Dương Dập đại vu giận dữ nói:
- Tên tiểu tử đó mất tích đã hơn mười năm rồi, nếu hắn đáng tin thì heo mẹ cũng sống được trên cây, bổn tông xảy ra chuyện lớn như vậy, nhân yêu lưỡng tộc sớm đã biết hết, khắp nơi đang xôn xao chờ xem trò vui của Cổ Vu tộc ta, tên tiểu tử đó nếu như giữ lời, sớm đã xuất hiện.
- Không.
Thần Nữ Tự Ngọc thần sắc kiên định nói:
- Hắn là đang bận việc, rồi một ngày, hắn sẽ quay trở lại, Chiến Thần, đã nhắn như vậy trong giấc mơ của ta, tuyệt đối không sai được, người mang tín vật Chiến Thần quay về, chính là "Chiến Thần", hắn nhất định sẽ quay trở lại.
Dương Dập đại vu sắc mặt vụt biến, nói:
- Cái gì? Người mang tín vật Chiến Thần quay về? Người muốn nói trên người hắn có Chiến Thần lệnh?
Thần Nữ Tự Ngọc gật đầu.
Dương Dập đại vu thất thanh nói:
- Làm sao có thể? Chiến Thần lệnh, biến mất đã mấy ngàn năm, trong Tà Băng Ma Tông địa cung di chỉ cũng không tìm thấy Chiến Thần lệnh, tại sao có thể trên người hắn?
Thần Nữ Tự Ngọc làm động tác im lặng, nói:
- Dương Dập đại vu, ngươi là người mà ta tín nhiệm nhất, đừng tỏ ra quá kinh ngạc, nói năng lung tung, ngươi biết thứ đó sẽ mang đến rất nhiều tai họa mà. Bây giờ Chiến Thần vẫn chưa đủ thực lực bảo vệ tín vật, trong lòng chúng ta biết là được rồi, không cần phải nói cho những người khác biết.
Dương Dập đại vu gật đầu:
- Ta hiều, chỉ là Thần Nữ mười một năm trước, hắn mới chỉ là minh khiếu sơ kì tu vi, cho dù hắn tu luyện nhanh thế nào, nghịch thiên thế nào, một năm kích hoặt hai mươi khiếu học, mười một năm, số lượng khiếu học kích hoạt cũng chỉ hơn hai trăm chiếc, vẫn chưa bước vào minh khiếu trung kì. Ta coi như hắn nghịch thiên chút thêm chút nữa, bây giờ đã có minh khiếu trung kì tu vi, cho dù trên người hắn có rất nhiều bí mật, thực lực so với các đại vi minh khiếu kì cực hạn chúng ta mặc dù mạnh hơn nhưng vẫn không phải đối thủ của ma đầu. Độ Hư Bí Cảnh và Mệnh Tuyền Bí Cảnh, một là tiên, một là phàm, khoảng cách giữa tiên với phàm không giống như những cảnh giới trước, mà rất xa xôi, không phải sức mạnh hay pháp bảo đơn thuần có thể bù đắp được, đối diện với ma đầu, hắn muốn tự bảo vệ mình cũng không bảo vệ được, nói gì bảo vệ Cổ Vu tộc ta?
Thần Nữ Tự Ngọc nhắm mắt, nói khẽ:
- Ta tin hắn nhất định sẽ đến, nhất định sẽ thắng, tất cả rồi sẽ ổn...
Đúng lúc này, từ ngoài phòng truyền đến một giọng nói:
- Thần Nữ, mời ra ngoài, hôn lễ sắp bắt đầu rồi.
Cùng thời khắc đó, bên ngoài phòng Hỏa Huỳnh đại vu cũng vang lên một giọng nói run rẩy sợ hãi:
- Chiến Thần đại nhân, hôn lễ sắp bắt đầu.
Hỏa Huỳnh đại vu mắt lóe lên hồng mang bình tĩnh, nói:
- Thay quần áo!
Tàng Thiên Cơ tịch diệt, Ma Vương Đồ Độc trong lòng biết rõ hơn ai hết, đúng như Cổ Thần nói, Ma Vương Đồ Độc đem nguyên thần Tàng Thiên Cơ luyện thành huyết hồn, giữ lại ý thức của Tàng Thiên Cơ đương nhiên phải có thủ đoạn khống chế.
