Tin nhắn đã gửi rồi, nhưng Thiệu Chí Dương cầm di động trên bàn tay mà không có đặt xuống.
Anh không có nhìn lầm, trước lúc, anh nói Lăng Khấu rất tốt thì trên khuôn mặt cô chợt lóe lên tia thất vọng.
Cô tìm được một người lấy điều kiện kết hôn là điều kiện kết giao bạn trai, hơn nữa còn có người khen ngợi, mà mẹ anh cũng không ngớt khen ngợi anh ta, cô nên vui vẻ mới đúng, nhưng vì cái gì sau khi cô nghe xong lời nhận xét của anh, gương mặt lại có biểu hiện như vậy? Gương mặt này, vẫn quấy nhiễu anh, khiến anh không thể ngủ được, thậm chí, khiến anh không thể khống chế mà nửa đêm gọi điện thoại cho cô.
Cũng may, cô không có nhận điện thoại.....
Nếu không phải anh muốn biết, nên mới gọi điện thoại hỏi cô lý do.
Vậy mà, khi cô không bắt máy, một lúc sau anh không nhịm được mà gửi tin nhắn cho cô, còn âm thầm mong đợi, cô chưa ngủ, chỉ là chờ mãi mà không thấy cô trả lời.
Được một lúc, không hề có tin nhắn hồi âm nào, anh vẫn không từ bỏ mà gửi cho cô thêm một cái tin nhắn nữa.
Khi tin nhắn vừa gửi đi, anh đột nhiên nhớ đến, buổi tối khi cô đến nhà anh trên khuôn mặt hiện lên vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi, còn có nguyên một buổi tối mẹ anh lại càng không ngừng hỏi về chuyện hôn nhân của cô thì dường như trên khuôn mặt cô nhăn nhó khó coi không thể che giấu mệt mỏi.
Cô vẫn luôn rất mạnh mẽ, anh biết.
Cho dù mệt mỏi sắp ngất đi, cô cũng sẽ không nói ra, sẽ nhịn cho đến khi té xỉu mới thôi, đã từng có lần như vậy, lúc ấy anh bị dọa cho sợ suýt chút nữa mất hồn, liên tiếp chạy xe vượt mấy cái đèn đò mà đưa cô đến bệnh viện.
Cô không chỉ bướng bỉnh mà còn là một cô gái tỏ ra bản thân mình mạnh mẽ.
"Nhưng cậu có biết hay không, có lúc, tớ cũng muốn, cậu làm nũng với tớ, không muốn cậu lúc nào cũng cứng rắn chịu đựng, khiến bản thân mệt mỏi?" Anh nắm chặt lấy tấm ảnh chụp cô đang cười tươi roi rói, khẽ cầm lên rồi lẩm bẩm
Trong trí nhớ trước đây của anh, Văn Thanh Tuệ là người luôn dính bên mình, suốt ngày kêu gọi anh "A Dương", dù là chuyện nhỏ nhất, cô cũng sẽ theo sát anh không ngừng nói, lại thích khóc cùng náo loạn.
Nhưng mà, không biết từ lúc nào, cô lại trở nên kiên cường như vậy, có chuyện gì cũng tự mình giải quyết mà không nói cho anh biết, thậm chí, không bao giờ ở trước mặt anh mà rơi bất kì giọt nước mắt nào?
Anh không thể phủ nhận, anh nhớ đến Tiểu Tuệ kia, cái người mà chỉ biết đối với anh làm nũng kia.
Một lúc nhớ lại, anh ngừng lại hồi tưởng, do dự một lúc, cũng gửi tin nhắn "Ngủ ngon" gửi cho cô, có lẽ ngày mai anh sẽ tìm cô ăn cơm, khi đó anh sẽ hỏi cô cho rõ mọi chuyện.
Đặt điện thoại xuống, anh không có nằm trên giường lớn, mà ngược lại đi về phía máy tính vẫn chưa đóng, xem tiếp mấy tài liêu mai cần, sau đó vùi đầu vào công việc.
