Kình ca chi thanh không thể hóa giải không gian pháp tắc của Ma Vương Đồ Độc, nhưng Cổ Thần trong lòng đã rất vui sướng, chỉ cần thân thể của hắn không bị cấm cố, đã đủ rồi.
Đối chiến với Độ Hư Bí Cảnh cường giả, Mệnh Tuyền Bí Cảnh tu sĩ chịu thiệt thòi nhất chính là bị Độ Hư Bí Cảnh cường giả sử dụng không gian pháp tắc cấm cố, không thể động đậy, tùy ý chém giết, chỉ cần phá trừ không gian pháp tắc của Ma Vương Đồ Độc, trận chiến đó không còn là chiến nữa mà gọi là bị ngược đãi.
Quyền cương do tiên lực do Ma Vương Đồ Độc dùng tiên lực hóa thành bị diệt, hai mắt trợn tròn, đầy vẻ chấn động, nói:
- Đến Thái hư cung vô thượng thần thông Kình ca cũng luyện thành, chưa bước vào Độ Hư Bí Cảnh mà đã lĩnh ngộ đến cảnh giới này? Thái Hư Cung đạo sĩ mà ta biết, thiên tài nhất cũng phải đến giá vụ kì tu vi mới có thể lĩnh ngộ Kình ca đến cảnh giới đó, ngươi mới minh khiếu kì tu vi, sao lại có thể? Sao lại có thể?
Thu hồi Thái hư tiên đỉnh vào trong cơ thể, Cổ Thần cười khẽ một tiếng, nói:
- Độc Độc, ngươi quên rồi, trên người ta, tất cả đều có thể! Hai ngàn năm trước, ngươi bị Thái Hư Cung trưởng bối trấn áp dưới Thái hư tiên đỉnh, hôm nay, ta sẽ tiếp tục di nguyện của trưởng bối Thái Hư Cung, diệt sát ngươi triệt để. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Ma Vương Đồ Độc giận dữ hừ một tiếng, nói:
- Kình ca, chỉ có thể hóa giải vô hình chi khí, nên có tác dụng với không gian pháp tắc, nhưng với thực chất pháp tắc thì không có nửa phần tác dụng, hừ hừ... cho dùng bổn thần không sử dụng tắc, ngươi cách ta quá xa, còn dám khẩu xuất cuồng ngôn?
Bí mật trên người ngươi quá nhiều, ta vốn dĩ rất có hứng thú với ngươi, nhưng ngươi thập phần đáng sợ, bắt đầu từ bây giờ, ta không muốn bắt sống ngươi nữa, chỉ cần có cơ hội giết chết ngươi, tuyệt đối không lưu tình, cho ngươi sống sẽ là một sai lầm lớn, Cổ Thần, ngươi chết đi...
Vừa nói, hai tay Ma Vương Đồ Độc vừa kết pháp ấn, chỉ về phía Cổ Thần, âm phong, thủy khí trong không khí bị Ma Vương Đồ Độc ngưng tụ lại với nhau thành từng giọt, sau đó những giọt nước ấy ngưng cố lại, hình thành băng trùy hung ác, như cuồng phong bạo vũ, bắn về phía Cổ Thần.
Nhưng băng trùy này không phải băng trùy bình thường, mỗi mảng băng trùy đều ẩn hàm thủy chi pháp tắc lĩnh ngộ của Ma Vương Đồ Độc, đủ để miểu sát bất cứ tu sĩ nào dưới Độ Hư Cảnh, công kích lực chi cường, nằm ngoài sức tưởng tượng...
Cổ Thần biết những băng trùy này lợi hại, không dám đón đỡ, sử dụng Cửu long phù không môn, thuấn di tránh né, Cửu long phù không môn đủ để thuấn di vạn trượng, Ma Vương Đồ Độc sử dụng pháo tắc chi lực công kích, phạm vi lớn nhất chỉ có hơn ngàn trượng, nếu Cổ Thần không ngừng thuấn di, kiểu gì cũng tránh được băng phong công kích của Ma Vương Đồ Độc.
Hơn nữa, Cổ Thần vừa tìm thấy cơ hội liền đột nhiên thuấn di đến bên cạnh Ma Vương Đồ Độc, phát khởi một đòn tập kích, tốc độ thuấn di của Cổ Thần rất nhanh, Ma Vương Đồ Độc liên tục phát ra hơn một trăm lần công kích, đều không thể chạm vào một sợi tóc của Cổ Thần.