Một tia nguyên thần của Ma Vương Đồ Độc lúc nào cũng tiềm phục trong thức hải của Tàng Thiên Cơ, chỉ cần Tàng Thiên Cơ có bất cứ suy nghĩ bất chính gì, Ma Vương Đồ Độc lập tức ra tay tiêu diệt ý thức của hắn, nguyên thần phụ thể, biến huyết hồn Tàng Thiên Cơ thành thân ngoại hóa thân.
Cho nên, cả quá trình Tàng Thiên Cơ bị Cổ Thần tiêu diệt, Ma Vương Đồ Độc đều biết, cho đến khi Tàng Thiên Cơ bị Tinh lạc Chiến Thần quyền quyền cương giết chết, một tia nguyên thần Ma Vương Đồ Độc bỏ lại trong thức hải Tàng Thiên Cơ cũng bị tiêu sát thành hư vô.
Hôm nay là đại hôn của Ma Vương Đồ Độc, chỉ cần lấy được Cổ Vu tộc Thần Nữ, trở thành Chiến Thần Cổ Vu tộc, hắn cổ thể trở thành thủ lĩnh cao nhất của Cổ Hoang tam đại tộc quần, ngang hàng với Nhân tộc Thánh Hoàng, Yêu tộc Yêu đế, có địa vị cao nhất trong cả thế giới Cổ Hoang.
Vu sĩ Cổ Vu tộc, năng phạt thiện chiến, thực lực cường đại, nhất thống Cổ Vu tộc, trăm năm sau, đợi Ma Vương Đồ Độc tu vi hoàn toàn hồi phục, Cổ Vu tộc cũng nghỉ ngơi dưỡng sức đầy đủ, đến lúc đó có thể trinh phạt hai tộc nhân, yêu, hoặc là thực hiện ước mơ nhất thống Cổ Hoàng hùng đại.
Nếu như tu vi vẫn chưa đủ tiến bộ để bước vào Thượng cổ thời đại Chư Tử đại tiên chi cảnh, thọ hơn vạn tái, vậy thì Ma Vương Đồ Độc có thể tiêu diêu một đời ở Cổ Hoang này.
Muốn ước mơ đó thực hiện, hôn lễ hôm nay hết sức quan trọng, Ma Vương Đồ Độc cũng không muốn giết hết vu dân vu sĩ Cổ Vu tộc, nếu như giết hết, hắn một mình sống với cái danh "Chiến Thần" còn ý nghĩa gì.
- Cổ Thần, hôm nay tạm tha cho ngươi, đợi bổn thần đại lễ qua đi, danh chính ngôn thuận lên ngôi "Chiến Thần", đến lúc đó sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.
Ma Vương Đồ Độc không biết, Cổ Thần đang chạy rất nhanh đến Chiến Thần điện, sắp sửa giáp mặt với hắn.
Theo quy tắc Cổ Vu tộc, cưới Thần Nữ là một việc hết sức long trọng, quá trình thập phần phắc tạp, Ma Vương Đồ Độc mặc dù muốn đơn giản hóa nhưng trước sự kiên trì của Thần Nữ Tự Ngọc, đành phải đáp ứng làm theo quy tắc Cổ Vu tộc!
Đợi thay xong quần áo, tế tổ, tế thiên, nghênh thân... một loạt trình tự qua đi, phải mất gần một canh giờ.
Thần Nữ Tự Ngọc thân khoác hỉ bào màu đỏ lửa, đầu trùm khăn đỏ, ngồi trên kiệu hoa màu đỏ do tám vu sĩ khiêng, xuất hiện trên quảng trường bên ngoài Chiến Thần điện. Hỏa Huỳnh đại vu, mang theo một đám vu sĩ, đứng sẵn ngoài cửa nghênh tiếp.
Trên mặt Hỏa Huỳnh đại vu lúc nào cũng thường một nụ cười hưng phấn, bất luận ý nghĩa phía sau hôn lễ này, quang luận dung mạo Thần Nữ Tự Ngọc, cả Cổ Hoang vạn tái cũng khó tìm được một tuyệt thế mỹ nhân như nàng, cưới được một cô gái hoàn mỹ như vậy làm vợ, cũng là một việc ngộ bất khả cầu.
Hơn vạn vu sĩ tụ tập trên quảng trường trước Chiến Thần điện, ca hát nhảy múa, tràng diện náo nhiệt vô cùng.
Tự Ngọc ngồi trong kiệu hoa, vén khăn trùm đầu, ánh mắt xuyên qua kiệu hoa, nhìn lên bầu trời xa xôi, tựa hồ như đang chờ đợi cái gì.
