Mấy đạo độn quang đột nhiên phá không tới đây, rất nhanh đã bao quanh Cổ Thần lại, khoảng chừng mười mấy người.
Bọn họ tu vi đại bộ phận đều là Thần Hải cảnh, có ba người Mệnh Tuyền cảnh, bất quá đều là Linh Anh kỳ.
- Hôm nay ta vừa thấy ngươi liền biết ngươi không phải người của bản tộc, niệm tình ngươi cứu giúp dân chúng trong thôn nên ta có thể cho ngươi một cơ hội. Hãy hiện ra chân thân diện mục đi, nếu không đừng mơ tưởng ly khai vu cương.
Một thanh âm vang lên, Cổ Thần liền nhận ra được chính là thanh âm của Lê Vu.
Cổ Thần khẽ nhíu mày, quả nhiên không phải người của cổ vu tộc sẽ không biết được vài thói quan và tập quán của họ. Nếu không cũng không ngay tại ngày đầu tiên đã bị phát hiện như thế này. Nhưng Cổ Thần phiền muộn là vấn đề nằm ở chỗ nào?
- Nhanh nói đi, ngươi đến cổ vu tộc tộc ta có mục đích gì?
Một gã Mệnh Tuyền cảnh tu sĩ quát nói, ngữ khi hung hăng, tựa hồ không hợp liền ra tay
Đúng lúc này, một tiếng tiêu du dương đột nhiên vang lên.
Tiếng tiêu như nước chảy, không nhanh không chậm, lọt vào tai rất thông thuận dễ chịu, tựa hồ có thể trong tức thời tiêu trừ tất cả mệt mỏi.
Cổ Thần theo chỗ tiếng tiêu phát ra nhìn lại thì thấy trên một ngọn núi gần đó có một bóng hình lả lướt, đứng trên vách núi thổi tiêu dưới ánh trăng.
Một vầng trăng tròn treo trên bầu trời, trên vách đá ngàn trượng có một nữ tử vào lúc canh bã thổi tiêu, tiếng tiêu rất du dương làm tâm hồn thanh tịnh.
- Nàng là ai?
Cổ Thần trong lòng khẽ động, những tên Vu sĩ kia vừa nghe được tiếng tiêu liền nhanh chóng rời đi.
Hắc sam nữ tử kia đứng duới ánh trăng thổi tiêu rơi vào trong mắt Cổ Thần lại thấy rất hài hoà, tựa như nữ tử kia cùng cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn dung hơp cùng nhau.
Cổ Thần có một loại cảm giác tựa như nữ tử kia từ lâu đã đứng trên vách núi kia, chính là một phần tử trong không gian đó.
Cổ Thần lẳng lặng nghe tiếng tiêu, tiếng tiêu rất dễ nghe, rất êm diệu, khiến tâm tình thông thuân và thoải mái đến cực điễm.
Cổ Thần bước lên quải trượng hướng chỗ nữ tử phi độn đến đứng cách nàng khoảng mười trượng.
Đứng gần nhìn Cổ Thần mới phát hiện nữ tử này rất cao, gần một thước tám, xấp xỉ chiều cao của hắn!
Một nữ tử có chiều cao như vậy ở trong Nhân tộc cũng rất hiếm thấy! Nhưng ở trong Cổ vu tộc cũng không hiếm.
Một nữ tử cao một thước tám, thoạt nhìn có lẽ sẽ cảm giác không hoà hợp, nhưng nữ tử này lại khác, từ vóc người người nàng không tìm được chỗ nào không hoà hợp, tựa hồ trời sinh ra nàng đã tuyệt mỹ như vậy rồi!
Đôi chân thon dài, trước ngực là đôi nhũ phong cao vút, phối hợp với vòng eo mảnh khảnh nhỏ nhắn đã thể hiện hết vẻ hoàn mỹ của một nữ tử khiến bao nam nhân phải ao ước.
Cổ Thần khi nhìn thấy gương mặt của nàng, một gương mặt với vẻ đẹp tuyệt mỹ khiến trong lòng Cổ Thần cũng thấy run động mãnh liệt.
Lúc gặp Nguyệt nhi, Cổ Thần đã cho rằng Nguyêt nhi đã là hoàn mỹ nữ tử thiên hạ khó ai có thể so bì, nhưng so với nữ tử trước mặt này lại còn kém một hơn chút.
