Chạy trốn đã tròn ba ngày đêm, Cổ Thần phi độn thẳng một đường theo hướng tây được hơn chín vạn dặm, trên đường có mấy lần pháp lực trong cơ thể hắn khô kiệt, đều phải dùng địa nhủ dịch thể khôi phục lại trong nháy mắt.
Nguyên bản Hư Thiên Lệnh đã có một vết nứt, bị hổ vương Hắc Ấp liên tục công kích ba ngày ba đêm, vết nứt tăng thêm không ít, thế nhưng vô luận là vậy, Cổ Thần cũng không xuất ra Côn Ngô Ấn chống đỡ, tránh cho Côn Ngô Ấn bị tổn hao.
Hắc Ấp truy đuổi phía sau, không còn vẻ đắc ý dạt dào như trước, cũng không còn cảm giác nắm chắc, tiện tay liền bắt được Cổ Thần.
Tuy rằng so với tốc độ của Hắc Ấp thì tốc độ của Cổ Thần chẳng khác nào như rùa chạy.
Thế nhưng, hết lần này tới lần khác, rùa kia vẫn duy trì nghị lực, mặc dù rất chậm nhưng không lúc nào dừng lại, vẫn liên tục bò về phía trước, đồng thời, bên người còn có pháp bảo phòng ngự thượng phẩm khiến mọi công kích của Hắc Ấp đều hóa thành như không.
Mặc kệ là bên trong yêu vực hay nhân vực, địa nhũ tiên dịch đều cực kỳ trân quý, cho dù một giọt cũng có giá trị xa xỉ.
Thế nhưng, khiến Hắc Ấp chấn động chính là, trên người Cổ Thần không biết vì sao lại có nhiều địa nhủ tiên dịch như vậy, qua ba ngày nay, Cổ Thần đã có ba lần phải dùng tới địa nhũ tiên dịch, mà mỗi lần đều là một ngụm lớn.
Một gã yêu tu Kim Đan trung kỳ, còn có pháp bảo phi hành cực phẩm Thiểm Thiên Phong Dực, coi như truy sát cả trăm tên tu sĩ Bồi Nguyên hậu kỳ, chỉ cần một ngày đêm cũng đủ tiêu diệt toàn bộ.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, Cổ Thần chỉ là một tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, Hắc Ấp truy đuổi ba ngày ba đêm, so với lúc đầu vẫn không có gì thay đổi, Cổ Thần vẫn một mực chạy trốn, Hắc Ấp vẫn một mực đuổi theo, lại qua thêm nửa ngày, hai người đã đuổi theo nhau được hơn vạn dặm đường.
Hắc Ấp đuổi tới phiền lòng, Cổ Thần cũng chạy đến khổ cực, phải biết đại đa số địa nhũ tiên dịch đã bị gốc hóa hình thảo kia hấp thu, địa nhũ tiên dịch còn lại không nhiều, vừa đủ một bình ngọc trong tay Cổ Thần mà thôi, hơn nữa Cổ Thần cũng đã uống ba ngụm, địa nhũ tiên dịch trong bình đã vơi đi hơn nửa.
Thế nhưng Hắc Ấp kia dương như cái bóng không rời, Thiểm Thiên Phong Dực chỉ vỗ một cái, trong nháy mắt đã đuổi theo tới, tốc độ vượt quá chênh lệch, Cổ Thần cố thế nào cũng không thể bứt đi được.
Nếu địa nhũ tiên dịch hao hết, pháp lực không còn, sẽ lọt vào tay Hắc Ấp.
Mấy ngày nay, Cổ Thần vẫn không ngừng hi vong có thể gặp được Nam Thiên tiền bối, trong phiến yêu vực này, cũng chỉ có Nam Thiên đạo nhân mới có thể cứu giúp được hắn mà thôi.
Thế nhưng, thông qua truyền âm lệnh phù liên hệ với Mao Vinh, Cổ Thần biết được Nam Thiên đạo nhân cũng bị mấy đại vương Phong Lôi Ưng tộc liên thủ truy sát, Mao Vinh tạm thời cũng không thể liên hệ, chờ Nam Thiên đạo nhân đến cứu, hi vọng rất xa vời.
