Cổ Thần đáp xuống một thôn xóm với diện tích chừng một ngàn trượng vuông, thôn này vốn dĩ có năm sáu ngàn người, lúc này cả thôn lặng ngắt như tờ, Cổ Thần kích hoạt nhĩ khiếu, lúc này một con kiến bò cách đó mười dặm hắn cũng có thể nghe thấy, nhưng trong thôn này, Cổ Thần không nghe thấy dù chỉ một âm thanh.
Cổ Thần thần thức tìm kiếm, trong nhà trên căn bản đều có người ở, lúc này đang là ban ngày, nhưng những người này đều nằm trên giường.
Cổ Thần phân ra một luồng nguyên thần, nguyên thần xuất khiếu, một bóng Cổ Thần mờ mờ đi vào căn nhà gỗ gần đó nhất.
Vừa vào nhà gỗ, một luồng tà dị chi khí chí âm xộc đến, khiến luồng nguyên khí của Cổ Thần phải rùng mình còn Cổ Thần thì không khỏi cảm thấy kì lạ.
Cổ Thần thầm nghĩ: - Nơi này, e rằng đã xảy ra chuyện, không biết Cổ Vu tộc có bị ảnh hưởng gì không.
Cổ Thần là thuần dương chỉ thể, trong nguyên thần cũng dính thuần dương, khắc thiên hạ âm tà chi vật, cho nên đi đến đâu, âm tà chi khí tránh ra đến đấy, luồng nguyên thần của Cổ Thần tiến nhập vào trong phòng, chỉ thấy trên giường có phủ chăn, dưới chăn có thứ gì đó nổi lên, hình như là có mấy người đang ngủ.
Luồng nguyên thần giơ hư thủ, thuần dương chân khí hóa thành một bàn tay mờ mờ, kéo tấm chăn xuống, bốn thi thể da bọc xương xuất hiện trước mắt Cổ Thần.
Bốn bộ xương khô chỉ còn lại da bọc xương, theo tỷ lệ có thể có thể phân biệt, hai thi thể là của hai vu dân trưởng thành, hai thi thể khác là của hai đứa trẻ chừng chín mười tuổi.
Chăn bị kéo ra tựa hồ như làm kinh động bốn bộ xương khô, trong nháy mắt, cả bốn đồng thời mở mắt, "rắc rắc", bốn bộ xương há miệng, lao vào cắn luồng nguyên thần.
Đây chỉ là bốn bộ xương bình thường, Cổ Thần mặc dù phân ra một luồng nguyên thần, thực lực chí có một phần ngàn, nhưng đối phó với bốn bộ xương này cũng dễ như trở bàn tay, tiện tay một điểm, mấy đường cương mang bắn ra, làm mấy bộ xương khô nát bấy.
Cùng lúc đó, trong Chiến Thần điện cách đó mấy chục vạn dặm, Hỏa Huỳnh đại vu nhắm mắt ngồi trong một căn phòng u ám, đột nhiên hai mắt trợn trừng, nói: - Tàng Thiên Cơ! - Có thủ hạ.
Từ trong bóng đen nơi góc phòng truyền đến một giọng nói.
Hỏa Huỳnh đại vu nói: - Lãnh địa Chúc Hỏa dân tộc có tu sĩ phá hoại cốt hồn, ngươi đi kiểm tra xem, hôm nay bổn thần giáp hôn, không muốn có bất kì sai sót gì. - Vâng, Chiến Thần đại nhân!
Giọng nói lại truyền đến từ bóng đen nơi góc phòng, liền sau đó, huyết ảnh lóe lên, góc phòng chỉ còn lại không khí.
Cổ Thần tiêu diệt bốn bộ xương khô, kinh ý trong lòng càng thêm đậm, luồng nguyên thần nhất thời phi độn sang một gian nhà gỗ khác.
Rất nhanh, mấy chục gian nhà gỗ đều bị Cổ Thần kiểm tra lần lượt, trong mỗi ngôi nhà hoặc là hai người, hoặc là ba bốn người, nhiều thì năm sáu người đều nằm trên giường, tinh nguyên khí huyết không còn, chỉ còn lại một bộ xương khô, bị Cổ Thần đánh thức, lao vào Cổ Thần, và bị hắn lần lượt giết chết.
Trong lúc luồng nguyên thần du đãng trong thôn, Cổ Thần đã thần thức truyền âm với Hư Tử Uyên, kể cho nàng nghe hiện tượng quái dị nơi này.
Hư Tử Uyên nghe xong, lập tức từ trong Như ý lung linh thần tháp bay ra, xuất hiện bên cạnh Cổ Thần, nói: - Xảy ra chuyện gì vậy?
Cổ Thần nói:
- Mấy bộ hài cốt này bị người ta hút đi tinh nguyên khí huyết, rất giống với Tử Thành trong Đại Doanh cảnh nội, nhưng ý thức của chúng vẫn chưa bị hút hết, còn lưu lại trên thân thể, hình như có người dùng tà pháp, theo như ta thấy, có lẽ là hành vi của Ma Vương Đồ Độc, Tàng Thiên Cơ từng luyện Tụ huyết phiên, rút tinh nguyên khí huyết của tu sĩ phàm nhân, chính là làm theo chỉ thị của Ma Vương Đồ Độc. - Ma Vương Đồ Độc!
Hư Tử Uyên kinh hô một tiếng, nói: - Lần trước hắn bị Trấn minh ngọc bài đả thương, đến giờ đã qua mười một năm thời gian, chỉ sợ thương thế sớm đã hồi phục, Ma Vương Đồ Độc, hai ngàn năm trước đã bước vào hư không kì siêu cấp cường giả, nếu không phải Ngô Tinh đại ca, tuyệt đối không thể tương địch.
Cổ Thần lắc đầu nói: - Trấn minh ngọc bài thập phần không đơn giản, là món pháp bảo duy nhất có thể so sánh với Chiến Thần lệnh, Hỏa Long Vương bị thương dưới tay Tự Ngọc, đã qua năm năm, thực lực vẫn không thể khôi phục được hai phần ba.
Ma Vương Đồ Độc bị Trấn minh ngọc bài trực tiếp đánh trúng nguyên thần, bị thương còn nặng hơn Hỏa Long Vương, mười một năm thời gian, không thể khôi phục, chỉ là không biết, thực lực bây giờ hồi phục đến cảnh giới nào, hư không kì siêu cấp cường giả, hồi phục được hai phần ba thực lực, vậy cũng có đằng vân kì tu vi.
Chỉ cần có thể sử dụng pháp tắc chi lực, ta khó có thể địch nổi, ta vừa mới đến Vu Cương, không biết Ma Vương Đồ Độc đã gây ra động tĩnh lớn nhường nào, nhưng ta đã hứa với Tự Ngọc là sẽ bảo vệ Cổ Vu tộc, nếu như để Ma Vương Đồ Độc làm xằng làm bậy, ta há không phải nuốt lời sao?
Hư Tử Uyên nói: - Nếu đúng như đệ nói, thực lực Ma Vương Đồ Độc vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, vậy Cổ Vu tộc có lẽ có phương pháp ứng phó, Hỏa Long Vương cũng là Độ Hư Bí Cảnh cường giả, thời điểm hắn chưa bị thương, không phải cũng bị Thần Nữ Tự Ngọc và chín vị đại vu đánh trọng thương sao?
Cổ Thần lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu, nói: - Nói thì nói vậy, nhưng Ma Vương Đồ Độc không phải là thứ Hỏa Long Vương có thể so sánh, hai ngàn năm trước hắn chính là kẻ dẫm Thánh Hoàng Cơ Nghêu dưới chân, người này xuất thế, e rằng không dễ đối phó, chúng ta vẫn nên quay về Chiến Thần điện, hỏi ý kiến Tự Ngọc.
Vừa nói xong, Cổ Thần nhận ra có một đường độn quang từ xa bay đến.
Cổ Thần kích hoạt "nhãn minh chi khiếu" từ cách xa ngàn dặm vẫn có thể mọi chuyện, đường độn quang này chỉ cách có hai trăm dặm, Cổ Thần có thể nhìn rõ tu sĩ bên trong độn quang.