- Tự Ngọc, nàng giúp ta lấy được "Chiến Thần tinh kinh", ta nhất định thực hiện lời hứa của mình, chỉ cần không phải nhân, vu hai tộc đại chiến, Cổ Vu tộc có bất cứ khó khăn gì, ta nhất định ra tay tương trợ.
Giọng nói Cổ Thần không ngừng vang vọng trong đầu Tự Ngọc.
Dương Dập đại vu sầm nét mặt, đi bên cạnh kiệu hoa, có thể nhìn ra tâm trạng hắn lúc này rất không vui.
Bầu trời hôm nay cao xanh trong vắt, đến một đụn mây cũng không có.
Hôm nay Thần Nữ xuất giá, Chiến Thần lên ngôi, các vu sĩ sớm đã biết, những ai phải đến sớm đã đến, cho nên, bầu trời rất yên tĩnh, không có lấy một đường độn quang.
Kiệu hoa đi qua quảng trường trước Chiến Thần điện, cách chính môn Chiến Thần điện mỗi lúc một gần, cự ly chỉ còn chưa đầy ba trăm trượng, hỉ sắc trên mặt Hỏa Huỳnh đại vu càng nồng, bước ra nghênh đón.
Đúng lúc này, sắc mặt Hỏa Huỳnh đại vu đột nhiên thay đổi, một bước vừa nhấc khựng lại giữa không trung, ngước đầu nhìn về chân trời phía Nam.
Hỏa Huỳnh đại vu và Thần Nữ kiệu hoa là tiêu điểm của tất cả vu sĩ trên quảng trường trước Chiến Thần Điện, hành động này của Hỏa Huỳnh đại vu nhất thời thu hút sự chú ý của tất cả vu sĩ, cũng theo ánh mắt hắn nhìn lên chân trời phía Nam.
Không trung vẫn sáng sủa, không có nửa phần biến hóa, vu sĩ dưới Mệnh Tuyền Bí Cảnh chỉ có thể nhìn ở cự lý hơn ngàn dặm, Mệnh Tuyền Bí Cảnh vu sĩ có thể nhìn khoảng hai ngàn dặm, nếu như là minh khiếu kì vu sĩ kích hoạt nhãn minh chi khiếu có thể nhìn ở cự ly hơn ba ngàn dặm.
Nhưng, Hỏa Huỳnh đại vu đã nhìn thấy.
Trên bầu trời phía Nam cách đó bốn ngàn dặm, một đường độn quang nhanh như điện xẹt, nhanh như sao văng đang không ngừng lập lòe trong không trung, phi độn về phía Chiến Thần điện.
Người phi độn chính là Cổ Thần, hắn thuấn tức vạn trượng, vài cái búng tay là có thể phi độn ngàn dặm, rất nhanh, độn quang của Cổ Thần xuất hiện trong mắt các vu sĩ.
Có thuấn di Độ Hư cường giả đến, cả quảng trường Chiến Thần Điện nhất thời rơi vào yên tĩnh, mọi ánh mắt đổ dồn vào đường độnq uang, Dương Dập đại vu mặt hiện lên một tia kinh ngạc.
Dương Dập đại vu là minh khiếu kì cực hạn đỉnh tiêm cường giả, kích hoạt "nhãn minh chi khiếu", có thể nhìn xa ba ngàn dặm, dợi vu sĩ khác nhìn thấy độn quang của Cổ Thần, Dương Dập đại vu đã nhìn rõ tướng mạo Cổ Thần, kinh thanh nói:
- Thần... Thần Nữ, hắn đến rồi.
Trong đôi mắt phiền muộn của Tự Ngọc, đột nhiên xuất hiện thần sắc kích động.
Côt Thần nhanh như điện xẹt, bốn ngàn dặm, hơn mười cái búng ta là đã chắp tay đứng giữa thiên không của Chiến Thần điện, vu sĩ không biết chuyện đều tưởng Cổ Thần là Độ Hư Bí Cảnh siêu cấp cường giả, ai nấy cảm thấy áp lực cự đại, đang tự thiên không ập đến.
Cổ Thần ánh mắt như điện, nhìn chằm chằm vào mắt Hỏa Huỳnh đại vu, không gian tựa hồ bắn ra tia lửa.
