Một lần nữa giết chết một người, trong lòng Cổ Thần có cảm giác vô cùng vui sướng, tựa hồ tu vi lại đề cao hơn một chút, trong mơ hồ có một loại cảm giác chạm vào bình cảnh Trúc Thai hậu kỳ.
Thần thức Cổ Thần đảo qua, bị phân thân Vu Thần bám trụ một chút thời gian, mấy tên tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ, sơ kỳ đã rời khỏi đại điện băng cung, trở lại tầng thứ chín địa cung.
Địa cùng vô cùng phức tạp, chạy như vậy rất khó đuổi theo hết, cảm giác trong lòng Cổ Thần lúc này là vui sướng, không hề nổi giận, dù sao đi nữa Nam Cung Thất và Bạch Ngọc Tiên hẳn đã trốn ra khỏi địa cung, cho dù giết sạch mọi người trong địa cung, chỉ cần hắn còn sống ra ngoài, tất cả mọi người sẽ đổ hết hoài nghi lên đầu hắn.
Phía sau truyền tới tiếng bước chân, Cổ Thần xoay người nhìn lại, chính là Hư Tử Uyên, Vô Chân và Cố Tiêm Trần đi tới, thi thể Vân Tuyết bị đóng băng được Hư Tử Uyên ôm.
Cổ Thần thấy Vô Chân, hồng quang trong mắt chợt lóe, đột nhiên sát khí bành trướng, thân thể nhoáng lên liền hóa thành một đạo kim quang, kim trảo lóe lên tức thì chộp vào yết hầu Vô Chân.
Sắc mặt Vô Chân biến đổi, bất quá vừa rồi Hư Tử Uyên đã giảng giải cho hắn, Cổ Thần sau khi biến hóa sẽ khiến tâm tình không ổn định, nhất thời mi tâm bay ra một khối lệnh bài, chính là Hư Thiên Lệnh, Hư Thiên Lệnh biến hơn hơn một trượng, che chắn trước mặt Vô Chân.
- Cổ Thần…
Thấy Cổ Thần ngay cả sư huynh đệ đồng môn cũng hạ sát thủ, Hư Tử Uyên hô to một tiếng, trong thanh âm tràn ngập bi thương.
Thanh âm của Hư Tử Uyên nhất thời khiến Cổ Thần thanh tỉnh không ít, thế nhưng công kích đã tới trước Hư Thiên Lệnh, một tiếng nổ vang lên, Cổ Thần dừng công kích, Hư Thiên Lệnh của Vô Chân là một kiện pháp bảo phòng ngự thượng phẩm, một kích này của Cổ Thần hoàn toàn bị ngăn lại.
- Cổ sư đệ!
Thấy Cổ Thần hồi phục thần trí, Hư Tử Uyên lại một lần nữa hô lên.
Thanh âm của Hư Tử Uyên giống như liều thuốc tốt nhất giúp khôi phục thần trí cho Cổ Thần, nghe được tiếng kêu của Hư Tử Uyên, hồng quang trong mắt dần dần lui đi, càng lúc càng rõ ràng, sau đó một kiện trường sam màu xám mặc lên người, lân giáp trên người Cổ Thần đã tan hết.
Vô Chân nhìn Cổ Thần, trong mắt có một tia lửa giận, bất quá không dám mở miệng.
Biến trở lại hình người, Cổ Thần không nói thêm điều gì, vừa rồi muốn giết Vô Chân hoàn toàn là phản ứng bản năng, hiện tại có Hư Tử Uyên bên cạnh, không phải thời cơ, vô duyên vô cớ tàn sát sư huynh đệ đồng môn, Hư Tử Uyên tuyệt đối không cho phép hắn làm như vậy.
Bốn người mang theo thi thể Vân Tuyết bị đóng băng rời khỏi đại điện băng cung, tiến vào khó khăn, ra ngoài lại cực kỳ dễ dàng, sau một canh giờ bốn người đã rời khỏi địa cung.
