc của cô, anh tựa vào tay lái, chờ câu trả lời của cô.
Xe không chạy nữa, khiến cô không thể không quay mặt lại nhìn anh: "A Dương, cậu như vậy sẽ khiến tớ trễ làm." Chưa đến năm phút đồng hồ, bắt đầu xuất hiện kẹt xe, lần kẹt xe này khiến cô không thể tới công ty đúng giờ.
"Chỉ cần ngay bây giờ cậu nói cho tớ biết, tớ đảm bảo cậu không đến trễ." Anh cười đến vô lại mà nói với cô.
Im lặng một lúc, không thèm đôi co với anh, vẻ mặt cô thành thật nhìn anh nói :"ngày hôm qua bạn gái của cậu mới về nước, cậu kêu tớ làm sao có thể tới tìm cậu khóc lóc kể lể? Nếu làm như vậy sẽ khiến bạn gái của cậu hiểu lầm, cậu muốn cùng cô ấy cãi nhau sao?"
Cho dù anh không ngại anh cùng bạn gái của mình cãi nhau, nhưng cô cũng sẽ mệt mỏi chán ghét, được không? Hơn nữa mỗi lần anh cùng bạn gái cãi nhau, hầu như là đều vì cô.
Cô cùng Thiệu Chí Dương đã quen biết hơn 10 năm, cô cùng anh đã có sự ăn ý tuyệt đối, nhưng làm sao có cô gái nào có thể khoan dung như vậy, có thể dễ dàng tha thứ cho bạn trai của mình cùng một cô gái khác thân thiết như vậy? Cô gái nào có thể im lặng mà chấp nhận được chuyện như vậy?
Nhìn biểu hiện nghiêm túc trên mặt cô như vậy, anh biết cô không phải là đang nói đùa, cô cũng không phải là cùng anh giận dỗi mà là thật không muốn đến làm phiền anh: "Nhưng cậu biết, tớ tuyệt đối sẽ không để ý, tớ gần đây đang có suy nghĩ thật ra thì cô ấy và tớ cũng không thích hợp."
Lời anh vừa nói ra khiến cô ngẩn người: "Cậu lại muốn chia tay, cậu cùng cô ấy mới bắt đầu được bao lâu, ba tháng sao?"
"Trên thực tế, tớ và cô ấy đã quen biêt được hơn ba tháng." Vừa nói xong, liền khởi động xe, tính thời gian vừa đúng, tránh được dòng xe cộ đông đúc: ".... Chỉ là trong đó có 3/2 thời gian, không phải cô ấy phải làm việc cũng là đi công tác, căn bản là không thể có thời gian nói chuyện yêu thương."
Văn Thanh Tuệ nhớ bạn gái bây giờ của anh là tiếp viên hàng không, hơn nữa còn là nhân viên hàng không quốc tế, thường phải bay đến nhiều nơi khác nhau: "Nhưng... Theo đuổi cô ấy cậu phải tốn biết bao nhiêu thời gian, chỉ như vậy liền từ bỏ rồi, không thấy đáng tiếc sao?" Cô tò mò hỏi, cô cho là bạn gái bây giờ của anh chính là người trong định mệnh của anh chứ.
Anh lười biếng mà cười một tiếng: "Thời điểm vừa mới bắt đầu theo đuổi cô ấy, tớ dường như cũng nghĩ rằng cô ấy là định mệnh của đời tớ, chỉ là có lẽ tớ cùng cô ấy không có duyên, thôi, dù sao cũ không đi thì làm sao mới đến?"
Không biết sao, nhìn bộ dạng lăng nhăng trăng hoa này của anh, khiến lòng cô hơi nhói một cái.
"Ngược lại, Tiểu Tuệ, sao cậu cùng người đàn ông này chia tay? Mặc dù lúc mới bắt đầu cậu cũng rất coi trọng anh ta, cậu cùng anh ta....thật không biết tại sao cậu lại muốn chia tay cùng anh ta." Anh nắm tay lái thoải mái nói, bộ dáng này thật là vô cùng đẹp trai.
Bị đạp trúng chỗ đau, Văn Thanh Tuệ khẽ cắn môi.
"Dù sao.... ......chia tay thì chia tay thôi, cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?"
"Anh chàng kia, bắt cá hai tay sao?" Giọng nói anh từ từ vang lên, đánh trúng vết thương của cô: "Tớ đang suy nghĩ, đây là người đàn ông thứ mấy đây? Người đàn ông thứ ba rồi đi?"