So với Nguyệt nhi còn đẹp hơn, một nữ tử hoàn mỹ như vậy tựa hồ không thể nào có mặt trên thế gian này được, chỉ có thể ở trong giấc mơ mới may ra có thể gặp!
Cổ Thần hướng tới nữ tử tuyệt mỹ này cung thanh nói:
- Đa tạ cô nương cứu giúp!
Bằng thực lực của Cổ Thần mà cũng không nhìn ra tu vi nông cạn của nữ tử này, hiển nhiên nàng có thực lực rất kinh khủng, so với Cổ Thần thi triển ba đầu sáu tay còn muốn đáng sợ hơn nhiều.
Cổ Thần thậm chí hoài nghi, nàng có phải hay không là Độ Hư cường giả?
Tuy rằng trên người nàng không hề có chút sát ý nào, nhưng Cổ Thần nhìn không thấu tu vi của nàng nên vẫn có một loại cảm giác khó nắm bắt vận mệnh trong tay. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Cổ Thần thầm nghĩ: "Nghe nói mấy trăm năm trước, sau khi vị Độ Hư cường giả cuối củng của Cổ vu tộc vẫn lạc, cổ vu tộc liền không còn Độ Hư cường giả nào nữa, vậy chắc vị tuyệt mỹ nữ này cũng không phải là Độ Hư cường giả!
Nữ tử kia tựa hồ như không cảm thấy Cổ Thần đến, nàng vẫn như một khối ngọc hoàn mỹ trong không gian nơi đây, nếu không phải hai tay và đôi môi đang cử động với cây tiêu và những âm thanh du dương từ dó truyền ra thi Cổ Thần thực sự hoài nghi nữ tử này có lẽ là một bức tượng ngọc được điêu khắc ở đây!
Nữ tử này vẫn tiếp tục thổi tiêu, Cổ Thần thì vẫn đứng bên cạnh lắng nghe.
Thời gian trôi qua, thấy nữ tử trước mặt vẫn không nói gì, Cổ Thần thầm nghĩ: "Có lẽ nàng là thuận tay trương trợ, kỳ thực không muốn cùng ta giao lưu, có lẽ là ta nên rời khỏi đây thì hơn!"
Cổ Thần vừa nghĩ như vậy thỉ nhẹ nhàng dời bước chân về phía sau, đúng lúc này thì Chiến Thần lệnh ở trước ngực Cổ Thần khẽ rung lên, truyền tới cho hắn một cảm giác ấm áp.
Cổ Thần trong lòng cả kinh, ý niệm muốn rời đi càng mãnh liệt hơn. Chiến Thần lệnh chính là bí mật lớn nhất của hắn, nếu để người khác biết thì chắc chắn sẽ là đại hoạ.
Tới lúc này chỉ có hai nguời biết được Cổ Thần có Chiến Thần lệnh trong người, chính là Nguyệt nhi mà Cổ Thần nghi ngờ chính là Vu Thần tông Thánh nữ cùng với Vu Thần. Mà trên thực tế cũng chỉ có thể tính là một mình Vu Thần biết, nếu không phải hắn muốn có Chiến Thần lệnh thì đổi lại là người khác từ sớm đã loan truyền tin tức này ra ngoài rồi.
- Chờ một chút!
Cổ Thần đang muốn rời đi thì đột nhiên một thanh âm như tiếng nói của tự nhiên từ trong miệng của vị nữ tử kia vang lên.
Nữ tử này vừa mở miệng, thanh âm vang lên bên tai Cổ Thần, tựa hồ giống như tiếng tiêu lúc nãy vẫn còn đâu đây, nhưng khiến cho Cổ Thần càng kinh thán là thanh âm này lại cứ như thanh âm của tự nhiên vậy, so với tiếng tiêu ban nãy còn dễ nghe hơn!
Một thân thể hoàn mỹ, một tướng mạo tuyệt mỹ, một khí chất toàn mỹ, còn có một thanh âm như tự nhiên ... giống nhu những thứ gì đẹp đẽ nhất hoàn mỹ nhất đều đã tập trung lên người nữ tử này vậy!
Thanh âm của nàng như có ma lực, khiến Cổ Thần không tự chủ dừng cước bộ lại.
