Thấy Lôi Dực đáp ứng, trong lòng Cổ Thần và Nam Thiên đạo nhân đổi nổi lên ý mừng, bất quá, Lôi Dực vừa nói xong, đột nhiên chuyển giọng, nói:
- Bất quá... Chúng ta còn muốn hơn một điều kiện...
Nam Thiên đạo nhân nói:
- Điều kiện gì, nói đi...
Lôi Dực xoay người, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén nhìn chằm chằm lên người Cổ Thần, nói:
- Giao lại Thiểm Thiên Phong Dực, chuyện giết hại tộc trưởng Hắc Hổ tộc, ta có thể bỏ qua không truy xét.
Cổ Thần nhíu mày, giao ra Thiểm Thiên Phong Dực là chuyện tuyệt đối không thể, Thiểm Thiên Phong Dực là chỗ dựa lớn nhất của hắn khi đối diện với tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, nếu như không có Thiểm Thiên Phong Dực, yêu tu Mệnh Tuyền cảnh của Phong Lôi Ưng tộc truy sát hắn, hắn lấy gì để chạy thoát?
Quay người nhìn sang Nam Thiên đạo nhân, Cổ Thần vẫn chưa mở miệng, hắn biết, Nam Thiên đạo nhân sẽ không để hắn bị thiệt, đồng thời Nam Thiên đạo nhân quyết định, không ai có thể cưỡng chế được.
Cổ Thần chưa mở miệng, nhưng Tiểu Bạch trên đầu vai hắn lại kích động, hét lên:
- Muốn cánh của Cổ Thần, ngươi nằm mơ đi.
Nói xong, Tiểu Bạch nhảy xuống khỏi đầu vai, hóa thành hình người, một thiếu nữ áo trắng tuổi chừng mười bốn mười năm đứng ở bên cạnh Cổ Thần, giơ giơ nắm tay lên như đe dọa.
Cổ Thần trợn mắt nhìn Tiểu Bạch, nói:
- Kia là pháp bảo của ta, không phải là cánh...
Tiểu Bạch hì hì cười, nói:
- Mặc kệ nó là cánh hay pháp bảo, có nó phi hành rất nhanh, ta thích, hì hì... Không thể cho người khác được.
- Đó là tự nhiên.
Cổ Thần mỉm cười.
Tiểu Bạch đột nhiên hóa thành hình người khiến những người khác thất kinh. Ngay cả Nam Thiên đạo nhân đứng bên cạnh, trong mắt cũng hiện ra một phần kinh ngạc, tiểu bạch hồ này chỉ có tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ, dĩ nhiên có thể hóa thành hình người? Lẽ nào ăn được hóa hình thảo?
Bốn gã yêu tu Phong Lôi Ưng tộc lại càng kinh ngạc, tuy rằng bọn họ đã tới Mệnh Tuyền cảnh, nhưng trong lòng vẫn có một loại cảm giác mong muốn sâu đậm với biens hỏa thảo.
Trong mắt Lôi Dực, ngoại trừ kinh ngạc còn có một chút hồng quang, nhìn Tiểu Bạch, hai mắt sáng ngời, hắn thiên tính háo sắc, nhưng nữ tử yêu tộc chỉ có Mệnh Tuyền cảnh mới có thể hòa toàn biến hóa, toàn bộ Phong Lôi Ưng tộc, nữ tu Mệnh Tuyền cảnh chỉ có một người, đó là Thất đại vương.
Thế nhưng, Thất đại vương lại là đạo lữ của tộc trưởng Phong Lôi Ưng tộc, không thể làm đạo lữ cho Lôi Dực hắn được, đám thị thiếp phong lôi ưng đều có tu vi Thần Hải cảnh, tuy rằng đã bắt đầu biến hóa, nhưng vẫn còn giữ lại cái mỏ chim, vẫn chưa hóa thành hình người hoàn toàn như hắn, nhìn rất chán ghét.
Hắn cũng từng lén đi Trung Thổ, bắt hai nữ tử trở về, thế nhưng, nữ tử nhân loại thân thể yếu nhược, sau khi tới yêu vực chỉ còn là cái xác không hồn, sống không được bao lâu, còn nếu muốn bắt nữ tử tu đạo, Trung Thổ địa linh nhân kiệt, ngọa hổ tàng long, cao thủ như mây, dù Lôi Dực hắn có tu vi Đoạt Xá trung kỳ, cũng tính là nhân vật kiêu hùng một phương, nhưng muốn lộng hành thì còn xa không đủ.