Đầu tiên Cổ Thần hơi nhíu mày, sau đó biểu tình hơi kinh, tu sĩ bên trong độn quang mặc dù cao chừng một mét bảy, nhưng da dẻ mịn màng, khuôn mặt còn rất non nớt, rõ ràng là một thiếu niên mười một mười hai tuổi.
Khiến Cổ Thần kinh ngạc là thiếu niên mười một mười hai tuổi này có Thần Hải Bí Cảnh tu vi, mặc dù chỉ là trúc thai sơ kì, nhưng khiến Cổ Thần chấn kinh, lúc Cổ Thần bước vào trúc thai kì đã hơn mười ba tuổi.
Thiếu niên kia, bay thẳng về hướng Cổ Thần đang đứng, đến lúc chỉ còn cách nhau trăm trượng, chân dẫm pháp bảo dừng lại giữa hư không, quát hỏi Cổ Thần: - Tiền bối, ngươi đừng ở lại đây, sẽ bị đại ma đầu bắt đi luyện thành khôi lỗi đấy. - Ồ... đại ma đầu?
Ánh mắt Cổ Thần co lại, nói: - Đại ma đầu là ai?
Thiếu niên lắc đầu nói:
- Không biết, chỉ biết đại ma đầu đó rất lợi hại, chiếm đoạt thân thể Hỏa Huỳnh đại vu, tám vị đại vu còn lại đều không phải đối thủ của hắn, Thần Nữ cũng không phải đối thủ của đại ma đầu, đại ma đầu giết chết hàng tỉ vu dân vu sĩ Hỏa Vu bộ lạc ta, thủ đoạn thâm độc, vu dân vu sĩ bị giết, tinh nguyên khí huyết đều bị rút lết, chỉ còn sót lại bộ xương và một lớp da, còn cả một tia ý thức, dùng tà pháp luyện chế thành cốt hồn. Đại ma đầu đó lợi hại vô cùng, ta thấy tiền bối nhất định lần đầu đến đây, bởi vì hiếu kì nên mới dừng lại, khuyên tiền bối mau chóng rời đi, miễn hại tính mệnh.
Cổ Thần nói: - Ta một nhân tộc tu sĩ, sao ngươi lại quan tâm đến tính mệnh của ta như vậy?
Thiếu niên nói: - Lịch đại chiến thần nói, kẻ thù của Cổ Vu tộc ta không phải cả nhân tộc, mà là Cơ gia, Thần Nữ đời này, cũng từng nói, trong nhân tộc tu sĩ có địch nhân nhưng cũng có bằng hữu, ta tin những gì Chiến Thần và Thần Nữ nói.
Hư Tử Uyên mỉm cười, nói: - Chúng ta là bạn của Cổ Vu tộc, ngươi tên gì?
Thiếu niên nói:
- Ta tên Chúc Hỏa Dung, các ngươi có thể gọi ta là "Dung", tộc dân của Hỏa Vu bộ lạc Chúc Hỏa thị tộc. Thôn này từng là quê hương của ta, nếu như không phải ta khi còn nhỏ ngẫu nhiên gặp được tiên duyên dưới chân sơn mạch, đạt được tiên nhân di vật, trong đó có không ít bùa chú thần kì, cùng bí pháp tu luyện, bởi vậy mới bước vào con đường tu chân.
Thời điểm tay sai của Đại Ma Đầu đến thôn rút tinh nguyên khí huyết, ta dựa vào bùa chú thần kì do tiên nhân để lại, mới chạy thoát thân, nếu như các ngươi là bằng hữu của Cổ Vu tộc ta, thì hãy mau rời khỏi đây, đừng để Đại Ma Đầu phát hiện, tính mạng khó bảo.
Dưới chân sơn mạch? Cổ Thần hình như có chỗ nghi hoặc, thầm nghĩ: - Không lẽ lại là vòng càn khôn mà mình bỏ lại trên hoang sơn? Nhớ là trong vòng càn khôn của Ngạo Hoằng có không ít bùa chú, trong đó nhiều nhất là phi tiêu, ẩn nấp... các loại bùa chú chạy trốn, nhưng ta lúc đó tu vi đã thành, không quan tâm đến những bùa chú đó, nên mới bỏ lẫn trong vòng càn khôn.
Không ngờ, chiếc vòng càn khôn đó lại đưa người này đến con đường tu chân, còn cứu mạng thiếu niên này? Xem ra ta với người này có duyên với nhau, tuổi mới mười một mười hai đã bước vào Thần Hải Bí Cảnh cảnh giới, e rằng chí ít cũng là siêu phẩm tiên căn tư chất.
Cổ Thần bây giờ có Cửu long phù không môn, không gian mật bảo. Lại biết Phong ảnh độn thuật, thuấn di bí thuật. Pháp bảo lợi hại trên người có vô số món, cho dù gặp phải Độ Hư Bí Cảnh cường giả, không đánh lại, thì vẫn chạy thoát, hơn nữa Vu Cương mặc dù không lớn, nhưng cũng có hơn một trăm vạn dặm vuông, trừ phi cố ý đi tìm Ma Vương Đồ Độc, nếu không hi vọng gặp gỡ ngẫu nhiên không lớn, Cổ Thần căn bản không sợ bị kẻ thù phát hiện, mất đi tính mệnh.
Cổ Thần nói: - Ta cũng có Cổ Vu tộc danh tự, là "Tự Dương Cổ", ngươi có thể gọi ta là "Cổ", ta chuyên môn tiêu diệt đại ma đầu, nói cho ta biết, bây giờ tình hình Cổ Vu tộc thế nào? Hình thế ra sao?
Chúc Hỏa Dung trợn tròn mắt, nhìn Cổ Thần có chút không tin, nói: - Ngươi chuyên môn tiêu diệt Đại Ma Đầu? Ta nghe một số tiền bối nói, Đại Ma Đầu là Độ Hư Bí Cảnh cường giả trong truyền thuyết.
Ma Vương Đồ Độc đã hồi phục đến Độ Hư Bí Cảnh tu vi? Cổ Thần thầm nghĩ: chỉ cần Ma Vương Đồ Độc có thể sử dụng pháp tắc chi lực, sức lực Cổ Thần dù mạnh đến mấy, cũng khó thoát khỏi sự trói buộc của pháp tắc, cùng Ma Vương Đồ Độc khiêu chiến, chỉ có bị đánh, đừng nói giết chết Ma Vương Đồ Độc, đến chạy trốn đều có phong hiểm nhất định.
Nhưng, Cổ Thần đã đáp ứng Tự Ngọc, bảo vệ Cổ Vu tộc, Cổ Thần mặc dù không phải kẻ ngốc, biết rõ là tử lộ vẫn gắng xông vào, nhưng cũng phải tìm hiểu tình hình trước, sau đó tính tiếp, cứu được thì cứu, cứu không được cũng không biết làm thế nào.
Nhìn mắt Chúc Hỏa Dung, Cổ Thần gật gật đầu.
Ánh mắt Chúc Hỏa Dung lập tức lộ vẻ vui mừng, nói: - Vậy thì tốt quá, Cổ tiền bối, ngươi mau đi cứu Thần Nữ đi!
Tự Ngọc xảy ra chuyện?
Cổ Thần và Hư Tử Uyên quay sang nhìn nhau, tim nhói lên một cái, đồng thanh nói: - Tự Ngọc thế nào rồi.
Thấy Cổ Thần và Hư Tử Uyên gọi thẳng tên Thần Nữ, Chúc Hỏa Dung càng tin họ là bạn, vẻ mừng rỡ trong mắt càng thêm rõ ràng, nói: - Đại Ma Đầu đòi làm Chiến Thần, còn bức hiếp Thần Nữ, đòi lấy Thần Nữ làm vợ, nếu không sẽ giết hết vu sĩ của Cổ Vu tộc ta, Thần Nữ vì hàng tủ vu sĩ, nhận lời Đại Ma Đầu, hôm nay chính là hôn kì của họ, Cổ tiền bối, ngươi mau đi cứu Thần Nữ đi, Thần Nữ thánh khiếu cao quý, trong lòng hàng ngàn hàng vạn lần không muốn gả cho Đại Ma Đầu. - Cái gì? Tự Ngọc gả cho Đại Ma Đầu?