Vu sĩ trên quảng trường Chiến Thần điện nhìn ra không khí kì lạ giữa hai người, nhất thời tản ra bốn phía, rất nhanh, quảng trường Chiến Thần điện trở nên trống trơn, hơn vạn vu sĩ đều đã tản ra bốn phía.
Thần Nữ Tự Ngọc đi ra khỏi kiệu hoa, cùng Dương Dập đại vu đứng đối diện với Hỏa Huỳnh đại vu, ở đầu kia quảng trường.
Không ai nói gì nhưng Cổ Thần và Hỏa Huỳnh đại vu hai người nhãn thần giao lưu, cộng thêm hành động của Thần Nữ và Dương Dập đại vu, sớm đã triển hiện hình thế lúc này.
Nhất thời, các vu sĩ bắt đầu biến huyễn vị trí, có vu sĩ chạy sang phía Thần Nữ Tự Ngọc, có không ít vu sĩ chạy sang phía Hỏa Huỳnh đại vu, rất nhanh, hơn vạn vu sĩ phân thành hai nửa, đứng ở hai đầu quảng trường.
Trong chín vị đại vu, Hỏa Huỳnh đại vu đã bị cướp đoạt, Âm Ngột đại vu và Mộc Ân đại vu đã bị giết chết, luyện thành huyết hồn, sau đại vu còn lại, chỉ có Thổ Luân đại vu tiếp tục đứng về phía Hỏa Huỳnh đại vu, Dương Dập đại vu, Kim Nguyên đại vu, Thủy Cộng đại vu, Thiên Túc đại vu, Địa Tàng đại vu, đều đứng bên Thần Nữ.
Hỏa Huỳnh đại vu nhìn Cổ Thần, giọng nói âm lạnh vang lên:
- Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào, Cổ Thần, ta đang định đi tìm ngươi, ai ngờ ngươi lại tự vác xác tới, mười một năm trước ngươi đả thương nguyên thần ta, hôm nay ta sẽ bắt ngươi trả món nợ đó.
Chân mày Cổ Thần lóe lên một khối kim quang, Như ý lung linh bảo tháp xuất hiện, tháp môn tầng thứ ba mở ra, Hư Tử Uyên và Chúc Hỏa Dung xuất hiện bên cạnh Cổ Thần.
Điện quang sau lưng Hư Tử Uyên lóe lên, "Thiểm thiên phong dực" mở ra, dẫm lên hư không, Chúc Hỏa Dung chân đạp lên một món pháp bảo, trúc thai kì tu vi mà đã có một món cực phẩm pháp bảo.
Hư Tử Uyên biết Cổ Thần rất có cảm tình với cậu thiếu niên này, tranh thủ trên đường tặng cậu ta cực phẩm pháp bảo.
Thần Nữ và mấy vị đại vu đều kinh ngạc với thân phận của cậu thiếu niên, Cổ Thần mất tích mười một năm, thiếu niên này cũng chỉ có mười một tuổi, mọi người thầm nghĩ: Không lẽ cô gái và thiếu niên này là vợ con của "Cổ"?
Cổ Thần nói:
- Đồ Độc, ta và Cổ Vu tộc tình thâm như núi, sẽ không để ngươi tiếp tục tác yêu tác quái nữa đâu, mười một năm trước không lấy được mạng ngươi, ta cảm thấy vô cùng hối tiếc, hôm nay phu thê ta liên thủ, nhất định khiến ngươi thần hình đều diệt.
Vừa nói, Cổ Thần vừa kéo tay Chúc Hỏa Dung, ném hắn về phía Thần Nữ, các vu sĩ nghe Cổ Thần nói "phu thê liên thủ" càng tin thiếu niên này là con trai Cổ Thần.
Cổ Thần ra mặt vì Cổ Vu tộc, mấy vị đại vu đem Chúc Hỏa Dung quây vào giữa, toàn lực bảo vệ.
- Ha ha ha ha, khà khà khà khà khà khà khà...
Ma Vương Đồ Độc cười như điên như dại, nói:
- Khiến ta thần hình đều diệt? Ha ha ha ha... Bổn thần thực lực vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng đã hồi phục đến đằng vân kì đỉnh phong tu vi. Dù quyền pháp của ngươi ám hợp pháp tắc chi lực, có thể giết chết bất cứ tu sĩ nào dưới Độ Hư, đối với bổn thần, một chút tác dụng cũng không có, ngươi vẫn chưa bước vào Độ Hư Bí Cảnh, bổn thần muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay, Cổ Thần, ngươi làm loạn hôn lễ của ta, hôm nay, bổn thần sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ, Không gian cấm cố!
