Kiếm quang chợt lóe, lại có hai đạo kiếm cương bắn tới một bên Chích Hổ.
Ba gã gia nô Vạn gia chặn lấy đường lui của Chích Hổ, Vạn Nhân Kiếm và Vạn Nhân Kỳ thì khống chế phi kiếm khởi xướng công kích đánh về phía Chích Hổ.
Dùng Tiên Thiên chân khí khống chế pháp khí, tuy rằng lực lượng không thể sánh bằng trực tiếp cầm tay, nhưng độ linh hoạt lại cao hơn rất nhiều, bởi vì khi dùng tiên thiên chân khí ngự kiếm có thể từ bốn phương tám hướng phát động công kích tới bất kì nơi nào trên người mục tiêu.
Đối phó với tu sĩ nhân loại, chiêu này không mấy hiệu quả, nhưng đối với yêu thú, dùng ngự kiếm tấn công thường mang lại hiệu quả lớn hơn nhiều khi trực tiếp cầm bằng tay.
Chích hổ đứng trên mặt đất, muốn tránh né hai thanh phi kiếm công tới hai bên với tốc độ cực nhanh cũng không dễ dàng, chỉ thấy nó khi dùng thiết trảo đánh ra, khi dùng thiết vĩ quấn lấy, nhiều lần đánh văng hai thanh phi kiếm sang một bên.
Thế nhưng, phi kiếm được hai người Vạn Nhân Kiếm và Vạn Nhân Kỳ khống chế, rất nhanh điều chỉnh phương hướng, kiếm cương trương lên, chém xuống Chích hổ, khi Chích Hổ còn chưa kịp phản ứng đã bị hai thanh phi kiếm đâm trung thân thể, nhất thời lưu lại một vết thương kinh khủng, máu tươi văng ra ngoài.
- Rống!
Chích Hổ bạo rống một tiếng, hung tính nổi lên, nhảy mạnh lên, mặc kệ hai thanh phi kiếm, trực tiếp đánh về phía hai người Vạn Nhân Kiếm và Vạn Nhân Kỳ.
Vạn Nhân Kiếm, Vạn Nhân Kỳ cười nhạt một tiếng, hai tay cùng lúc giương lên, hai đạo phù chú phóng về phía Chích Hổ.
Chính là Thái ất phù và Huyền băng phù...
Một trận nổ vang, Thái ất phù hóa thành một đạo lôi quang, bắn trùng đầu Chích Hổ, Huyền băng phù hóa thành mấy đạo băng trùy, đâm mạnh vào thân thể Chích Hổ.
Lập tức, Chích Hổ liên tục lui về phía sau, trong miệng kêu lên những tiếng thảm thiết.
Chích hổ tuy là yêu thú Tiên Thiên Cảnh tầng năm, nhưng cùng lúc đối đầu hai người, trong đó một là tu sĩ Tiên Thiên Cảnh tầng năm, một là tu sĩ Tiên Thiên Cảnh tầng bốn, hiển nhiên không phải là đối thủ.
Hai người Vạn Nhân Kiếm, Vạn Nhân Kỳ hạ thủ không lưu tình, hai đạo kiếm cương nổ bắn ra, tiếp tục khống chế phi kiếm chém lên người Chích Hổ.
Xoạt xoat...
Đuôi sắt Chích Hổ quét ngang, thiết trảo đánh ra, đẩy hai thanh phi kiểm qua một bên, hai mắt màu huyết hồng tập trung lên hai người Vạn Nhân Kiếm và Vạn Nhân Kỳ, cái đầu thật lớn ngửa lên trời rống to một tiếng...
Xích...
Vô số hỏa diễm tuôn ra từ trong miệng Chích Hổ, nhằm hai người Vạn Nhân Kiếm, Vạn Nhân Kỳ đánh tới.
Chích Hổ đã đánh ra chiêu bài đáy hòm.
Đây không phải hỏa diễm bình thường mà dong hỏa dưới lòng đất, cương tráo do Tiên Thiên chân khí hình thành tuy có thể chống được lửa bình thường nhưng lại không chống được dong hỏa này.
Một tảng lớn dong hỏa phun ra như vậy, bất luận tu sĩ Tiên Thiên Cảnh nào cũng phải tránh xa, nếu chẳng may bị những dong hỏa này đốt cháy, không chết cũng trọng thương.
Bất quá, đối với dong hỏa trước mặt, Vạn Nhân Kiếm và Vạn Nhân Kỳ lại chưa động, dường như coi dong hỏa này hoàn toàn không nhìn trong mắt.