Cổ Thần đột nhiên hét lớn một tiếng, thanh âm nhất thời cao hơn mất lần, tin tức này tựa hồ vô tình chạm đến nộ hỏa sâu trong lòng Cổ Thần, thú tính bao năm chưa từng có, tựa hồ lại xông ra, Cổ Thần có cảm giác như sắp biến thành kim long, xé nát Ma Vương Đồ Độc thành trăm mảnh.
Cổ Thần bình thường không vậy, nhưng một khi đã nổi giận thì rất manh động, biết rõ không phải đối thủ của Ma Vương Đồ Độc, nhưng trong lòng không hề có ý rút lui, cho dù chết cũng phải ngăn không cho Ma Vương Đồ Độc lấy Tử Ngọc.
Hư Tử Uyên biết Cổ Thần lúc này đã là một con sư tử nổi giận, tin tức này không thể coi như không biết, bằng bất cứ giá nào cũng phải ngăn lại.
Cổ Thần nộ hỏa cuồng đốt, nói: - Ma Vương Đồ Độc, còn muốn làm Chiến Thần? Cút mẹ hắn đi, lão tử có tín vật Chiến Thần, lão tử có Chiến Thần thần thông, lão tử mới là Chiến Thần thực sự, làm Chiến Thần thì thôi, còn muốn lấy Tự Ngọc làm vợ? Cút mẹ hắn đi, xem lão tử có đánh cho ngươi vãi đái, thần hình đều diệt hay không...
Thấy Cổ Thần giận đến mức nói ra những điều không nên nói, Hử Tử Uyên vội vàng ngắt lời Cổ Thần, nói: - Sư đệ, đừng nói nữa, nói nữa Tự Ngọc phải cưới thật đấy, bây giờ vẫn chưa muộn, chúng ta lập tức xuất phát, ta và đệ thuần âm thuần dương hợp bích, liên thủ đối kháng Ma Vương Đồ Độc, cứu Tự Ngọc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Như người vừa bừng tỉnh giữa cơn mơ, Cổ Thần lập tức lấy ra Như ý lung linh bảo tháp, nói: - Chúng ta đi.
Như ý lung linh bảo tháp tầng thứ ba mở ra, Cổ Thần đang định thu Hư Tử Uyên và Chúc Hỏa Dung vào trong bảo tháp thì một đường độn quang như điện xẹt từ phương Bắc thuấn di đến, một ngàn trượng chớp mắt đã đến, hãm tốc độ, người đến lớn tiếng cười vang, quát: - Ha ha ha ha... Cổ Thần, lại gặp ngươi rồi, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi, ha ha ha ha... trước khi ta chết có thể nhìn thấy ngươi chết dưới tay ta, ta chết cũng không hối tiếc, ha ha ha ha...
Cổ Thần lạnh ánh mắt, nói:
- Tàng Thiên Cơ, ngươi thân thể đã diệt, nguyên thần bị Ma Vương Đồ Độc luyện thành huyết hồn, mà vẫn còn cười được à? Ngươi bây giờ đến cẩu cũng không bằng, còn không biết xấu hổ? Ngươi nếu như chịu chết dưới tay ta, còn có thể coi như anh hùng mạt lộ, thời vận không tốt, ngươi bị luyện thành huyết hồn, lại sống tạm bợ, nói vui chính là trư cẩu cũng không bằng, nếu như ngươi có một chút tự tôn, liên thủ với ta, kích sát Ma Vương Đồ Độc, ngươi sống coi như còn có một chút tôn nghiêm!
Những lời Cổ Thần nói làm cho tiếng cười của Tàng Thiên Cơ ngưng bặt, sắc mặt chuyển từ xanh sang đỏ, phức tạp vô cùng.
Tàng Thiên Cơ vẫn chưa nói gì, Cổ Thần đã nói trước: - Ngươi không cần làm bộ, Ma Vương Đồ Độc đem ngươi luyện thành huyết hồn, chắc phải trồng thủ đoạn khống chế trên người ngươi chứ, đâu có cho ngươi tự chủ ý thức? Ngươi căn bản không có quyền quyết định, mười năm trước không diệt nguyên thần ngươi, hôm nay càng phải cho ngươi biến mất triệt để trên trong thiên địa này! - Cổ Thần! Dựa vào ngươi?
Tàng Thiên Cơ đại nộ, quát: - ta bị luyện thành huyết hồn, thực lực đã tăng gấp mười lần, cho dù là minh khiếu kì cực hạn đỉnh tiêm cao thủ, trước mặt ta, cũng chỉ có một con đường chết, giết như chém rau thái thịt, hắc hắc hắc hắc... trừ phi ngươi bước vào Độ Hư Bí Cảnh, nếu không, ngươi chịu chết đi!
Cổ Thần cười khẽ một tiếng, nói: - Huyết hồn? Huyết hồn của Ma Vương Đồ Độc cũng bị Trấn minh ngọc bài của ta đánh thành trọng thương, suýt chút nữa nguyên thần hủy diệt, dựa vào chút tu vi cỏn con, cũng dám cuồng ngôn sinh tử trước mặt ta! Đúng là đốt đèn lồng tự tử trong nhà xí!
Cổ Thần đáp xuống một thôn xóm với diện tích chừng một ngàn trượng vuông, thôn này vốn dĩ có năm sáu ngàn người, lúc này cả thôn lặng ngắt như tờ, Cổ Thần kích hoạt nhĩ khiếu, lúc này một con kiến bò cách đó mười dặm hắn cũng có thể nghe thấy, nhưng trong thôn này, Cổ Thần không nghe thấy dù chỉ một âm thanh.
Cổ Thần thần thức tìm kiếm, trong nhà trên căn bản đều có người ở, lúc này đang là ban ngày, nhưng những người này đều nằm trên giường.
Cổ Thần phân ra một luồng nguyên thần, nguyên thần xuất khiếu, một bóng Cổ Thần mờ mờ đi vào căn nhà gỗ gần đó nhất.
Vừa vào nhà gỗ, một luồng tà dị chi khí chí âm xộc đến, khiến luồng nguyên khí của Cổ Thần phải rùng mình còn Cổ Thần thì không khỏi cảm thấy kì lạ.
Cổ Thần thầm nghĩ:
- Nơi này, e rằng đã xảy ra chuyện, không biết Cổ Vu tộc có bị ảnh hưởng gì không.
Cổ Thần là thuần dương chỉ thể, trong nguyên thần cũng dính thuần dương, khắc thiên hạ âm tà chi vật, cho nên đi đến đâu, âm tà chi khí tránh ra đến đấy, luồng nguyên thần của Cổ Thần tiến nhập vào trong phòng, chỉ thấy trên giường có phủ chăn, dưới chăn có thứ gì đó nổi lên, hình như là có mấy người đang ngủ.
Luồng nguyên thần giơ hư thủ, thuần dương chân khí hóa thành một bàn tay mờ mờ, kéo tấm chăn xuống, bốn thi thể da bọc xương xuất hiện trước mắt Cổ Thần.
Bốn bộ xương khô chỉ còn lại da bọc xương, theo tỷ lệ có thể có thể phân biệt, hai thi thể là của hai vu dân trưởng thành, hai thi thể khác là của hai đứa trẻ chừng chín mười tuổi.
Chăn bị kéo ra tựa hồ như làm kinh động bốn bộ xương khô, trong nháy mắt, cả bốn đồng thời mở mắt, "rắc rắc", bốn bộ xương há miệng, lao vào cắn luồng nguyên thần.
Đây chỉ là bốn bộ xương bình thường, Cổ Thần mặc dù phân ra một luồng nguyên thần, thực lực chí có một phần ngàn, nhưng đối phó với bốn bộ xương này cũng dễ như trở bàn tay, tiện tay một điểm, mấy đường cương mang bắn ra, làm mấy bộ xương khô nát bấy.
