Editor: Vivi
Lần đầu tiên trong đời, Cố Thường bị người ta ném xuống sông, tuy trời không rét, nước sông không lạnh, nhưng bị ném xuống như vậy, cả người ướt đẫm,
tóc tai bù xù giống như chuồng gà, không nói cũng biết xấu hổ tới mức nào.
Dưới sự giúp đỡ của Lục Đậu, nàng chật vật trèo lên thuyền, chuyện đầu tiên nàng muốn làm đó là lôi Lục Tử Triệt ra xử lý.
Không phải dùng tay chân xử lý hắn, mà dùng dược, không màu sắc không mùi vị khiến hắn bị trúng dược nàng hạ mà không hay biết gì, Cố Thường hạ dược Lục Tử Triệt loại mê dược nhuyễn cân tán, loại dược có hiệu quả trong thời gian dài.
Nói chính xác là người bị trúng dược nằm ở trên giường, ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy được, không khác gì người bị điểm huyệt.
Ăn không được, uống cũng không xong, đại tiểu tiện cũng không thể làm được, ngoại trừ việc mắt có thể đảo, mũi có thể hô hấp, những thứ khác đều không thể động đậy, muốn nói cũng không thể nói, nằm đủ mười hai canh giờ mới khôi phục cảm giác.
*12 canh giờ tương đương 24h
"Thiếu gia, người sao vậy?!"Tên tuỳ tùng mặt đen sợ tới mức mặt trắng bệch, quỳ trước giường nhìn chủ tử vẫn không nhúc nhích, tên tuỳ tùng giống như chỉ còn nước đi tự tử để tạ tội thôi, đáng tiếc chủ tử vẫn không thể nói chuyện, không nói được với hắn điều gì.
Cố Thường trở về khoang thuyền tắm rửa thay quần áo, cho Lục Đậu đi nói cho chủ tớ Lục Tử Triệt biết chuyện gì xảy ra, cho bọn họ biết "Chu cô nương" không phải là người dễ chọc.
Vì thế, lúc tên tuỳ tùng mặt đen chuẩn bị khóc than, Lục Đậu tới nói cho hắn nghe nguyên nhân hậu quả, cuối cùng nói: "Các ngươi nghĩ hai nữ tử chúng ta dựa vào lý do gì mà dám ra khỏi nhà? Nếu không phải có khả năng tự bảo vệ mình, bọn ta dám to gan tới mức đi cùng mấy tên nam nhân xấu xa nhà ngươi sao? Chuyện này chỉ là bài học nhỏ thôi, tiểu thư nhà ta nói, nếu có lần sau, hạ dược cho tàn tật luôn!"
"Ngươi!" Tên tuỳ tùng mặt đen giận dữ, đứng dậy muốn dạy dỗ Lục Đậu.
"Họ Uông, nếu ngươi dám động tới một ngón tay của bản cô nãi nãi, ta sẽ khiến ngươi cùng chủ tử của ngươi cùng chung số phận, ngươi không sợ nằm một ngày một đêm, nhưng chủ tử của ngươi không có người hầu hạ thì sao?" Lục Đậu liếc mắt khinh thường nhìn mặt tên nam nhân cao gầy nào đó càng ngày càng đen, hai ngày qua, nàng biết tên này họ Uông, gọi là Uông Tiểu Phi.
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, Uông Tiểu Phi nén giận, đôi mắt hung hăng lườm Lục Đậu vài lần, tới lúc này, hắn vô
cùng hối hận khi thuyết phục chủ tử cho phép đôi chủ tớ này lên thuyền, hắn muốn mua ngay thuốc hối hận để ăn!
Lục Đậu nói xong, đi ngay, trước kia ngưỡng mộ dung mạo Lục Tử Triệt anh tuấn bao nhiêu, từ lúc hắn ném Cố Thường xuống sông, Lục Đậu căm ghét hắn bấy nhiêu, một nam nhân khi tức giận lại có thể ném một nữ tử tay trói gà không chặt xuống sông thì thật là quá đáng.
(Vivi: công nhận)
"Lục Đậu, ta quyết định, ngày mai sau khi cập bến, chúng ta không đi cùng tên họ Lục kia nữa, ta thà lạc đường tới tận Tây Thiên đi cũng không đi theo bọn họ đâu!" Cố Thường đã tắm xong, lúc này đang nằm trên giường, thấy Lục Đậu liền bắt đầu kêu ai oán, "Nguyệt sự của ta vừa hết, rơi xuống nước không sao, nếu chưa hết mà bị rơi xuống sông... Tội của hắn không chỉ có vậy thôi đâu."
Lục Đậu là nha hoàn thân cận của nàng, hiển nhiên biết tình trạng chu kỳ sinh lý của tiểu thư, nghe vậy cũng thấy may mắn, nói: "Cũng may tiểu thư biết bơi, nếu nói hôm nay không biết bơi thì không phải là hắn muốn uy hiếp tính mạng của tiểu thư sao? Tên họ Lục có phong thái công tử thế gia, kết quả lại là người máu lạnh, trong mắt hắn, mạng người không đáng tiền sao? !"