Dong hỏa từ trong miệng Chích Hổ phun ra, như lưu tinh, nháy mắt liền bay tới cương tráo trước người cảu Vạn Nhân Kỳ và Vạn Nhân Kiếm.
Mắt thấy hai người sắp bị vô số dong hỏa nuốt gọn, Vạn Nhân Kiếm đột nhiên giương tay lên, một viên Tuyết băng châu to bằng đầu ngón tay bắn ra, nhắm về phía dong hỏa đang cuộn trào mãnh liệt.
Khi viên Bạch tuyết châu kia vừa xuất hiện, Cổ Thần đột nhiên cảm giác, nhiệt độ không khí cực cao xung quanh nháy mắt biến mất vô tung, thay vào đó là một loại khí tức lạnh lẽo cực độ.
Cảm giác giống như bản thân đang đứng ở nơi băng thiên tuyết địa vậy.
Hai mắt Cổ Thần cấp tốc nhìn về khỏa Băng tuyết châu trong tay Vạn Nhân Kiếm, trên mặt hiện vẻ kinh hãi.
Khỏa Bạch tuyết châu chỉ bằng đầu ngón tay kia rất nhanh liền đụng vào dong hỏa phun ra từ trong miệng Chích Hổ, nhưng ngoài ý muốn chính là, Băng tuyết châu cũng không bị dong hỏa nuốt hết, ngược lại khi dong hỏa vừa tiếp xúc với Băng tuyết châu, toàn bộ hỏa diễm đều tắt, hóa thành một khối băng trắng.
Dong hỏa cực nóng vô cùng, đủ có thể đốt cháy cương khí của tu sĩ Tiên Thiên Cảnh, nhưng khi tiếp xúc với Băng tuyết châu, dĩ nhiên trong nháy mắt bị đông lạnh, hóa thành một khối băng, công hiệu của hạt chây này quả thực không phải chuyện đùa.
- Dĩ nhiên có được pháp khí thượng phẩm Cực băng châu? Trách không được dám coi thường Chích Hổ như vậy, dong hỏa chính là con át chủ bài của Chích Hổ, có Cực băng châu, cho dù là tu sĩ Tiên Thiên Cảnh bốn tầng đứng ỏ ngoài phạm vi dong hỏa cũng có thể làm được.
Cổ Thần nhìn Cực băng châu, trong lòng thần nghĩ.
Rất nhanh, toàn bộ dong hỏa do Chích Hổ phun ra đều bị hóa thành băng trắng, hình thành lên một đóa băng diễm rồi dần dần rơi xuống vỡ nát trên mặt đất.
Chích Hổ chứng kiến dong hỏa bị hóa giải dễ dàng, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, đường lui về phía Dong viêm động đã bị người ta chặn, dong hỏa cũng không cứu được nó, nó đã lâm vào tuyệt cảnh.
Sưu... Sưu...
Trong nháy mắt khi Chích Hổ còn đang khiếp sợ, hai đạo kiếm cương xẹt qua, lưu lại trên người nó hai vết thương kinh khủng, khiến nó phải tru lên một tiếng thê lương.
Máu tươi rải đầy trên mặt đấy, trên người Chích Hổ lưu rõ vài vết cắt rất sâu, ngay cả dong hỏa cũng không thể bức lui được đối thủ, nó đã không còn đường thoát.
Hai đạo kiếm cương vòng vo một hồi, lại cấp tốc chém về phía Chích Hổ, Chích Hổ đã bị thương, tính linh hoạt không bằng lúc trước, đuôi sắt đảo qua chậm hơn một nhịp, lại bị hai đạo kiếm cương bổ trúng.
Chích Hổ lão đảo một cái, dường như muốn ngã, trên mặt Vạn Nhân Kiếm và Vạn Nhân Kỳ đều hiện vẻ tươi cười, tiếp tục ngự khống phi kiếm, kiếm cương trương lên, rất nhanh một lần nữa đâm xuống Chích Hổ.
Lần này, Vạn Nhân Kiếm cho phi kiếm trực tiếp đâm xuống đầu Chích Hổ, Chích Hổ kêu lên một tiếng thê lương, bốn chân không còn chống được, ngã xuống mặt đất.
Tiên Thiên Cảnh tầng năm như Chích Hổ, cứ như vậy ngã xuống dưới liên thủ công kích của Vạn Nhân Kiếm và Vạn Nhân Kỳ.
Cổ Thần nhìn thấy mà mừng trong lòng, dong hỏa do Chích Hổ phun ra, hắn không biết làm sao đỡ được, chỉ có thể tránh, nếu như chỉ có một mình hắn, khả năng cho đầu Chích Hổ kia chạy thoát là rất lớn.