Cùng lúc đó, trong Chiến Thần điện cách đó mấy chục vạn dặm, Hỏa Huỳnh đại vu nhắm mắt ngồi trong một căn phòng u ám, đột nhiên hai mắt trợn trừng, nói:
- Tàng Thiên Cơ!
- Có thủ hạ.
Từ trong bóng đen nơi góc phòng truyền đến một giọng nói.
Hỏa Huỳnh đại vu nói:
- Lãnh địa Chúc Hỏa dân tộc có tu sĩ phá hoại cốt hồn, ngươi đi kiểm tra xem, hôm nay bổn thần giáp hôn, không muốn có bất kì sai sót gì.
- Vâng, Chiến Thần đại nhân!
Giọng nói lại truyền đến từ bóng đen nơi góc phòng, liền sau đó, huyết ảnh lóe lên, góc phòng chỉ còn lại không khí.
Cổ Thần tiêu diệt bốn bộ xương khô, kinh ý trong lòng càng thêm đậm, luồng nguyên thần nhất thời phi độn sang một gian nhà gỗ khác.
Rất nhanh, mấy chục gian nhà gỗ đều bị Cổ Thần kiểm tra lần lượt, trong mỗi ngôi nhà hoặc là hai người, hoặc là ba bốn người, nhiều thì năm sáu người đều nằm trên giường, tinh nguyên khí huyết không còn, chỉ còn lại một bộ xương khô, bị Cổ Thần đánh thức, lao vào Cổ Thần, và bị hắn lần lượt giết chết.
Trong lúc luồng nguyên thần du đãng trong thôn, Cổ Thần đã thần thức truyền âm với Hư Tử Uyên, kể cho nàng nghe hiện tượng quái dị nơi này.
Hư Tử Uyên nghe xong, lập tức từ trong Như ý lung linh thần tháp bay ra, xuất hiện bên cạnh Cổ Thần, nói:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Cổ Thần nói:
- Mấy bộ hài cốt này bị người ta hút đi tinh nguyên khí huyết, rất giống với Tử Thành trong Đại Doanh cảnh nội, nhưng ý thức của chúng vẫn chưa bị hút hết, còn lưu lại trên thân thể, hình như có người dùng tà pháp, theo như ta thấy, có lẽ là hành vi của Ma Vương Đồ Độc, Tàng Thiên Cơ từng luyện Tụ huyết phiên, rút tinh nguyên khí huyết của tu sĩ phàm nhân, chính là làm theo chỉ thị của Ma Vương Đồ Độc.
- Ma Vương Đồ Độc!
Hư Tử Uyên kinh hô một tiếng, nói:
- Lần trước hắn bị Trấn minh ngọc bài đả thương, đến giờ đã qua mười một năm thời gian, chỉ sợ thương thế sớm đã hồi phục, Ma Vương Đồ Độc, hai ngàn năm trước đã bước vào hư không kì siêu cấp cường giả, nếu không phải Ngô Tinh đại ca, tuyệt đối không thể tương địch.
Cổ Thần lắc đầu nói:
- Trấn minh ngọc bài thập phần không đơn giản, là món pháp bảo duy nhất có thể so sánh với Chiến Thần lệnh, Hỏa Long Vương bị thương dưới tay Tự Ngọc, đã qua năm năm, thực lực vẫn không thể khôi phục được hai phần ba.
Ma Vương Đồ Độc bị Trấn minh ngọc bài trực tiếp đánh trúng nguyên thần, bị thương còn nặng hơn Hỏa Long Vương, mười một năm thời gian, không thể khôi phục, chỉ là không biết, thực lực bây giờ hồi phục đến cảnh giới nào, hư không kì siêu cấp cường giả, hồi phục được hai phần ba thực lực, vậy cũng có đằng vân kì tu vi.
Chỉ cần có thể sử dụng pháp tắc chi lực, ta khó có thể địch nổi, ta vừa mới đến Vu Cương, không biết Ma Vương Đồ Độc đã gây ra động tĩnh lớn nhường nào, nhưng ta đã hứa với Tự Ngọc là sẽ bảo vệ Cổ Vu tộc, nếu như để Ma Vương Đồ Độc làm xằng làm bậy, ta há không phải nuốt lời sao?
Hư Tử Uyên nói:
- Nếu đúng như đệ nói, thực lực Ma Vương Đồ Độc vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, vậy Cổ Vu tộc có lẽ có phương pháp ứng phó, Hỏa Long Vương cũng là Độ Hư Bí Cảnh cường giả, thời điểm hắn chưa bị thương, không phải cũng bị Thần Nữ Tự Ngọc và chín vị đại vu đánh trọng thương sao?
Cổ Thần lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu, nói:
- Nói thì nói vậy, nhưng Ma Vương Đồ Độc không phải là thứ Hỏa Long Vương có thể so sánh, hai ngàn năm trước hắn chính là kẻ dẫm Thánh Hoàng Cơ Nghêu dưới chân, người này xuất thế, e rằng không dễ đối phó, chúng ta vẫn nên quay về Chiến Thần điện, hỏi ý kiến Tự Ngọc.
Vừa nói xong, Cổ Thần nhận ra có một đường độn quang từ xa bay đến.
Cổ Thần kích hoạt "nhãn minh chi khiếu" từ cách xa ngàn dặm vẫn có thể mọi chuyện, đường độn quang này chỉ cách có hai trăm dặm, Cổ Thần có thể nhìn rõ tu sĩ bên trong độn quang.
Đầu tiên Cổ Thần hơi nhíu mày, sau đó biểu tình hơi kinh, tu sĩ bên trong độn quang mặc dù cao chừng một mét bảy, nhưng da dẻ mịn màng, khuôn mặt còn rất non nớt, rõ ràng là một thiếu niên mười một mười hai tuổi.
Khiến Cổ Thần kinh ngạc là thiếu niên mười một mười hai tuổi này có Thần Hải Bí Cảnh tu vi, mặc dù chỉ là trúc thai sơ kì, nhưng khiến Cổ Thần chấn kinh, lúc Cổ Thần bước vào trúc thai kì đã hơn mười ba tuổi.
Thiếu niên kia, bay thẳng về hướng Cổ Thần đang đứng, đến lúc chỉ còn cách nhau trăm trượng, chân dẫm pháp bảo dừng lại giữa hư không, quát hỏi Cổ Thần:
- Tiền bối, ngươi đừng ở lại đây, sẽ bị đại ma đầu bắt đi luyện thành khôi lỗi đấy.
- Ồ... đại ma đầu?
Ánh mắt Cổ Thần co lại, nói:
- Đại ma đầu là ai?
Thiếu niên lắc đầu nói:
- Không biết, chỉ biết đại ma đầu đó rất lợi hại, chiếm đoạt thân thể Hỏa Huỳnh đại vu, tám vị đại vu còn lại đều không phải đối thủ của hắn, Thần Nữ cũng không phải đối thủ của đại ma đầu, đại ma đầu giết chết hàng tỉ vu dân vu sĩ Hỏa Vu bộ lạc ta, thủ đoạn thâm độc, vu dân vu sĩ bị giết, tinh nguyên khí huyết đều bị rút lết, chỉ còn sót lại bộ xương và một lớp da, còn cả một tia ý thức, dùng tà pháp luyện chế thành cốt hồn. Đại ma đầu đó lợi hại vô cùng, ta thấy tiền bối nhất định lần đầu đến đây, bởi vì hiếu kì nên mới dừng lại, khuyên tiền bối mau chóng rời đi, miễn hại tính mệnh.
Cổ Thần nói:
- Ta một nhân tộc tu sĩ, sao ngươi lại quan tâm đến tính mệnh của ta như vậy?
Thiếu niên nói:
- Lịch đại chiến thần nói, kẻ thù của Cổ Vu tộc ta không phải cả nhân tộc, mà là Cơ gia, Thần Nữ đời này, cũng từng nói, trong nhân tộc tu sĩ có địch nhân nhưng cũng có bằng hữu, ta tin những gì Chiến Thần và Thần Nữ nói.
