Linh hồn của Vương Xu Toàn bị thương nặng, cấp tốc quay ngược trở về, bay vào trong mi tâm, thế đi của Thần Hình Câu Diệt kiếp không giảm, tiếp tục theo sau nổ bắn đi.
Linh hồn về khiếu, thân thể Vương Xu Toàn mở hai mắt, sắc mặt tiêu tụy tới cực điểm, ánh mắt lộ ra vài phần sợ hãi, mi tâm chợt lóe quang mang, pháp bảo hình mai rùa nhất thời bay ra, hóa thành hơn mười trượng, che chắn trước người Vương Xu Toàn.
Đây là một kiện pháp bảo phòng ngự thượng phẩm, là do mai của một linh quy sống qua mấy nghìn năm luyện chế tạo thành, lực phòng ngự cực mạnh, có thể kháng cực lại một lần công kích của pháp bảo cực phẩm.
Thần Hình Câu Diệt Kiếp biến thành ô quang nhất thời chém mạnh vào pháp bảo hình mai rùa.
Đang một tiếng nổ vang, pháp bảo hình mai rùa bị phân thành hai nửa, bị Thần Hình Câu Diệt Kiếm chém nát, Thần Hình Câu Diệt Kiếp quả nhiên sắc bén kinh khủng tới cực điểm, pháp bảo bình thường không thể chống đỡ.
Pháp bảo hình mai rùa bị hủy diệt, thân thể Vương Xu Toàn đã không còn pháp bảo phòng ngự, trực tiếp hạ xuống mặt đất cực nhanh.
Linh hồn Cổ Thần bay về phía trước, ngự khống Thần Hồn Câu Diệt Kiếp tiếp tục chém về phía Vương Xu Toàn.
Vương Xu Toàn còn đang ở trong không trung, mạnh mẽ đánh một chưởng vào lồng ngực, phun ra một ngụm máu tươi lớn, hai tay vẽ lên trong không trung phù văn thượng cổ vô cùng phức tạp, rất nhiều máu tươi theo hai tay của hắn hình thành một đồ hình năm góc.
Lập tức, hai tay Vương Xu Toàn quay xuống mặt đất vỗ mạnh, đồ hình năm góc hình thành từ máu tươi trong nháy mắt khắc trên mặt đất, kích cỡ trượng rưỡi.
Cổ Thần vừa nhìn thấy đồ hình năm góc, trong lòng cả kinh, đây chính là đồ án ngũ hành bí thuật mà Tàng Thiên Cơ dùng để chạy trốn khỏi công kích của Linh Lung Bảo Tháp trong Côn Ngô Bí Cảnh.
Thân thể Vương Xu Toàn theo sát phía sau đồ án năm góc bằng máu tươi, đồ án máu tươi vừa mới ấn xuống mặt đất, Vương Xu Toàn liền trực tiếp chui xuống dưới đất, biến mất không còn.
Quả nhiên chính là thổ độn thuật mà Tàng Thiên Cơ đã từng thi triển.
Tu vi của Vương Xu Toàn so với Tàng Thiên Cơ còn thấp hơn nhiều, sử dụng thổ độn thuật phải lợi dụng rất nhiều máu tươi làm vật dẫn.
Tàng Thiên Cơ phun ra đồ án máu tươi mới chỉ trong phương viên ba thước, mà đồ án Vương Xu Toàn dùng máu tươi vẽ lên có phương viên trượng rưỡi.
Ngũ hành bí thuật là tiên thuật vô thượng, chí ít cũng cần phải có tu vi Độ Hư cảnh mới có thể thi triển, tu vi không tới phải dùng rất nhiều máu tươi làm vật dẫn, mỗi lần Tàng Thiên Cơ sử dụng thổ độn thuật đều phải bế quan mấy tháng mới có thể khôi phục.
Vương Xu Toàn phun ra nhiều máu tươi như vậy, sợ rằng tu vi cả đời này cũng không thể phục hồi như ban đầu, thương tổn đối với thân thể vô cùng to lớn.
Vì sao Vương Xu Toàn cũng biết ngũ hành bí thuật, là Tàng Gia truyền thụ cho Cự Linh Môn hay là Cự Linh Môn truyền thụ cho Tàng gia.
Tạm thời Cổ Thần không suy nghĩ nhiều, hầu như trong nháy mắt khi Vương Xu Toàn biến mất, thân thể Cổ Thần lập tức phi độn về phía tây nam, đồng thời thần thức tản ra với phạm vi lớn nhất.
