Tàng Thiên Cơ nói:
- Thiên Bằng huynh, Như Ý Linh Lung Bảo Tháp là tiên bảo vô thượng, cần phải có tu vi Mệnh Tuyền cảnh mới có thể sử dụng, hiện tại Cổ Thần đã không thể dùng Như Ý Linh Lung Bảo Tháp, không đủ sức uy hiếp tới chúng ta, còn hai tên Mệnh Tuyền cảnh khác, hiện tại tự bảo vệ mình còn không đủ, càng không tạo thành uy hiếp đối với chúng ta, hà tất phải chú ý tay chân, ngươi và ta liên thủ, giết chết mấy người này không phải dễ như trở bàn tay?
Cổ Thần nở nụ cười, tiếp lời Tàng Thiên Cơ:
- Đúng vậy, Thiên Bằng điểu, hai người các ngươi cùng nhau tiến lên, ta nhất loạt giải quyết xong việc, đỡ phải phiền phức…
Thần sắc Cổ Thần trấn định như trường, Kim Sí Thiên Bằng càng thêm nghĩ có cổ quái.
- Hắc hắc… Bản quân nói giữ lời, hôm nay tha cho ngươi một mạng, Cổ Thần, lần sau gặp lại, nhất định lấy cái đầu của ngươi, nay bản quân đi trước một bước rồi.
Kim Sí Thiên Bằng nói xong, hóa thành một đạo kim quang, bỏ chạy thật xa, rất nhanh liền biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
- Đồ nhát chết…
Tàng Thiên Cơ giận dữ mắng.
Dọa lui Kim Sí Thiên Bằng, trong lòng Cổ Thần dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ còn một mình Tàng Thiên Cơ, căn bản không thể đuổi kịp, dám người Cổ Thần đã ở thế bất bại rồi.
- Tàng Thiên Cơ, thay ta giữ gìn Thái Hư Tiên Đỉnh cẩn thận, một ngày nào đó ta sẽ mạnh mẽ rút Thái Hư Tiên Đỉnh từ trên người ngươi ra, khi đó chính là ngày ngươi phải chết!
Cổ Thần nhìn Tàng Thiên Cơ, khẽ cười nói.
- Ngươi không có cơ hội này rồi, hừ hừ… Ta không giống như con chim ngu ngốc kia, ngày hôm nay chính là tử kỳ của các ngươi, đều đi tìm chết hết cho ta… Mộc Lôi Ấn!
Tàng Thiên Cơ hét lớn một tiếng, thân thể nhất thời vọt về phía mọi người, đồng thời hai tay kết thành Mộc Lôi Ấn, một cự chưởng lớn hai nghìn trượng đột nhiên xuất hiện.
Trong sát na, thiên địa tối sầm lại, phong vân biến sắc, mây đen cuồn cuộn, tiếng sấm ầm ầm, đạo đạo thiên lôi từ trong mây đen bổ xuống, dung nhập vào cự chưởng, Mộc Lôi Ấn oanh kích về phía mọi người.
Một cự chưởng lôi điện này có uy lực so với gần hai năm trước rõ ràng tăng lên rất nhiều, tuy rằng Tàng Thiên Cơ sử dụng thổ độn thuật khiến tinh nguyên tổn hao rất nhiều, thế nhưng trải qua thời gian một năm tu luyện, không những khôi phục tinh nguyên, tu vi càng có điều tăng tiến.
Mộc Lôi Ấn lớn hai nghìn trượng, che trời che đất, từ trên bầu trời chụp xuống, hầu như không gian bên dưới đều bị phong tỏa, khiến mọi người khó nhúc nhích nửa phần!
- Tàng Thiên Cơ, ngươi thực sự không được! Ngươi chỉ biết lớn bên ngoài, không biết tinh bên trong! Mộc Lôi Ấn càng lớn, tuy rằng khí thế càng thêm cường đại, thế nhưng lực công kích càng thấp, suy nghĩ của ngươi quá ngu dốt, không rõ áp súc mới là tinh hoa, phá Mộc Lôi Ấn đối với ta mà nói chỉ là chuyện khẽ lật tay, quá dễ dàng!
