"Quảng Hinh, tôi cảnh cáo anh! Mau thả người ra rồi đầu hàng, nếu không tội của anh càng nặng thêm đó." Thượng Quan Tử Quỳnh lo laaắng nhưng vẫn lạnh lùng chĩa súng về Quảng Hinh nói.
"Đứng im, không được động đậy!" Thượng Quan Tử Quỳnh vừa nói xong thì bên ngoài có một thanh niên hai mươi lăm tuổi tóc màu đen vàng, dẫn đầu vài người vào bắt tên Quảng Hinh và đàn em của hắn.
"Giải về Thượng Hải, đợi tôi về thẩm tra." Người thanh niên tóc vàng đen lên tiếng, người này là Đại Tướng trẻ tuổi nhất của đội hình cảnh EMA quốc gia - Phong Đăng.
"Vất vả rồi, trung úy Hác Triện!" Phong Đăng bước lại chỗ Hác Triện cởi trói gỡ miếng keo dán ra.
"Đại tướng, trung tá a...!" Hác Triện định nói gì nhưng vì thương tích trên người quá đau nên dừng lại.
"Cậu đang bị thương có gì để nói sau, một lát nữa xe cứu thương sẽ tới." Phong Đăng đỡ Hác Triện lại sofa ngồi.
"Anh, tại sao anh lại biết?" Thượng Quan Tử Quỳnh lạnh lùng hỏi Phong Đăng, tuy lạnh lùng nhưng trong lời nói đầy sự sùng bái và kính trọng.
"Tại sao anh lại tới nhanh như vậy? Em chỉ mới nhắn tin cho anh được mười lăm phút thôi mà." Thượng Quan Băng Nguyệt đi lại chỗ Phong Đăng.
"Anh đang có việc gần đây, lần này xem như là trùng hợp đi." Phong Đăng vuốt mũi Thượng Quan Băng Nguyệt một cái đầy sủng nịnh. Phong Đăng là anh họ của họ vì cha của họ là em trai ruột của mẹ Phong Đăng.
"Đứng im, không được động đậy!" Thượng Quan Tử Quỳnh vừa nói xong thì bên ngoài có một thanh niên hai mươi lăm tuổi tóc màu đen vàng, dẫn đầu vài người vào bắt tên Quảng Hinh và đàn em của hắn.
"Giải về Thượng Hải, đợi tôi về thẩm tra." Người thanh niên tóc vàng đen lên tiếng, người này là Đại Tướng trẻ tuổi nhất của đội hình cảnh EMA quốc gia - Phong Đăng.
"Vất vả rồi, trung úy Hác Triện!" Phong Đăng bước lại chỗ Hác Triện cởi trói gỡ miếng keo dán ra.
"Đại tướng, trung tá a...!" Hác Triện định nói gì nhưng vì thương tích trên người quá đau nên dừng lại.
"Cậu đang bị thương có gì để nói sau, một lát nữa xe cứu thương sẽ tới." Phong Đăng đỡ Hác Triện lại sofa ngồi.
"Anh, tại sao anh lại biết?" Thượng Quan Tử Quỳnh lạnh lùng hỏi Phong Đăng, tuy lạnh lùng nhưng trong lời nói đầy sự sùng bái và kính trọng.
"Tại sao anh lại tới nhanh như vậy? Em chỉ mới nhắn tin cho anh được mười lăm phút thôi mà." Thượng Quan Băng Nguyệt đi lại chỗ Phong Đăng.
"Anh đang có việc gần đây, lần này xem như là trùng hợp đi." Phong Đăng vuốt mũi Thượng Quan Băng Nguyệt một cái đầy sủng nịnh. Phong Đăng là anh họ của họ vì cha của họ là em trai ruột của mẹ Phong Đăng.