"Thiệu Chí Dương, cậu có thể đừng nói chuyện tàn nhẫn như vậy được không?" Cô nhìn anh chằm chằm, có nhất thiết cần phải rắc muối lên vết thương của cô như vậy không?
"Tớ đã sớm nói cho cậu, người đàn ông kia chẳng phải là người tốt gì sao?" Nhìn nét mặt anh nói: “đã sớm cảnh cáo cậu, nhưng cậu lại không chịu nghe", khiến cô giận đến mức nghiến răng.
"Tớ nào biết sẽ như vậy?" Quen biết mấy người bạn trai người nào cũng đều bắt cá hai tay, cô cũng vô cùng uất ức chứ bộ.
"Thôi, tớ khuyên cậu, dừng trông mặt mà bắt hình dong, đừng để khuôn mặt đẹp đẽ lừa gạt." Ngón tay dài khẽ xoa cằm: "Tiểu Tuệ, tớ thấy tiêu chuẩn lựa chọn bạn trai của cậu đều là cao lớn đẹp trai, nhưng không thấy cậu chọn tớ? Chẳng lẽ tớ trong mắt cậu, không đủ đẹp trai sao?"
Cô lườm nguýt anh một cái.
"Cậu đang nói gì vậy, nếu để bạn gái cậu nghe được, tớ còn có thể sống sao? Tớ với cậu làm gì có thâm thù đại hận như vậy, sao cậu lại hại tớ như vậy hả?" Cô cố ý giả bộ thở hắt hỏi ngược lại anh.
Cô làm sao có thể nói cho anh biết, cô đã từng thích anh?
Không, không thể để cho anh biết, vì họ là bạn tốt, là bạn thân rất tốt.
"Ai nha, bằng quan hệ của chúng ta, nếu có ai dám động đến cậu? Thiệu Chí Dương tớ nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó". Anh sảng khoái nói, dùng sức vỗ vỗ ngực mình.
Chỉ sợ, đó chính là bạn gái anh.
Im lặng, cô nhớ lại. Anh không biết sau lưng anh, cô ruốt cuộc gặp qua bao nhiêu lời uy hiếp của đám bạn gái anh.
Anh đã xem thường lòng ghen tỵ của phụ nữ, có lúc phụ nữ còn đáng sợ hơn rất nhiều so với đàn ông, nếu như lá gan của cô nhỏ và không thèm so đó với mấy lời nói khó nghe đó, chỉ sợ rằng, anh đã không thể gặp lại cô nữa.
Rất nhanh đã đến nơi làm việc của cô.
"Cám ơn". Cô xuống xe, lễ độ nói tiếng cám ơn, sau đó sách túi xách, chuẩn bị đến phòng làm việc.
"Tiểu Tuệ". Anh nắm lấy cánh tay đang xách đồ của cô, gọi cô lại.
"Còn có việc gì sao?" Cô ngoái đầu lại hỏi.
"Mẹ tớ bảo tối nay cậu có rảnh không, đến nhà tớ ăn cơm". Mẫu thân đại nhân đã ra lệnh, anh không dám quên , mặc dù suýt nữa anh quên do mải lo lắng chuyện cô tối hôm qua.
"Tối hôm nay", cô nhăn mày, nhớ tới công việc của mình đã bị lấp đầy.
"Không được sao? Mẹ tớ nói đã lâu không gặp cậu, cho nên đặc biệt nấu mấy món canh cậu thích ăn, nói thuận tiện bồi bổ thân thể cho cậu". Anh có ý nói với vẻ mặt đáng tiếc, biết rằng dùng phương pháp này nhất định cô sẽ đồng ý, buổi tối sẽ đến.
Nghe vậy, dù công việc bận rộn đến đâu, Văn Thanh Tuệ cũng ném nó sang một bên: "Vừa hay tối nay tớ rảnh." Dù vội thể nào, chỉ cần Mẹ Thiệu lên tiếng, dù đang bận rộn cô cũng nhanh chóng chạy đến nhà anh.
"Thật vậy sao, vậy sau khi tan làm, tớ đến đón cậu đến nhà tớ." Anh cong mắt cười, vui vẻ đề nghị.