Có một lần, tại Trung Thổ gặp phải tu sĩ lợi hại, khiến hắn suýt chút nữa toi mạng, phải dựa vào tốc độ phi độn vô song của Phong Lôi Ưng tộc mới có thể may mắn trở về. Kể từ đó cũng không dám trở lại Trung Thổ nữa.
Đồng thời, nữ tử nhân gian có tới tám phần mười là hạng phấn son tầm thương, tướng mạo như Tiểu Bạch, bất luận là người Trung Thổ nào nhìn thấy đều phải chảy nước miếng thèm muốn, huống chi hắn ở nơi yêu vực Đông Hoang, lại còn là dạng yêu tu háo sắc?
Thấy Tiểu Bạch biến hóa, Lôi Dực nhất thời nhìn không chớp mắt. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Nhìn ánh mắt Lôi Dực, Cổ Thần thầm nghĩ không ổn, Tiểu Bạch lộ diện tại Trung Thổ đã nguy hiểm, lộ diện trong yêu vực này cũng nguy hiểm không kém.
Nam Thiên đạo nhân đã khôi phục lại tinh thần từ lâu, cười nói:
- Đạo hữu đưa ra yêu cầu này, cũng không phải là không thể tiếp thu. Chỉ là...
Bị một người phía sau vỗ tới, Lôi Dực mới hồi phục lại tinh thần, vừa rồi hắn chỉ lo nhìn Tiểu Bạch, ngay cả Nam Thiên đạo nhân nói gì, cũng không nghe rõ, Cửu đại vương đứng bên trái ghé tai nói lại, hắn mới phản ứng, nói:
- Chỉ là gì?
Trong mắt Nam Thiên đạo nhân hiện lên một tia chẳng dáng, nói:
- Chúng ta lấy ra hai phần địa đồ đổi lấy một phần của ngươi, nếu như ngươi thêm một điều kiện, có thể tiếp thu, nhưng địa đồ này các ngươi chỉ được nhìn một phần, thế nào...?
Bát đại vương nóng nảy, nhất thời mắng:
- Địa đồ phải có ba phần mới nhìn ra được. Các ngươi đã xem qua hai phần, nhìn phần còn lại của chúng ta liền tìm được Côn Ngô bí Cảnh, chúng ta mới nhìn qua một phần, các ngươi lại chỉ cho nhìn thêm một phần, như vậy chẳng phải bằng không?
Nam Thiên đạo nhân nhún vai, nói:
- Đạo hữu, hai phần đổi một phần, chúng ta đã thiệt hơn, thế nhưng các ngươi còn muốn thêm một điều kiện, không phải quá mức sao?
Cổ Thần gật đầu nói:
- Việc ta giết tộc trưởng Hắc Hổ tộc, không cần bỏ qua, chờ trao đổi địa đồ xong, các ngươi muốn đối đãi ta thế nào thì cứ việc... Ha ha, chờ xem bản lĩnh các ngươi được bao nhiêu...
Nói gì là không tính toán nữa, toàn là nói xạo, Cổ Thần không thể tin, Phong Lôi Ưng tộc có thể đối xử với hắn như bằng hữu được?
- Ngươi đã không muốn, vậy không cần, hắc hắc...
Lôi Dực cười, ngón tay chỉ Tiểu Bạch, nói:
- Các ngươi đều là tu sĩ nhân loại, nàng là nữ tử yêu tộc chúng ta, ngươi đưa nàng cho ta đổi lấy địa đồ, như vậy cũng được.
Nói xong, Lôi Dực lại nhìn Tiểu Bạch nói:
- Hắc hắc, tiểu mĩ nhân, theo đại vương ta, bảo đảm nàng ăn ngon mặc đẹp, trong phạm vi hơn bốn vạn dặm do Phong Lôi Ưng tộc quản lý, tuyệt đối có thể tự do đi lại, không sợ một ai, nếu ngươi thích Thiểm Thiên Phong Dực, đi theo ta ta cho nàng một đôi...
- Ta muốn đi theo Cổ Thần, không thèm đi theo ngươi!
Tiểu Bạch kéo cánh tay Cổ Thần, trừng mắt nhìn Dực Lôi, bất quá lập tức lại chuyển giọng, chớp mắt nói:
- Ta không đi theo ngươi, ngươi sẽ cho ta Thiểm Thiên Phong Dực?
- A...
Lôi Dực đổ mồ hôi hột, ngây ngốc nói:
- Ngươi không đi theo ta, ta cho ngươi làm gì?