Cố Thường há to miệng như muốn giải thích điều gì, cuối cùng ngậm miệng lại, nàng quyết định không nói cho Lục Đậu biết trước khi Lục Tử Triệt ném nàng xuống sông đã hỏi nàng có biết bơi hay không, để Lục Đậu hiểu lầm đi, tránh lại bị sắc đẹp của Lục Tử Triệt làm cho điên đảo, chẳng nói được gì.
Lục Tử Triệt chịu đựng một ngày một đêm khổ cực, gian nan ra sao chỉ mình hắn biết, hắn khổ sở bao nhiêu thì ý nghĩ muốn bóp chết nữ nhân họ Chu kia mạnh mẽ bấy nhiêu, lúc này hắn không nhắm mắt, đôi mắt đỏ hồng thẳng tắp nhìn nóc nhà.
Hình ảnh thật đẹp khiến Uông Tiểu Phi cũng không dám nhìn.
Lục Tử Triệt hận không thể băn Cố Thường ta làm trăm mảnh, còn Cố Thường cũng ném hắn vào những người đáng ghét nhất ở trong lòng nàng, thù hắn dám ném nàng xuống sông, ngay cả Lục Tam thiếu gia nào đó cũng bị đá xuống vị trí thứ hai rồi.
Gần tối ngày hôm sau, thuyền vừa cập bến, khi tình trạng Lục Tử Triệt tốt hơn, có thể động đậy, được Uông Tiểu Phi dìu đi lại.
"Ớ, có thể xuống đất rồi hả ? Xem ra thể chất không giống người bình thường nhỉ, nếu là người bình thường còn phải mất một canh giờ nữa mới động đậy được đấy." Cố Thường nhìn thấy nam nhân nào đó được đỡ ra khoang thuyền liền sợ hãi, đánh giá hắn giống như nhìn thấy vật gì tươi mới vậy.
Sắc mặt Lục Tử Triệt vô cùng khó nhìn, sau một ngày một đêm nằm trên giường, khuôn mặt suy yếu tái nhợt, hơn thế, khi nhìn thấy Cố Thường, đôi mắt mơ màng nhìn nàng, giống như là đang nhìn xác chết vậy : "Chân nhân không lộ tướng*, Chu cô nương khiến người ta thật bất ngờ!"
"Quá khen quá khen, đối với loại người xấu chuyên ức hiếp kẻ yếu như ngươi, nếu bản cô nương không có bản lĩnh thì chẳng phải bị ngươi ăn sạch sẽ xương cốt à?" Cố Thường nói chuyện không thèm để ý, hoàn toàn không ý thức được lời nói của bản thân có bao nhiêu điều không thích hợp.
Mi tâm Lục Tử Triệt nhảy lên nhảy xuống, giống như dẫm phải phân chó, vẻ mặt vô cùng ghê tởm: "Người như ngươi, nâng bạc cầu ta cắn ta cũng không thèm đâu."
"Ai thèm dâng lên cho ngươi cắn chứ, đem bản thân biến thành cây hành lá chắc." Cố Thường ngắt lời, nhìn trời, kêu Lục Đậu dắt Tiểu Bạch ra, sắc mặt không tốt, nói với Lục Tử Triệt, "Ngươi ném ta xuống sông, ta hạ dược ngươi, thanh toán sòng phẳng, hai ta không muốn gặp lại, nếu vậy mỗi người đi một ngả, sau này không cần gặp lại nữa."
"Bản thiếu gia không có thói quen đánh nữ nhân, lần này bỏ qua cho ngươi, nếu lại có lần sau sẽ không dễ dàng buông tha ngươi như vậy đâu!" Lục Tử Triệt rất muốn bóp chết nha đầu thối tha họ Chu, nhưng lúc này ngay cả đứng hắn cũng không vững, có ý mà chẳng còn sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi chủ tớ kia kiêu ngạo dắt ngựa đi.
Thiểm Điện lưu luyến nhìn Tiểu Bạch đi, nhấc chân muốn theo nhưng lại bị Uông Tiểu Phi cản lại.
Lục Tử Triệt trừng mắt nhìn tên "phản bội" Thiểm Điện, lửa giận tung bay tứ tán, ra lệnh: "Trở lại kinh thành trước đã, không cho Thiển Điện ăn cỏ!"
Uông Tiểu Phi muốn nói, lên bờ rồi, Thiểm Điện cần gì người ta cho ăn chứ, có nó sẽ tự kiếm, nhưng thấy sắc mặt chủ tử nhà mình khiến người ta sợ hãi, hắn sáng suốt ngậm miệng lại.
Lại nói về Cố Thường, sau khi vui vẻ rời khỏi bến, hai người cưỡi ngựa đi.
Mặt trời vừa xuống núi, các nàng còn phân biệt được bên này là Nam bên kia là Bắc, nhằm hướng Bắc tìm khách sạn nghỉ tạm, kết quả đi thật lâu chẳng ra khỏi đám cây cối.
"Có phải chúng ta lại đi nhầm rồi không? Một bóng người cũng không thấy vậy." Cố Thườngnhìn xung quang, ngoại trừ hai người các nàng chẳng thấy ai khác, lúc đầu còn có thể thấy người đi qua cơ mà.