Theo tiếng thét của Ma Vương Đồ Độc, đột nhiên, hàng vạn trượng vuông không gian nhất thời ngưng kết, cả quảng trường Chiến Thần điện, toàn bộ đều trong phạm vi không gian cấm cố, không khí như biến thành thực chất, các vu sĩ đều có cảm giác như đang bị chôn dưới lòng đất.
Nếu chỉ là dưới lòng đất, các vu sĩ còn có thể phá đất mà ra, nhưng không khí lúc này lại cứng như sắt, các vu sĩ hãm sâu trong đó bị không khí nén tới, đến động cũng không thể động.
"Thiểm thiên phong dực" sau lưng Hư Tử Uyên đột nhiên bất động, cùng Cổ Thần bị định giữa hư không.
Nhưng, hai người tay nắm chặt nhau, nhất thời thuần âm chân khí và thuần dương chân khí nhất tề đánh ra, thuần âm chân khí và thuần dương chân khí hợp làm một, âm dương hợp bích, diễm hóa âm dương đại trận.
Rắc rắc rắc rắc rắc... Bạn đang đọc truyện được copy tại
Như tiếng đồ vật bị vỡ, liên miên bất tuyệt, vu sĩ trên quảng trường Chiến Thần điện chỉ cảm thấy nhẹ bẫng, cảm giác áp bách vừa rồi không còn, không gian pháp tắc cấm cố biến mất không chút tăm hơi.
Ma Vương Đồ Độc giật mình, sắc mặt vụt biến, kinh thanh nói:
- Sao lại có thể, các ngươi là thuần âm thuần dương chi thể? Không thể nào, Cổ Thần, ngươi rõ ràng không phải thuần dương chi thể...
Cổ Thần mỉm cười nói:
- Trên người ta, tất cả đều có khả năng, Đồ Độc, phu thê hai người chúng ta, thuần âm thuần dương, âm dương hợp bích, có thể diễn hóa âm dương đại trận, đừng nói là ngươi xuất hiện, cho dù ngươi hồi phục đến hư không kì tu vi, cũng không thể cấm cố được phu thê ta.
Ma Vương Đồ Độc gằn giọng nói:
- Khá lắm âm dương hợp bích, Cổ Thần, ta vẫn còn quá coi thường ngươi, nhưng... hắc hắc, bước vào Độ Hư Bí Cảnh, pháp tắc có thể lĩnh ngộ không chỉ Không gian pháp tắc, các ngươi mặc dù là thuần âm thuần dương chi thể nhưng tóm lại chỉ có Mệnh Tuyền Bí Cảnh tu vi, xem ngươi tương đấu với ta thế nào, hắc hắc hắc hắc...
Vừa nói, Ma Vương Đồ Độc vừa búng người, thân thể bật cao ngàn trượng, đứng ngang hàng với Cổ Thần, môi mở ra, một cành phan đen xì từ miệng thổ ra, nghênh phong liền trướng, trong nhát mắt ma khí ngợp trời, quỷ khí đại trướng, âm phong chợt hiện, tựa hồ dương quang trước mặt ma khí cũng phải nhường nhịn ba phần, bầu trời đang cao xanh lồng lộng đột nhiên chuyển sang u ám.
Cành phan màu đen đó chính là tụ huyết phan luyện chế bằng tinh nguyên khí huyết hút được từ Tàng Thiên Cơ và trăm vạn nhân tộc, năm đó nguyên thần của Ma Vương Đồ Độc chạy thoát khỏi Chiến Thần Sơn chính là phụ trong tụ huyết phan này.
Nhưng bây giờ, ma khí của cành tu huyết phan so với thời điểm nó nằm trên tay Tàng Thiên Cơ cường thịnh hơn trăm lần, ma khí quỷ khí âm tà chi khí đen ngòm như mực, mênh mông như thâm uyên vô hạn, vĩnh viễn không có điểm dừng.
Tụ huyết phan lúc còn trong tay Tàng Thiên Cơ, lớn nhất chỉ có thể biến thành vài vài trăm trượng, còn lúc này trên tay Ma Vương Đồ Độc tụ huyết phan trong chốc lát biến thành hàng trăm trượng lớn nhỏ, hơn nữa còn không ngừng lan ra tứ phía, không ngừng mở rộng, chớp mắt, đã trải rộng một ngàn trượng vuông, và vẫn đang không ngừng biến lớn.