Hư Tử Uyên mỉm cười, nói:
- Chúng ta là bạn của Cổ Vu tộc, ngươi tên gì?
Thiếu niên nói:
- Ta tên Chúc Hỏa Dung, các ngươi có thể gọi ta là "Dung", tộc dân của Hỏa Vu bộ lạc Chúc Hỏa thị tộc. Thôn này từng là quê hương của ta, nếu như không phải ta khi còn nhỏ ngẫu nhiên gặp được tiên duyên dưới chân sơn mạch, đạt được tiên nhân di vật, trong đó có không ít bùa chú thần kì, cùng bí pháp tu luyện, bởi vậy mới bước vào con đường tu chân.
Thời điểm tay sai của Đại Ma Đầu đến thôn rút tinh nguyên khí huyết, ta dựa vào bùa chú thần kì do tiên nhân để lại, mới chạy thoát thân, nếu như các ngươi là bằng hữu của Cổ Vu tộc ta, thì hãy mau rời khỏi đây, đừng để Đại Ma Đầu phát hiện, tính mạng khó bảo.
Dưới chân sơn mạch? Cổ Thần hình như có chỗ nghi hoặc, thầm nghĩ:
- Không lẽ lại là vòng càn khôn mà mình bỏ lại trên hoang sơn? Nhớ là trong vòng càn khôn của Ngạo Hoằng có không ít bùa chú, trong đó nhiều nhất là phi tiêu, ẩn nấp... các loại bùa chú chạy trốn, nhưng ta lúc đó tu vi đã thành, không quan tâm đến những bùa chú đó, nên mới bỏ lẫn trong vòng càn khôn.
Không ngờ, chiếc vòng càn khôn đó lại đưa người này đến con đường tu chân, còn cứu mạng thiếu niên này? Xem ra ta với người này có duyên với nhau, tuổi mới mười một mười hai đã bước vào Thần Hải Bí Cảnh cảnh giới, e rằng chí ít cũng là siêu phẩm tiên căn tư chất.
Cổ Thần bây giờ có Cửu long phù không môn, không gian mật bảo. Lại biết Phong ảnh độn thuật, thuấn di bí thuật. Pháp bảo lợi hại trên người có vô số món, cho dù gặp phải Độ Hư Bí Cảnh cường giả, không đánh lại, thì vẫn chạy thoát, hơn nữa Vu Cương mặc dù không lớn, nhưng cũng có hơn một trăm vạn dặm vuông, trừ phi cố ý đi tìm Ma Vương Đồ Độc, nếu không hi vọng gặp gỡ ngẫu nhiên không lớn, Cổ Thần căn bản không sợ bị kẻ thù phát hiện, mất đi tính mệnh.
Cổ Thần nói:
- Ta cũng có Cổ Vu tộc danh tự, là "Tự Dương Cổ", ngươi có thể gọi ta là "Cổ", ta chuyên môn tiêu diệt đại ma đầu, nói cho ta biết, bây giờ tình hình Cổ Vu tộc thế nào? Hình thế ra sao?
Chúc Hỏa Dung trợn tròn mắt, nhìn Cổ Thần có chút không tin, nói:
- Ngươi chuyên môn tiêu diệt Đại Ma Đầu? Ta nghe một số tiền bối nói, Đại Ma Đầu là Độ Hư Bí Cảnh cường giả trong truyền thuyết.
Ma Vương Đồ Độc đã hồi phục đến Độ Hư Bí Cảnh tu vi? Cổ Thần thầm nghĩ: chỉ cần Ma Vương Đồ Độc có thể sử dụng pháp tắc chi lực, sức lực Cổ Thần dù mạnh đến mấy, cũng khó thoát khỏi sự trói buộc của pháp tắc, cùng Ma Vương Đồ Độc khiêu chiến, chỉ có bị đánh, đừng nói giết chết Ma Vương Đồ Độc, đến chạy trốn đều có phong hiểm nhất định.
Nhưng, Cổ Thần đã đáp ứng Tự Ngọc, bảo vệ Cổ Vu tộc, Cổ Thần mặc dù không phải kẻ ngốc, biết rõ là tử lộ vẫn gắng xông vào, nhưng cũng phải tìm hiểu tình hình trước, sau đó tính tiếp, cứu được thì cứu, cứu không được cũng không biết làm thế nào.
- Vậy thì tốt quá, Cổ tiền bối, ngươi mau đi cứu Thần Nữ đi!
Tự Ngọc xảy ra chuyện?
Cổ Thần và Hư Tử Uyên quay sang nhìn nhau, tim nhói lên một cái, đồng thanh nói:
- Tự Ngọc thế nào rồi.
Thấy Cổ Thần và Hư Tử Uyên gọi thẳng tên Thần Nữ, Chúc Hỏa Dung càng tin họ là bạn, vẻ mừng rỡ trong mắt càng thêm rõ ràng, nói:
- Đại Ma Đầu đòi làm Chiến Thần, còn bức hiếp Thần Nữ, đòi lấy Thần Nữ làm vợ, nếu không sẽ giết hết vu sĩ của Cổ Vu tộc ta, Thần Nữ vì hàng tủ vu sĩ, nhận lời Đại Ma Đầu, hôm nay chính là hôn kì của họ, Cổ tiền bối, ngươi mau đi cứu Thần Nữ đi, Thần Nữ thánh khiếu cao quý, trong lòng hàng ngàn hàng vạn lần không muốn gả cho Đại Ma Đầu.
- Cái gì? Tự Ngọc gả cho Đại Ma Đầu?
Cổ Thần đột nhiên hét lớn một tiếng, thanh âm nhất thời cao hơn mất lần, tin tức này tựa hồ vô tình chạm đến nộ hỏa sâu trong lòng Cổ Thần, thú tính bao năm chưa từng có, tựa hồ lại xông ra, Cổ Thần có cảm giác như sắp biến thành kim long, xé nát Ma Vương Đồ Độc thành trăm mảnh.
Cổ Thần bình thường không vậy, nhưng một khi đã nổi giận thì rất manh động, biết rõ không phải đối thủ của Ma Vương Đồ Độc, nhưng trong lòng không hề có ý rút lui, cho dù chết cũng phải ngăn không cho Ma Vương Đồ Độc lấy Tử Ngọc.
Hư Tử Uyên biết Cổ Thần lúc này đã là một con sư tử nổi giận, tin tức này không thể coi như không biết, bằng bất cứ giá nào cũng phải ngăn lại.
Cổ Thần nộ hỏa cuồng đốt, nói:
- Ma Vương Đồ Độc, còn muốn làm Chiến Thần? Cút mẹ hắn đi, lão tử có tín vật Chiến Thần, lão tử có Chiến Thần thần thông, lão tử mới là Chiến Thần thực sự, làm Chiến Thần thì thôi, còn muốn lấy Tự Ngọc làm vợ? Cút mẹ hắn đi, xem lão tử có đánh cho ngươi vãi đái, thần hình đều diệt hay không...
Thấy Cổ Thần giận đến mức nói ra những điều không nên nói, Hử Tử Uyên vội vàng ngắt lời Cổ Thần, nói:
- Sư đệ, đừng nói nữa, nói nữa Tự Ngọc phải cưới thật đấy, bây giờ vẫn chưa muộn, chúng ta lập tức xuất phát, ta và đệ thuần âm thuần dương hợp bích, liên thủ đối kháng Ma Vương Đồ Độc, cứu Tự Ngọc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Như người vừa bừng tỉnh giữa cơn mơ, Cổ Thần lập tức lấy ra Như ý lung linh bảo tháp, nói:
- Chúng ta đi.
Như ý lung linh bảo tháp tầng thứ ba mở ra, Cổ Thần đang định thu Hư Tử Uyên và Chúc Hỏa Dung vào trong bảo tháp thì một đường độn quang như điện xẹt từ phương Bắc thuấn di đến, một ngàn trượng chớp mắt đã đến, hãm tốc độ, người đến lớn tiếng cười vang, quát:
- Ha ha ha ha... Cổ Thần, lại gặp ngươi rồi, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi, ha ha ha ha... trước khi ta chết có thể nhìn thấy ngươi chết dưới tay ta, ta chết cũng không hối tiếc, ha ha ha ha...
