Phía trước bị băng phong chặn đường nhìn, Cổ Thần không thể nhìn thấy được khoảng cách rất xa.
"Đến tột cùng là ai tiến vào cấm địa Bắc Hoang?"
Cổ Thần thầm nghĩ trong lòng, dọc theo dấu chân vừa mới xuất hiện, Cổ Thần bước trên con đường mới.
- Sư đệ? Phát sinh chuyện gì rồi?
Thần thức Hư Tử Uyên truyền âm hỏi, nàng cảm giác được tinh thần của Cổ Thần có ba động.
- Ngoài chúng ta còn có hai người khác từ Băng Cấm Hạp Cốc tiến vào cấm địa Bắc Hoang, bọn họ đi theo con đường khác.
Cổ Thần truyền âm đúng sự thực nói.
- Cái gì? Còn có ai chạy tới nơi này?
Thanh âm kinh ngạc của Hư Tử Uyên vang lên trong thức hải của Cổ Thần.
- Không biết!
Cổ Thần truyền âm nói:
- Bất quá ta đang muốn đi theo con đường này tìm kiếm, thuận tiện nhìn xem đến tột cùng là người phương nào không để ý tới tình mệnh của mình, dám tới cấm địa Bắc Hoang!
Dọc theo dấu chân trên mặt đất, Cổ Thần tiến về phía trước.
Rất nhanh, chuyển qua một ngọn băng phong, phạm vi tầm nhìn phía trước đã rộng rãi hơn một chút, có thể nhìn được hơn trăm trượng.
Hai ngươi tiến vào trong cấm địa Bắc Hoang hẳn là được một đoạn thời gian rồi, Cổ Thần dọc theo dấu chân của hai người, tiếp tục đi về phía trước, hơi chút phóng nhanh tốc độ.
Trong cấm địa Bắc Hoang, hoàn toàn trói buộc tu vi pháp lực, thần thức không thể phóng ra bên ngoài cơ thể, Cổ Thần có thể truyền âm nói chuyện với Hư Tử Uyên là vì Hư Tử Uyên ở trong Như Ý Linh Lung bảo tháp, mà Như Ý Linh Lung bảo tháp đang ở trong mi tâm của Cổ Thần, hai người giao lưu thần thức căn bản không cần truyền ra bên ngoài cơ thể.
Bởi vì đẩy nhanh tốc độ, trong vòng một ngày Cổ Thần đã vượt qua được khoảng cách hơn ba trăm dặm, tại lúc chạng vạng rốt cuộc cũng đã đuổi kịp hai người tiến vào cấm địa Bắc Hoang.
Cổ Thần đến vì có mục đích, vì vậy vừa thấy hai người lập tức ẩn nấp sau băng thạch thật lớn, hai người đi lại trong cấm địa Bắc Hoang, tin thần cảnh giác phi thường, nhưng không hề phát hiện ra có Cổ Thần đi theo phía sau.
Nơi này bị trói buộc ba động pháp lực, căn bản không thể đoán ra được hai tu sĩ này có tu vi như thế nào, nhưng có thể khẳng định, chí ít cũng là cao thủ Mệnh Tuyền cảnh. Nếu không trải qua một lần tinh nguyên sinh mệnh tẩy rửa kinh mạch toàn thân, đã thoát thai hoán cốt, thân thể không thể chịu đựng được không khí lạnh léo tại cấm địa Bắc Hoang, thậm chí còn trực tiếp bị đông cứng mà chết.
Tại cấm địa Bắc Hoang, tu sĩ các tộc đều tránh như tránh rắn rết, muốn tránh không được, hiện tại cư nhiên có tu sĩ chạy tới nơi đây, thực sự vô cùng kỳ quái. Trong lòng Cổ Thần hiếu kỳ, len lén theo dõi phía sau hai người hơn mười trượng, lợi dụng chương ngại vật che chắn, giống nhưu một con linh miêu không nói một lời theo dõi phía sau hai người.
Trang phục của hai người này có khác biệt rất lớn, một người mặc hắc bào, trên đầu cũng đội một chiếc mũ màu đen, trên mặt là chiếc mặt nạ bảo hộ cũng màu đen, con mắt bị bao phủ trong mặt nạ, dưới chân đeo một đôi giày đen kịt.