Tuy rằng Vương Xu Toàn đã bị trọng thương, lại tổn thất rất nhiều máu tươi, cuộc đời này không thể nào phục nguyên, thế nhưng Cổ Thần không cho phép hắn chạy thoát.
Vương Xu Toàn chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ, bản thân lại bị trọng thương, cho dù sử dụng thổ độn thuật cũng không trốn được xa, Vương Xu Toàn không có khả năng giết trở lại thành Nhạc Thủy, giết mấy người Cổ gia kiếm mặt mũi, loại người như hắn, suy nghĩ đầu tiên chính là an toàn tính mệnh của chính mình, vì vậy khẳng định sẽ chạy theo phương hướng Cự Linh Môn.
Trong nháy mắt qua đi, thần thức của Cổ Thần đã phát hiện ra thân thể của Vương Xu Toàn, ở phương hướng Cự Linh Môn hơn ba mươi dăm, cách mặt đất chừng hai trăm trượng.
Quả nhiên so với Tàng Thiên Cơ kém hơn nhiều, trong Côn Ngô Bí Cảnh, Tàng Thiên Cơ sử dụng thổ độn thuật trong nháy mắt đã trốn được hơn trăm dặm, mà Vương Xu Toàn mới chỉ trốn được hơn ba mươi dặm.
Âm phong khẽ động, Cổ Thần cấp tốc đuổi theo Vương Xu Toàn.
Thổ độn thuật cũng chỉ hơn thua trong nháy mắt đầu tiên, có thể chạy được khoảng cách cực kỳ xa, sau đó phải chui ra khỏi mặt đất phi hành, nếu không phi hành trong không trung thì tốc độ còn kém hơn một chút, mà tốc độ của Cổ Thần cực nhanh, khoảng cách với Vương Xu Toàn càng lúc càng gần.
Đuổi theo thời gian nửa khắc, đủ vượt qua khoảng cách sáu bảy mươi dặm, rốt cuộc Cổ Thần cũng đuổi kịp Vương Xu Toàn, Vương Xu Toàn sợ tới vỡ mật, liều mạng chui xuống dưới mặt đất, đủ chui hơn năm mươi trượng cũng không dám ló ra.
Càng chui sâu xuống dưới đất, cường độ càng chặt chẽ, càng khó vượt qua, Vương Xu Toàn có thể chui xuống dưới lòng đất năm trăm trượng, tốc độ chạy tốn so với tu sĩ Trúc Thai kỳ giống nhau, Cổ Thần có thể đơn giản là đuổi kịp.
Vương Xu Toàn làm vậy là muốn né tránh công kích của Cổ Thần, coi như là Linh Anh kỳ, Đoạt Xá kỳ Mệnh Tuyền cảnh, cũng không thể công kích xuyên qua khoảng cách 500 trượng dưới mặt đất, trời cao đất rộng, trời và đất đều là địa phương tu sĩ vươn tới!
Cổ Thần đuổi theo Vương Xu Toàn, thân thức tập trung vị trí, mi tâm chợt lóe hắc mang, Thần Hình Câu Diệt kiếm lại bay ra, hóa thành một đạo ô quang, trong nháy mắt chui vào mặt đất.
Cát đá bùn đất trước mặt Thần Hình Câu Diệt kiếp giống như không khí, ô quang trong nháy mắt đã xuyên qua hơn trăm trượng dưới mặt đất.
Vương Xu Toàn thất kinh, không nghĩ tới thanh phi kiếm đen kịt này lại lợi hại tới như vậy? 500 trượng dưới lòng đất gần như đã là cực hạn của hắn, hắn khó có thể tiến thêm, hành động dưới lòng đất càng không thể linh hoạt như trong không khí.
Mà Thần Hình Câu Diệt kiếp dưới mặt đất giống như trong không trung, tốc độ không giảm, coi như là khối đá lớn hơn mười trượng trước mặt Thần Hình Câu Diệt kiếp cũng không ngăn cản được bao lâu.
Vương Xu Toàn ra sức giãy dụa, nhưng hoàn toàn uổng công, thế giới của Thần Hình Câu Diệt kiếp quá nhanh, trong nháy mắt đã bắn trúng thân thể của Vương Xu Toàn.