- Cô nương, có chuyện gì?
Cổ Thần tận lực đem lời nói trở thành ngắn gọn nhất, đề tránh đối phương phát hiện nội tâm đang rung động của hắn.
Tuyệt mĩ nữ tử kia xoay người một cái, trên mặt đã có thêm một tấm hắc sa, che khuất dung mạo tuyệt mỹ của nàng, thế nhưng đôi mắt mê người kia vẫn làm cho trái tim và hô hấp của Cổ Thần trở nên dồn dập.
Nhìn Cổ Thần một lúc, nữ tử nói:
- Ta sẽ giúp ngươi tiến vào Chiến Thần sơn!
-Hả?
Nữ tử vừa lên tiếng liền khiến Cổ Thần khiếp sợ:
- Tại sao?
Cổ Thần trong lòng thập phần lo lắng, hiện tại hắn đã biến ảo thành tướng mạo của Cổ vu tộc, ngoài trừ Độ Hư cường giả, không ai có thể nhìn ra nguyên diện mục của hắn được. Mà biết hắn muốn tiến vào Chiến Thần sơn, trong thiên hạ cũng chi ba người, mà nữ tử này vừa gặp mặt đã nói ra mục đích chính của hắn rồi!
Cho dù tâm trí của Cổ Thần thông tuệ đến mức nào cũng không khỏi chấn động, mạch suy nghĩ cũng trong chốc lát bị cắt ngang.
Nữ tử cũng không có trả lời Cổ Thần, một lúc sau Cổ Thần mới bình tâm lại, nhớ tới chuyện khác hỏi:
- Cô nương làm sao biết ta muốn tiến vào Chiến Thần sơn?
Nữ tử nói:
- Còn có một năm nữa, Chiến Thần sơn sẽ mở ra, lúc này người lén vào cổ vu tộc ta nếu không muốn tiến vào Chiến Thần sơn thì làm gì?
Cổ Thần nói:
- Nhìn cô nương chắc hẳn là người của cổ vu tộc, mà tu vi của cô nương cũng siêu việt hơn ta, vì sao lại phải trợ giúp ta tiến vào Chiến Thần sơn?
-Ta tên là Tử Ngọc!
Nữ tử trả lời ngắn gọn.
Cổ Thần nói:
- Tử Ngọc, một cái tên rất êm tai dễ nghe, cũng rất xứng với cô nương, nhưng tên của Tử Ngọc cô nương đối với việc của ta có liên quan gì sao?
Tử Ngọc mỉm cười, bên dưới tấm hắc sa lộ ra hai cái má lúm đồng tiền rất sâu, nói:
- Không quan hệ, ta biết ngươi muốn tiến vào Chiến Thần sơn, cũng biết ngươi không có ai trợ giúp thi căn bản không thể đi vào đó. Tuy rằng ngươi đã biến thành bộ dáng của cổ vu tộc nhưng lại không hiểu được quy củ của bản tộc. Nếu muốn tiến vào Chiến Thần sơn cần có người chỉ dẫn, mà ta vừa lúc có thể chỉ dẫn cho ngươi. Lý do này đã đủ chưa?
Cổ Thần hỏi:
- Có điều kiện gì?
Nếu không có lý do, thì phải có mục đích, Cổ Thần biết thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, không ai vô duyên vô cớ chạy tới hỗ trợ người khác mà không có mục đích gì.
Tử Ngọc nói:
- Ta giúp ngươi tiến vào Chiến Thần sơn, nếu ngươi có thể thu được Chiến Thần Tinh Kinh thì ngày sau phải bảo hộ cho cổ vu tộc được bình an, không để cho cổ vu tộc bị Nhân Yêu hai tộc nguy hại.
Cổ Thần có vẻ không tin, nói:
- Chỉ có điều kiện như vậy?
Tử Ngọc gật đầu nói:
- Chỉ có điều kiện như vậy!
Cổ Thần hơi dao động một chút, cũng không vội trả lời, điều kiện này tuy đơn giản, nhưng lại không dễ dàng chút nào. Nếu sau này Nhân Vu hai tộc giao chiến, Cổ Thần thân là Nhân tộc tu sĩ, làm sao có thể chẽ chỡ cho cổ vu tộc được?
