Tiến vào trong phòng, Tự Ngọc ngồi bên cạnh Cổ Thần nói:
- Ngươi đúng là quý trọng từng chút thời gian đó, Chiến Thần sơn ngày mai mở ra mà đến hôm nay ngươi mới chịu xuất hiện!
Cổ Thần nói:
- Ta không phải là vì muốn trước khi tiến vào Chiến Thần sơn có tu vi càng mạnh hơn để càng đảm bảo hơn sao? Ta là một ngoại tộc tu sĩ, nếu ở trong đó gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao?
Hôm nay nguyên thần của Cổ Thần đã đạt tới mười hai trượng, tu vi so với lúc trước ở cực nam hoả hải ít nhất cũng đề cao thêm sáu thành, ở trạng thái nhân loại bình thường thì có thể tương đương với Minh Khiếu kỳ tu sĩ kích hoạt tám trăm khiếu huyệt, nếu thi triển ba đầu sáu tay thì Minh Khiếu kỳ cao thủ kích hoạt chín trăm khiếu huyệt cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
Hiện tại cũng chỉ có cao thủ Minh Khiếu kỳ đã kích hoạt hơn một ngàn cái khiếu huyệt mới có thể áp chế được Cổ Thần một chút.
Tự Ngọc khẽ nhấc ngọc thủ trắng noãn của nàng lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một đạo hắc phù rồi nói:
- Mang cái Vu phù này trên người là có thể tránh khỏi công kích của cấm chế trong Chiến Thần sơn!
Cổ Thần đem cái hắc phù kia cầm vào trong tay thì cảm giác được một cổ khí tức thanh lương và pháp lực ba động trên đó. Cổ Thần dùng thần thức thăm dò thì cảm thấy như rơi vào trong biển rộng quỷ dị không gì sánh được, tựa hồ thập phần ảo diệu.
Cổ Thần đem hắc phù thu vào trong Cần Khôn Trạc rồi nói:
- Nghe nói ngươi và chín vị Đại Vu cũng đi vào cực nam hoả hải phải không? Vào đó làm gì vậy?
Tự Ngọc nhìn Cổ Thần rồi nói:
- Vây giết Hoả Long Vương, nếu không các ngươi cho rằng các ngươi có thể dễ dàng tiến hành Liệp Long đại hội sao?
Cổ Thần trong lòng khẽ động nói:
- Hoả Long Vương? Tên đó là một Độ Hư cường giả mà!
Tự Ngọc mỉm cười nói:
- Độ Hư cường giả cũng không phải là tồn tại vô địch, huống hồ Hoả Long Vương ngàn năm trước cũng bị trọng thương, pháp lực cũng không hoàn toàn khôi phục được đến trạng thái đỉnh phong. Cổ vu tộc ta có thể truyền thừa từ thời thái cổ tới bây giờ mà vẫn trường thịnh không suy, vẫn là một trong tam đại tộc đàn của Cổ Hoang thì chẳng lẽ không có bản lĩnh giữ nhà hay sao? Lúc Cổ vu tộc ta thực lực cường thịnh cũng có thể cùng lúc đại chiến với cả Nhân Yêu lưỡng tộc, mặc dù lúc này Cổ vu tộc ta đứng ở vị trí cuối trong tam tộc, mà Hoả Long tộc lại cũng dám vọng tưởng làm khó dễ bản tộc sao? Không để cho hắn một cái giáo huấn mạnh mẽ còn tưởng là Cổ vu tộc dễ bị khi dễ hay sao?
Cổ Thần nháy mắt mấy cái rồi nói:
- Hoả Long Vương bị các ngươi diệt sát rồi?
Cổ Thần trong lòng thật sự rất khiếp sợ, Độ Hư cường giả và Mệnh Tuyền tu sĩ so sánh với nhau nhưng tiên nhân và phàm nhân vậy, tiên lực và pháp lực là hai cái đẳng cấp hoàn toàn khác nhau, Tự Ngọc cùng chín vị Đai Vu dĩ nhiên có thể liên thủ giết chết một Độ Hư cường giả, lấy phàm diệt tiên làm sao không khiến Cổ Thần khiếp sợ cho được?
Cổ Thần dù sao cũng từng thể nghiệm qua sự đáng sợ của Độ Hư cường giả, Cơ Thần Không có tu vi Đằng Vân kỳ mà thực lực đã kinh khủng như vậy, chỉ một cái nhấc tay là hư không liền bị giam cầm, Cổ Thần liền bị cố định tại hư không, không thể nhúc nhích mảy may, ngay cả sức để phản kháng cũng không có.
Tự Ngọc lắc đầu, trong mắt toát lên vẻ đáng tiếc nói:
- Chung quy hắn vẫn là Độ Hư cường giả, mặc dù chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều nhưng hắn vẫn chạy thoát được, nhưng thân thể và nguyên thần đồng thời bị trọng thương tới căn cơ, sau này căn bản không có khả năng khôi phục tới trạng thái đỉnh phogn được nữa. Hi vọng với lần giáo huấn này, hắn đừng tiếp tục có ý định đánh chủ ý tới Cổ vu tộc ta!