Trời dần tôi mà hai người vẫn chưa ra khỏi rừng làm hai nàng hoang mang, Lục Đậu sợ hãi nói: "Tiểu thư, không phải chúng ta lại lạc đừng đấy chứ."
"Không thể nào, chúng ta nhằm hướng Bắc mà đi cơ mà, chẳng lẽ đi qua rồi, hay hướng này chỉ có cây cối, không có thành trấn?" Cố Thường vỗ đầu chán nản, cuối cùng nàng cũng cảm nhận được thế nào là uốn cong thành thẳng, cả đường nhằm nhằm hướng Bắc, không nghĩ tới đi đúng hướng nhưng đường lại không đi được.
"Thôi, tối rồi, chúng ta đừng đi nữa, dừng chân nghỉ đêm ở đây thôi." Cố Thường dừng ngựa lại, nói.
"Đừng, tiểu thư, ban đêm thường có sói!" Vẻ mặt Lục Đậu sợ hãi, cầu xin "Biết thế thà đi theo bọn họ Lục còn hơn, ít nhất không cần lo biến thành bữa ăn cho sói."
"Nói bậy bạ gì cái gì đấy! Có tiểu thư của ngươi ở đây, ngươi được làm thức ăn cho sói sao? Ngay cả nhà họ Lục bản tiểu thư còn có thể lật được, chẳng nhẽ sợ một con sói sao?"
"Họ Lục chỉ là người bình thường, sao so được với loài sói hung mãnh, nhỡ đâu không phải là một con só, chúng ta gặp cả đàn sói thì sao?" Càng nghĩ, Lục Đậu càng thấy khả năng này rất cao, sợ tới mức cả người run rẩy, lông tóc dựng đứng.
Cố Thường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trách mắng: "Cái miệng quạ đen nhà ngươi, còn nói nữa sẽ không cho ngươi đi theo ta, có ai tự mình rủa mình gặp một đám sói chứ?"
Lục Đậu uất ức chu miệng lên, như sắp khóc tới nơi rồi.
"Sói sợ lửa, chúng ta chạy nhanh tìm củi nhóm lửa thôi." Cố Thường liếc mắt nhìn tiểu nha hoàn mặt cắt không còn một giọt máu, xuống ngựa tìm nơi rộng rãi, sạch sẽ, quyết định nghỉ đêm.
Lục Đậu nghe vậy cũng thấy có lý, nhớ tới lúc nghe người ta nói quá khi ra ngoài nếu ăn ngủ ngoài trời mà đốt lửa cả đêm thì sẽ không có chuyện gì, suy nghĩ thông suốt lập tức làm việc, vội vàng đi tìm nhánh cây bắt đầu nhóm lửa, tốc đô nhanh chóng, e sợ rằng chậm một chút thì đám sói sẽ tới.
Hai người không phải là thiên kim tiểu thư và nha hoàn yếu ớt sống trong đại trạch viện, việc nhóm lửa, chuyện bắt động vật hoang dã nướng ăn đã vô cùng quen thuộc.
Cố Thường không chỉ biết kê đơn, hạ dược, võ công quyền cước cũng học được nửa phần, dùng công phu để ứng phó với người khác có chút khó khăn, nhưng chuyện vồ chim trĩ, bắt thỏ hoang, săn động vật thì chỉ là chuyện vặt thôi.
Hai người đói bụng, không có muối cùng gia vị, chính là dùng ít rau dại vắt nước lên thịt để giảm độ béo ngậy, nhưng mùi vị vẫn kém xa so với có gia vị, dù vậy, hai người ăn vẫn ăn tốt vô cùng.
Sau khi ăn xong, Cố Thường vỗ cái bụng căng phồng: "Lát nữa lại nhặt thêm chút củi, đêm đừng ngủ sâu giấc, phải nhìn đống lửa không được cho nó tắt, nếu không bầy sói đến thật đấy."
Lục Đậu giật thót tim, vuốt ve cách tay đang nổi da gà, nói: "Tiểu thư, người đừng dọa nô tì, nô tì hứa buổi tối không ngủ được cũng sẽ canh đống lửa thật cẩn thận."
Sự thực chứng minh lời Lục Đậu không thể tin, lúc đầu, nàng ta còn có thể duy trì tỉnh táo không để bản thân ngủ say, nhưng là một canh giờ trôi qua, nàng ta đã ngáy o o rồi, ngủ mà tiếng động lớn như vậy cũng làm cho Cố Thường ngủ không ngon.
Cố Thường sắn tay áo chuẩn bị, không chỉ chỗ bắt lửa, nàng còn rắc thuốc bột ở xung quanh, thuốc bột này dùng để ngăn cản dã thú và người, nếu như có động vật đi tới hoặc là ngửi thấy mùi thuốc bột lập tức không thể động đậy, giống y như Lục Tử Triệt hôm trước, nàng cùng Lục Đậu đã uống giải dược, hiển nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì.
Cố Thường cũng mệt, mặc dù Lục Đậu ngáy o o ầm ĩ, nhưng không lâu sau, nàng cũng ngủ say.
Nửa đêm, đột nhiên từ trong rừng truyền tới âm thanh đánh nhau, Cố Thường lập tức tỉnh lại.