Cổ Thần lạnh ánh mắt, nói:
- Tàng Thiên Cơ, ngươi thân thể đã diệt, nguyên thần bị Ma Vương Đồ Độc luyện thành huyết hồn, mà vẫn còn cười được à? Ngươi bây giờ đến cẩu cũng không bằng, còn không biết xấu hổ? Ngươi nếu như chịu chết dưới tay ta, còn có thể coi như anh hùng mạt lộ, thời vận không tốt, ngươi bị luyện thành huyết hồn, lại sống tạm bợ, nói vui chính là trư cẩu cũng không bằng, nếu như ngươi có một chút tự tôn, liên thủ với ta, kích sát Ma Vương Đồ Độc, ngươi sống coi như còn có một chút tôn nghiêm!
Những lời Cổ Thần nói làm cho tiếng cười của Tàng Thiên Cơ ngưng bặt, sắc mặt chuyển từ xanh sang đỏ, phức tạp vô cùng.
Tàng Thiên Cơ vẫn chưa nói gì, Cổ Thần đã nói trước:
- Ngươi không cần làm bộ, Ma Vương Đồ Độc đem ngươi luyện thành huyết hồn, chắc phải trồng thủ đoạn khống chế trên người ngươi chứ, đâu có cho ngươi tự chủ ý thức? Ngươi căn bản không có quyền quyết định, mười năm trước không diệt nguyên thần ngươi, hôm nay càng phải cho ngươi biến mất triệt để trên trong thiên địa này!
- Cổ Thần! Dựa vào ngươi?
Tàng Thiên Cơ đại nộ, quát:
- ta bị luyện thành huyết hồn, thực lực đã tăng gấp mười lần, cho dù là minh khiếu kì cực hạn đỉnh tiêm cao thủ, trước mặt ta, cũng chỉ có một con đường chết, giết như chém rau thái thịt, hắc hắc hắc hắc... trừ phi ngươi bước vào Độ Hư Bí Cảnh, nếu không, ngươi chịu chết đi!
Cổ Thần cười khẽ một tiếng, nói:
- Huyết hồn? Huyết hồn của Ma Vương Đồ Độc cũng bị Trấn minh ngọc bài của ta đánh thành trọng thương, suýt chút nữa nguyên thần hủy diệt, dựa vào chút tu vi cỏn con, cũng dám cuồng ngôn sinh tử trước mặt ta! Đúng là đốt đèn lồng tự tử trong nhà xí!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cổ Thần đáp xuống một thôn xóm với diện tích chừng một ngàn trượng vuông, thôn này vốn dĩ có năm sáu ngàn người, lúc này cả thôn lặng ngắt như tờ, Cổ Thần kích hoạt nhĩ khiếu, lúc này một con kiến bò cách đó mười dặm hắn cũng có thể nghe thấy, nhưng trong thôn này, Cổ Thần không nghe thấy dù chỉ một âm thanh.
Cổ Thần thần thức tìm kiếm, trong nhà trên căn bản đều có người ở, lúc này đang là ban ngày, nhưng những người này đều nằm trên giường.
Cổ Thần phân ra một luồng nguyên thần, nguyên thần xuất khiếu, một bóng Cổ Thần mờ mờ đi vào căn nhà gỗ gần đó nhất.
Vừa vào nhà gỗ, một luồng tà dị chi khí chí âm xộc đến, khiến luồng nguyên khí của Cổ Thần phải rùng mình còn Cổ Thần thì không khỏi cảm thấy kì lạ.
Cổ Thần thầm nghĩ: - Nơi này, e rằng đã xảy ra chuyện, không biết Cổ Vu tộc có bị ảnh hưởng gì không.
Cổ Thần là thuần dương chỉ thể, trong nguyên thần cũng dính thuần dương, khắc thiên hạ âm tà chi vật, cho nên đi đến đâu, âm tà chi khí tránh ra đến đấy, luồng nguyên thần của Cổ Thần tiến nhập vào trong phòng, chỉ thấy trên giường có phủ chăn, dưới chăn có thứ gì đó nổi lên, hình như là có mấy người đang ngủ.
Luồng nguyên thần giơ hư thủ, thuần dương chân khí hóa thành một bàn tay mờ mờ, kéo tấm chăn xuống, bốn thi thể da bọc xương xuất hiện trước mắt Cổ Thần.
Bốn bộ xương khô chỉ còn lại da bọc xương, theo tỷ lệ có thể có thể phân biệt, hai thi thể là của hai vu dân trưởng thành, hai thi thể khác là của hai đứa trẻ chừng chín mười tuổi.
Chăn bị kéo ra tựa hồ như làm kinh động bốn bộ xương khô, trong nháy mắt, cả bốn đồng thời mở mắt, "rắc rắc", bốn bộ xương há miệng, lao vào cắn luồng nguyên thần.
Đây chỉ là bốn bộ xương bình thường, Cổ Thần mặc dù phân ra một luồng nguyên thần, thực lực chí có một phần ngàn, nhưng đối phó với bốn bộ xương này cũng dễ như trở bàn tay, tiện tay một điểm, mấy đường cương mang bắn ra, làm mấy bộ xương khô nát bấy.
Cùng lúc đó, trong Chiến Thần điện cách đó mấy chục vạn dặm, Hỏa Huỳnh đại vu nhắm mắt ngồi trong một căn phòng u ám, đột nhiên hai mắt trợn trừng, nói: - Tàng Thiên Cơ! - Có thủ hạ.
Từ trong bóng đen nơi góc phòng truyền đến một giọng nói.
Hỏa Huỳnh đại vu nói: - Lãnh địa Chúc Hỏa dân tộc có tu sĩ phá hoại cốt hồn, ngươi đi kiểm tra xem, hôm nay bổn thần giáp hôn, không muốn có bất kì sai sót gì. - Vâng, Chiến Thần đại nhân!
Giọng nói lại truyền đến từ bóng đen nơi góc phòng, liền sau đó, huyết ảnh lóe lên, góc phòng chỉ còn lại không khí.
Cổ Thần tiêu diệt bốn bộ xương khô, kinh ý trong lòng càng thêm đậm, luồng nguyên thần nhất thời phi độn sang một gian nhà gỗ khác.
Rất nhanh, mấy chục gian nhà gỗ đều bị Cổ Thần kiểm tra lần lượt, trong mỗi ngôi nhà hoặc là hai người, hoặc là ba bốn người, nhiều thì năm sáu người đều nằm trên giường, tinh nguyên khí huyết không còn, chỉ còn lại một bộ xương khô, bị Cổ Thần đánh thức, lao vào Cổ Thần, và bị hắn lần lượt giết chết.
Trong lúc luồng nguyên thần du đãng trong thôn, Cổ Thần đã thần thức truyền âm với Hư Tử Uyên, kể cho nàng nghe hiện tượng quái dị nơi này.
Hư Tử Uyên nghe xong, lập tức từ trong Như ý lung linh thần tháp bay ra, xuất hiện bên cạnh Cổ Thần, nói: - Xảy ra chuyện gì vậy?
Cổ Thần nói:
- Mấy bộ hài cốt này bị người ta hút đi tinh nguyên khí huyết, rất giống với Tử Thành trong Đại Doanh cảnh nội, nhưng ý thức của chúng vẫn chưa bị hút hết, còn lưu lại trên thân thể, hình như có người dùng tà pháp, theo như ta thấy, có lẽ là hành vi của Ma Vương Đồ Độc, Tàng Thiên Cơ từng luyện Tụ huyết phiên, rút tinh nguyên khí huyết của tu sĩ phàm nhân, chính là làm theo chỉ thị của Ma Vương Đồ Độc. - Ma Vương Đồ Độc!