Đồng thời, Chích Hổ có tu vi Tiên Thiên Cảnh tầng thứ năm, Cổ Thần nếu không sử dụng Hàng linh phù cũng không thể giết chết được Chích Hổ.
Lúc này tự nhiên có người xông lên giải quyêt Chích Hổ, Cổ Thần chỉ ở một bên nhìn, trong lòng không mừng sao được?
Hai đạo kiếm cương hóa thành phi kiếm, rơi vào trong tay Vạn Nhân Kiếm và Vạn Nhân Kỳ, đồng thời tay Vạn Nhân Kiếm vừa nhấc, pháp khí thượng phẩm Cực băng châu cũng được thu trở lại.
Chích Hổ nằm rạp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên qua một kiếm trúng đại não vừa rồi, Chích Hổ đã bị giết.
Vạn Thiên Thụ có tu vi đã đạt tới Tiên Thiên Cảnh tầng chín, cách Thần Hải Cảnh chỉ còn một bước, nội đan Chích Hổ này đối với công pháp Vạn Thiên Thụy tu luyện có tác dụng rất lớn, một viên nội đan Chích Hổ này, đủ có thể giúp Vạn Thiên Thụy bước vào Thần Hải Cảnh.
Vì vậy, Vạn gia luôn một mực tìm kiếm tung tích của Chích Hổ, tuy Vạn Nhân Kiếm tìm được tung tích Chích Hổ tại Dong Viêm Động trên Hỏa Diệm Sơn, nhưng muốn bắt được Chích Hổ tại Dong Viêm Động này ngay cả tu sĩ Thần Hải Cảnh còn khó khăn chứ đừng nói tới hắn chỉ là tu sĩ Tiên Thiên Cảnh tầng năm, làm sao có thể?
Tuy rằng Vạn Thiên Thụy cho Vạn Nhân Kiếm cực băng châu để đối phó với Chích Hổ, nhưng nếu Chích Hổ không ra khỏi Dong viêm động thì Vạn Nhân Kiếm cũng không có biện pháp bắt được Chích Hổ.
- Vậy là tốt rồi... Thu được nội đan của Chích Hổ, tu vi của phụ thân có thể đột phá tới Thần Hải Cảnh, Vạn gia có cơ hội trở thành một phương chư hầu, thế lực so với hiện tại sẽ lớn hơn gấp bội, phụ thân nhất định sẽ trọng thưởng cho chúng ta, ha ha...
Chích Hổ vừa chết, trong lòng Vạn Nhân Kiếm và Vạn Nhân Kỳ mừng như điên.
- Chúc mừng thiếu chủ, chúc mừng tiểu thư... Thu được nội đan Chích Hổ, tộc trưởng nhất định rất hài lòng.
Ba gã gia nô Vạn gia chạy tới, vui mừng nói.
Trên mặt năm người Vạn gia đều lộ rõ ý mừng, vui cười hớn hở.
Ai cũng không chú ý tới, Cổ Thần phía xa xa cũng đang cười cười hài lòng, chỉ là trong dáng tươi cười của hắn lại có chút âm lãnh.
Ầm ầm...
Trên bầu trời vang lên từng tiếng sấm sét, mưa như thác đổ rơi xuống, bao phủ toàn bộ thiên đia.
Một đạo thiểm điện ngang trời đánh xuống, khiến cho màn đêm đen kịt được chiếu sáng trong giây lát.
Trong một gian nhà tranh cũ nát, dưới cơn mưa gió tàn phá không ngừng lung lay, từng giọt nước mưa qua chỗ dột liên tục rơi xuống từ trên nóc nhà.
Cổ Thần lạnh đến mức run người, thân thể co ro thành một đoàn, Cổ Thương Khung cởi áo khoác của chính mình choàng lên người Cổ Thần, sau lại ôm Cổ Thần vào trong ngực.
Màn đêm vô tình, từng cơn gió lạnh gào thét thổi tung qua làn mưa giống như hai bàn tay ác ma mang đi cái ấm áp của thế gian, chỉ còn để lại một mảnh băng lãnh...
Không... Còn có một địa phương ấm áp, đó chính là trong lồng ngực phụ thân.
Hai hàm răng Cổ Thần không ngừng đánh vào nhau, cả người run cầm cập, chăm chú tựa vào trong lòng Cổ Thương Khung, đó cũng là địa phương ấm áp duy nhất trong màn đêm đen.