- Đó... Đây chính là chỗ khác biệt giữa ngươi và Cổ Thần.
Tiểu Bạch liếc mắt nhìn Cổ Thần, nói:
- Nếu như ta muốn cái gì, cho dù không đi theo bên người Cổ Thần, hắn cũng sẽ cho ta, thế nhưng ngươi lại không, ta đương nhiên sẽ không đi theo ngươi.
- Ách... Ta tặng, ta tặng cho ngươi... Tặng rồi người có theo ta không?
Lôi Dực xoa xoa trán đầy mồ hôi.
Tiểu Bạch khoanh tay, nói:
- Thứ kia, nhanh một chút, vất qua đây...
Lôi Dực tuy là yêu tu Mệnh Tuyền cảnh, sống không dưới nghìn năm, thế nhưng cho tới bây giờ còn chưa thấy qua nữ nhân nào đẹp như vậy, trong lòng giống như thiếu niên mười mấy tuổi ôm mối tình đầu, bị Tiểu Bạch nói mấy câu, tâm tình vấn loạn, trong đầu như trống rỗng.
Thấy Tiểu Bạch đưa tay nói muốn, Lôi Dực nhấc tay, một đôi Thiểm Thiên Phong Dực cỡ bàn tay liền xuất hiện, nói:
- Đây chính là một trong hai Thiểm Thiên Phong Dựng của Phong Lôi Ưng tộc, vô cùng trân quý...
Thấy Lôi Dực thực sự muốn lấy Thiểm Thiên Dực Phong tặng người, Lục đại vương, Bát đại vương, Cửu đại vương nhất thời đồng thanh hô lên:
- Nhị ca, ngươi không phải thực sự muốn đưa ra đó chứ? Đây chính là bảo bối của Phong Lôi Ưng tộc ta đó...
Mấy người hô lên khiến Lôi Dực thanh tỉnh lại một chút, hơi chần chờ, Tiểu Bạch liền dẫm chân nói:
- Các ngươi đều có cánh, để lại trên người các ngươi đều vô ích? Đưa cho ta, nó có thể phát huy được hiệu quả, ngươi ngươi ngươi... Nhanh như vậy đã muốn không tặng ta?
Cổ Thần liếc mắt nhìn Tiểu Bạch, trong lòng cười thầm, nghĩ:
- Nếu Tiểu Bạch thực có thể lừa lấy một đôi Thiểm Thiên Phong Dực, vậy quá tốt rồi.
Tiểu Bạch thúc giục, trong lòng Lôi Dực nhất thời rối loạn, thầm nghĩ: muốn dụ trẻ, phải có quà. Không cho nàng thứ đó, nàng sao theo ta được?
"Vù"...
Một đạo quang hoa nhanh chóng bay tới, xẹt qua khoảng cách hơn nghìn tươợng, rơi vào trong tay Tiểu Bạch, một đôi cánh lấp lóe lôi điện, chính là Thiểm Thiên Phong Dực.
Thực sự đưa qua đây?
Cổ Thần kinh ngạc nhìn Lôi Dực, thầm nghĩ người này cũng thật sảng khoái quá đi.
Cầm Thiểm Thiên Phong Dực trong tay, trên mặt Tiểu Bạch lập tức lộ dáng tươi cười, vui mừng nói:
- Cổ Thần, ha hả... Ta cũng có Thiểm Thiên Phong Dực rồi, ha ha...
- Trước để ta nhìn xem...
Nam Thiên đạo nhân đưa tay ra, Cổ Thần gật đầu, Tiểu Bạch liền đưa Thiểm Thiên Phong Dực vào tay Nam Thiên đạo nhân, sau khi kiểm tra thấy không có vấn đề gì, Nam Thiên đạo nhân liền đánh vào một đạo pháp lực, xóa đi dấu vết pháp lực trước kia, cuối cùng liền giao lại Thiểm Thiên Phong Dực vào tay Tiểu Bạch.
Nam Thiên đạo nhân nói:
- Dấu vết pháp lực đã được xóa, ngươi đưa pháp lực vào tạo thành dấu vết của mình, sau đó liền có thể sử dụng được.
Nguyên bản, trong Thiểm Thiên Phong Dực này vẫn còn dấu vết pháp lực của Lôi Dực, Tiểu Bạch muốn luyện hóa, ít nhất cũng cần một tháng, Nam Thiên đạo nhân chỉ vừa ra tay, nháy mắt liền giải quyết.