Lúc này, đống lửa cũng sắp rụi rồi, Cố Thường nhanh chóng nấp vào lùm cây, thấy đống lửa đang cháy lại đứng lên đạp mấy phát vào Lục Đậu đang ngủ say như chết: "Tỉnh dậy mau, có người đánh nhau."
Lục Đậu mơ mơ màng màng tỉnh lại, vẫn còn buồn ngủ, há miệng ngáp: "Móng heo ăn ngon thật."
"Ăn ngon cái rắm!" Cố Thường lại đạp nàng ta một phát, tức giận mắng, "Có kẻ giết người sắp đến đây, ngươi còn có tâm trạng ăn móng heo hả?"
"Kẻ giết người đến đây?" Bị đá, Lục Đậu lập tức tỉnh ngủ, này vừa tỉnh lại đã nghe thấy tiếng đánh nhau từ xa truyền đến khiến Lục Đậu sợ tới mức nhảy cẫng lên, "Không tốt rồi tiểu thư, chúng ta chạy mau!"
"Trốn đi đâu? Bọn họ phát hiện nơi này có lửa, theo bản năng đánh tới đây, bọn họ đánh nhau mặc kệ bọn họ, chúng ta không quan tâm là được." Cố Thường là
cao thủ hạ độc, có khả năng tự bảo vệ mình, cho nên một chút sợ hãi cũng không có.
Lục Đậu thấy không khuyên được chủ tử nhà mình, đành phải nấp sau Cố Thường, trợn tròn mắt nhìn về nơi phát ra tiếng đao kiếm chạm nhau.
Những người đánh nhau tới gần hơn , Cố Thường đếm thất tất cả có bảy người, sáu người nam nhân đuổi giết một nữ tử mặc áo đen che mặt.
Một cánh tay nữ tử đã bị thương, không có sức nhấc tay lên, cánh tay kia cầm kiếm chống lại những đòn công kích của kẻ địch.
"Trời ạ, sáu nam nhân còn chưa chế trụ được một thiếu nữ, ai cũng có máu, nữ tử này thật lợi hại!" Cố Thường không thèm giả câm điếc, nói xong còn vỗ tay vang dội.
Vỗ tay một cái thì có chuyện gì đâu, sáu nam nhân kia quay lại, hung ác trừng mắt lại phát hiện hai cô gái, tuy rằng khuôn mặt hai người một thì không xấu, một thì khó coi, nhưng ở nơi ngoài trời hoang dã cũng khó thấy nữ nhân, có người nói: "Lại có thêm hai nữ nhân, các huynh đệ mau bắt con quỷ nhỏ này lại, chúng ta sẽ hưởng thụ ba con nhóc này thật tốt!"
Chân nhân bất lộ tướng *真人不露相, có nghĩa gốc là người đắc đạo không để hình tướng của mình xuất hiện trước mọi người, sau này dùng với nghĩa không lộ mặt hay để lộ thân phận của mình trước người khác.
Câu này có nguồn gốc như sau:
Thời Xuân thu Chiến Quốc, có một chàng công tử nhà giàu có tên là Ôn Như Xuân, ngay từ nhỏ đã rất thích chơi đàn, khi lớn cũng tỏ ra là người có ngón nghề.
Một hôm anh ta Sơn Tây du ngoạn, đến trước một ngôi chùa, anh nhìn thấy một đạo sỹ đang nhắm mắt ngồi thiền, bên cạnh đạo sỹ có một cái túi, miệng túi hé mở lộ ra một góc của cây đàn cổ.
Ôn Như Xuân rất lấy làm lạ tự hỏi : Lão đạo sỹ này cũng biết chơi đàn ư? và lại gần hỏi trịnh thượng: Xin hỏi đạo trưởng biết chơi đàn chứ?.
Đạo sỹ hé mắt trả lời rất khiêm nhường: cũng võ vẽ đôi chút, tôi đang muốn bái sư đây.
Ôn Như Xuân nói không khách sáo: thế thì để tôi đàn cho xem.
Đạo sỹ lấy đàn ra, Ôn Như Xuân lập tức ngồi khoanh chân dưới đát đánh đàn, đầu tiên là đánh tùy hứng 1 bài, đạo sỹ mỉm cười chẳng nói một lời.
Ôn Như Xuân bèn đem hết sở học chơi một bài, đạo sỹ vẫn lẳng lặng. Ôn Như Xuân bực qua nổi giận nói: tại sao ông chẳng nói năng gì vậy, có phải tôi chơi dở không vậy?
Đạo sỹ nói: cũng được, nhưng không phải là bậc sư phụ để tôi bái sư.
Lúc này Ôn Như Xuân không nén nổi cơn bực tức nói: Ừ, ông thì rất giỏi đàn, thế thì hãy để tôi mở rộng tầm mắt nào.
Đạo sỹ chẳng nói chẳng rằng, cầm cây đàn, vuốt nhẹ vài cái, bắt đầu chơi, âm thanh như nước chảy réo rắt, như gió chiều hưu hưu, Ôn Như Xuân nghe ngất ngây say đắm, ngay cả cây cổ thụ cạnh chùa cũng đầy chim đậu xuống. Khúc nhạc hết đã lâu rồi, Ôn Như Xuân mới bừng tỉnh lại, lập tức quỳ trước mặt đạo sỹ xin được bái sư.