Hư Tử Uyên kinh hô một tiếng, nói: - Lần trước hắn bị Trấn minh ngọc bài đả thương, đến giờ đã qua mười một năm thời gian, chỉ sợ thương thế sớm đã hồi phục, Ma Vương Đồ Độc, hai ngàn năm trước đã bước vào hư không kì siêu cấp cường giả, nếu không phải Ngô Tinh đại ca, tuyệt đối không thể tương địch.
Cổ Thần lắc đầu nói: - Trấn minh ngọc bài thập phần không đơn giản, là món pháp bảo duy nhất có thể so sánh với Chiến Thần lệnh, Hỏa Long Vương bị thương dưới tay Tự Ngọc, đã qua năm năm, thực lực vẫn không thể khôi phục được hai phần ba.
Ma Vương Đồ Độc bị Trấn minh ngọc bài trực tiếp đánh trúng nguyên thần, bị thương còn nặng hơn Hỏa Long Vương, mười một năm thời gian, không thể khôi phục, chỉ là không biết, thực lực bây giờ hồi phục đến cảnh giới nào, hư không kì siêu cấp cường giả, hồi phục được hai phần ba thực lực, vậy cũng có đằng vân kì tu vi.
Chỉ cần có thể sử dụng pháp tắc chi lực, ta khó có thể địch nổi, ta vừa mới đến Vu Cương, không biết Ma Vương Đồ Độc đã gây ra động tĩnh lớn nhường nào, nhưng ta đã hứa với Tự Ngọc là sẽ bảo vệ Cổ Vu tộc, nếu như để Ma Vương Đồ Độc làm xằng làm bậy, ta há không phải nuốt lời sao?
Hư Tử Uyên nói: - Nếu đúng như đệ nói, thực lực Ma Vương Đồ Độc vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, vậy Cổ Vu tộc có lẽ có phương pháp ứng phó, Hỏa Long Vương cũng là Độ Hư Bí Cảnh cường giả, thời điểm hắn chưa bị thương, không phải cũng bị Thần Nữ Tự Ngọc và chín vị đại vu đánh trọng thương sao?
Cổ Thần lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu, nói: - Nói thì nói vậy, nhưng Ma Vương Đồ Độc không phải là thứ Hỏa Long Vương có thể so sánh, hai ngàn năm trước hắn chính là kẻ dẫm Thánh Hoàng Cơ Nghêu dưới chân, người này xuất thế, e rằng không dễ đối phó, chúng ta vẫn nên quay về Chiến Thần điện, hỏi ý kiến Tự Ngọc.
Vừa nói xong, Cổ Thần nhận ra có một đường độn quang từ xa bay đến.
Cổ Thần kích hoạt "nhãn minh chi khiếu" từ cách xa ngàn dặm vẫn có thể mọi chuyện, đường độn quang này chỉ cách có hai trăm dặm, Cổ Thần có thể nhìn rõ tu sĩ bên trong độn quang.
Đầu tiên Cổ Thần hơi nhíu mày, sau đó biểu tình hơi kinh, tu sĩ bên trong độn quang mặc dù cao chừng một mét bảy, nhưng da dẻ mịn màng, khuôn mặt còn rất non nớt, rõ ràng là một thiếu niên mười một mười hai tuổi.
Khiến Cổ Thần kinh ngạc là thiếu niên mười một mười hai tuổi này có Thần Hải Bí Cảnh tu vi, mặc dù chỉ là trúc thai sơ kì, nhưng khiến Cổ Thần chấn kinh, lúc Cổ Thần bước vào trúc thai kì đã hơn mười ba tuổi.
Thiếu niên kia, bay thẳng về hướng Cổ Thần đang đứng, đến lúc chỉ còn cách nhau trăm trượng, chân dẫm pháp bảo dừng lại giữa hư không, quát hỏi Cổ Thần: - Tiền bối, ngươi đừng ở lại đây, sẽ bị đại ma đầu bắt đi luyện thành khôi lỗi đấy. - Ồ... đại ma đầu?
Ánh mắt Cổ Thần co lại, nói: - Đại ma đầu là ai?
Thiếu niên lắc đầu nói:
- Không biết, chỉ biết đại ma đầu đó rất lợi hại, chiếm đoạt thân thể Hỏa Huỳnh đại vu, tám vị đại vu còn lại đều không phải đối thủ của hắn, Thần Nữ cũng không phải đối thủ của đại ma đầu, đại ma đầu giết chết hàng tỉ vu dân vu sĩ Hỏa Vu bộ lạc ta, thủ đoạn thâm độc, vu dân vu sĩ bị giết, tinh nguyên khí huyết đều bị rút lết, chỉ còn sót lại bộ xương và một lớp da, còn cả một tia ý thức, dùng tà pháp luyện chế thành cốt hồn. Đại ma đầu đó lợi hại vô cùng, ta thấy tiền bối nhất định lần đầu đến đây, bởi vì hiếu kì nên mới dừng lại, khuyên tiền bối mau chóng rời đi, miễn hại tính mệnh.
Cổ Thần nói: - Ta một nhân tộc tu sĩ, sao ngươi lại quan tâm đến tính mệnh của ta như vậy?
Thiếu niên nói: - Lịch đại chiến thần nói, kẻ thù của Cổ Vu tộc ta không phải cả nhân tộc, mà là Cơ gia, Thần Nữ đời này, cũng từng nói, trong nhân tộc tu sĩ có địch nhân nhưng cũng có bằng hữu, ta tin những gì Chiến Thần và Thần Nữ nói.
Hư Tử Uyên mỉm cười, nói: - Chúng ta là bạn của Cổ Vu tộc, ngươi tên gì?
Thiếu niên nói:
- Ta tên Chúc Hỏa Dung, các ngươi có thể gọi ta là "Dung", tộc dân của Hỏa Vu bộ lạc Chúc Hỏa thị tộc. Thôn này từng là quê hương của ta, nếu như không phải ta khi còn nhỏ ngẫu nhiên gặp được tiên duyên dưới chân sơn mạch, đạt được tiên nhân di vật, trong đó có không ít bùa chú thần kì, cùng bí pháp tu luyện, bởi vậy mới bước vào con đường tu chân.
Thời điểm tay sai của Đại Ma Đầu đến thôn rút tinh nguyên khí huyết, ta dựa vào bùa chú thần kì do tiên nhân để lại, mới chạy thoát thân, nếu như các ngươi là bằng hữu của Cổ Vu tộc ta, thì hãy mau rời khỏi đây, đừng để Đại Ma Đầu phát hiện, tính mạng khó bảo.
Dưới chân sơn mạch? Cổ Thần hình như có chỗ nghi hoặc, thầm nghĩ: - Không lẽ lại là vòng càn khôn mà mình bỏ lại trên hoang sơn? Nhớ là trong vòng càn khôn của Ngạo Hoằng có không ít bùa chú, trong đó nhiều nhất là phi tiêu, ẩn nấp... các loại bùa chú chạy trốn, nhưng ta lúc đó tu vi đã thành, không quan tâm đến những bùa chú đó, nên mới bỏ lẫn trong vòng càn khôn.
Không ngờ, chiếc vòng càn khôn đó lại đưa người này đến con đường tu chân, còn cứu mạng thiếu niên này? Xem ra ta với người này có duyên với nhau, tuổi mới mười một mười hai đã bước vào Thần Hải Bí Cảnh cảnh giới, e rằng chí ít cũng là siêu phẩm tiên căn tư chất.
Cổ Thần bây giờ có Cửu long phù không môn, không gian mật bảo. Lại biết Phong ảnh độn thuật, thuấn di bí thuật. Pháp bảo lợi hại trên người có vô số món, cho dù gặp phải Độ Hư Bí Cảnh cường giả, không đánh lại, thì vẫn chạy thoát, hơn nữa Vu Cương mặc dù không lớn, nhưng cũng có hơn một trăm vạn dặm vuông, trừ phi cố ý đi tìm Ma Vương Đồ Độc, nếu không hi vọng gặp gỡ ngẫu nhiên không lớn, Cổ Thần căn bản không sợ bị kẻ thù phát hiện, mất đi tính mệnh.