Nhìn nụ cười tràn ngập ánh nắng chói chang của anh, cô suýt chút nữa giống như điện giật, may mà cô sống với anh từ nhỏ, đã miễn dịch với nụ cười này: "Không cần, tớ cũng không phải là con nít. Sau khi tan làm tớ sẽ tự mình đến đó."
"Nhưng..."
"A Dương, thật sự không cần thiết, tớ có thể tự mình đi." Ánh mắt cô nhìn chằm chằm anh, trong giọng nói toát lên vẻ kiên định.
"Vậy cũng được, buổi tối gặp", anh thu hồi tay đang cầm tay cô nói.
"Buổi tối gặp", cô hướng anh vẫy tay một cái, mang theo túi xách, bước vào công ty làm vệc.
Thấy bóng lưng cô biến mất ở cửa phòng làm việc qua gương chiếu hậu, Thiệu Chí Dương nhanh chóng khởi động xe, lái xe tiến vào dòng xe đông đúc, hướng về phía công ty mình mà đi, trên đường đi, tâm trạng của anh vô cùng vui vẻ mà huýt sáo.
Không thể không thừa nhận, sáng sớm gặp cô, so với gặp bạn gái mình, khiến tâm trạng của anh càng thêm vui vẻ.
Văn Thanh Tuệ vốn dĩ muốn lướt qua xe thể thao đậu trước nhà chị họ, trực tiếp đến tàu điện ngầm đến thẳng phòng làm việc, nhưng Thiệu Chí Dương không cho cô cơ hội lướt qua xe thể thao, tự mình kéo cô lên xe, khóa cửa, sau đó lái xe đi.
Cô ngồi cạnh ghế tài xế không nói một câu, không có chút tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn đờ ra, quay ra ngoài nhìn cảnh vật ngoài cửa kính.
"Tối hôm qua...tại sao không đến tìm tớ... Hai nhà chúng ta có phải gần nhau hơn không?"
Chỉ còn lại hai người bọn họ, Thiệu Chí Dương mở máy phát nhạc, anh biết nguyên nhân cô đến làm phiền chị họ, % là bởi vì chia tay cùng bạn trai, cho nên mới đến tìm chị họ khóc lóc kể lể.
"Không cần thiết." Cô không quay đầu nhìn anh, đôi mắt đẹp nhìn ra ngoài cửa sổ xe, sau một lúc lâu mới lạnh nhạt trả lời, dù có là bạn tốt nhất đi chăng nữa, khi thất tình tại sao lại phải đến tìm anh chứ?
"Tiểu Tuệ"
Anh gọi cô, trong giọng nói lộ ra vẻ bất đắc dĩ, mà cô vẫn như cũ chỉ nhìn về phía bên ngoài không hề quay lại nhìn về phía anh, nhưng cả hai người bọn họ đều biết, là cô đang trốn tránh vấn đề của anh.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô muốn trốn tránh một vấn đề nào đó, cô sẽ không nói tiếng nào mà quay mặt đi nơi khác, không nhìn anh, cái thói quen này, đã qua nhiều năm rồi, mà cô vẫn không hề từ bỏ.
Lái xe vô cùng thuần thục mà đem xe tấp vào lề đường, anh biết rõ tính tình của cô, cũng có phương pháp đối phó với sự trầm mặc của cô, anh tựa vào tay lái, chờ câu trả lời của cô.
Xe không chạy nữa, khiến cô không thể không quay mặt lại nhìn anh: "A Dương, cậu như vậy sẽ khiến tớ trễ làm." Chưa đến năm phút đồng hồ, bắt đầu xuất hiện kẹt xe, lần kẹt xe này khiến cô không thể tới công ty đúng giờ.
"Chỉ cần ngay bây giờ cậu nói cho tớ biết, tớ đảm bảo cậu không đến trễ." Anh cười đến vô lại mà nói với cô.
Im lặng một lúc, không thèm đôi co với anh, vẻ mặt cô thành thật nhìn anh nói :"ngày hôm qua bạn gái của cậu mới về nước, cậu kêu tớ làm sao có thể tới tìm cậu khóc lóc kể lể? Nếu làm như vậy sẽ khiến bạn gái của cậu hiểu lầm, cậu muốn cùng cô ấy cãi nhau sao?"
Cho dù anh không ngại anh cùng bạn gái của mình cãi nhau, nhưng cô cũng sẽ mệt mỏi chán ghét, được không? Hơn nữa mỗi lần anh cùng bạn gái cãi nhau, hầu như là đều vì cô.