Lần đầu tiên trong đời, Cố Thường bị người ta ném xuống sông, tuy trời không rét, nước sông không lạnh, nhưng bị ném xuống như vậy, cả người ướt đẫm,
tóc tai bù xù giống như chuồng gà, không nói cũng biết xấu hổ tới mức nào.
Dưới sự giúp đỡ của Lục Đậu, nàng chật vật trèo lên thuyền, chuyện đầu tiên nàng muốn làm đó là lôi Lục Tử Triệt ra xử lý.
Không phải dùng tay chân xử lý hắn, mà dùng dược, không màu sắc không mùi vị khiến hắn bị trúng dược nàng hạ mà không hay biết gì, Cố Thường hạ dược Lục Tử Triệt loại mê dược nhuyễn cân tán, loại dược có hiệu quả trong thời gian dài.
Nói chính xác là người bị trúng dược nằm ở trên giường, ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy được, không khác gì người bị điểm huyệt.
Ăn không được, uống cũng không xong, đại tiểu tiện cũng không thể làm được, ngoại trừ việc mắt có thể đảo, mũi có thể hô hấp, những thứ khác đều không thể động đậy, muốn nói cũng không thể nói, nằm đủ mười hai canh giờ mới khôi phục cảm giác.
*12 canh giờ tương đương 24h
"Thiếu gia, người sao vậy?!"Tên tuỳ tùng mặt đen sợ tới mức mặt trắng bệch, quỳ trước giường nhìn chủ tử vẫn không nhúc nhích, tên tuỳ tùng giống như chỉ còn nước đi tự tử để tạ tội thôi, đáng tiếc chủ tử vẫn không thể nói chuyện, không nói được với hắn điều gì.
Cố Thường trở về khoang thuyền tắm rửa thay quần áo, cho Lục Đậu đi nói cho chủ tớ Lục Tử Triệt biết chuyện gì xảy ra, cho bọn họ biết "Chu cô nương" không phải là người dễ chọc.
Vì thế, lúc tên tuỳ tùng mặt đen chuẩn bị khóc than, Lục Đậu tới nói cho hắn nghe nguyên nhân hậu quả, cuối cùng nói: "Các ngươi nghĩ hai nữ tử chúng ta dựa vào lý do gì mà dám ra khỏi nhà? Nếu không phải có khả năng tự bảo vệ mình, bọn ta dám to gan tới mức đi cùng mấy tên nam nhân xấu xa nhà ngươi sao? Chuyện này chỉ là bài học nhỏ thôi, tiểu thư nhà ta nói, nếu có lần sau, hạ dược cho tàn tật luôn!"
"Ngươi!" Tên tuỳ tùng mặt đen giận dữ, đứng dậy muốn dạy dỗ Lục Đậu.
"Họ Uông, nếu ngươi dám động tới một ngón tay của bản cô nãi nãi, ta sẽ khiến ngươi cùng chủ tử của ngươi cùng chung số phận, ngươi không sợ nằm một ngày một đêm, nhưng chủ tử của ngươi không có người hầu hạ thì sao?" Lục Đậu liếc mắt khinh thường nhìn mặt tên nam nhân cao gầy nào đó càng ngày càng đen, hai ngày qua, nàng biết tên này họ Uông, gọi là Uông Tiểu Phi.
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, Uông Tiểu Phi nén giận, đôi mắt hung hăng lườm Lục Đậu vài lần, tới lúc này, hắn vô
cùng hối hận khi thuyết phục chủ tử cho phép đôi chủ tớ này lên thuyền, hắn muốn mua ngay thuốc hối hận để ăn!
Lục Đậu nói xong, đi ngay, trước kia ngưỡng mộ dung mạo Lục Tử Triệt anh tuấn bao nhiêu, từ lúc hắn ném Cố Thường xuống sông, Lục Đậu căm ghét hắn bấy nhiêu, một nam nhân khi tức giận lại có thể ném một nữ tử tay trói gà không chặt xuống sông thì thật là quá đáng.
(Vivi: công nhận)
"Lục Đậu, ta quyết định, ngày mai sau khi cập bến, chúng ta không đi cùng tên họ Lục kia nữa, ta thà lạc đường tới tận Tây Thiên đi cũng không đi theo bọn họ đâu!" Cố Thường đã tắm xong, lúc này đang nằm trên giường, thấy Lục Đậu liền bắt đầu kêu ai oán, "Nguyệt sự của ta vừa hết, rơi xuống nước không sao, nếu chưa hết mà bị rơi xuống sông... Tội của hắn không chỉ có vậy thôi đâu."
Lục Đậu là nha hoàn thân cận của nàng, hiển nhiên biết tình trạng chu kỳ sinh lý của tiểu thư, nghe vậy cũng thấy may mắn, nói: "Cũng may tiểu thư biết bơi, nếu nói hôm nay không biết bơi thì không phải là hắn muốn uy hiếp tính mạng của tiểu thư sao? Tên họ Lục có phong thái công tử thế gia, kết quả lại là người máu lạnh, trong mắt hắn, mạng người không đáng tiền sao? !"