Đối mặt với Mộc Lôi Ấn chụp tới, Cổ Thần vừa cười vừa nói, không hề thấy có chút biến sắc nào, liên tục đả kích đạo tâm của Tàng Thiên Cơ, nói xong nhẹ nhàng quát khẽ:
- Thiên Vương Vấn Thiên…
Theo bốn chữ Cổ Thần nhẹ nhàng phun ra, thân thể đột nhiên phát ra đạo đạo kim quang, một cự ảnh màu vàng cao tới nghìn trượng xuất hiện phía sau lưng Cổ Thần, đầu đội kim ô bảo quan, mặt bảo giáp hoàng kim, tay phải cầm tam xoa kích, tay trái cầm Như Ý Linh Lung Bảo Tháp, chính là Bảo Tháp Thiên Vương.
Vẻ mặt Bảo Tháp Thiên Vương bi phẫn, ngửa mặt lên trời hét lớn:
- Cảm vấn thương thiên? Khả hữu Chân Tiên! (Xin hỏi trời xanh? Có thể có Chân Tiên?)
Tiếng vang chấn động thiên địa, theo thanh âm của Bảo Tháp Thiên Vương vang lên, mi tâm Cổ Thần cấp tốc thoát ra tám đạo kim quang, hóa thành cổ cự lớn tới tám nghìn trượng, đánh thẳng vào Mộc Lôi Ấn.
Cảm vấn thương thiên? Khả hữu Chân Tiên!
Cổ tự màu vàng lớn tám nghìn trượng phát ra kim quáng vạn trượng, chữ thứ nhất đánh vào Mộc Lôi Ấn, Mộc Lôi Ấn lay động kịch liệt, nhất thời dừng hạ xuống.
Chữ thứ hai, vấn, đánh vào Mộc Lôi Ấn, Mộc Lôi Ấn lập tức phát sinh vết rách, lan tràn giống như mạng nhện.
Chữ thứ ba, thương, đánh vào Mộc Lôi Ấn, nhất thời Mộc Lôi Ấn bị đánh tan thành vô số mảnh, hóa thành đạo đạo pháp lực cương khí, phiêu tán bốn phương tám hướng.
Còn lại năm cổ tự màu vàng khác, giống như năm ngọn núi lớn, trong nháy mắt đã bay thẳng tới đỉnh đầu Tàng Thiên Cơ!
Mỗi một chữ lớn đều nặng tới nghìn vạn cân, chữ thiên vừa mới đánh vào thân thể Tàng Thiên Cơ, Thái Hư Tiên Đỉn đột nhiên xuất hiện, phản chấn chữ thiên văng ngược lại, hóa thành hư vô, thế nhưng chữ khả lập tức theo sát đập xuống, nhất thời đánh Tàng Thiên Cơ ngậm chìm trong lòng đất.
Hữu, Chân, Tiên, ba chữ nối tiếp hạ xuống, giống như ba ngọn núi khổng lổ, phương viên nghìn trượng, bị ba chữ này đánh ngập xuống dưới đất, sâu tới hơn mười trượng, Tàng Thiên Cơ vô cùng chật vật.
Thiên Vương Vấn Thiên!
Cổ Thần lấy được bát tự kim ấn, ngay cả hắc quan xà ba đầu tu vi Nguyên Thần trung kỳ cũng bị chấn ngập chìm trong lòng đất, tuy rằng tu vi của Cổ Thần hiện tại đã giảm xuống, uy lực của bát tự kim ấn cũng nhỏ đi không ít, thế nhưng thần vận của Thiên Vương Vấn Thiên vẫn còn, uy lực không phải tầm thường.
Nếu như là tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh bình thường, bị bát tự kim ấn đánh trúng, cho dù không chết cũng mất nửa cái mạng.
Xa xa, trong một tầng mây cách trăm dặm, vẻ mặt Kim Sí Thiên Bằng kinh hãi, thầm nghĩ:
"May mà lão tử không động thủ, nguyên lai hắn còn có thủ đoạn lợi hại tới như vậy!"