Cổ Thần đứng trên mặt đất, thần thức ngự kiếm, Thần Hình Câu Diệt kiếp lướt qua lại quay lại, tạo thành hơn trăm lỗ thủng trên cơ thể Vương Xu Toàn, một kiếm cuối cùng chém xuống, chặt đứt đầu của hắn!
Chốc lát ra, một đạo ô quang từ dưới lòng đất bắn ra, thân kiếm không hề có một chút máu, vẫn đen thui sáng bóng, nhanh chóng trở lại mi tâm của Cổ Thần. Vương Xu Toàn đã chết không thể chết lại, thi thể bị chôn dưới mặt đất năm trăm trượng! Thần hình câu diệt!
- Ngươi đã thích chui xuống đất, vậy thì chết dưới lòng đất, vĩnh viễn không cần trở ra nữa!
Cổ Thần lạnh lùng nhìn xuống dưới mặt đất, thần thức tập trung thi thể của Vương Xu Toàn, lạnh giọng nói.
Nói xong, Cổ Thần bay lên trời, bay về phía thành Nhạc Thủy, trân chiến này đã không thể lùi bước, hôm nay Cổ gia tổn thất thảm trọng, Cổ Thần nhất định phải tới Cự Linh Môn một chuyến, cho bọn họ một trận giáo huấn!
Thế nhưng, không thể tùy tiện đi là đi, bây giờ còn chưa tới lại đột nhiên có một thái thượng trưởng lão xuất hiện, nếu như Cổ Thần tới Cự Linh Môn, khoảng cách tới thành Nhạc Thủy gần vạn dặm, vừa vặn Cổ gia gặp nạn, Cổ Thần muốn cứu cũng không kịp.
Trước khi tới Cực Linh Môn phải dàn xếp Cổ gia!
Không quá lâu sau, Cổ Thần đã trở về Cổ gia, lúc này Cổ Thần ẩn nấp thân hình, ngoại trừ Cổ Thương Khung có tu vi Bồi Nguyên kỳ còn có thể thấy được, những người khác nhìn Cổ Thần hoàn toàn trong suốt.
Cổ gia một mảnh khóc tang, có hơn hai mươi thành viên đệ tử bị chết trong trận tai nạn này, lão nhân tuổi già sức yếu cũng có, thiếu niên tuổi nhỏ cũng có, nhưng đại đa số đều là trung niên nhân còn tráng niên.
Bọn họ bị giết không còn cảm giác gì, thế nhưng thân nhân của bọn họ lại vô cùng thương tâm!
Cổ Thương Khung đang tổ chức mọi người còn lại tiến hành thanh lý đống phế tích, thi thể bên ngoài đã sớm thanh lý hoàn tất, đều chuẩn bị nghi lễ mai táng, thế nhưng trong đống phế tích chưa thể dọn dẹp hết còn có thể có thi thể bị vùi lấp.
Bên ngoài có hơn hai mươi người bị giết, cộng thêm thi thể trong đống phế tích, nhân số lần này chết trong tay Vương Xu Toàn đạt tới hơn bốn ngươi người!
Cổ Thần đứng giữa hư không, nhìn đống phế tích Cổ gia bên dưới, lại nhìn bóng người bận rộn, trong mắt biến thành vẻ đỏ sậm, cắn chặt khớp hàm, trong lòng thề:
"Không nhổ tận gốc rễ Cự Linh Môn, thề không làm người!"
- Thần nhi, đã trở về rồi? Lão tặc kia thế nào?
Cổ Thương Khung thấy được Cổ Thần trong không trung, thần thức truyền âm nói, hỏi lão tặc thanh âm vô cùng phẫn nộ.
Cổ Thần truyền âm nói:
- Lão tặc đã chết, hài nhi muốn tới Cự Linh Môn một chuyến, trước khi rời đi hài nhi sẽ bố trí một bộ phận pháp, sau khi trận pháp hình thành, trừ hài nhi ra không ai có thể vào, phụ thân dặn mọi người trong tộc không nên đi ra khỏi phạm vi Cổ gia, nếu có địch nhân tới phạm người dùng lệnh phù truyền âm nói cho hài nhi biết, trận pháp sẽ ngăn cản được tu sĩ Kim Đan kỳ chí ít hai ba ngày, cũng đủ cho hài nhi trở về!
- Thần nhi, cao thủ trong Cự Linh Môn rất đông, con một mình đi vào, chẳng phải rất nguy hiểm?
Cổ Thương Khung truyền âm lại, lo lắng hỏi.