Cố Thường há to miệng như muốn giải thích điều gì, cuối cùng ngậm miệng lại, nàng quyết định không nói cho Lục Đậu biết trước khi Lục Tử Triệt ném nàng xuống sông đã hỏi nàng có biết bơi hay không, để Lục Đậu hiểu lầm đi, tránh lại bị sắc đẹp của Lục Tử Triệt làm cho điên đảo, chẳng nói được gì.
Lục Tử Triệt chịu đựng một ngày một đêm khổ cực, gian nan ra sao chỉ mình hắn biết, hắn khổ sở bao nhiêu thì ý nghĩ muốn bóp chết nữ nhân họ Chu kia mạnh mẽ bấy nhiêu, lúc này hắn không nhắm mắt, đôi mắt đỏ hồng thẳng tắp nhìn nóc nhà.
Hình ảnh thật đẹp khiến Uông Tiểu Phi cũng không dám nhìn.
Lục Tử Triệt hận không thể băn Cố Thường ta làm trăm mảnh, còn Cố Thường cũng ném hắn vào những người đáng ghét nhất ở trong lòng nàng, thù hắn dám ném nàng xuống sông, ngay cả Lục Tam thiếu gia nào đó cũng bị đá xuống vị trí thứ hai rồi.
Gần tối ngày hôm sau, thuyền vừa cập bến, khi tình trạng Lục Tử Triệt tốt hơn, có thể động đậy, được Uông Tiểu Phi dìu đi lại.
"Ớ, có thể xuống đất rồi hả ? Xem ra thể chất không giống người bình thường nhỉ, nếu là người bình thường còn phải mất một canh giờ nữa mới động đậy được đấy." Cố Thường nhìn thấy nam nhân nào đó được đỡ ra khoang thuyền liền sợ hãi, đánh giá hắn giống như nhìn thấy vật gì tươi mới vậy.
Sắc mặt Lục Tử Triệt vô cùng khó nhìn, sau một ngày một đêm nằm trên giường, khuôn mặt suy yếu tái nhợt, hơn thế, khi nhìn thấy Cố Thường, đôi mắt mơ màng nhìn nàng, giống như là đang nhìn xác chết vậy : "Chân nhân không lộ tướng*, Chu cô nương khiến người ta thật bất ngờ!"
"Quá khen quá khen, đối với loại người xấu chuyên ức hiếp kẻ yếu như ngươi, nếu bản cô nương không có bản lĩnh thì chẳng phải bị ngươi ăn sạch sẽ xương cốt à?" Cố Thường nói chuyện không thèm để ý, hoàn toàn không ý thức được lời nói của bản thân có bao nhiêu điều không thích hợp.
Mi tâm Lục Tử Triệt nhảy lên nhảy xuống, giống như dẫm phải phân chó, vẻ mặt vô cùng ghê tởm: "Người như ngươi, nâng bạc cầu ta cắn ta cũng không thèm đâu."
"Ai thèm dâng lên cho ngươi cắn chứ, đem bản thân biến thành cây hành lá chắc." Cố Thường ngắt lời, nhìn trời, kêu Lục Đậu dắt Tiểu Bạch ra, sắc mặt không tốt, nói với Lục Tử Triệt, "Ngươi ném ta xuống sông, ta hạ dược ngươi, thanh toán sòng phẳng, hai ta không muốn gặp lại, nếu vậy mỗi người đi một ngả, sau này không cần gặp lại nữa."
"Bản thiếu gia không có thói quen đánh nữ nhân, lần này bỏ qua cho ngươi, nếu lại có lần sau sẽ không dễ dàng buông tha ngươi như vậy đâu!" Lục Tử Triệt rất muốn bóp chết nha đầu thối tha họ Chu, nhưng lúc này ngay cả đứng hắn cũng không vững, có ý mà chẳng còn sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi chủ tớ kia kiêu ngạo dắt ngựa đi.
Thiểm Điện lưu luyến nhìn Tiểu Bạch đi, nhấc chân muốn theo nhưng lại bị Uông Tiểu Phi cản lại.
Lục Tử Triệt trừng mắt nhìn tên "phản bội" Thiểm Điện, lửa giận tung bay tứ tán, ra lệnh: "Trở lại kinh thành trước đã, không cho Thiển Điện ăn cỏ!"
Uông Tiểu Phi muốn nói, lên bờ rồi, Thiểm Điện cần gì người ta cho ăn chứ, có nó sẽ tự kiếm, nhưng thấy sắc mặt chủ tử nhà mình khiến người ta sợ hãi, hắn sáng suốt ngậm miệng lại.
Lại nói về Cố Thường, sau khi vui vẻ rời khỏi bến, hai người cưỡi ngựa đi.
Mặt trời vừa xuống núi, các nàng còn phân biệt được bên này là Nam bên kia là Bắc, nhằm hướng Bắc tìm khách sạn nghỉ tạm, kết quả đi thật lâu chẳng ra khỏi đám cây cối.
"Có phải chúng ta lại đi nhầm rồi không? Một bóng người cũng không thấy vậy." Cố Thườngnhìn xung quang, ngoại trừ hai người các nàng chẳng thấy ai khác, lúc đầu còn có thể thấy người đi qua cơ mà.
Trời dần tôi mà hai người vẫn chưa ra khỏi rừng làm hai nàng hoang mang, Lục Đậu sợ hãi nói: "Tiểu thư, không phải chúng ta lại lạc đừng đấy chứ."