Tới lúc này đã là ba ngày rưỡi, phi độn đủ hơn mười vạn dặm đường, giữa lúc trong lòng Cổ Thần gần như tuyệt vọng, đột nhiên, địa hình núi non phía trước biến mất, một hồ nước tộng nhìn không thấy bờ xuất hiện trước mắt Cổ Thần.
Hồ nước này rộng lớn vô cùng, Cổ Thần phi độn trên cao mấy nghìn trượng, tầm nhìn chừng vài nghìn dặm, thế nhưng vẫn không nhìn thấy đầu cùng của nó.
Đây không thể gọi là hồ nước nữa rồi, hoàn toàn là một mảnh đại dương.
Nơi này cách Hắc Hổ Lĩnh bất quá chỉ hơn mười vạn dặm, là lãnh địa quản hạt của Hắc Hổ tộc, không còn bất kể một tộc đàn nào khác, Cổ Thần nhớ lại bản đồ trên Thương Lang tộc, đối với lãnh địa những tộc đàn khác, hình dung tương đối chi tiết, lãnh địa quản hạt của Hắc Hổ tộc cũng tương đối đơn giản, thế nhưng một phiến đại dương lớn như vậy lại là một mảnh không rõ, cũng không có ghi chép gì.
Bất quá, từ phạm vi mảnh không rõ trên bản đồ có thể đoán được, phiến đại dương này chí ít cũng rộng tới vạn dặm, thậm chí là vài vạn dặm không chừng.
Thấy biển rộng, trong lòng Cổ Thần nhất thời mừng rỡ, đột nhiên toát ra một loại cảm giác 'khổ tận cam lai'.
Có rất nhiều phi điểu có thể ngao du trong nước, thế nhưng tốc độ sẽ chậm hơn nhiều so với ở không trung, lý do? Cánh của phi điểu lợi dụng luồng lưu động trong không khí để tăng tốc, thế nên khi ở trong nước, cánh của phi điểu gần như mất đi tác dụng.
Thiểm Thiên Phong Dực là pháp bảo luyện chế từ cánh phong lôi ưng, tại trong không khí, tóc độ tự nhiên rất nhanh, thế nhưng ở trong nước thì sao đây?
Hắc hổ là sinh linh sống trên cạn, tiến vào trong nước, tốc độ càng suy giảm, nếu Thiểm Thiên Phong Dực mất đi hiệu quả, tốc độ hắc hổ càng suy giảm một khoảng lớn.
Mà Cổ Thần thì không, Cổ Thần là nhân tu, nếu bình thường tốc độ ở dưới nước sẽ giảm xuống, thế nhưng Cổ Thần tu luyện Ngịch Mệnh Hóa Long Quyết, có thế hóa long...
Trong Long tộc, ngoại trừ hai tộc hỏa long và sa long còn các tộc long khác đều sống gần với nước, khi ở trong nước, tốc độ không phải chậm mà còn có thể nhanh hơn.
Rất nhanh, Cổ Thần liền phi độn tới bầu trời đại dương.
Đối với quyền cương Hắc Ấp đánh tới, lần này Côn Ngô Ấn đột nhiên bay ra, hóa thành một ngọn núi, chặn đứng đồng thời phản chấn lại một kích của Hắc Ấp.
Đúng lúc này, một tiếng long ngâm vang vọng trời đất, thân ảnh Cổ Thần biến mất, một con cự long màu vàng đột nhiên xuất hiện, trên lưng cự lòng còn có một con bạch hồ lớn chừng một tấc, nấp vào trong lân phiến trên lưng kim long.
Kim long hóa thành một mảnh kim quang, nhanh như thiểm điện nhảy vào trong lòng đại dương, làm nổi lên một trận bọt nước thật lớn.
Kim long tiến vào trong nước, tốc độ lập tức tăng mạnh, rất nhanh bơi đi.
Hắc Ấp thấy thế, cũng cắm đầu phi xuống trong đại dương, chỉ là vừa vào trong nước, một cỗ áp lực từ bốn phía đè ép tới, Hắc Ấp phải cách lực dùng quang tráo tách nước biển ra.
Ngay cả khi Hắc Ấp thu Thiểm Thiên Phong Dực còn lại hơn mười trượng, nhưng vẫy cánh trong nước biển, có nước biển tại phía trước cản trở, khó khăn hơn gấp mấy lần so với trong không khí.