Nam Cung Thất và Bạch Ngọc Tiên đã sớm rời đi, trong suy nghĩ của bọn họ, người của Hư Thiên Tông hẳn là phải chết không cần nghi ngờ, sau khi rời khỏi liền nói là toàn bộ đệ tử Hư Thiên Tông đã bỏ mình.
Đợi lâu như vậy không thấy Lục Kiếm Binh xuất hiện, ngược lại bốn người Hư Thiên Tông rời khỏi địa cung, trên mặt Nam Cung Thất và Bạch Ngọc Tiên nhất thời biến đổi.
Chuyện thứ nhất sau khi rời khỏi địa cung, Cổ Thần đi tới trước mặt chúng tu sĩ Huyền Âm Tông, chỉ vào Bạch Ngọc Tiên và Nam Cung Thất nói:
- Giao ra hai tên phản tặc này!
Bạch Ngọc Tiên chính là thân truyền đệ tử của Thiên Huyền Tử, Cổ Thần vừa nói như vậy trên mặt hắn lập tức bao phủ một tầng sương lạnh, nói:
- Cổ sư điệt, nơi này đều là trưởng bối của ngươi, cần phải khách khí một chút!
Cổ Thần nhìn Bạch Ngọc Tiên, Nam Cung Thất, sát khí trong mắt lộ rõ, nói:
- Nếu là không giao hai người này, trễ thì mười năm, nhanh thì tám năm, Cổ Thần nhất định sẽ tới Thái Âm Cốc, đến lúc đó… Đừng trách Cổ mỗ thủ đoạn ác động, giết toàn cốc gà chó không yên…
Cổ Thần nói ra lời này có chút nghiêm trọng, tất cả mọi người Huyền Âm Tông đều lóe lên vẻ giận dữ. Thiên Huyền Tử cũng tức giận tới sắc mặt xanh đen, bất quá Cổ Thần là người của Hư Thiên Tông, lúc này có tông chủ Hư Thiên Tông Vô Thủy ở một bên, mặc dù trong lòng Thiên Huyền Tử rất phẫn nộ nhưng cũng phải cho Vô Thủy chút mặt mũi, đệ tử Hư Thiên Tông có gì sai tự có Hư Thiên Tông giải quyết.
Nếu là tán tu bình thường dám nói như vậy trước mặt hắn, lúc này sợ là Thiên Huyền Tử đã dùng một chưởng đánh chết tại chỗ.
Thiên Huyền Tử tức giận hừ lạnh một tiếng, ánh mắt rơi vào người Vô Thủy, nói:
- Vô Thủy đạo hữu, đệ tử Hư Thiên Tông các ngươi thực đúng là rất can đảm, thậm chí muốn tới Thái Âm Cốc, giết Huyền Âm Tông gà chó không yên… Ha ha ha…., ha ha ha ha… Thực sự đủ cuồng vọng!
- Cổ Thần, không được vô lễ!
Vô Thủy đi tới, nói:
- Ngươi với bọn họ có mâu thuẫn gì, trước tiên nói rõ ràng, sau đó mới quyết định.
Bạch Ngọc Tiên và Nam Cung Thất đi ra liền nói tu sĩ Hư Thiên Tông đã bỏ mình toàn bộ, lúc đó Vô Thủy có chút không tin, hắn đã đưa Hư Thiên Lệnh cho Vô Chân, đây chính là một kiện pháp bảo thượng phẩm, coi như là tu sĩ Bồi Nguyên Kỳ cũng khó có thể thưởng tổn tới hắn, sao lại bỏ mình?
Cổ Thần vừa ra khỏi địa cung đã trực tiếp hét Bạch Ngọc Tiên và Nam Cung Thất là phản tặc, nhất thời trong lòng Vô Thủy mơ hồ hiểu ra cái gì đó, bằng không mà nói Cổ Thần nói ra những lời như vậy không chỉ đơn giản là vô lễ, thậm chí trực tiếp thanh lý môn hộ.
