Cả người Cổ Thần đang run lên vì lạnh, rất nhanh Cổ Thần lại hạ xuống thêm nghìn trượng, đã xuống sâu tới bốn nghìn trượng rồi.
Ngoài thân Cổ Thần dần dần hình thành lên một tầng băng lạnh, động tác của Cổ Thần cũng chậm dần đi, càng ngày càng chậm.
Xuống sâu bốn nghìn trượng, Âm Minh Đầm này vẫn còn chưa thấy đáy, thần thức cũng không thể tìm tới được.
Bốn nghìn trượng tựa hồ đã là cực hạn của Cổ Thần, bất quá trong lòng Cổ Thần còn chưa buông ý định dò xét nơi này, vẫn gắng sức điều khiển thân thể dần dần chìm xuống dưới.
Bốn nghìn một trăm trượng... Bốn nghìn hai trăm trượng... Bốn nghìn ba trăm trượng... Bốn nghìn năm trăm trượng...
Đột nhiên...
Cổ Thần chấn động tinh thần, động tác thoáng cái nhanh nhẹn lên không ít, thần thức hắn tuy rằng còn chưa tìm được đáy Âm Minh Đàm nhưng lại phát hiện được vài thứ trên vách đầm, tựa hồ như một ít quáng thạch, nhìn qua khác hắn so với vách đá Âm Minh Đàm, hơi lạnh tựa hồ càng mạnh hơn.
Bốn ngàn năm trăm trượng, bên ngoài cơ thể Cổ Thần bị bao phủ bởi tầng băng đen dày cỡ đốt ngón tay, hâu như đã tới cực hạn của hắn, thế nhưng vừa mới có phát hiện khiến trong lòng hắn hưng phấn không thôi, tiếp tục chìm xuống, đạt được độ sâu bốn nghìn tám trăm trượng, lúc này lớp băng đen phủ ngoài cơ thể Cổ Thần đã dày bằng nắm đấm tay, máu trong cơ thể dường như đã bắt đầu kết thành băng đỏ.
Vận chuyển Huyền Băng Tử Diêm Quyết, tử diễm băng viêm đều bị khí âm hàn bên ngoài cơ thể mạnh mẽ rút ra, thôn phệ toàn bộ, Cổ Thần đành đình chỉ vận chuyển Huyền Băng Tử Diễm Quyết, tùy ý cho khí âm hàn xâm lấn vào trong huyết nhục.
Vì muốn tiết kiệm thời gian, Cổ Thần dùng long trảo thật lớn, bắt đầu đào lấy những tảng đá màu đen phát sáng kia.
Những tảng đá này chỉ có kích cỡ bằng nắm tay, toàn bộ đều được gắn trên vách đầm, cứ cách một thước liên có một khối, Cổ Thần dùng khí lực lớn nhất để động tác thu hoạch được nhanh nhất, một khối lại một khối quáng thạch kỳ dị được Cổ Thần đào ra, thu nhập vào trong Càn Khôn Trạc.
Đồng thời, huyết nhục của Cổ Thần cũng đang bị khí âm hàn dần dần đóng băng.
Một khối... Hai khối... Ba khối... Mười khối... Mười tám khối...
Đào được mười tám khối quáng thạch kỳ dị, thân long của Cổ Thần bắt đầu từ đuôi đã bị khí âm hàn đóng băng không thể nhúc nhích được tới hai phần ba.
Nếu toàn thân đều bị đóng băng, vậy Cổ Thần sẽ hóa thành tượng băng, vĩnh viễn lưu lại nơi này, tuy rằng trên vách đầm này có không ít quáng thạch kỳ dị, hơn nữa càng đi xuống phía dưới, quáng thạch sẽ càng lớn hơn, nhưng Cổ Thần hiện không thể tiếp tục được nữa.
Thân long chấn động, nhất thời mạnh mẽ bơi lên trên, tốc độ cực nhanh, trong sát na liền vọt lên mấy trăm trượng, càng lên cao, khí âm hàn càng yếu, không còn tiếp tục đóng băng cơ thể Cổ Thần.
Thế nhưng trong Âm Minh Đàm này, muốn giải trừ băng đen bám trên người là điều không thể, phải rời khỏi Âm Minh Đàm mới làm được.
Cổ Thần không ngừng phóng lên cao, tựa như một mũi tên.
Tiểu Bạch ngồi bên cạnh Trấn Minh Ngọc Bi, lẳng lặng nhìn động tĩnh trên mặt Âm Minh Đàm, Cổ Thần xuống phía dưới cũng chưa lâu, thế nhưng nhìn mặt nước đen ngòm lạnh lẽo kia, Tiểu Bạch không nhịn được lo lắng.
Đột nhiên, một tiếng chấn động từ bên trong Âm Minh Đàm truền tới, Tiểu Bạch nhất thời chấn động tinh thần, đứng lên.
Một con hắc long từ trong Âm Minh Đàm phóng vút lên cao, thân thể dài mấy trăm trượng có tới hai phần ba đều bị đông lạnh thành băng, dọa cho Tiểu Bạch nhảy dựng lên.
Oanh...
Chờ khi hắc long hạ xuống bên bờ Âm Minh Đàn, Tiểu Bạch mới nhìn ra được, đây không phải là hắc long mà là một kim long, trên người bao phủ bởi một tầng băng đen, đây chính là Cổ Thần.
Cổ Thần thở ra một hơi dài, từ sâu trong Âm Minh Đàm ra ngoài, một hơi dài này thở ra đầy hàn khí lạnh lẽo, toàn thân vì đông lạnh cũng đang run lên từng hồi.