Người này từ đầu tới chân hoàn toàn là màu đen, nhìn không ra tuổi tác, cho dù không có ba động pháp lực, nhưng Cổ Thần vẫn có thể cảm nhận được trên người hai người này ẩn chứa khí tức không kém, lại thu liễm rất tốt, Cổ Thần có thể phán đoán ra, hai người này hẳn là tu sĩ Thần Vu Tông Đại Ly.
Người còn lại là một lão giả nhìn qua tuổi tác ước chừng năm mươi, tóc đen để xõa sau lưng, mặc một bộ trường sam màu trắng bạc, thân hình cao lớn, khí độ bất phàm, thế nhưng lại đi theo phía sau người mặc hắc bào, thần thái tựa hồ vô cùng cung kính.
Có thể thấy được địa vị của người mặc hắc bào so với lão giả năm mươi tuổi kia cao hơn không ít.
Tu sĩ Thần Vu Tông trên cơ bản đều mặc hắc bào, cho dù không mặc hắc bào thì cũng mặc áo bào màu gần đen giống như màu tro, màu xám, chưa bao giờ có người nào đó mặc đồ màu trắng. Theo như vậy mà xét, lão giả mặc bạch sam này hẳn không phải là tu sĩ Thần Vu Tông mới đúng.
Hai người một đường đi thẳng phía trước, Cổ Thần đi theo đủ một canh giờ, sắc trời dần dần u ám, hai người liền dừng lại, tại một khối băng thạch thật lớn kiến tạo chỗ nghỉ ngơi đơn giản, bắt đầu tĩnh tọa.
Tu sĩ tiến vào cấm địa Bắc Hoang, ngoại trừ lực lượng lớn một chút, so với con người bình thường hoàn toàn không có gì khác nhau, tới ban đêm, cấm địa Bắc Hoang tối đen như mực, tu sĩ tiến vào trong cấm địa, bất cứ người nào cũng không dám đi lại trong đêm tối, đây hoàn toàn là người mù dò đường, ai cũng không biết tiến loạn vào địa phương nào.
Thấy hai người dừng lại, Cổ Thần cũng dừng bước, ẩn nấp thân thể phía sau một khối băng thạch chừng trượng rưỡi, thầm nghĩ:
"Hai người này trên đường không nói với nhau một câu, ta cũng không tin đã ngồi xuống nghỉ ngơi còn tiếp tuc ngậm miệng không mở."
Tại cấm địa Bắc Hoang, bọn họ không thể dùng thần thức để giao lưu, nếu muốn giao lưu với nhau nhất định phải mở miệng nói chuyện.
Chỉ cần hai người nói chuyện với nhau, Cổ Thần có thể từ trong câu đối thoại giữa hai người bọn họ tìm hiểu được một chút tin tức.
Tu sĩ gặp phải trong cấm địa Bắc Hoang, Cổ Thần hoàn toàn không dám coi thường, có thể biết được mục đích rõ ràng của hai người tiến vào trong cấm địa Bắc Hoang này, tự nhiên không còn gì tốt hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Cổ Thần dự liệu quả nhiên không sai, hai người ngồi xuống một lúc, tuy kéo dài một đoạn thời gian trầm mặc, nhưng cuối cùng tu sĩ mặc hắc bào kia vẫn mở miệng nói:
- Đã tiến vào Băng Cấm Hạp Cốc ba ngày rồi, cũng đã đi được hơn sáu trăm dặm, thế nào còn không tìm được nơi cực âm? Nếu như quá mức đi về phía trước, vượt qua khoảng cách nghìn dặm, cho dù là chư tử đại tiên sống lại cũng không được.
Thanh âm của hắc bào nhân có chút già nua, hẳn là một lão nhân tuổi tác không nhỏ.
Cổ Thần nghe được câu nói đầu tiên, trong sát na hai con mắt sáng ngời, lỗ tai nhất thời dựng lên cao hơn một chút.
Nơi cực âm, hai vị tu sĩ này dĩ nhiên tới tìm nơi cực âm sao?