Dù sao, anh cũng không ngủ được, thì tìm cho mình một chút chuyện để làm.
O o o o o
Thiệu Chí Dương không ngờ tới, có một số chuyện hợp tác đột nhiên thay đổi, anh không thể không bay qua Châu Âu, mà lại phải trì hoãn ở bên đó cả nửa tháng.
Nơi anh làm việc ngày đêm khác biệt so với cô, hơn nữa từ ngày nhận được điện thoại mẹ gọi đến trong lúc rảnh rỗi thì biết được, cô gần đây cũng bận rộn vẽ mấy bản thiết kế, có lúc thậm chí ngủ ở trong phòng làm việc.
Ngày và đêm cách biệt, Anh không muốn quẫy nhiễu đến thời gian nghỉ ngơi của cô, cho nên chuyện muốn hỏi rõ chuyện tình cảm của cô và Lăng Khấu cũng chỉ có thể hoãn lại.
Thật vất vả mới có thể thuyết phục mấy lão bên Châu Âu, thuyết phục họ ký được bản hợp đồng này, Thiệu Chí Dương lập tức ném hợp đồng cho trợ lý, nhanh chóng mang quần áo chạy về nước.
Nhưng sau khi về nước anh không phải là đến công ty mà là đến phòng làm việc của Văn Thanh Tuệ đầu tiên, nhưng mẹ anh lại gọi điện thoại đến trước.
Anh nhận điện thoại: "Mẹ, mẹ gọi thật đúng lúc." Tính đúng lúc thời gian anh trở về, mẹ gọi điện thoại cho anh.
Vậy mà, điện thoại bên kia vang đến, không phải là giọng nói to lanh lảnh thường ngày của mẹ, hay những câu nói nhảm, mà là một tiếc nức nở nghẹn ngào
"Mẹ, mẹ làm sao thế?" Anh nhất thời cứng ngắc, hoang mang hỗn loạn hỏi, mẹ thường ngày là người vô cùng kiên cường, có chuyện gì khiến mẹ phải khóc như vậy?
"A Dương, Tiểu Tuệ, nó.... ....."
Thiệu Chí Dương chợt hít một ngụm khí lạnh, bị câu nói chưa hết này của mẹ mà sợ hãi: "Mẹ, mẹ nói gì, Tiểu Tuệ cậu ấy làm sao?" Anh vội vã hỏi.
"Ô...ô... Tiểu Tuệ nó....bị đèn đụng phải, còn bị ngã cầu thang, bây giờ còn đang trong phòng cấp cứu...." Bởi vì tiếng nức nở nghẹn ngào, mà lời của mẹ nói ngắt quãng, khi mẹ nói xong anh thiếu chút nữa là không thở được.
"Cái gì?" Anh ngây ngốc, không thể tin được vào chuyện mà mình mới nghe được.
Máu trên mặt anh lập tức như rút đi hết, khiến tài xế tắc-xi không nhịn được hỏi: "Anh ơi, có muốn đến bệnh viện hay không? Bây giờ mặt của anh trắng bệch không còn chút máu, giống hệt người sắp chết...." Câu nói sau, là tài xế tắc xi nhỏ giọng nói.
Lời nói của tài xế, đã nhắc nhở Thiệu Chí Dương.
"Mẹ, Tiểu Tuệ ở bệnh viện nào? Con đến ngay." Trong lòng anh nóng như lửa đốt mà hỏi, quả thật anh hận mình không có đôi cánh, để có thể lập tức bay đến bên cạnh cô.
Cô bị thương, nhất định sẽ rất đau, cũng sẽ rất sợ hãi.
Văn Thanh Tuệ rất ghét ở bệnh viện, bởi vì người ông mà cô yêu thương, ông Văn đã sống ở bệnh viện một thời gian rất dài, do tuổi tác đã cao, dẫn đến các chức năng đều toái hóa không thể hoạt động bình thường, cuối cùng cũng không thể gắng gượng được mà qua đời, ngay trong lúc cô học trung học mà qua đời.