Một đạo kim quang từ trong tầng mây bay ra, cấp tốc như mũi tên nhọn bay thẳng phương xa, Kim Sí Thiên Bằng nhất thời sợ hãi bỏ chạy.
Cổ Thần nhìn đạo kim quang kia, khóe môi hơi vểnh, lúc này mới là chân chính dọa sợ đầu tử điểu kia rồi, khé nói:
- Tiền bối, đi mau!
Tàng Thiên Cơ có Thái Hư Tiên Đỉnh hộ thân, bát tự kim ấn của Thiên Vương Vấn Thiên căn bản không thể đánh chết hắn, mà Cổ Thần cần thời gian rất dài mới có thể khôi phục, tiếp tục sử dụng Thiên Vương Vấn Thiên một lần nữa, nếu như kéo dài với Tàng Thiên Cơ, vậy không có gì để đối phó hắn rồi.
Nan Thiên đạo nhân lập tức khống chế hồ lô, hóa thành một đạo quang mang màu xanh, bỏ chạy cực nhanh.
Chờ Tàng Thiên Cơ chui ra khỏi mặt đất, hồ lô đã sớm biến mất khỏi tầm mắt, chỉ còn lại một chút độn quang tận nơi chân trời.
Hai mắt Tàng Thiên Cơ phun ra lửa giận, nhanh chóng tung ra pháp bảo, đuổi theo sát phía sau hồ lô.
Cổ Thần chạy trốn, hiển nhiên không còn hậu chiêu, Tàng Thiên Cơ sớm chịu nhiều thiệt thòi dưới tay Cổ Thần, trong lòng thề, vô luận thế nào cũng phải bầm thây Cổ Thần vạn đoạn.
- Không tốt, Tàng Thiên Cơ đuổi theo rồi!
Đạo Cửu Thiên nhìn phía sau, thanh âm cả kinh.
- Yên tâm, hắn đuổi không kịp ta!
Nam Thiên đạo nhân nhẹ giọng nói, tựa hồ tiêu tốn rất nhiều khí lực, một lòng khống chế pháp bảo phi hành.
Một lúc lâu sau, độn quang của Tàng Thiên Cơ vẫn bám sát không xa phía sau đoàn người, xem ra lửa giận của Tàng Thiên Cơ không thể dập tắt, thề phải đuổi kịp chém giết toàn bộ mọi người!
- Đạo huynh, xin trợ giúp ta một tay!
Nam Thiên đạo nhân nhẹ giọng nói.
Đạo Vô Cực mở rộng hai mắt, từ sau khi ăn vào linh đan do Hoàng Dược Tiên đưa, hắn một mực đả tọa khôi phục, thương thế đã tốt hơn không ít, bàn tay của hắn khẽ đặt vào sau lưng Nam Thiên đạo nhân, đạo đạo pháp lực truyền vào, khiến pháp lực của Nam Thiên đạo nhân tăng nhiều, đồng thời tốc độ của hồ lô càng lúc càng nhanh.
Tàng Thiên Cơ càng đuổi càng xa, rất nhanh, độn quang màu xanh trước mắt đã biến mất trong tầm nhìn của Tàng Thiên Cơ.
Nam Thiên đạo nhân không hề dừng lại, liên tục phi độn hai ngày hai đêm mới từ hướng đông nam phi độn ra khỏi phạm vi Đồ Yêu Cốc, tiếp tục phi độn về phương hướng đông nam. Mấy ngày sau, đủ rời khỏi Đồ Yêu Cốc gần trăm vạn dặm, đã tới nơi giao giới giữa thanh long tộc và khiếu nguyệt lang tộc, tại một địa điểm bí mật có cổ truyền tống trận.
Chính là do Đạo Vô Cực chỉ điểm truyền tống trận bí mật này, mấy người vừa tiến vào truyền tống trận, trời đất lập tức xoay chuyển, rất nhanh đã trở về trung thổ.
- Nơi đây là chỗ nào?
Bước chân vào trung thổ, Cổ Thần lập tức hỏi.