Thiểm Thiên Phong Dực là pháp bảo phi hành cực phẩm, nhưng vừa vào trong nước, tốc độ Hắc Ấp giảm đi mấy lần, không thể rút ngắn khoảng cảnh với Cổ Thần như trước.
Cổ Thần nhìn thoáng qua phía sau, thấy Hắc Ấp ở trong nước không còn đuổi kịp qua đây, cười nhạt một tiếng, càng bơi sâu xuống đáy biển.
Càng bơi xuống đáy biển, áp lực nước càng lớn, dần dần lực cản trở của nước biến so với không khí đã hơn trăm lần, tốc độ Hắc Ấp ngày càng chậm, mà Cổ Thần lại như cá gặp nước, không bị ảnh hưởng chút nào.
Rất nhanh, tốc độ hai người có sự chuyển biến, Cổ Thần so với Hắc Ấp ngược lại còn nhanh hơn mấy lần, khoảng cách đôi bên càng ngày càng kéo xa.
Hắc Ấp không xuống được nữa đành phải phóng lên cao, một lần nữa bay trên không trung, dùng thần thức tập trung tới Cổ Thần, cứ như vậy dùng Thiểm Thiên Phong Dực là có thể dễ dàng đuổi theo Cổ Thần.
Thấy Hắc Ấp bay lên không trung, Cổ Thần ở sâu dưới vạn trượng, dùng mắt thường không thể thấy được, Cổ Thần nhất thời chuyển hóa thành hình người, che kín pháp lực, nói:
- Tiểu Bạch, huyễn vụ.
Hắc Ấp ở trên bầu trời đại dương, vừa rồi một đuổi một chạy, chí ít cũng cách đại lục mấy ngàn dặm, cho dù không phải trung tâm đại dương nhưng cũng phải vào sâu lắm rồi.
Đột nhiên, Hắc Ấp nhướng mày, thần thức của hắn thoáng cái mất đi liên hệ tới Cổ Thần, tựa hồ Cổ Thần đã biến mất khỏi thế gian vậy.
Loại tình huống này, Hắc Ấp rất kinh ngạc, nhất thời gia tăng cường độ thần thức, tiếp tục quét tìm, bất quá không thu được kết quả nào.
Cổ Thần biết, cho dù Hắc Ấp dùng thần thức không tìm được mình thì đối phương cũng không đơn giản rời đi, vì vậy hắn vẫn chậm rãi hành tẩu dưới đáy biển, vừa rồi chạy trốn quá nhanh, không chú ý tới cảnh vật nơi này, hiện tại cẩn thận quan sát một phen.
Trong đại dương có rất nhiều yêu thú, thậm chí còn có một số yêu tu Thần Hải cảnh, dọc theo đường đi, Cổ Thần gặp phải không ít, thế nhưng đội hình một kim long và một yêu tu Kim Đan kỳ, yêu thú, yêu tu trong biển này gặp phải đều sớm chạy mất dạng.
Hiện tại Cổ Thần nhìn lại bốn phía, kinh ngạc phát hiện, trong tầm mắt mình, dĩ nhiên không thấy bóng dáng một yêu thú, yêu tu nào, chỉ là, tại ngoài xa ngàn trượng, mơ hồ thấy được góc một tòa động phủ.
Động phủ yêu tu thủy tộc?
Trong lòng Cổ Thần đột nhiên giật mình, lập tức biến đổi thành hình dáng hổ vương Hắc Ấp, đi về phía động phủ.
Rất nhanh, Cổ Thần đã đi tới bên ngoài động phủ, chủ thấy bên cạnh cửa vào động phủ có khắc mấy chữ lớn: Huyết Loan Hải, Xích Giao động, Xích Huyết Thần Giao.
Nhìn mấy yêu văn cổ xưa này, trong mắt Cổ Thần đột nhiên lóe ra một đạo hưng phấn, xích huyết thần giao, hoang thú xích huyết thần giao...
Đại bộ phận giao đều có tu vi đại tới Thần Hải cảnh, đều có cơ hội hóa long, cũng có một ít giao không thể hóa long, chỉ có thể tiếp tục duy trì hình thái ban đầu, nhưng so ra hơi kém hơn với long có cùng cảnh giới.