Không thể làm gì mà chỉ có thể đứng nhìn người thương yêu nhất của mình ở trong bệnh viện không ngừng uống thuốc cùng làm những đợt hóa trị, mỗi ngày đều phải uống một đống thuốc, còn chuyền mấy chai dinh dưỡng, chịu đựng khổ sở như vậy, nhưng cũng không có cách nào khỏi mà xuất viện mà cuối cùng lại qua đời, cho nên cô rất ghét bệnh viện, đối với cô mà nói bệnh viện là một nơi đầy ắp những hồi ức đau đớn.
Mẹ Thiệu nhanh chóng báo tên và vị trí của bệnh viện, Thiệu Chí Dương cũng nhanh chóng báo địa chỉ cho tài xế.
"Anh à, vợ anh nhất định không có chuyện gì, anh cũng đừng lo lắng quá." Nhìn vị khách của mình đứng ngồi không yên, hơn nữa mặt mày lại tái nhợt, khiến tài xế không nhịn được mà an ủi anh.
Thiệu Chí Dương ngừng lại một lúc nói: "Tiểu Tuệ không phải là vợ tôi."
"Đó chính là bạn gái của cậu sao, cậu thật là yêu bạn gái mình." Tài xế lại nói
Tiểu Tuệ cũng không phải là bạn gái của anh.
Nhưng Thiệu Chí Dương cũng không có mở miệng phản bác, bởi vì bây giờ anh lo lắng đến mức ngay cả một lời anh cũng không muốn nói.
Nắm chặt điện thoại ở trong tay, điện thoại lần nữa đổ chuông, anh cho rằng mẹ Thiệu gọi điện đến nói về tình trạng sức khỏe của Văn Thanh Tuệ cho nên cũng chẳng nhìn ai gọi đến mà nhanh chóng nhận điện thoại: "Mẹ, Tiểu Tuệ cậu ấy bây giờ thế nào rồi?" Anh hỏi.
Nhưng mà, đối phương bên kia vẫn không có trả lời, mà im lặng.
Tin nhắn đã gửi rồi, nhưng Thiệu Chí Dương cầm di động trên bàn tay mà không có đặt xuống.
Anh không có nhìn lầm, trước lúc, anh nói Lăng Khấu rất tốt thì trên khuôn mặt cô chợt lóe lên tia thất vọng.
Cô tìm được một người lấy điều kiện kết hôn là điều kiện kết giao bạn trai, hơn nữa còn có người khen ngợi, mà mẹ anh cũng không ngớt khen ngợi anh ta, cô nên vui vẻ mới đúng, nhưng vì cái gì sau khi cô nghe xong lời nhận xét của anh, gương mặt lại có biểu hiện như vậy? Gương mặt này, vẫn quấy nhiễu anh, khiến anh không thể ngủ được, thậm chí, khiến anh không thể khống chế mà nửa đêm gọi điện thoại cho cô.
Cũng may, cô không có nhận điện thoại.....
Nếu không phải anh muốn biết, nên mới gọi điện thoại hỏi cô lý do.
Vậy mà, khi cô không bắt máy, một lúc sau anh không nhịm được mà gửi tin nhắn cho cô, còn âm thầm mong đợi, cô chưa ngủ, chỉ là chờ mãi mà không thấy cô trả lời.
Được một lúc, không hề có tin nhắn hồi âm nào, anh vẫn không từ bỏ mà gửi cho cô thêm một cái tin nhắn nữa.
Khi tin nhắn vừa gửi đi, anh đột nhiên nhớ đến, buổi tối khi cô đến nhà anh trên khuôn mặt hiện lên vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi, còn có nguyên một buổi tối mẹ anh lại càng không ngừng hỏi về chuyện hôn nhân của cô thì dường như trên khuôn mặt cô nhăn nhó khó coi không thể che giấu mệt mỏi.
Cô vẫn luôn rất mạnh mẽ, anh biết.