Cổ Thần nói: - Ta cũng có Cổ Vu tộc danh tự, là "Tự Dương Cổ", ngươi có thể gọi ta là "Cổ", ta chuyên môn tiêu diệt đại ma đầu, nói cho ta biết, bây giờ tình hình Cổ Vu tộc thế nào? Hình thế ra sao?
Chúc Hỏa Dung trợn tròn mắt, nhìn Cổ Thần có chút không tin, nói: - Ngươi chuyên môn tiêu diệt Đại Ma Đầu? Ta nghe một số tiền bối nói, Đại Ma Đầu là Độ Hư Bí Cảnh cường giả trong truyền thuyết.
Ma Vương Đồ Độc đã hồi phục đến Độ Hư Bí Cảnh tu vi? Cổ Thần thầm nghĩ: chỉ cần Ma Vương Đồ Độc có thể sử dụng pháp tắc chi lực, sức lực Cổ Thần dù mạnh đến mấy, cũng khó thoát khỏi sự trói buộc của pháp tắc, cùng Ma Vương Đồ Độc khiêu chiến, chỉ có bị đánh, đừng nói giết chết Ma Vương Đồ Độc, đến chạy trốn đều có phong hiểm nhất định.
Nhưng, Cổ Thần đã đáp ứng Tự Ngọc, bảo vệ Cổ Vu tộc, Cổ Thần mặc dù không phải kẻ ngốc, biết rõ là tử lộ vẫn gắng xông vào, nhưng cũng phải tìm hiểu tình hình trước, sau đó tính tiếp, cứu được thì cứu, cứu không được cũng không biết làm thế nào.
Nhìn mắt Chúc Hỏa Dung, Cổ Thần gật gật đầu.
Ánh mắt Chúc Hỏa Dung lập tức lộ vẻ vui mừng, nói: - Vậy thì tốt quá, Cổ tiền bối, ngươi mau đi cứu Thần Nữ đi!
Tự Ngọc xảy ra chuyện?
Cổ Thần và Hư Tử Uyên quay sang nhìn nhau, tim nhói lên một cái, đồng thanh nói: - Tự Ngọc thế nào rồi.
Thấy Cổ Thần và Hư Tử Uyên gọi thẳng tên Thần Nữ, Chúc Hỏa Dung càng tin họ là bạn, vẻ mừng rỡ trong mắt càng thêm rõ ràng, nói: - Đại Ma Đầu đòi làm Chiến Thần, còn bức hiếp Thần Nữ, đòi lấy Thần Nữ làm vợ, nếu không sẽ giết hết vu sĩ của Cổ Vu tộc ta, Thần Nữ vì hàng tủ vu sĩ, nhận lời Đại Ma Đầu, hôm nay chính là hôn kì của họ, Cổ tiền bối, ngươi mau đi cứu Thần Nữ đi, Thần Nữ thánh khiếu cao quý, trong lòng hàng ngàn hàng vạn lần không muốn gả cho Đại Ma Đầu. - Cái gì? Tự Ngọc gả cho Đại Ma Đầu?
Cổ Thần đột nhiên hét lớn một tiếng, thanh âm nhất thời cao hơn mất lần, tin tức này tựa hồ vô tình chạm đến nộ hỏa sâu trong lòng Cổ Thần, thú tính bao năm chưa từng có, tựa hồ lại xông ra, Cổ Thần có cảm giác như sắp biến thành kim long, xé nát Ma Vương Đồ Độc thành trăm mảnh.
Cổ Thần bình thường không vậy, nhưng một khi đã nổi giận thì rất manh động, biết rõ không phải đối thủ của Ma Vương Đồ Độc, nhưng trong lòng không hề có ý rút lui, cho dù chết cũng phải ngăn không cho Ma Vương Đồ Độc lấy Tử Ngọc.
Hư Tử Uyên biết Cổ Thần lúc này đã là một con sư tử nổi giận, tin tức này không thể coi như không biết, bằng bất cứ giá nào cũng phải ngăn lại.
Cổ Thần nộ hỏa cuồng đốt, nói: - Ma Vương Đồ Độc, còn muốn làm Chiến Thần? Cút mẹ hắn đi, lão tử có tín vật Chiến Thần, lão tử có Chiến Thần thần thông, lão tử mới là Chiến Thần thực sự, làm Chiến Thần thì thôi, còn muốn lấy Tự Ngọc làm vợ? Cút mẹ hắn đi, xem lão tử có đánh cho ngươi vãi đái, thần hình đều diệt hay không...
Thấy Cổ Thần giận đến mức nói ra những điều không nên nói, Hử Tử Uyên vội vàng ngắt lời Cổ Thần, nói: - Sư đệ, đừng nói nữa, nói nữa Tự Ngọc phải cưới thật đấy, bây giờ vẫn chưa muộn, chúng ta lập tức xuất phát, ta và đệ thuần âm thuần dương hợp bích, liên thủ đối kháng Ma Vương Đồ Độc, cứu Tự Ngọc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Như người vừa bừng tỉnh giữa cơn mơ, Cổ Thần lập tức lấy ra Như ý lung linh bảo tháp, nói: - Chúng ta đi.
Như ý lung linh bảo tháp tầng thứ ba mở ra, Cổ Thần đang định thu Hư Tử Uyên và Chúc Hỏa Dung vào trong bảo tháp thì một đường độn quang như điện xẹt từ phương Bắc thuấn di đến, một ngàn trượng chớp mắt đã đến, hãm tốc độ, người đến lớn tiếng cười vang, quát: - Ha ha ha ha... Cổ Thần, lại gặp ngươi rồi, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi, ha ha ha ha... trước khi ta chết có thể nhìn thấy ngươi chết dưới tay ta, ta chết cũng không hối tiếc, ha ha ha ha...
Cổ Thần lạnh ánh mắt, nói:
- Tàng Thiên Cơ, ngươi thân thể đã diệt, nguyên thần bị Ma Vương Đồ Độc luyện thành huyết hồn, mà vẫn còn cười được à? Ngươi bây giờ đến cẩu cũng không bằng, còn không biết xấu hổ? Ngươi nếu như chịu chết dưới tay ta, còn có thể coi như anh hùng mạt lộ, thời vận không tốt, ngươi bị luyện thành huyết hồn, lại sống tạm bợ, nói vui chính là trư cẩu cũng không bằng, nếu như ngươi có một chút tự tôn, liên thủ với ta, kích sát Ma Vương Đồ Độc, ngươi sống coi như còn có một chút tôn nghiêm!
Những lời Cổ Thần nói làm cho tiếng cười của Tàng Thiên Cơ ngưng bặt, sắc mặt chuyển từ xanh sang đỏ, phức tạp vô cùng.
Tàng Thiên Cơ vẫn chưa nói gì, Cổ Thần đã nói trước: - Ngươi không cần làm bộ, Ma Vương Đồ Độc đem ngươi luyện thành huyết hồn, chắc phải trồng thủ đoạn khống chế trên người ngươi chứ, đâu có cho ngươi tự chủ ý thức? Ngươi căn bản không có quyền quyết định, mười năm trước không diệt nguyên thần ngươi, hôm nay càng phải cho ngươi biến mất triệt để trên trong thiên địa này! - Cổ Thần! Dựa vào ngươi?
Tàng Thiên Cơ đại nộ, quát: - ta bị luyện thành huyết hồn, thực lực đã tăng gấp mười lần, cho dù là minh khiếu kì cực hạn đỉnh tiêm cao thủ, trước mặt ta, cũng chỉ có một con đường chết, giết như chém rau thái thịt, hắc hắc hắc hắc... trừ phi ngươi bước vào Độ Hư Bí Cảnh, nếu không, ngươi chịu chết đi!
Cổ Thần cười khẽ một tiếng, nói: - Huyết hồn? Huyết hồn của Ma Vương Đồ Độc cũng bị Trấn minh ngọc bài của ta đánh thành trọng thương, suýt chút nữa nguyên thần hủy diệt, dựa vào chút tu vi cỏn con, cũng dám cuồng ngôn sinh tử trước mặt ta! Đúng là đốt đèn lồng tự tử trong nhà xí!