Thế nhưng, trong số ít giao không thể hóa long có một vài chủng giao không những không thể hóa long, ngay cả biến hóa cũng không thể, không biến hóa được thành yêu thú, làm một hoang thú.
Mà xích huyết thần giao chính là một loại giao thuộc hàng hoang thú, cực kỳ lợi hại, là thần trong loài giao, cho dù chân long gặp phải cũng muốn nhượng bộ lui binh.
Sở dĩ Cổ Thần vui mừng như vậy là vì thi thể xích huyết thần giao là một loại tài liệu trận pháp Cổ Thần muốn có, nếu có được thi thể một đầu xích huyết thần giao đã ngoài Bồi Nguyên hậu kỳ, đánh chết Hắc Ấp không thành vấn đề.
Cho dù xích huyết thần giao không phải Bồi Nguyên hậu kỳ, nhưng muốn giam chân Hắc Ấp một đoạn thời gian cũng có thể được.
Đang lúc Cổ Thần quan sát động phủ, một thanh âm từ bên trong động phủ vang lên:
- Ta và Hắc Hổ tộc, nước sông không phạm nước giếng, ngươi chạy tới trước động phủ của ta làm cái gì?
Thanh âm này vang dội cực điểm, xem ra tu vi không kém, Cổ Thần lập tức buông ra thần thức, quét vào bên trong, ngay lúc này, thần thức của Hắc Ấp cũng đảo qua người Cổ Thần.
Chỉ nhìn một chút, Cổ Thần liền nhận ra tu vi xích huyết thần giao kia, trong mắt cả kinh, đầu giao này dĩ nhiên có tu vi Kim Đan sơ kỳ.
Bất quá cũng vừa hay, trong mắt Cổ Thần lại hiện lên một đạo mừng thầm.
Cổ Thần cười ha ha, lớn tiếng nói:
- Hắc Hổ tộc ta, đặc biệt đưa lên một phần đại lễ...
Nói xong, Côn Ngô Ấn bay ra khỏi mi tâm, hóa thành khối hơn mười trượng, tựa như một tòa núi nhỏ, mạnh mẽ đánh vào trong động phủ, cửa động phủ cao hơn mười trượng, nhất thời bị Côn Ngô Ấn phá tan.
Lập tức, Tật Vũ Phi Phong xuất hiện sau lưng, Cổ Thần nhanh chóng phi độn hướng ra ngoài.
Hắc Ấp dùng thần thức điều tra, biết được Cổ Thần đang di chuyển, lập tức di chuyển theo hướng Cổ Thần, đón đầu.
Xích huyết thần giao bên trong động phủ gầm lên một tiếng, vô cùng giận dữ, lập tức lao ra khỏi động phủ, thân thể dài tới hơi trăm trượng truy đuổi tại phía sau Cổ Thần.
Trong lòng biển, càng lên cao, sức ép càng giảm. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Tốc độ Cổ Thần mỗi lúc một nhanh, phóng lên cao tựa như một đạo lưu tinh, độ cao hơn vạn trượng chỉ trong mười mấy cái chớp mắt liền tới đầu cùng.
Xích huyết thần giao kia dài hơn trăm trượng, theo sát ngay sau Cổ Thần hơn trăm trượng, tốc độ không chậm hơn chút nào, đuổi theo rất nhanh.
Thiểm Thiên Phong Dực trên lưng Hắc Ấp đã mở ra, đứng trên cao hơn trăm trượng, thần thức vẫn bắt chặt trên người Cổ Thần, mắt thấy Cổ Thần sắp chui ra khỏi mặt nước, nhất thời gầm lên giận dữ, hai tay kết một quyền ấn tạo thành quyền cương lớn hơn mười trượng, giống như một ngọn núi lớn đè ép xuống.
Ánh mắt Cổ Thần ngưng trọng, Côn Ngô Ấn bay ra khỏi mi tâm, hóa thành khổ mười trượng phóng lên cao, vừa bay ra khỏi mặt nước đã nghe một tiếng nổ lớn, Côn Ngô Ấn va chạm với quyền cương, ngay sau đó quyền cương tán loạn, Côn Ngô Ấn cũng hóa nhỏ, bay trở lại mi tâm Cổ Thần.