Độ Hư cường giả, thân thể và nguyên thần đồng thời bị thương cũng khiến Cổ Thần thầm hít một hơi. Cổ vu tộc cũng là một trong tam tộc đứng đầu, thực lực mạnh mẽ không như bề ngoài đơn giản, tuy hiện giờ không có Độ Hư cường giả toạ trấn, nhưng cũng không phải tuỳ tiện một Độ Hư cường giả có thể uy hiếp được Cổ vu tộc.
Ngày hôm sau rốt cuộc cũng đến ngày Chiến Thần sơn mở ra!
Thần nữ Tự Ngọc cùng với chín vị Đại Vu mang theo các Vu sĩ đi tới quảng trường phía sau núi của Chiến Thần điện.
Mặt nam của quảng trường hợp với mặt sau của Chiến Thần điện, mặt bắc thì hợp với Hoả pháp tắc của Chiến Thần sơn. Từ chỗ này có thể thấy được Chiến Thần sơn cao chót vót ẩn hiển bên trong màn hoả diễm do Hoả pháp tắc tạo thành.
Trên cái quảng trượng rộng chừng trăm trượng này có trên trăm vị VU sĩ đang đứng. Trừ Tự Ngọc và chín vị Đại Vu cùng với ba mươi người sắp tiến vào Chiến Thần sơn còn có đám thủ vệ của Chiến Thần điện và một số cao thủ đứng đầu của các bộ lạc.
Cổ Thần là lần đầu tiên thấy các vị Vu sĩ khác cùng tiến Chiến Thần sơn ngoài Dương Vu bộ lạc. Ánh mắt Cổ Thần khẽ đảo qua, trong lòng thầm kinh hãi, trong đám Vu sĩ này vậy có người Cổ Thần nhìn không thấu được thực lực, giống như Ngao Hoằng lúc trước vậy.
Năm vị VU sĩ trong Hoả VU bộ lạc, trong đó có một vị Linh Vu cao một thước tám, vóc người so ra trong đám Linh Vu cũng tính là nhỏ, thoạt nhìn chỉ có tu vi Nguyên Thần hậu kỳ nhưng tu vi thực tế hiển nhiên đã có ẩn dấu, Cổ Thần căn bản nhìn không ra.
Còn lại những Vu sĩ khác có tu vi như thế nào, thực lực ra sao, Cổ Thần vẫn nhìn ra được.
Tu vi của tên Vu sĩ Hoả bộ lạc kia hiển nhiên là có ẩn nấp, thực tế đã có Minh Khiếu kỳ tu vi, hoặc là cũng có thực lực biến thái như Cổ Thần, mới là Nguyên Thần hậu kỳ đã có thực lực so được với Minh Khiếu kỳ cao thủ, cho nên Cổ Thần mới nhìn không thấu được.
Tên Vu sĩ kia cũng nhìn về hướng Cổ Thần, trong mắt hắn Cổ Thần cũng đồng dạng như Cổ Thần nhìn hắn, không rõ được thực lực thế nào, trước mắt chỉ như một màn vụ thuỷ, nhìn không ra được thực hư.
Ánh mắt hai người khẽ lướt qua nhau rồi đồng thời chuyển dời đi nơi khác.
Người có thể tiến vào Chiến Thần sơn thì phải có huyết mach của Cổ Vu sĩ, hẳn là không có khả nưng có ngoại tộc lẻn vào, nếu là Cổ vu tộc Vu sĩ thì Minh Khiếu kỳ cũng không được tiến vào. Xem ra người này hẳn là giống cr có thực lực biến thái rồi!
- Hữm?
Đột nhiên Cổ Thần khẽ nhướng mày, nhìn về một phía, một hoàn mỹ nữ tử rơi vào trong mắt Cổ Thần.
Da trắng như tuyết, mặt thanh như nguyệt, đối mắt to như hai làn thu thuỷ, đôi song phong ngạo nghễ khẽ rung động lộ ra hai hình vòng cung hoàn mỹ sau lớp hắc sam không thể che lấp được những đường cong lung linh trêu người trên cơ thể.
Nữ tử này từ dung mạo đến thân hình, vẻ mặt không chỗ nào là không hoàn mỹ đến cực điểm, nữ tử trong thiên hạ này cũng chỉ có Tự Ngọc là có thể so với nàng đẹp hơn thôi.
Mà nữ tử này dĩ nhiên lại là Nguyệt nhi, Thần Vu Tông thánh nữ!
Ở chỗ này gặp phải nàng ta cũng khiến Cổ Thần rất bất ngờ.
Bất quá tâm thần của Cổ Thần rất nhanh đã trấn định, hiện tại Nguyệt nhi cũng không biết Cổ Thần đã thoát khỏi Xích Đế một trủng tớu đây. Mà Cổ Thần còn đang dùng Chân Nhan đan biến ảo thành tướng mạo của Cổ vu tộc, nếu không phải là Độ Hư cường giả thì căn bản nhìn không ra thực hư.
Nguyệt nhi lúc này đang cùng một Vu sĩ trẻ tuổi của Thiên Vu bộ lạc nói chuyện phiếm. Vị Vu sĩ trẻ tuổi kia Tự Ngọc cũng từng nhắc qua với Cổ Thần, mới hơn sáu mươi tuổi đã là Nguyên Thần hậu kỳ tuyệt đỉnh cao thủ, thực lực mạnh mẽ không kém Minh Khiếu sơ kỳ cao thủ, chính là đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ của Cổ vu tộc, là tuyệt đại thiên tài của Cổ Thần tên là Thiên Tẫn.