- Thế nào? Ngươi suy nghĩ kĩ chưa?
Tử Ngọc nhẹ giọng hỏi.
Cổ Thần nói:
- Nếu là Nhân Vu hai tộc giao chiến thì ta bất lực, trừ cái đó ra ta có thể đảm bảo!
Tử Ngọc nhìn Cổ Thần một lúc rồi nói:
- Xem ra ngươi là Nhân tộc tu sĩ!
Mà trong ánh mắt của nàng lại toát ra vẻ quả nhiên là thế.
Cổ Thần gật đầu. Trong lòng cũng đã nghĩ, nếu Cổ Thần tu luyện thánh điển của cổ vu tộc thỉ vì Cổ vu tộc tiêu giảm khó khăn cũng là bổn phận nên làm, cho nên cái điều kiện này cũng không thể gọi là điều kiện được. Thực lực của Tử Ngọc mạnh mẽ như vậy, tại Cổ vu tộc địa vị hẳn là không thấp, Cổ Thần không rõ tại sao nàng đã biết bản thân hắn là Nhân tộc tu sĩ mà còn muốn giúp hắn tiến vào Chiến Thần sơn, còn muốn hắn thu được Chiến Thần Tinh Kinh?
Chẳng lẽ vì cảm tình?
Cổ Thần lập tức huỷ bỏ cái ý niệm hoang đường này. Thế gian có một loại người, cho dù chỉ lần đầy gặp mặt cũng biết được là người thủ tín, mà Tử Ngọc chính là loại người này.
"Nàng sẽ không gạt ta!" Cổ Thần trong lòng có suy nghĩ như vậy. Ngay cả Cổ Thần vẫn luôn cẩn thân nhưng lại rất tin tưởng vào lời nói của Tử Ngọc!
Thế nhưng Cổ Thần tuy tin tưởng Tử Ngọc nói nhưng hắn lại không hiểu tại sao nàng lại muốn làm nhu vậy? Vì sao lại trợ giúp một Nhân tộc tu sĩ như hắn cướp lấy thánh điển Chiến Thần Tinh Kinh?
Vấn đề này Cổ Thần hỏi nhưng Tử Ngọc lại không có trả lời cho hắn biết.
Nàng đã không nói thì Cổ Thần cũng không dây dưa nữa, nhưng hắn vẫn tin tưởng lời Tử Ngọc nói!
Chỉ cần Tử Ngọc không gạt hắn, để hắn có thể đi vào Chiến Thần sơn thì bất kể nguyên nhân lý do là gì hắn cũng không quan trọng!
Tử Ngọc lên tiếng:
- Nếu muốn giả dạng thành Vu thì phải biết được cái gì Vu có thể làm và không thể làm!
Nói đến Vu, Cổ Thần lập tức nhớ ra hắn không hiểu tại sao bản thân lại bị lộ, nên liền hỏi Tử Ngọc:
- Bọn họ làm thế nào nhận ra ta?
Tử Ngọc nói:
- Là một Vu thì điều thứ nhất không được làm chính là không thế săn bắt giết dã thú và mãnh thú. Điều này bắt buộc tất cả Vu đều phải biết và tuân theo!
- Nguyên lại là vậy!
Cổ Thần liền lập tức hiểu ra, trách không được khi các thôn dân gặp nguy hiểm mà tên Lê Vu kia cũng không ra tay cứu giúp, trách không được khi hắn ra tay liền bị phát hiện sơ hở.
Cổ Thần nói:
- Vì sao Vu lại không được săn bắt?
Tử Ngọc nói:
- Lang ăn thỏ, thỏ ăn cỏ, lang muốn ăn thỏ thì thỏ phải càng nhiều càng tốt, nếu thỏ toàn bộ đều ăn sạch thì sau đó lang lấy cái gỉ mà ăn? cỏ không bị miễn ăn sẽ càng ngày càng cao, mà cỏ càng cao thì lang cũng rất khó sống, nếu muốn sông dài lâu thì lang không thể ăn sạch thỏ mà chi ăn một ít, lưu lại một ít! Hiểu chưa?
Cổ Thần nói:
- Ý của ngươi là không thể đuổi tận giết tuyệt?