Cho dù mệt mỏi sắp ngất đi, cô cũng sẽ không nói ra, sẽ nhịn cho đến khi té xỉu mới thôi, đã từng có lần như vậy, lúc ấy anh bị dọa cho sợ suýt chút nữa mất hồn, liên tiếp chạy xe vượt mấy cái đèn đò mà đưa cô đến bệnh viện.
Cô không chỉ bướng bỉnh mà còn là một cô gái tỏ ra bản thân mình mạnh mẽ.
"Nhưng cậu có biết hay không, có lúc, tớ cũng muốn, cậu làm nũng với tớ, không muốn cậu lúc nào cũng cứng rắn chịu đựng, khiến bản thân mệt mỏi?" Anh nắm chặt lấy tấm ảnh chụp cô đang cười tươi roi rói, khẽ cầm lên rồi lẩm bẩm
Trong trí nhớ trước đây của anh, Văn Thanh Tuệ là người luôn dính bên mình, suốt ngày kêu gọi anh "A Dương", dù là chuyện nhỏ nhất, cô cũng sẽ theo sát anh không ngừng nói, lại thích khóc cùng náo loạn.
Nhưng mà, không biết từ lúc nào, cô lại trở nên kiên cường như vậy, có chuyện gì cũng tự mình giải quyết mà không nói cho anh biết, thậm chí, không bao giờ ở trước mặt anh mà rơi bất kì giọt nước mắt nào?
Anh không thể phủ nhận, anh nhớ đến Tiểu Tuệ kia, cái người mà chỉ biết đối với anh làm nũng kia.
Một lúc nhớ lại, anh ngừng lại hồi tưởng, do dự một lúc, cũng gửi tin nhắn "Ngủ ngon" gửi cho cô, có lẽ ngày mai anh sẽ tìm cô ăn cơm, khi đó anh sẽ hỏi cô cho rõ mọi chuyện.
Đặt điện thoại xuống, anh không có nằm trên giường lớn, mà ngược lại đi về phía máy tính vẫn chưa đóng, xem tiếp mấy tài liêu mai cần, sau đó vùi đầu vào công việc.
Dù sao, anh cũng không ngủ được, thì tìm cho mình một chút chuyện để làm.
O o o o o
Thiệu Chí Dương không ngờ tới, có một số chuyện hợp tác đột nhiên thay đổi, anh không thể không bay qua Châu Âu, mà lại phải trì hoãn ở bên đó cả nửa tháng.
Nơi anh làm việc ngày đêm khác biệt so với cô, hơn nữa từ ngày nhận được điện thoại mẹ gọi đến trong lúc rảnh rỗi thì biết được, cô gần đây cũng bận rộn vẽ mấy bản thiết kế, có lúc thậm chí ngủ ở trong phòng làm việc.
Ngày và đêm cách biệt, Anh không muốn quẫy nhiễu đến thời gian nghỉ ngơi của cô, cho nên chuyện muốn hỏi rõ chuyện tình cảm của cô và Lăng Khấu cũng chỉ có thể hoãn lại.
Thật vất vả mới có thể thuyết phục mấy lão bên Châu Âu, thuyết phục họ ký được bản hợp đồng này, Thiệu Chí Dương lập tức ném hợp đồng cho trợ lý, nhanh chóng mang quần áo chạy về nước.
Nhưng sau khi về nước anh không phải là đến công ty mà là đến phòng làm việc của Văn Thanh Tuệ đầu tiên, nhưng mẹ anh lại gọi điện thoại đến trước.
Anh nhận điện thoại: "Mẹ, mẹ gọi thật đúng lúc." Tính đúng lúc thời gian anh trở về, mẹ gọi điện thoại cho anh.
Vậy mà, điện thoại bên kia vang đến, không phải là giọng nói to lanh lảnh thường ngày của mẹ, hay những câu nói nhảm, mà là một tiếc nức nở nghẹn ngào
"Mẹ, mẹ làm sao thế?" Anh nhất thời cứng ngắc, hoang mang hỗn loạn hỏi, mẹ thường ngày là người vô cùng kiên cường, có chuyện gì khiến mẹ phải khóc như vậy?