Cô cùng Thiệu Chí Dương đã quen biết hơn năm, cô cùng anh đã có sự ăn ý tuyệt đối, nhưng làm sao có cô gái nào có thể khoan dung như vậy, có thể dễ dàng tha thứ cho bạn trai của mình cùng một cô gái khác thân thiết như vậy? Cô gái nào có thể im lặng mà chấp nhận được chuyện như vậy?
Nhìn biểu hiện nghiêm túc trên mặt cô như vậy, anh biết cô không phải là đang nói đùa, cô cũng không phải là cùng anh giận dỗi mà là thật không muốn đến làm phiền anh: "Nhưng cậu biết, tớ tuyệt đối sẽ không để ý, tớ gần đây đang có suy nghĩ thật ra thì cô ấy và tớ cũng không thích hợp."
Lời anh vừa nói ra khiến cô ngẩn người: "Cậu lại muốn chia tay, cậu cùng cô ấy mới bắt đầu được bao lâu, ba tháng sao?"
"Trên thực tế, tớ và cô ấy đã quen biêt được hơn ba tháng." Vừa nói xong, liền khởi động xe, tính thời gian vừa đúng, tránh được dòng xe cộ đông đúc: ".... Chỉ là trong đó có / thời gian, không phải cô ấy phải làm việc cũng là đi công tác, căn bản là không thể có thời gian nói chuyện yêu thương."
Văn Thanh Tuệ nhớ bạn gái bây giờ của anh là tiếp viên hàng không, hơn nữa còn là nhân viên hàng không quốc tế, thường phải bay đến nhiều nơi khác nhau: "Nhưng... Theo đuổi cô ấy cậu phải tốn biết bao nhiêu thời gian, chỉ như vậy liền từ bỏ rồi, không thấy đáng tiếc sao?" Cô tò mò hỏi, cô cho là bạn gái bây giờ của anh chính là người trong định mệnh của anh chứ.
Anh lười biếng mà cười một tiếng: "Thời điểm vừa mới bắt đầu theo đuổi cô ấy, tớ dường như cũng nghĩ rằng cô ấy là định mệnh của đời tớ, chỉ là có lẽ tớ cùng cô ấy không có duyên, thôi, dù sao cũ không đi thì làm sao mới đến?"
Không biết sao, nhìn bộ dạng lăng nhăng trăng hoa này của anh, khiến lòng cô hơi nhói một cái.
"Ngược lại, Tiểu Tuệ, sao cậu cùng người đàn ông này chia tay? Mặc dù lúc mới bắt đầu cậu cũng rất coi trọng anh ta, cậu cùng anh ta....thật không biết tại sao cậu lại muốn chia tay cùng anh ta." Anh nắm tay lái thoải mái nói, bộ dáng này thật là vô cùng đẹp trai.
Bị đạp trúng chỗ đau, Văn Thanh Tuệ khẽ cắn môi.
"Dù sao.... ......chia tay thì chia tay thôi, cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?"
"Anh chàng kia, bắt cá hai tay sao?" Giọng nói anh từ từ vang lên, đánh trúng vết thương của cô: "Tớ đang suy nghĩ, đây là người đàn ông thứ mấy đây? Người đàn ông thứ ba rồi đi?"
"Thiệu Chí Dương, cậu có thể đừng nói chuyện tàn nhẫn như vậy được không?" Cô nhìn anh chằm chằm, có nhất thiết cần phải rắc muối lên vết thương của cô như vậy không?
"Tớ đã sớm nói cho cậu, người đàn ông kia chẳng phải là người tốt gì sao?" Nhìn nét mặt anh nói: “đã sớm cảnh cáo cậu, nhưng cậu lại không chịu nghe", khiến cô giận đến mức nghiến răng.
"Tớ nào biết sẽ như vậy?" Quen biết mấy người bạn trai người nào cũng đều bắt cá hai tay, cô cũng vô cùng uất ức chứ bộ.
"Thôi, tớ khuyên cậu, dừng trông mặt mà bắt hình dong, đừng để khuôn mặt đẹp đẽ lừa gạt." Ngón tay dài khẽ xoa cằm: "Tiểu Tuệ, tớ thấy tiêu chuẩn lựa chọn bạn trai của cậu đều là cao lớn đẹp trai, nhưng không thấy cậu chọn tớ? Chẳng lẽ tớ trong mắt cậu, không đủ đẹp trai sao?"