Đưa vào một đạo dấu vết pháp lực, Thiểm Thiên Phong Dực lập tức dung nhập vào trong mi tâm Tiểu Bạch, ngay sau đó, một đôi cánh thiểm điện dài hơn ba mươi trượng liền hiện ra phía sau lưng Tiểu Bạch.
Nhẹ nhàng vỗ cánh, Tiểu Bạch bay lên, hài lòng cười nói:
- Ha ha, ta cũng có thể bay, Cổ Thần, ta bay được rồi...
Cổ Thần cũng mở cánh, phóng lên cao, phi tới bên cạnh Tiểu Bạch, nói:
- Như vậy cũng tốt, ngươi đỡ phải mỗi ngày đều ngồi trên vai ta, được người ta tặng đồ, thế nào cũng phải cảm tạ chứ.
- Được!
Tiểu Bạch gật đầu, xoay người, thi lễ về phía xa xa, nói:
- Tiểu Bạch cảm tạ tiền bối...
Nói xong, hai cánh lại vung lên, quay lại phía Cổ Thần.
Lôi Dực đang muốn hỏi Tiểu Bạch có nguyện ý đi theo mình không, Nam Thiên đạo nhân đã nói trước:
- Đạo hữu, hiện tại có thể trao đổi địa đồ chưa?
- Có thể, không thành vấn đề...
Lôi Dực gật đầu, nói.
Vừa rồi, hắn đưa ra yêu cầu muốn Tiểu Bạch đi theo hắn. Kết quả, khi hắn đưa ra kiện pháp bảo phi hành cực phẩm Thiểm Thiên Phong Dực, trong lòng mơ hồ cảm giác có chút sai, thế nhưng thấy Tiểu Bạch rất hài lòng như vậy, hắn lại thấy không có gì sai.
Nam Thiên đạo nhân và Lôi Dực đầu tiên đều tự phục chế địa đồ vào trong ngọc giản, sau đó hai người đi về phía trước, đơn độc gặp gỡ, dùng nguyên đồ tiến hành trao đổi, sau khi đôi bên kiểm tra thực giả, thấy không có vấn đề liền lập tức tiến hành trao đổi.
Quá trình trao đổi diễn ra rất nhanh, Nam Thiên đạo nhân trở về, lấy phần địa đồ thứ ba phục chế vào trong ngọc giản. Cả ba tấm địa đồ được hợp nhất, đường đi tới Côn Ngô Bí Cảnh liền hiện ra rõ ràng bên trong ngọc giản.
Bên phía Lôi Dực cũng như vậy, bên trong ngọc giản đã hiện lên đường đi cụ thể dẫn tới Côn Ngô Bí Cảnh.
- Các vị đạo hữu, địa đồ đã đổi, chúng ta đi trước một bước...
Nam Thiên đạo nhân vừa chắp tay, hồ lô liền đi tới bên cạnh Cổ Thần và Tiểu Bạch.
Thiểm Thiên Phong Dực trên lưng Cổ Thần và Tiểu Bạch đều được thu lại, hai người nhảy xuống, đứng trên hồ lô.
- Ai, tiểu mỹ nhân, ngươi không đi theo ta sao?
Lôi Dực nhìn Tiểu Bạch phía xa xa, hỏi.
Tiểu Bạch đứng trên hồ lô, thản nhiên cười, nói:
- Bây giờ còn chưa nghĩ tới, sau này ta sẽ cẩn thận suy nghĩ. Tiền bối, ta rất thích Thiểm Thiên Phong Dực, ngươi thực sự là một người tốt.
Hồ lô đột nhiên tăng tốc, hóa thành một đạo lục mang, bay về phía xa, Lôi Dực nhìn theo độn quang xa dần, lớn tiếng hô:
- Tiểu mỹ nhân, theo Nhị đại vương ta được ăn ngon mặc đẹp, có thể tự do hoành hành trong vòng trăm vạn dặm, trong toàn bộ yêu vực, người khác thấy ngươi cũng phải khách khí ba phần, lúc nào muốn tới hãy đi tìm Nhị đại vương ta...
Thẳng tới khi lục mang đi được tới mấy nghìn dặm, Lôi Dực mới ngừng la lên.
- Nhị ca, Thiểm Thiên Phong Dực kia chính là một trong hai kiện còn lại của tộc ta, gã nhân tu kia đã đoạt được một kiện, ngươi lại tặng đi một kiên. Tộc ta cả mấy vạn năm qua chỉ luyện chế ra được ba kiện Thiểm Thiên Phong Dực, hai kiện đã chuyển tới tay người khác rồi!