"A Dương, Tiểu Tuệ, nó.... ....."
Thiệu Chí Dương chợt hít một ngụm khí lạnh, bị câu nói chưa hết này của mẹ mà sợ hãi: "Mẹ, mẹ nói gì, Tiểu Tuệ cậu ấy làm sao?" Anh vội vã hỏi.
"Ô...ô... Tiểu Tuệ nó....bị đèn đụng phải, còn bị ngã cầu thang, bây giờ còn đang trong phòng cấp cứu...." Bởi vì tiếng nức nở nghẹn ngào, mà lời của mẹ nói ngắt quãng, khi mẹ nói xong anh thiếu chút nữa là không thở được.
"Cái gì?" Anh ngây ngốc, không thể tin được vào chuyện mà mình mới nghe được.
Máu trên mặt anh lập tức như rút đi hết, khiến tài xế tắc-xi không nhịn được hỏi: "Anh ơi, có muốn đến bệnh viện hay không? Bây giờ mặt của anh trắng bệch không còn chút máu, giống hệt người sắp chết...." Câu nói sau, là tài xế tắc xi nhỏ giọng nói.
Lời nói của tài xế, đã nhắc nhở Thiệu Chí Dương.
"Mẹ, Tiểu Tuệ ở bệnh viện nào? Con đến ngay." Trong lòng anh nóng như lửa đốt mà hỏi, quả thật anh hận mình không có đôi cánh, để có thể lập tức bay đến bên cạnh cô.
Cô bị thương, nhất định sẽ rất đau, cũng sẽ rất sợ hãi.
Văn Thanh Tuệ rất ghét ở bệnh viện, bởi vì người ông mà cô yêu thương, ông Văn đã sống ở bệnh viện một thời gian rất dài, do tuổi tác đã cao, dẫn đến các chức năng đều toái hóa không thể hoạt động bình thường, cuối cùng cũng không thể gắng gượng được mà qua đời, ngay trong lúc cô học trung học mà qua đời.
Không thể làm gì mà chỉ có thể đứng nhìn người thương yêu nhất của mình ở trong bệnh viện không ngừng uống thuốc cùng làm những đợt hóa trị, mỗi ngày đều phải uống một đống thuốc, còn chuyền mấy chai dinh dưỡng, chịu đựng khổ sở như vậy, nhưng cũng không có cách nào khỏi mà xuất viện mà cuối cùng lại qua đời, cho nên cô rất ghét bệnh viện, đối với cô mà nói bệnh viện là một nơi đầy ắp những hồi ức đau đớn.
Mẹ Thiệu nhanh chóng báo tên và vị trí của bệnh viện, Thiệu Chí Dương cũng nhanh chóng báo địa chỉ cho tài xế.
"Anh à, vợ anh nhất định không có chuyện gì, anh cũng đừng lo lắng quá." Nhìn vị khách của mình đứng ngồi không yên, hơn nữa mặt mày lại tái nhợt, khiến tài xế không nhịn được mà an ủi anh.
Thiệu Chí Dương ngừng lại một lúc nói: "Tiểu Tuệ không phải là vợ tôi."
"Đó chính là bạn gái của cậu sao, cậu thật là yêu bạn gái mình." Tài xế lại nói
Tiểu Tuệ cũng không phải là bạn gái của anh.
Nhưng Thiệu Chí Dương cũng không có mở miệng phản bác, bởi vì bây giờ anh lo lắng đến mức ngay cả một lời anh cũng không muốn nói.
Nắm chặt điện thoại ở trong tay, điện thoại lần nữa đổ chuông, anh cho rằng mẹ Thiệu gọi điện đến nói về tình trạng sức khỏe của Văn Thanh Tuệ cho nên cũng chẳng nhìn ai gọi đến mà nhanh chóng nhận điện thoại: "Mẹ, Tiểu Tuệ cậu ấy bây giờ thế nào rồi?" Anh hỏi.
Nhưng mà, đối phương bên kia vẫn không có trả lời, mà im lặng.