"Không thể nào, chúng ta nhằm hướng Bắc mà đi cơ mà, chẳng lẽ đi qua rồi, hay hướng này chỉ có cây cối, không có thành trấn?" Cố Thường vỗ đầu chán nản, cuối cùng nàng cũng cảm nhận được thế nào là uốn cong thành thẳng, cả đường nhằm nhằm hướng Bắc, không nghĩ tới đi đúng hướng nhưng đường lại không đi được.
"Thôi, tối rồi, chúng ta đừng đi nữa, dừng chân nghỉ đêm ở đây thôi." Cố Thường dừng ngựa lại, nói.
"Đừng, tiểu thư, ban đêm thường có sói!" Vẻ mặt Lục Đậu sợ hãi, cầu xin "Biết thế thà đi theo bọn họ Lục còn hơn, ít nhất không cần lo biến thành bữa ăn cho sói."
"Nói bậy bạ gì cái gì đấy! Có tiểu thư của ngươi ở đây, ngươi được làm thức ăn cho sói sao? Ngay cả nhà họ Lục bản tiểu thư còn có thể lật được, chẳng nhẽ sợ một con sói sao?"
"Họ Lục chỉ là người bình thường, sao so được với loài sói hung mãnh, nhỡ đâu không phải là một con só, chúng ta gặp cả đàn sói thì sao?" Càng nghĩ, Lục Đậu càng thấy khả năng này rất cao, sợ tới mức cả người run rẩy, lông tóc dựng đứng.
Cố Thường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trách mắng: "Cái miệng quạ đen nhà ngươi, còn nói nữa sẽ không cho ngươi đi theo ta, có ai tự mình rủa mình gặp một đám sói chứ?"
Lục Đậu uất ức chu miệng lên, như sắp khóc tới nơi rồi.
"Sói sợ lửa, chúng ta chạy nhanh tìm củi nhóm lửa thôi." Cố Thường liếc mắt nhìn tiểu nha hoàn mặt cắt không còn một giọt máu, xuống ngựa tìm nơi rộng rãi, sạch sẽ, quyết định nghỉ đêm.
Lục Đậu nghe vậy cũng thấy có lý, nhớ tới lúc nghe người ta nói quá khi ra ngoài nếu ăn ngủ ngoài trời mà đốt lửa cả đêm thì sẽ không có chuyện gì, suy nghĩ thông suốt lập tức làm việc, vội vàng đi tìm nhánh cây bắt đầu nhóm lửa, tốc đô nhanh chóng, e sợ rằng chậm một chút thì đám sói sẽ tới.
Hai người không phải là thiên kim tiểu thư và nha hoàn yếu ớt sống trong đại trạch viện, việc nhóm lửa, chuyện bắt động vật hoang dã nướng ăn đã vô cùng quen thuộc.
Cố Thường không chỉ biết kê đơn, hạ dược, võ công quyền cước cũng học được nửa phần, dùng công phu để ứng phó với người khác có chút khó khăn, nhưng chuyện vồ chim trĩ, bắt thỏ hoang, săn động vật thì chỉ là chuyện vặt thôi.
Hai người đói bụng, không có muối cùng gia vị, chính là dùng ít rau dại vắt nước lên thịt để giảm độ béo ngậy, nhưng mùi vị vẫn kém xa so với có gia vị, dù vậy, hai người ăn vẫn ăn tốt vô cùng.
Sau khi ăn xong, Cố Thường vỗ cái bụng căng phồng: "Lát nữa lại nhặt thêm chút củi, đêm đừng ngủ sâu giấc, phải nhìn đống lửa không được cho nó tắt, nếu không bầy sói đến thật đấy."
Lục Đậu giật thót tim, vuốt ve cách tay đang nổi da gà, nói: "Tiểu thư, người đừng dọa nô tì, nô tì hứa buổi tối không ngủ được cũng sẽ canh đống lửa thật cẩn thận."
Sự thực chứng minh lời Lục Đậu không thể tin, lúc đầu, nàng ta còn có thể duy trì tỉnh táo không để bản thân ngủ say, nhưng là một canh giờ trôi qua, nàng ta đã ngáy o o rồi, ngủ mà tiếng động lớn như vậy cũng làm cho Cố Thường ngủ không ngon.
Cố Thường sắn tay áo chuẩn bị, không chỉ chỗ bắt lửa, nàng còn rắc thuốc bột ở xung quanh, thuốc bột này dùng để ngăn cản dã thú và người, nếu như có động vật đi tới hoặc là ngửi thấy mùi thuốc bột lập tức không thể động đậy, giống y như Lục Tử Triệt hôm trước, nàng cùng Lục Đậu đã uống giải dược, hiển nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì.
Cố Thường cũng mệt, mặc dù Lục Đậu ngáy o o ầm ĩ, nhưng không lâu sau, nàng cũng ngủ say.
Nửa đêm, đột nhiên từ trong rừng truyền tới âm thanh đánh nhau, Cố Thường lập tức tỉnh lại.