- Phụ thân yên tâm, Cự Linh Môn không thể làm khó được hài nhi! Đừng cho người trong tộc rời khỏi, bằng không sẽ không bước vào được nữa, lương thực có thể duy trì bao lâu?
Cổ Thần truyền âm hỏi.
Cổ Thương Khung truyền âm đáp lại:
- Lương thực không thành vấn đề, trong gia tộc luôn có dự trữ, đủ dùng mấy tháng!
- Vậy là tốt rồi, lần này hài nhi đi có thể hai ba ngày sẽ trở về! Phụ thân, hài nhi bày binh bố trận, sau khi hoàn thành lập tức chạy tới Cự Linh Môn, không cáo biệt với người!
Cổ Thần thông qua lĩnh ngộ đối với Âm Dương Trận Đồ, tạo nghệ trận pháp đã có bước tiến triển vô cùng to lớn, hoàn toàn tiếp cận với tông sư trận pháp rồi, mà bộ trận pháp hắn định bày ra tên là Bát Môn Tỏa Thiên trận, trận này thuần túy là khốn trận, bày binh bố trận tại bất cứ nơi nào, người trong trận sẽ không thể rời đi..
Bát Môn Tỏa Thiên trận tương đối lợi hại, nếu như không có tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, không thể phá trận.
Cổ Thần căn cứ vào Bát Môn Tỏa Thiên trận thôi diễn thành một bộ Phản Bát Môn Tỏa Thiên trận, tác dụng so với Bát Môn Tỏa Thiên trận hoàn toàn trái ngược, người trong trận có thể tự do đi ra ngoài, thế nhưng người ngoài trận lại không thể tiến vào.
Như vậy, khốn trận liền biến thành một bộ trận pháp phòng ngự, bày Bát Môn Tỏa Thiên trận tại Cổ gia, người Cổ gia chỉ cần đứng trong phạm vi trận pháp, có địch nhân tới phạm sẽ phá Phản Bát Môn Tỏa Thiên trận trước, đối phương không thể vào.
Phản Bát Môn Tỏa Thiên trận là do Cổ Thần căn cứ vào Bát Môn Tỏa Thiên trận thôi diễn mà thành, hiệu quả so với Bát Môn Tỏa Thiên trận yếu hơn rất nhiều, nhưng chí ít có thể ngăn cản được tu sĩ Kim Đan kỳ hai ba ngày, Cổ Thần dùng một canh giờ có thể từ Cự Linh Môn chạy về Cổ gia.
Bày ra Phản Bát Môn Tỏa thiên trận, Cổ Thần có thể an tâm đi Cự Linh Môn, không cần lo lắng.
Tiêu hao hơn một canh giờ, Cổ Thần tại tám hương hướng đông tay nam bắc, tây bắc, đông nam, đông bắc, tây nam bày ra tám trận cơ, sau khi đại trận hình thành, linh hồn Cổ Thần về khiếu, sau đó rời khỏi Cổ gia, vượt qua thành Nhạc Thủy.
Thẳng cho tới khi tiến vào rừng rậm, Cổ Thần lại tiến hành biến ảo tướng mạo, biến thành một tu sĩ trung niên tuổi tác ước chừng bốn mươi, sau đó bước lên phi kiếm, phi độn về phía Cự Linh Môn!
Cổ Thần có chân nhân đan, có thể tùy ý biến ảo tướng mạo, tu sĩ dưới Độ Hư cảnh không thể nhìn ra được, vì vậy đi Cự Linh Môn Cổ Thần không thể sử dụng bản tôn, cũng không thể sử dụng tướng mạo lão nhẫn từng tiến vào thành Nhạc Thủy, càng không thể biến ảo thành tướng mạo trung niên nhân từng xuất hiện trong Cổ gia.
Biến thành bộ dáng hiện tại, Cự Linh Môn bị diệt rồi, ai cũng không biết là bị diệt trong tay người phương nào!
"Cự Linh Môn, ta tới!"
Trong lòng Cổ Thần thì thầm.
Cự Linh Môn, tông môn ở trong Thiên Linh Phong, dãy núi Cự Long.
Dãy núi Cửu Long không phải là một dãy núi, mà là do chín dãy núi nhỏ cấu thành.
Chín ngọn núi, độ dài vượt qua nghìn dặm, giống như chín con rồng lớn, Thiên Linh Phong thì ở vị trí đỉnh đầu chín dãy nũi, vừa lúc là chỗ trung tâm của dãy núi Cửu Long.