Cổ Thần khẽ gật đầu, ánh mắt rơi vào người Vô Chân bên cạnh, nói:
- Chưởng môn sư bá, việc này có Vô Chân sư huynh, Tử Uyên sư tỷ và Cố sư thúc chứng kiến, hay là do Vô Chân sư huynh nói, hắn mở miệng nói so với ta càng thêm tin tưởng hơn.
Tuy rằng Cổ Thần đã giành vị trí đệ nhất năm mạch, thế nhưng dù sao mới chỉ là đệ tử áo xám mới nhập môn, mà Vô Chân là thiếu chủ Hư Thiên Tông, đồng thời còn có tiên căn thượng phẩm, tại Hư Thiên Tông nổi danh từ lâu.
Những lời Vô Chân nói ra tự nhiên khiến mọi người tin tưởng hơn Cổ Thần.
Thấy Cổ Thần đẩy việc này lên người hắn, Vô Chân cũng không chối từ, lập tức thuật lại một lượt chuyện Huyền Âm Tông xuất thủ đánh lén mấy người bọn họ.
Chúng tu sĩ Huyền Âm Tông vừa nghe, tất cả đều là vẻ mặt nghi hoặc, mà mọi người Hư Thiên Tông thì tràn đầy giận dữ.
- Cái gì? Dĩ nhiên đầu phục Tàng gia Đại Doanh?
Một vị trưởng lão tính cách nóng nảy nghe xong Vô Chân nói, nhất thời hét lớn:
- Mấy tên phản tặc như vậy, há có thể lưu lại thế gian?
Huyền Âm Tông lâm trận làm phản, đầu nhập vào Tàng gia, xuất thủ đánh lén tu sĩ Hư Thiên Tông, đây chính là chuyện lớn, Vô Thủy vừa nghe xong, trên mặt lập tức phủ kín một tầng sương lạnh. Nếu như Cổ Thần nói mọi người còn có thể hoài nghi, nhưng chính miệng Vô Chân xác nhận, Hư Thiên Tông không còn ai không tin tưởng.
Sau khi Vô Chân nói xong, Hư Tử Uyên và Cố Tiêm Trần đồng thanh nói:
- Vô Chân sư huynh (sư điệt) hoàn toàn nói thực, ta cũng có mặt, tận mắt chứng kiến.
Hư Tử Uyên càng chỉ vào thi thể Vân Tuyết bị đóng băng trong lòng nói:
- Vân Tuyết sư muội vì muốn cứu Cổ sư đệ, chặn công kích của mấy người Bạch Ngọc Tiên, bị mất mạng tại chỗ, đây chính là thi thể Vân Tuyết sư muội.
Vẻ mặt Vô Thủy giận dữ hiện rõ, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Thiên Huyền Tử nói:
- Thiên Huyền Tử đạo hữu, Huyền Âm Tông các ngươi thực sự xuất hiện nhân tài quá tốt, dĩ nhiên đi làm chó săn cho Tàng gia Đại Doanh.
Vô Chân đã nói rất rõ ràng, Hư Tử Uyên và Cố Tiêm Trần cùng lúc có mặt làm chứng tình hình thực tế, tựa hồ sự thực chính là như vậy, bị ánh mắt Vô Thủy bức thật sâu, Thiên Huyền Tử nhất thời có chút chột dạ.
Thế nhưng Bạch Ngọc Tiên lại chính là ái đồ của Thiên Huyền Tử, bản thân có thượng phẩm tiên căn không nói, thậm chí còn là thông huyền linh thể hiếm thấy, hắn đã sớm được bồi dưỡng làm tông chủ Huyền Âm Tông đời tiếp theo, cho dù Vô Chân nói đúng sự thực, hắn sao có thể bỏ được Bạch Ngọc Tiên giao ra?