Lúc này, đống lửa cũng sắp rụi rồi, Cố Thường nhanh chóng nấp vào lùm cây, thấy đống lửa đang cháy lại đứng lên đạp mấy phát vào Lục Đậu đang ngủ say như chết: "Tỉnh dậy mau, có người đánh nhau."
Lục Đậu mơ mơ màng màng tỉnh lại, vẫn còn buồn ngủ, há miệng ngáp: "Móng heo ăn ngon thật."
"Ăn ngon cái rắm!" Cố Thường lại đạp nàng ta một phát, tức giận mắng, "Có kẻ giết người sắp đến đây, ngươi còn có tâm trạng ăn móng heo hả?"
"Kẻ giết người đến đây?" Bị đá, Lục Đậu lập tức tỉnh ngủ, này vừa tỉnh lại đã nghe thấy tiếng đánh nhau từ xa truyền đến khiến Lục Đậu sợ tới mức nhảy cẫng lên, "Không tốt rồi tiểu thư, chúng ta chạy mau!"
"Trốn đi đâu? Bọn họ phát hiện nơi này có lửa, theo bản năng đánh tới đây, bọn họ đánh nhau mặc kệ bọn họ, chúng ta không quan tâm là được." Cố Thường là
cao thủ hạ độc, có khả năng tự bảo vệ mình, cho nên một chút sợ hãi cũng không có.
Lục Đậu thấy không khuyên được chủ tử nhà mình, đành phải nấp sau Cố Thường, trợn tròn mắt nhìn về nơi phát ra tiếng đao kiếm chạm nhau.
Những người đánh nhau tới gần hơn , Cố Thường đếm thất tất cả có bảy người, sáu người nam nhân đuổi giết một nữ tử mặc áo đen che mặt.
Một cánh tay nữ tử đã bị thương, không có sức nhấc tay lên, cánh tay kia cầm kiếm chống lại những đòn công kích của kẻ địch.
"Trời ạ, sáu nam nhân còn chưa chế trụ được một thiếu nữ, ai cũng có máu, nữ tử này thật lợi hại!" Cố Thường không thèm giả câm điếc, nói xong còn vỗ tay vang dội.
Vỗ tay một cái thì có chuyện gì đâu, sáu nam nhân kia quay lại, hung ác trừng mắt lại phát hiện hai cô gái, tuy rằng khuôn mặt hai người một thì không xấu, một thì khó coi, nhưng ở nơi ngoài trời hoang dã cũng khó thấy nữ nhân, có người nói: "Lại có thêm hai nữ nhân, các huynh đệ mau bắt con quỷ nhỏ này lại, chúng ta sẽ hưởng thụ ba con nhóc này thật tốt!"
Chân nhân bất lộ tướng *真人不露相, có nghĩa gốc là người đắc đạo không để hình tướng của mình xuất hiện trước mọi người, sau này dùng với nghĩa không lộ mặt hay để lộ thân phận của mình trước người khác.
Câu này có nguồn gốc như sau:
Thời Xuân thu Chiến Quốc, có một chàng công tử nhà giàu có tên là Ôn Như Xuân, ngay từ nhỏ đã rất thích chơi đàn, khi lớn cũng tỏ ra là người có ngón nghề.
Một hôm anh ta Sơn Tây du ngoạn, đến trước một ngôi chùa, anh nhìn thấy một đạo sỹ đang nhắm mắt ngồi thiền, bên cạnh đạo sỹ có một cái túi, miệng túi hé mở lộ ra một góc của cây đàn cổ.
Ôn Như Xuân rất lấy làm lạ tự hỏi : Lão đạo sỹ này cũng biết chơi đàn ư? và lại gần hỏi trịnh thượng: Xin hỏi đạo trưởng biết chơi đàn chứ?.
Đạo sỹ hé mắt trả lời rất khiêm nhường: cũng võ vẽ đôi chút, tôi đang muốn bái sư đây.
Ôn Như Xuân nói không khách sáo: thế thì để tôi đàn cho xem.
Đạo sỹ lấy đàn ra, Ôn Như Xuân lập tức ngồi khoanh chân dưới đát đánh đàn, đầu tiên là đánh tùy hứng 1 bài, đạo sỹ mỉm cười chẳng nói một lời.
Ôn Như Xuân bèn đem hết sở học chơi một bài, đạo sỹ vẫn lẳng lặng. Ôn Như Xuân bực qua nổi giận nói: tại sao ông chẳng nói năng gì vậy, có phải tôi chơi dở không vậy?
Đạo sỹ nói: cũng được, nhưng không phải là bậc sư phụ để tôi bái sư.
Lúc này Ôn Như Xuân không nén nổi cơn bực tức nói: Ừ, ông thì rất giỏi đàn, thế thì hãy để tôi mở rộng tầm mắt nào.
Đạo sỹ chẳng nói chẳng rằng, cầm cây đàn, vuốt nhẹ vài cái, bắt đầu chơi, âm thanh như nước chảy réo rắt, như gió chiều hưu hưu, Ôn Như Xuân nghe ngất ngây say đắm, ngay cả cây cổ thụ cạnh chùa cũng đầy chim đậu xuống. Khúc nhạc hết đã lâu rồi, Ôn Như Xuân mới bừng tỉnh lại, lập tức quỳ trước mặt đạo sỹ xin được bái sư.