Trưởng lão Cực Băng Tông vạn năm trước tiến vào cấm địa Bắc Hoang không phải là muốn hấp thu chân khí cực âm hay sao? Chân khí cực âm, có tên là chân khí cực âm hiển nhiên là chỉ có nơi cực âm mới xuất hiện.
Con đường trưởng lão Cực Băng Tông vạn năm trước đi qua không phải là con đường dưới chân hiện tại hay sao?
Trong lòng Cổ Thần vui vẻ, yên lặng đi theo phía sau hai người, nếu như hai người có thể tìm được nơi cực âm, vậy thì xác suất tìm được thi thể của trưởng lão Cực Băng Tông tăng rất nhiều.
Vốn con đường thứ hai mà Cổ Thần dò xét chính là con đường này, hiện tại biết được con đường này rất có thể chính là nơi trưởng lão Cực Băng Tông vạn năm trước từng đi qua, trong lòng làm sao không vui vẻ.
Lão giả mặc bạch sam kia nghe lời này, thần sắc ngẩn ra, nói:
- Vu tiên sinh yên tâm, nếu tại vạn năm trước Cổ Hoang còn có một tông môn càng am hiểu hàn băng chi đạo hơn Huyền Âm Tông chúng ta mà nói, đó chính là thánh địa ma môn Cực Băng Tông, thế nhưng hiện tại đã là vạn năm sau, Cực Băng Tông bị phân liệt, hàn băng chi đạo trong thiên hạ không có bất cứ tông môn nào có thể so sánh được với Huyền Âm Tông chúng ta, phía đông bắc nơi này nhanh thì hai trăm dặm, chậm thì ba trăm dặm có một nơi cực âm, bằng vào tính toán dò xét của lão hủ, phạm vi của nơi cực âm kia không nhỏ, Vu tiên sinh cần chân khí cực âm, nhất định có thể thu đủ trong một nơi này.
Cổ Thần nhíu mày, vị lão giả bạch sam này dĩ nhiên là người Huyền Âm Tông!
Từ bốn năm trước, trong di chỉ ma cung Tà Băng Tông, tu sĩ Huyền Âm Tông đã xung đột với hắn, Vân Tuyết chết trong tay Bạch Ngọc Tiên, Cổ Thần đã ước hẹn mười năm, muốn tự mình tới Huyền Âm Tông lấy đi tính mệnh Bạch Ngọc Tiên, khi đó đã kết đại cừu với Huyền Âm Tông.
Sau khi Cổ Thần tiến vào Đại Mông, Đế Đình Đại Doanh triển khai truy sát đối với Cổ Thần, Huyền Âm Tông chính là môn phái phối hợp mạnh nhất, phái ra không ít tu sĩ, thậm chí cao thủ Mệnh Tuyền cảnh cũng có hai người, đai tu sĩ Kim Đan kỳ càng không ít, tuy rằng cuối cùng bị Cổ Thần giết chết toàn bộ, nhưng trong lòng Cổ Thần đối với Huyền Âm Tông càng thêm thù hận.
Vu tiên sinh một mặt nghe lão giả bạch sam nói, một mặt mở địa đồ, nói:
- Hai trăm dặm tới ba trăm dặm phía đông bắc? Trên bản đồ là thông đạo an toàn, thế nhưng chỉ có một trăm dặm, địa phương khác đều là chỗ trống…
Trong thanh âm của Vu tiên sinh ẩn chứa ý kinh hãi, bất cứ tu sĩ nào đối với những khu vực chưa biết trong cấm địa Bắc Hoang đều cảm thấy sợ hãi.
Cổ Thần vừa nghe, cũng lấy bản đồ ra nhìn, quả nhiên phía cuối con đường này nối thông với phía đông bắc, nhưng chỉ kéo dài trăm dặm, tiếp tục đi về phía trước mấy trăm dặm đều là trống rống, trực tiếp kết nối một chỗ với vòng chính cấm địa cách nghìn dặm rìa ngoài.
Lão giả bạch sam tiếp nhận bản đồ nhìn qua, trong thanh âm cũng tràn ngập ý kinh hãi:
- Này… Phải làm sao cho phải?