Cô lườm nguýt anh một cái.
"Cậu đang nói gì vậy, nếu để bạn gái cậu nghe được, tớ còn có thể sống sao? Tớ với cậu làm gì có thâm thù đại hận như vậy, sao cậu lại hại tớ như vậy hả?" Cô cố ý giả bộ thở hắt hỏi ngược lại anh.
Cô làm sao có thể nói cho anh biết, cô đã từng thích anh?
Không, không thể để cho anh biết, vì họ là bạn tốt, là bạn thân rất tốt.
"Ai nha, bằng quan hệ của chúng ta, nếu có ai dám động đến cậu? Thiệu Chí Dương tớ nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó". Anh sảng khoái nói, dùng sức vỗ vỗ ngực mình.
Chỉ sợ, đó chính là bạn gái anh.
Im lặng, cô nhớ lại. Anh không biết sau lưng anh, cô ruốt cuộc gặp qua bao nhiêu lời uy hiếp của đám bạn gái anh.
Anh đã xem thường lòng ghen tỵ của phụ nữ, có lúc phụ nữ còn đáng sợ hơn rất nhiều so với đàn ông, nếu như lá gan của cô nhỏ và không thèm so đó với mấy lời nói khó nghe đó, chỉ sợ rằng, anh đã không thể gặp lại cô nữa.
Rất nhanh đã đến nơi làm việc của cô.
"Cám ơn". Cô xuống xe, lễ độ nói tiếng cám ơn, sau đó sách túi xách, chuẩn bị đến phòng làm việc.
"Tiểu Tuệ". Anh nắm lấy cánh tay đang xách đồ của cô, gọi cô lại.
"Còn có việc gì sao?" Cô ngoái đầu lại hỏi.
"Mẹ tớ bảo tối nay cậu có rảnh không, đến nhà tớ ăn cơm". Mẫu thân đại nhân đã ra lệnh, anh không dám quên , mặc dù suýt nữa anh quên do mải lo lắng chuyện cô tối hôm qua.
"Tối hôm nay", cô nhăn mày, nhớ tới công việc của mình đã bị lấp đầy.
"Không được sao? Mẹ tớ nói đã lâu không gặp cậu, cho nên đặc biệt nấu mấy món canh cậu thích ăn, nói thuận tiện bồi bổ thân thể cho cậu". Anh có ý nói với vẻ mặt đáng tiếc, biết rằng dùng phương pháp này nhất định cô sẽ đồng ý, buổi tối sẽ đến.
Nghe vậy, dù công việc bận rộn đến đâu, Văn Thanh Tuệ cũng ném nó sang một bên: "Vừa hay tối nay tớ rảnh." Dù vội thể nào, chỉ cần Mẹ Thiệu lên tiếng, dù đang bận rộn cô cũng nhanh chóng chạy đến nhà anh.
"Thật vậy sao, vậy sau khi tan làm, tớ đến đón cậu đến nhà tớ." Anh cong mắt cười, vui vẻ đề nghị.
Nhìn nụ cười tràn ngập ánh nắng chói chang của anh, cô suýt chút nữa giống như điện giật, may mà cô sống với anh từ nhỏ, đã miễn dịch với nụ cười này: "Không cần, tớ cũng không phải là con nít. Sau khi tan làm tớ sẽ tự mình đến đó."
"Nhưng..."
"A Dương, thật sự không cần thiết, tớ có thể tự mình đi." Ánh mắt cô nhìn chằm chằm anh, trong giọng nói toát lên vẻ kiên định.
"Vậy cũng được, buổi tối gặp", anh thu hồi tay đang cầm tay cô nói.
"Buổi tối gặp", cô hướng anh vẫy tay một cái, mang theo túi xách, bước vào công ty làm vệc.
Thấy bóng lưng cô biến mất ở cửa phòng làm việc qua gương chiếu hậu, Thiệu Chí Dương nhanh chóng khởi động xe, lái xe tiến vào dòng xe đông đúc, hướng về phía công ty mình mà đi, trên đường đi, tâm trạng của anh vô cùng vui vẻ mà huýt sáo.
Không thể không thừa nhận, sáng sớm gặp cô, so với gặp bạn gái mình, khiến tâm trạng của anh càng thêm vui vẻ.