- Thần nhi đừng sợ, chúng ta đã trốn thoát rồi, tất cả đều đã qua, con phải kiên cường sống sót... Ta sẽ bảo vệ con, sống sót thật tốt...
Chăm chú ôm Cổ Thần trong lòng, Cổ Thương Khung nói.
Trong lòng phụ thân, tựa hồ băng lãnh cũng yên lặng trôi đi, Cổ Thần đón ánh mắt của phụ thân, cố sức gật đầu:
- Vâng, hài nhi sẽ cố!
- Ha ha... Ha ha ha... Sống sót? Không, các ngươi không có cơ hội đó, buổi tối ngày hôm nay chính là tử kỳ của các ngươi, các ngươi sẽ không còn nhìn được ánh thái dương lần nào nữa, ha ha ha...
Một tràng cười tà ác đột nhiên vang lên, trong nháy mắt cắt đứt cuộc trò chuyện của hai phụ tử trong gian nhà tranh.
- Giết hết toàn bộ, trảm thảo trừ căn... Cổ gia, từ sau buổi tối hôm nay liền biến mất trong thiên địa, ha ha ha...
Vạn Nhân Kiếm cười lớn, mũi kiếm trong tay trương lên, một đạo kiếm cương dài đến sáu trượng liền chém tới phụ tử Cổ Thần.
Cổ Thương Khung lập tức nghênh địch, một hồi quyết chiến sinh tử tàn khốc lập tức diễn ra dưới làn mưa đêm lãnh lẽo.
...
Điện quang bỗng nhiên chợt lóe, Cổ Thần thét lên một tiếng chói tai, hắn thấy cánh tay trái của phụ thân hắn đã bị Vạn Nhân Kiếm chặt ngang tận vai.
Điện quang lại lóe lên, Cổ Thần một lần nữa thét lên chói tai, hắn thấy trường kiếm của Vạn Nhân Kiếm đã đâm vào trong lồng ngực phụ hắn, đòng thời đầu của Vạn Nhân Kiếm cũng bị một kiếm của phụ thân hắn chặt bỏ, ném văng qua một bên.
Trận chiến này, Cổ Thương Khung và Vạn Nhân Kiếm đồng quy vu tận, từ này về sau, Cổ Thần không còn lại bất cứ thân nhân nào trên đời...
Trong nháy mắt đó, tâm trạng Cổ Thần rơi lặng vào trong hầm băng, so với màn đêm đen băng lãnh kia còn lạnh lẽo hơn nhiều, không còn dù chỉ một tia nhiệt độ.
...
...
Chích Hổ vừa chết, trong lòng Cổ Thần không còn cố kỵ, hai mắt nhìn chằm chằm Vạn Nhân Kiếm, đoạn ký ức chôn dấu trong lòng kia lại như một ngọn hỏa diệm sơn đang phun trào.
Nhìn Vạn Nhân Kiếm, trong mắt Cổ Thần càng lúc càng âm lãnh, bàn tay vừa lật, một tấm hàng linh phù cuối cùng đã thấy xuất hiện trong tay hắn
Vạn Nhân Kiếm đang mừng rỡ một trận, ánh mắt lướt qua thi thể Chích Hổ rồi rơi lại trên người Cổ Thần, nói:
- Tiểu tử, Chích Hổ đã chết, ngươi nghĩ muốn thứ gì?
Cổ Thần nhìn chằm chằm Vạn Nhân Kiếm, ánh mắt vẫn âm lãnh như trước, không nói gì.
- Ha ha ha...
Vạn Nhân Kiếm cười to một tiếng, nói:
- Đừng nhìn ta như vậy, thi thể Chích Hổ ở chỗ này, ngươi nghĩ muốn cái gì, có thể tự mình qua lấy? Ngươi yên tâm, nói không chừng... Hay là... Ngươi còn chưa hài lòng?
Liếc mắt nhìn thi thể Chích Hổ, Cổ Thần lắc đầu, nói:
- Thứ ta muốn, không ở trên người Chích Hổ.
- Tính ngươi thức thời, ha ha...
Vạn Tứ cười nói:
- Chích Hổ là do thiếu chủ giết, tất cả những gì ở đây đều thuộc về thiếu chủ, bao quát cả mạng nhỏ của ngươi, bao quát cả Tiểu Bạch kia... Toàn bộ đều thuộc về thiếu chủ.
- Tiểu tạp chủng, sợ rồi sao! Ha ha... Ngươi đã không còn giá trị lợi dụng nữa, nhìn thi thể Chích Hổ kia, ngươi rất nhanh sẽ giống như vậy, mất đi tính mệnh, vĩnh viễn làm ma tại nơi này.