Từ không trung nhìn xuống, Thiên Linh Phong bị chín đầu cự long bảo vệ xung quanh, đây là phong thủy cửu long củng châu, là bảo địa phong thủy vô cùng hiếm thấy.
Cự Linh Môn lấy khai thác linh thạch, tìm kiếm mạch khoáng là chính, đối với địa lý, sơn thủy có nghiên cứu tương đối sâu, chọn một khối bảo địa như vậy làm nơi dừng chân cho tông môn, lại ôm lấy cái đùi lớn Đế Đình Đại Doanh, đây cũng chính là lý do vì sao nghìn năm trở lại đây Cự Linh Môn càng lúc càng cường thịnh.
Nghìn năm trước chỉ là một môn phái trung hạ, hôm nay đã là nhất lưu trong môn phái trung đẳng, trong môn phái còn xuất hiện tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, hầu như có thể so sánh với một số môn phái lớn rồi!
Dãy núi Cự Long, vô luận tiến vào từ bất cứ phương hướng nào đi nữa, cách Thiên Linh Phong ước chừng hai nghìn dặm, Thiên Linh Phong cao tới mấy nghìn trượng, cách nghìn dặm cũng có thể mơ hồ thấy được.
Một canh giờ sau Cổ Thần đã phi độn tới rìa ngoài dãy núi Cự Long, không hề dừng lại, Cổ Thần tiếp tục đi độn theo hướng bắc, nhưng hạ thấp độ cao, hầu như là áp sát sườn núi, phi độn trong rừng cây.
Đồng thời, thần thức tản ra, đạt tới phạm vi tương đối lớn, thời khắc quan sát tất cả mọi thứ xung quanh.
Bất kỳ một môn phái nào đi nữa, xung quanh tông môn khẳng định có bố trí rất nhiều trạm canh gác ngầm, phòng thủ nghiêm mật. Cổ Thần từng ở lại tông phái tu tiên cỡ lớn như Hư Thiên Tông, tự nhiên rất hiểu rõ đối với điều này.
Tuy nói là tới cửa trả thù, thế nhưng không thể vội vàng, nếu để cho người khác biết, toàn bộ môn phái từ trên xuống dưới đều chuẩn bị tiếp đón, bày sẵn cạm bẫy cho người xâm phạm tiến vào.
Cổ Thần tự nhiên muốn đánh úp bất ngờ.
Cho dù là phi độn trong rùng, tốc độ của Cổ Thần cũng không chậm, tiến vào trong dãy núi Cự Long, cách Thiên Linh Phong không tới hai nghìn dặm, không bao lâu là tới nơi.
Phi độn về phía trước hơn ba trăm dặm, thân thể Cổ Thần đột nhiên dừng lại, một đội tu sĩ từ không trung phía trước tiến vào phạm vi thần thức của Cổ Thần. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Đội tu sĩ này tổng cộng có mười lăm người, hai tên đầu lĩnh là tu sĩ tu vi Kim Đan trung kỳ, còn có năm người khác có tu vi Kim Đan sơ kỳ, tám người còn lại là tu sĩ Bồi Nguyên kỳ và Dẫn Hồn kỳ.
Cổ Thần ẩn thân sau một cây đại thụ lớn, đối phương không có tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, thần thức không thể phát hiện ra hắn, Cổ Thần cố ý thu liễm ba động pháp lực của chính mình.
Thực lực của đội tu sĩ này tương đối cường hãn, không biết ra ngoài làm cái gì?
"Lẽ nào? Lại là tu sĩ phái tới Cổ gia?"
Trong lòng Cổ Thần nghi hoặc thầm nghĩ.
Không quá lâu sau, đội tu sĩ này đã bay được hơn ba mươi dặm, xẹt qua trên đỉnh đầu Cổ Thần.
- Các vị sư đệ, đợi khi cửu điện hạ tới rồi, nghìn vạn lần không nên nói lung tung, chớ chọc điện hạ không vui!
- Sư huynh yên tâm, ta đối với cửu điện hạ chỉ có sùng bái trong lòng, sẽ không nói bậy!
- Lần này cửu điện hạ tới thu cống phẩm, không biết sẽ ban cho cái gì? Hai mươi năm trước thất điện hạ ban cho Thiên Tiệt bảo kiếm, hiện tại chính là trấn phái chi bảo của Cự Linh Môn chúng ta!