Qua một lát, lão giả bạch sam dùng khẩu khí xin ý kiến nói:
- Nếu không, chúng ta lại đi theo thông đạo khác nhìn một chút? Xem xem có nơi cực âm nào khác hay không?
Vu tiên sinh khoát tay, hai tay hợp thành hình chữ thập, quay đầu nhìn bầu trời, nói:
- Vì Vu Thần địa nhân sao có thể sinh nhát gan thối lui? Cho dù phía trước có là núi đao biển lửa, Vu Cốt cũng muốn vì Vu Thần địa nhân mang về chân khí cực âm, ô lạp ô lạp... Cô lỗ cô ân... Vu thần đại nhân chúng giám!
Đợi khi niệm chú xong, Vu tiên sinh nghiêm mặt nói:
- Bản tông tìm chân khí cực âm đã hơn một năm vẫn không có nửa điểm manh mối nào, lúc này có nơi cực âm ngay trước mắt, sao có thể lui bước? Nơi khác đã có tu sĩ bản tông đi vào, ta cần phải sớm tìm kiếm được chân khí cực âm, hiến cho Vu Thần đại nhân, như vậy mới có thể nhận được ban thưởng lớn nhất của Vu Thần đại nhân, tuy rằng chỗ kia là nơi trống rỗng, thế nhưng còn chưa vượt quá phạm vi nghìn dặm, chỉ cần chúng ta cẩn thận, lại có Vu Thần đại nhân phù hộ, không có việc gì!
Lão giả mạc bạch sam nguyên bản có ý muốn lui lại, nhưng nghe được Vu tiên sinh nói, chỉ đành cắn răng quyết đinh.
- Vu tiên sinh, lão hủ có thể dẫn ngươi tới nơi cực âm, thế nhưng quý tông nhất định phải nhớ kỹ yêu cầu của bản tông!
- Ngươi có thể yên tâm…
Vu tiên sinh cười hắc hắc, nói:
- Chỉ vần Vu Thần đại nhân tìm được chân khí cực âm, có Vu Thần đại nhân hàng lâm, Cổ Sát Thần thần thông quảng đại hơn nữa cũng không thể làm gì được Huyền Âm Tông, hắc hắc… Chờ khi thu đủ chân khí cực âm, cực đương, chân thân của Vu Thần đạia nhân giá lâm, chắc chắn giết chết Cổ Sát Thần, để Huyền Âm Tông bình yên.
Lão giả mặc bạch sam lộ vẻ mặt vui mừng, nói:
- Vậy tất cả nhờ vào Vu tiên sinh rồi, thực lực của Cổ Sát Thần tăng trưởng quá nhanh, Huyền Âm Tông giống như đứng trên nũi kim, không được yên bình, bản tông hận không thể giết chết Cổ Sát Thần ngay lập tức.
Vu tiên sinh cười nói:
- Yên tâm, đợi khi chân thân Vu Thần đại nhân hàng lâm, Cổ Sát Thần hẳn phải chết, ngươi không cần cảm ơn ta, muốn cám ơn thì hãy cám ơn Vu Thần đại nhân!
- Đúng, đa tạ Vu Thần đại nhân!
Lão giả mặc bạch sam học bộ dáng Vu tiên sinh, hướng bầu trời cúi đầu hô.
Cổ Thần nghe vậy, trong lòng hừ lạnh, nghĩ:
"Huyền Âm Tông, đợi khi rời khỏi cấm địa liền phá Vạn Lý Huyền Băng đại trận, giết tới tổng điện Huyền Âm Tông các ngươi, các ngươi năm lần bảy lượt chọc giận ta, nếu như Cổ mỗ không để các ngươi chịu một chút giáo huấn, các ngươi không có lĩnh ngộ lâu dài.
Vu tiên sinh và lão giả bạch sam nói tới đây đều dừng lại, hai người nhanh chóng nhắm mắt nghỉ ngơi, Cổ Thần cũng thu lại tinh thần, đựa vào băng thạch đằng sau, tiến vào nhập định điều tức.