Tử Ngọc gật đầu nói:
- Vô số sinh linh tồn tại mới cấu thành một thế giới, một thế giới hài hoà, hoàn chỉnh và tự nhiên. Thiếu một thứ cũng không được. Dã thú bị giết cũng được, vu dân bị dã thú ăn thịt cũng không sao, đây đều là quy luật sinh tồn, nếu Vu nhúng tay săn giết dã thú thi vừa ra tay tất cả mãnh thú đều sẽ bị giết không còn một mảnh, vậy thì sau đó các vu dân sẽ lấy cái gì mà ăn?
Vu dân săn bắt dã thú, dã thú vì sinh tồn mà phản kháng. Đây đều là quy luật sinh tồn tự nhiên, không nên sử dụng lực siêu nhiên đi phá hư quy tắc. Nếu phá vỡ quy tắc thì người phá vỡ phải gánh chịu hậu quả. Nam hoang vu dân vượt quá ngàn ức, nếu dã thú bị giết sạch sẽ thì vu dân không có gì để ăn nữa. Chẳng lẽ để Vu đi tới Thập vạn đại sơn săn bắt mãnh thú cho họ ăn? mà khi đó Thập vạn đại sơn cũng sẽ dần biến mất dã thú, vạn nhất dã thú trong thiên hạ đều bị giết hết thì thế giới cũng mất cân bằng và bị phá hư. Kết quả cuối cùng là mọi sinh linh đều bị huỷ diệt!
- Nghiệm trọng như vậy sao?
Cổ Thần hỏi, trong lòng ngẫm lại cảm thấy đạo lý này tựa hồ không sai.
Tử Ngọc hừ nhẹ một tiếng nói:
- 10 vạn năm trước, tổ tiên của cổ vu tộc cũng đã minh bạch đạo lý này. Nhân Vu Yêu tam tộc cùng nhau tồn tại cùng với thế gian vạn tộc cấu thành cổ Hoang thế giới hoàn chỉnh. Nếu ai vọng tưởng diệt tộc nào đó thì chính là thiên hạ đệ nhất ngu xuẩn. Sao lại có tư tưởng nhất thống cổ Hoang, bài trừ dị tộc, để tộc đó độc tôn, vạn tộc diệt trừ!
Cổ Thần từ trong lời nói của Tử Ngọc cảm nhận được một tia lửa giận, thiên hạ đệ nhất ngu xuẩn trong miệng Tử Ngọc cổ Thần tự nhiên biết nàng muốn nói đến người nào.
Tuy rằng quan điểm của Thánh Hoàng Cơ Thiên, Cổ Thần cũng không ủng hộ, thậm chí có chút khinh bỉ nhưng khi nghe một người cổ vu tộc mắng chửi đệ nhất nhân của Nhân tộc là tên đệ nhất ngu xuẩn thì trên mặt Cổ Thần cũng có chút nóng nóng, ngượng ngùng cười đổi đề tài nói:
- Tử Ngọc cô nương, cổ vu tộc vu sĩ không phải đều là thân thể cường tráng, có khí thế sát phạt sao? Nhưng ta thấy đa số Vu thân thể đều rất yếu nhược, chỉ có pháp lực là cường đại, ách ... Tử Ngọc cô nương là ngoại lệ!
Tử Ngọc nói:
- Cổ vu tộc vu thuật bác đại tinh thâm, bao hàm rất toàn diện, bí pháp nào cũng đều là thân thông nhất đẳng trong thiên hạ, căn cứ vào đặc điểm tu luyện vu thuật là tu sĩ Cổ vu tộc chia thành hai loại. Một là Linh Vu, một loại là Võ vu, tu luyện linh hồn chính là Linh Vu, lấy luyện thể là chính là Võ Vu.
- Linh Vu ở trong các thôn trang bảo hộ vu dân khỏi nan man thú hoang thú, đồng ruộng khô cạn ... nói chung là diệt trừ nguy hại cho thôn dân. Còn Võ Vu thì tụ tập trong các đại bộ lạc, thị tộc trung tâm, bọn họ thân thể cường đại, thích hợp chinh chiến. Cổ vu tộc mỗi lần đại chiến với Nhân Yêu hai tộc thì những Vu sĩ các ngươi nhìn thấy đều là Võ Vu này, Linh Vu rất ít khi rời khỏi vu cương nên ngoại tộc tự nhiên biết đến họ rất ít!