Thấy Cổ Thần sử dụng thuấn di chi thuật phi độn tránh né, Ma Vương Đồ Độc cũng sử dụng thuấn di chi thuật bám sát sau lưng, không ngừng sử dụng thủy chi pháp tắc, phát khởi mãnh công về phía Cổ Thần.
Vu sĩ trên mặt đất đều bị không gian pháp tắc cấm cố, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Cổ Thần và Ma Vương Đồ Độc không ngừng thuấn di, thân thể lúc ẩn lúc hiện.
Trận chiến này, đã kéo dài mười ngày mười đêm, Cổ Thần và Ma Vương Đồ Độc vẫn không ngừng thuấn di bỏ chạy.
Băng trùy chi thuật của Ma Vương Đồ Độc ẩn hàm thủy chi pháo tắc, quá sức lợi hại, Cổ Thần đến cơ hội phản công cũng không có, nhưng sư tỷ và Thần Nữ Tự Ngọc đều bị cấm cố trong quảng trường Chiến Thần Điện, ngoài ra còn có tính mạng của hơn vạn vu sĩ, Cổ Thần không thể bỏ mặc họ mà đi, đành phải liều mạng với Ma Vương Đồ Độc.
Ma Vương Đồ Độc là Độ Hư Bí Cảnh tu sĩ, dù có phải đánh vài năm cũng không kiệt sức, còn Cổ Thần chỉ có Mệnh Tuyền Bí Cảnh tu vi, thời gian kéo dài, sẽ không có đủ pháp lực.
- Ha ha ha ha...
Ma Vương Đồ Độc vừa xuất thủ, vừa cười lớn:
- Bổn thần tiên lực vô tận, còn pháp lực của ngươi rồi sẽ có ngày cạn kiệt, Cổ Thần, ngươi lấy gì đấu với ta?
Thời gian không ngừng trôi đi, Cổ Thần không ngừng thuấn di tránh né, không ngừng tiêu hao pháp lực, pháp lực trong cơ thể càng lúc càng ít, thân thể không ngừng thuấn di trong không trung, không hề ngơi nghỉ nên càng lúc càng đau.
Dần dần, hai mươi ngày đem trôi qua...
Ba mươi ngày đêm trôi qua...
Cổ Thần kiên trì đến cùng, trong khiếu học thân thể của Cổ Thần, đột nhiên phát ra những tiếng nổ lốp bốp, tựa như đường ống bị tắc được khơi thông, một luồng sức mạnh cường đại từ sâu trong khiếu học, trào ra ngoài.
Một khiếu thông bách khiếu, thân thể đạt đến cực hạn, nhanh đến nỗi như muốn nổ tung, "Chiến thần bất diệt thân" đạt đến giai đoạn thứ hai.
Quyết không đầu hàng...
Đó là tín niệm duy nhất Cổ Thần duy trì suốt ba mươi ba ngày đêm vừa rồi.
Toàn thân đã trở nên tê dại, pháp lực trong cơ thể đã khô kiệt.
Nhưng, chính vì bốn chữ này, Cổ Thần dùng hết tất cả lực khí của mình, khổ sở kiên trì.
Không có minh khiếu kì tu sĩ nào có thể kiên trì suốt ba mươi ba ngày đêm dưới công kích của Độ Hư Bí Cảnh cường giả, đừng nói kiên trì dưới công kích của Độ Hư Bí Cảnh cường giả, cho dù liên tục phi độn với tốc độ nhanh nhất suốt ba mươi ba ngày, minh khiếu cảnh tu sĩ cũng phải thoát lực mà chết.
Nhưng thân thể Cổ Thần, trải qua mấy lần thoát thai hoán cốt, khác hẳn người thường, hắn chịu đựng được.
Khổ sở kiên trì ba mươi ba ngày đêm, Cổ Thần dùng nốt một tia lực khí cuối cùng, thời khắc đối diện với cái chết, thân thể chống chịu không nổi, cường hình trùng khau ba mươi lăm khiếu học, bình quân một ngày đã kích hoạt hơn một khiếu học.
Đến khắc cuối cùng, Cổ Thần toàn thân khiếu học đều đang run rẩy, muốn ép nốt chút sức lực cuối cùng, trong những giờ phút quan trọng này, Cổ Thần cuối cùng cũng tu luyện Chiến Thần bất diệt thể đến giai đoạn thứ hai Khiếu thông bách khiếu.
Khiếu học kích hoạt, là đả thông một lỗ ở tất cả vị trí khiếu học, bên trong vẫn còn rất nhiều tạp chất bế tắc, mà một khiếu thông bách khiếu, là khơi thông toàn bộ tạp chất bế tắc trong lỗ.