Bát đại vương vốn tính nóng nảy, tức giận nói.
- Không sao, không sao...
Lôi Dực vẫn không thấy có vấn đề gì. Giơ ngọc giản trong tay, nói:
- Chúng ta không phải đã chiếm được địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh sao? Thiểm Thiên Phong Dực ở trong tay chúng ta cũng vô dụng, bất quá nếu như có được bảo vật trong Côn Ngô Bí Cảnh, vậy chẳng phải đã bù đắp được sao? Đồng thời, tiểu mỹ nhân nói không chừng ngày nào đó sẽ trở lại đây...
Cửu đại vương cắt đứt huyễn tưởng của Lôi Dực, nói:
- Nhị ca, tốt nhất vẫn nhanh một chút báo việc này lên đại ca, để hắn phái nhiều tu sĩ Kim Đan kỳ một chút qua đây. Căn cứ theo thuật lại, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh không thể đi vào Côn Ngô Bí Cảnh.
Lôi Dực gật đầu, thông qua lệnh phù truyền âm, báo lại việc hợp nhất ba tấm địa đồ, tìm được tin tức Côn Ngô Bí Cảnh cho đại vương Phong Lôi Ưng tộc là Lôi Thiểm được biết. Lôi Thiểm lập tức phái ra ba mươi gã yêu tu tới chỗ mấy người Lôi Dực, để mấy người Lôi Dực hộ tống tới cửa vào Côn Ngô Bí Cảnh. Trong ba mươi gã yêu tu, có hai Kim Đan hậu kỳ, bốn Kim Đan trung kỳ, sáu Kim Đan sơ kỳ, còn lại mười tám người tới phân nửa là Bồi Nguyên hậu kỳ và trung kỳ.
Nhân số Phong Lôi Ưng tộc lên tới hơn ức, nội tình còn thâm hậu hơn một chút so với tiên tông đại phái như Hư Thiên Tông, tại Nội Hoang cũng chỉ có bốn đại Đế Đình là những thế lực siêu cấp mới vượt qua được siêu cấp tộc đại nơi yêu vực này.
Có được vị trí và lộ tuyến chính xác đi vào Côn Ngô Bí Cảnh, Cổ Thần ngồi trên hồ lô, tâm tình rất sảng khoái, trong lòng hắn lúc này buồn rầu nhất chính là thiếu thời gian.
Kiếp trước tu vi hắn đã tới Mệnh Tuyền cảnh Nguyên Thần kỳ, ngay cả khi Hư Tử Uyên đã qua đời mấy trăm năm, nhưng Cổ Thần vẫn cố ý đi tìm phương pháp phá giải huyền âm tuyệt mạch, có điều vẫn không thu được kết quả, kiếp này nếu muốn giải trừ huyền âm tuyệt mạch cho Hư Tử Uyên, chí ít cũng phải có tu vi cao hơn kiếp trước mới được.
Tu vi kiếp trước đạt tới Nguyên Thần kỳ, thế nhưng phải tu luyện mất 340 năm, ngay cả kiếp này tu luyện nhanh hơn gấp mười lần cũng phải mất 34 năm. Khi đó Hư Tử Uyên đã sớm phát bệnh, huyền âm tuyệt mạch phát sinh biến hóa, sớm bùng phát rồi.
Bởi vậy, Như Ý Linh Lung bảo tháp rất trọng yếu với Cổ Thần, thời gian càng kéo dài càng có thể giúp Hư Tử Uyên càng sống được lâu,càng có nhiều thời gian cho Cổ Thần đi tìm phương pháp giải trừ huyền âm tuyệt mạch.
Trước đó Cổ Thần còn cần thời gian tu luyện, dù sao không có tu vi nhất định, tất cả chỉ là nói suông. Ví như Nam Hoang, là lãnh địa Cổ Vu tộc, mối quan hệ giữa Cổ Vu tộc và nhân tộc so với yêu tộc và nhân tộc càng ác liệt hơn.
Từ khi Chiến thần thứ nhất là Xi chết dưới tay thánh hoàng thứ nhất là Cơ, sau đó thánh hoàng đời thứ nhất là Cơ lại chết dưới tay chiến thần đời thứ hai là Hình, cứ như vậy mỗi đời chiến thần Cổ Vu tộc đều có mối cừu hận không thể giải với mỗi đời Thánh hoàng của nhân tộc.