- Đáng sợ... Hàn khí thật bá đạo!
Cổ Thần run hàm răng, nói.
Ra khỏi Âm Minh Đàm, lớp băng đen bên ngoài thân thể Cổ Thần không còn khí âm hàn duy trì, không thể tiếp tục đóng băng Cổ Thần.
Vận chuyển Huyền Băng Tử Diễm Quyết, máu trong cơ thể bị đóng băng bắt đầu tan ra, qua một lát, kinh mạch trong người được khôi phục thông suốt, cả người Cổ Thần chấn động, nhất thời, tầng băng đen bám trên người hóa thành từng mảnh vụn nhỏ rơi xuống trên mặt đất, Cổ Thần nhảy dựng lên, hóa thành hình người rồi hạ xuống đất.
Tiểu Bạch lại gần Cổ Thần, nói:
- Thế nào? Có chiếm được bảo bối gì không?
Cổ Thần cười khổ một tiếng, nói:
- Âm Minh Đàm này lạnh vô cùng, ta xuống chưa tới năm nghìn trượng đã suýt bị đóng băng toàn thân, đáy đầm còn ở rất xa, ngay cả thần thức của ta cũng không dò được tới.
- A? Ngươi ăn khổ nhiều như vậy, còn thiết chút bị đóng băng toàn thân, nhưng lại không thu được cái gì?
Tiểu Bạch hỏi.
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Ngược lại, cũng không phải không có thu hoạch, ta phát hiện một loại khoáng thạch trên vách đầm, có điểm giống với võng lượng thạch trong truyền thuyết.
Vừa nói, Cổ Thần nhấc tay, một viên khoáng thạch màu đen lấp lánh tỏa ra trận trận khí lạnh xuất hiện.
- Đây là võng lượng thạch trong truyền thuyết?
Tiểu Bạch kinh ngạc hỏi.
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Võng lượng thạch chỉ xuất hiện ở thời thượng cổ, chỉ có một ít cổ kinh từ thời đó mới ghi chép lại, đã tuyệt tích hơn vạn năm tại trung thổ. Theo truyền thuyết, võng lượng thạch này chính là thiên địch của linh hồn, nếu luyện thành pháp bảo phi kiếm, đối với linh hồn, nguyên anh, nguyên thần... Sẽ có lực sát thương trí mạng, đồng thời, võng lượng thạch cứng rắn vô cùng, tự thân nó như có được thần lực, khi luyện thành pháp bảo, tùy theo phẩm chất cao hay thấp, uy lực có thể sánh ngang với pháp bảo thượng phẩm, cực phẩm...
- Lợi hại như vậy sao? vậy khối đá này chính là bảo bối lớn rồi?
Tiểu Bạch vui vẻ nói.
Cỏ Thần vui vẻ nói:
- Nếu đúng là võng lượng thạch, vậy chính là bảo bối, nghe đồn võng lượng thạch chỉ xuất hiện tại vùng cực lạnh như âm minh nhãn tuyền, sắc đen vô cùng, bề ngoài có những đạo quang hoa lưu động, tựa như thần mang, những khối đá này hoàn toàn giống với miêu tả về võng lượng thạch, thế nên có tới tám chín phần mười là võng lượng thạch rồi.
Nói xong, Cổ Thần lấy ra toàn bộ mười tám khỏa võng lượng thạch màu ngăm đen bày ra trên mặt đất.
Tiểu Bạch thấy thế, thốt lên:
- Nhiều võng lượng thạch thế? Vậy nhanh luyện thành pháp bảo đi thôi...
Cổ Thần lắc đầu, nói:
- Võng lượng thạch cứng rắn vô cùng, muốn luyện thành pháp bảo ít cũng cần mấy tháng, mà thời gian ở trong Côn Ngô Bí Cảnh chỉ có một năm, tốt nhất vẫn nên đi tìm Như Ý Linh Lung Bảo Tháp, đợi khi có thời gian, ta luyện nó thành pháp bảo phi kiếm cũng không muộn.
- Vậy chúng ta đi nhanh thôi, rời khỏi địa phương quỷ quái này, mất nhiều thời gian như vậy, tu sĩ còn sống khẳng định đã rời khỏi cánh rừng rậm quỷ dị này rồi!
Tiểu Bạch gật đầu nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Được... Bất quá...
Cổ Thần đi tới bên cạnh Trấn Minh Ngọc Bi, nói:
- Ta phải mang khối bia ngọc này đi!
Tiểu Bạch nhìn quáng qua bốn phía xa xa, vui mừng nói:
- Đúng rồi, đám quỷ hồn kia bởi vì có khối bia ngọc này ở đây mới không dám lại gần, nhất định khối bia ngọc này là một kiện bảo bối vô cùng quý giá.
Cổ Thần mỉm cười nói:
- Ngay cả quỷ hồn Đoạt Xá kỳ cũng không dám bước vào vòng mười dặm quanh đây, lực chấn nhiếp của bia ngọc này với quỷ hồn thực sự không thể tưởng tượng nổi, sợ rằng quỷ tiên Độ Hư cảnh cũng phải kiêng kỵ với bia ngọc này, ta thu nó vào tay, ngày sau nếu đụng phải quỷ hồn lợi hại còn có biện pháp đối phó.
Cổ Thần nói là làm, nhất thời đưa tay ôm lấy bia ngọc, vừa nhấc lên, Trấn Minh Ngọc Bi còn chưa động, đạo đạo thần hoa lưu động thoáng hình thành lên một chú ấn phù đầy vẻ cổ lão tang thương, một cỗ lực lượng thật lớn đẩy tới Cổ Thần, suýt chút khiến hắn ngã nhào.