Hắc Ấp nổi giận, tăng cường pháp lực, lại đánh ra một quyền, Cổ Thần vừa mới lao ra khỏi mặt bước, thân thể nhanh chóng chuyển hướng qua một bên, trong lòng sớm có tính toán tránh khỏi công kích lần này của Hắc Ấp, đồng thời lập tức thu lại pháp lực, kết hợp với Huyễn Vụ do Tiểu Bạch thi triển, rất nhanh tại trên cao trăm trượng, thân hình Cổ Thần biến mất rồi rơi xuống trong lòng biển.
Nắm Côn Ngô Ấn trong tay, với khối lượng hơn mười ngàn cân của Côn Ngô Ấn, tốc độ Cổ Thần chìm xuống đáy biển nhanh không kém so với lúc Cổ Thần hóa thành kim long.
Xích huyết thần giao kia đuổi theo phía sau Cổ Thần hơn trăm trượng, thế nhưng khi Cổ Thần vừa rời khỏi mặt nước lại biến mất khỏi thần thức của nó, đồng thời trên đỉnh đầu lại xuất hiện một đạo quyền cương thật lớn đánh xuống.
Động phủ của xích huyết thần giao bị hủy, trong lòng nó vô cùng giận dữ, lập tức vung cự trảo oanh kích về phía đạo quyền cương kia, hai đạo công kích va chạm vào nhau tạo thành sóng ba động pháp lực cường đại, khiến mặt nước rộng mấy trăm trượng nhất thời dâng lên cột nước hơn mười trượng.
Xích huyết thần giao tuy mới có tu vi Kim Đan sơ kỳ, nhưng trong hàng hoang thú Kim Đan sơ kỳ, nó lại là tồn tại vô địch, Hắc Ấp mặc dù có tu vi Kim Đan trung kỳ, cấp bậc cao hơn xích huyết thần giao nhưng thực lực lại không mạnh hơn là bao.
Xích huyết thần giao ở trong nước, thực lực càng mạnh hơn, đánh ra một kích đấu với quyền cương của Hắc Ấp, thân thể vẫn không ngừng đà lao lên, rất nhanh đã trồi ra khỏi mặt nước.
Một con cự giao mày huyết hồng dài tới hơn trăm trượng lao ra khỏi mặt biển, xoay quanh một vòng giữa không trung, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm lên người Hắc Ấp.
Vừa rồi, Cổ Thần đã hóa thành hình dạng Hắc Ấp rồi đập phá động phủ xích huyết thần giao. Lúc này, Cổ Thần vừa biến mất khỏi thần thức của nó, xích huyết thần giao tự nhiên cho rằng Hắc Ấp ở trước mặt là thủ phạm đập phá động phủ của mình.
Động phủ bị hủy không nói, một đạo quyền cương vừa rồi càng khiến toàn thân xích huyết thần giao tê dại, chính điều này đã triệt để chọc giận xích huyết thần giao, không nói hai lời, hé miệng giao phun ra một đạo xích diễm bắn về phía Hắc Ấp.
Khi Cổ Thần lao ra khỏi mặt biển có Côn Ngô Ấn lớn tới mười trượng che kín tại phía trước, rất nhanh sau đó hắn lại chui vào lòng biển, Hắc Ấp cũng không thấy được hình dáng Cổ Thần, thấy xích huyết thần giao đang giận dữ ngập trời nhìn mình chằm chằm, nhất thời lớn tiếng nói:
- Giao huynh... Hiểu lầm rồi.
Xích huyết thần giao nào còn tâm tình nghe Hắc Ấp nói hiểu lầm gì, không chỉ há miệng phun ra hắc diễm, thân thể còn vẫy động, đuôi giao dài hơn mười trượng cũng quất về phía Hắc Ấp.
Một đầu hoang thú Kim Đan sơ kỳ, Hắc Ấp nào dám coi thường. Đối mặt với công kích của xích huyết thần giao, chỉ có thể xuất thủ ngăn chặn, lúc này trong lòng Hắc Ấp cũng tràn đầy hỏa khí, thấy xích huyết thần giao không nói hai lời, vừa gặp mặt đã xuất thủ, cỗ tức giận trong lòng liền bị kích phát triệt để.
Trong sát na, Hắc Ấp và xích huyết thần giao đối diện, bốn mắt nhìn nhau tràn ngập lửa giận, tại ngay trên mặt biển chiến đấu tới người sống ta chết.