Nghe xong cuộc đối thoại giữa hai người, Cổ Thần có thể phán đoán ra được, vị đại trưởng lão luyện đan đường của Cực Băng Tông vạn năm trước khẳng định đã tiến tới nơi cực âm phía đông bắc, hẳn là chết tại nơi đó, không biết địa phương này có nguy hiểm gì, nhưng có hai người xung phong mở đường phía trước, vừa lúc có thể để bọn họ thử một chút.
Một đêm không nói chuyện!
Trời hơi sáng, Vu tiên sinh và lão giả bạch sam đã đứng dậy khởi hành, Cổ Thần tiếp tục theo dõi phía sau hai người hơn mười trượng.
Theo địa đồ rìa ngoài cấm địa Bắc Hoang, con đường dưới chân bọn họ chỉ nối thông với địa phương hơn trăm dặm phía trước, đi ra khỏi đầu cùng, địa đồ hoàn toàn trống rỗng, cùng với cấm địa chân chính ngoài nghìn dặm nối thông với nhau.
Vu tiên sinh và lão giả bạch sam dọc theo đường đi vô cùng yên lặng, thế nhưng có thể từ hô hấp hơi có chút gấp gáp của hai người đoán ra được, trong lòng hai người không phải bình tĩnh như bề ngoài.
Muốn tiến vào khu vực không biết tại cấm địa Bắc Hoang, không cần nghi ngờ chính là chuyện cực kỳ nguy hiểm!
Đi được gần ba canh giờ, đi được khoảng cách trăm dặm, phía trước Vu tiên sinh và lão giả bạch sam lại xuất hiện một hạp tốc giống như Băng Cấm Hạp Cốc, hai bên trái phải là băng phong liên miên không thấy đầu cùng, chỉ có hạp cốc kia mới có thể đi thông về phía trước.
Đường ghi chép trong địa đồ cấm địa tới nơi đây hoàn toàn là đầu cung, phía trước trống rỗng không có bất cứ ghi chép nào khác.
Hạp cốc thật dài phía trước kia tuy rằng thoặt nhìn so với Băng Cấm Hạp Cốc giống nhau như đúc, thế nhưng rơi vào trong mắt hai người lại giống như quỷ môn qua, có một loại cảm giác vừa mới tiến vào trong liền không thể quay đầu lại.
Hạp cốc này không giống Băng Cấm Hạp Cốc, từ đầu tới cuối hoàn toàn thẳng tắp, còn có thể mơ hồ nhìn thấy một ít cảnh tượng điểm cuối cùng, nhưng hạp cốc này vừa mới tiến vào trong trăm trượng liền bắt đầu uốn lượn, căn bản không thể nhìn thấy bất cứ cảnh tượng nào phía trước.
Vu tiên sinh và lão giả mặc bạch sam dừng lại một lát trước hạp cốc, cuối cùng Vu tiên sinh dẫn đầu bước đi, tiến thẳng vào trong hạp cốc, lão giả mặc bạch sam chần chờ một chút, cũng theo bước phía sau.
Cổ Thần đi sát phía sau hai người, rất nhanh tiến vào trong hạp cốc.
Đã tơi nơi này, Cổ Thần không có khả năng lại lùi bước, chỉ cần không tiến vào trong cấm địa chân chính ngoài nghìn dặm, Cổ Thần vẫn tương đối tự tin bảo vệ chính mình, coi như là chạy vào ổ hàn băng thú, có Chiến Thần Lệnh chống đỡ hàn khí, một lần gặp phải hơn mười đầu hàn băng thú Cổ Thần cũng không sợ.
Hạp cốc cũng không phải rất dài, mới vòng qua hai chỗ, vượt qua khoảng cách không tới hai trăm trượng đã nhìn thấy đầu cùng.
Chỗ vòng qua thứ nhất là vừa mới tiến vào chừng trăm trượng, chỗ vòng qua thứ hai là vượt qua chỗ vòng thứ nhất không quá hai mươi trượng, liền nhìn thấy được cảnh tượng bên ngoài hạp cốc!
- Cái gì?
- Ông trời…
Vu tiên sinh và lão giả bạch sam vừa mới chuyển qua chỗ vòng thứ hai nhất thời vang lên hai tiếng kinh hô, trong ánh mắt nhìn phía trước tràn đầy kinh ngạc, kinh ngạc tới cực độ!