- Ngươi có thể chạy trốn, có thể thử một chút, dưới sự truy sát của năm người chúng ta, xem ngươi có thể chạy được bao xa... Ha ha!
...
Hai gã gia nô cùng vười ha hả.
Giết Chích Hổ, kế tiếp mục tiêu của chúng chính là Cổ Thần rồi, tự nhiên mấy người không còn cố kỵ gì nữa, nói thẳng luôn.
Nhìn Cổ Thần, năm người Vạn gia đều hài lòng cười ha hả, bọn họ muốn từ trên mặt Cổ Thần tìm được tia thần sắc sợ hãi, thế nhưng bọn họ thất vọng rồi.
Cổ Thần liếc mắt nhìn năm người, nói:
- Chạy? Không, ta sẽ không chạy...
- Mặc kệ ngươi có chạy hay không, ngày hôm nay ngươi chết chắc rồi, ha ha...
- Ngươi quỳ xuống đến cầu xin tha thứ, nói không chừng chúng ta còn cho ngươi một đường thống khoái, ha ha... Cầu chúng ta, ngươi cầu chúng ta...
...
Ba gã gia nô cười to nói.
Sắc mặt Cổ Thần không đổi, nhãn thần vẫn âm lãnh như trước, dường như lời ba gã gia nhân nói cũng không có truyền vào trong tai hắn, không có sản sinh bất luận chút ảnh hưởng nào với hắn.
Ở trên vai hắn, Tiểu Bạch tựa hồ cảm thụ được tâm tình Cổ Thần lúc này, không còn vẻ náo động, đối mặt với khiêu khích của ba người kia, dĩ nhiên không có làm ra bất kỳ phản kích nào.
Phản ứng của Cổ Thần khiến Vạn Nhân Kiếm có chút ngoài ý muốn, theo lý thuyết, một tên tu sĩ nho nhỏ vừa bước vào tu chân giới, ở hoàn cảnh hiện tại khẳng định sẽ sợ tới hoảng loạn không ngớt, không phải xoay người bỏ chạy thì cũng quỳ xuống khóc lóc van xin đủ đường.
Nhưng giống như Cổ Thần, tựa hồ cũng không nhĩ mình bị vây trong nguy hiểm, thần tình vẫn trấn định, thật sự là không hợp với lẽ thường.
Bất quá, phản ứng của Cổ Thần mặc dù có chút kỳ quái, nhưng Vạn Nhân Kiếm cũng không quá quan tâm, chỉ một tên tu sĩ Tiên Thiên Cảnh tầng một nho nhỏ mà thôi, có trấn định thì đã là sao? Cũng không thể thay đổi được kết quả đã định.
Vạn Nhân Kiếm tiến lên vài bước, đi tới bên cạnh thi thể Chích Hổ, nói:
- Tiểu tử, ngươi không muốn chạy, cũng chẳng cầu tha, đứng ở đó chờ chết sao? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Trong mắt Cổ Thần đột nhiên hiện lên một đạo tinh quang, nói:
- Ta muốn giết người.
Trong tay phải, hàng linh phù đã biến mất, chảy vào toàn thân, tu vi Cổ Thần tăng lên, đồng thời Thiên Cương Thối Thể đại pháp đệ tam trọng được hoàn toàn thi triển, cường độ thân thể cao gấp ba lần, lượng lượng theo đó cũng tăng lên ba lần.
- Ha ha ha...
Cổ Thần Vừa nới nói xong, Vạn Nhân Kiếm nhất thời cười to, nói:
- Các ngươi có nghe thấy hắn nói không? Hắn muốn giết người? Ha ha... Ha ha ha...
Đúng lúc này, một kiện áo choàng màu đen xuất hiện trên lưng Cổ Thần, thân ảnh hắn nhoáng lên liền biến mất tại chỗ, vẽ lên một đường tàn ảnh trong hư không, tựa như lưu tinh bắn về phía Vạn Nhân Kiếm.
- Thiếu chủ cẩn thận...
Vạn Nhân Kiếm còn đang cười to, biến hóa của Cổ Thần cũng khiến cho ba gã gia nô chú ý, nhất thời cấp bách hô lên.
Xoạt..
Bốn đạo kiếm quang chợt lóe, Vạn Nhân Kỳ cùng với ba gã gia nô đồng loạt phóng ra phi kiếm.
Vạn Nhân Kiếm cũng đã phát hiện chuyển biến của Cổ Thần trong sát na, thế nhưng... Đã quá muộn.