Trong thân thể, chỉ có khiếu học là khó tu luyện nhất, khiếu học kích hoạt đã rất khó, muốn đạt đến một khiếu thông bách khiếu, rất nhiều Độ Hư Bí Cảnh tu sĩ đều không làm được.
Nếu như không phải cùng Ma Vương Đồ Độc đánh một trận sinh tử đại chiến, Cổ Thần có luyện thêm mười năm cũng khó lòng đạt đến cảnh giới một khiếu thông bách khiếu, thậm chí, sau khi bước vào Độ Hư Bí Cảnh, đều không đạt được.
Khiếu huyết nhất thông, vô số sức lực trào ra, khí lực vốn đã khô kiệt như cây khô gặp mùa xuân, phát ra sinh cơ, pháp lực trong cơ thể trong nháy mắt hồi phục đến trạng thái đỉnh phong nhất.
Khiếu học trong cơ thể Cổ Thần đã kích hoạt hơn một ngàn một trăm chiếc, lần này một khiếu thông bách khiếu, khiếu học kích hoạt có thể tương đương hơn mười một vạn chiếc, mặc dù khơi thông một khiếu học và kích hoạt một khiếu học thực lực thu được khác nhau, nhưng thực lực Cổ Thần cũng tăng trưởng không chỉ mười lần.
Thân thể chi cường đến đằng vân kì Độ Hư cường giả cũng không bằng được, nếu không luận pháp tắc chi lực như Hỏa Long Vương lúc ở trong dương mạch siêu cực đại, đều không phải là đối thủ của Cổ Thần.
Vốn tưởng sinh cơ của Cổ Thần đã hết, Ma Vương Đồ Độc trong lòng đại hỉ, ai ngờ, Cổ Thần đột nhiên cây khô gặp xuân, bùng phát sinh cơ, không chỉ có vậy, thực lực còn bạo tăng không chỉ mười lần, thực lực vốn dĩ thấp hơn Ma Vương Đồ Độc, bây giờ gần như đã đuổi kịp.
Ma Vương Đồ Độc đại nộ, đồng thời nội tâm không khỏi kinh ngạc trước sự biến thái của Cổ Thần, thầm nghĩ: Người này quá đáng sợ, sinh cơ sắp tuyệt, vậy mà vẫn có thể đột phá thực lực tăng trưởng tu vi lên gấp mười lần, nếu như không phải bổn thần đã hồi phục đến đằng vân kì đỉnh phong cảnh giới, hôm nay chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm...! Đáng sợ! Quá đáng sợ, người này tuyệt đối không thể giữ lại!
Trên mặt Hư Tử Uyên sơm đã đầy vết nước mắt, nhìn Cổ Thần khổ sở chống đỡ, sinh cơ sắp tuyệt, Hư Tử Uyên đau lòng muốn chết, lúc này thấy Cổ Thần tuyệt địa phùng sinh, niềm vui trong lòng không sao diễn tả nổi, thân thể bị không gian pháp tắc cấm cố, không thể động đậy, trái lại, nước mắt càng tuôn ra dữ dội hơn.
Thần Nữ Tự Ngọc sớm đã hai mắt thất thần, thấy Cổ Thần tuyệt địa phùng sinh, nhất thời lóe sáng, các vu sĩ bên Thần Nữ sớm đã rơi vào tuyệt vọng, lúc này, lại nhìn thấy ánh sáng của sự hi vọng, trên mặt hồi phục không ít thần sắc.
- Đồ Độc! Ta đã có được Chiến Thần truyền thừa, trừ phi ngươi miểu sát ta trong nháy mắt, nếu không sinh cơ ta cuồn cuộn bất tuyệt, chiến ý trong lòng vĩnh viễn không khuất phục, càng chiến càng cường, ha ha... Ngươi không chỉ giết không nổi ta, ta ngược lại còn tiêu diệt ngươi, ha ha ha ha...
Cổ Thần tuyệt địa phùng sinh, vui vẻ cười lớn, trong lòng thoải mái vô cùng.
- Ta bước vào hư không kì mới đạt đến cảnh giới một khiếu thông bách khiếu, ngươi chưa bước vào Độ Hư Cảnh mà đã làm được, đáng ghét đáng ghét.
Ma Vương Đồ Độc sắc mặt âm trầm, nói:
- Cổ Thần, ta biết ngươi không phải người thường, nhưng cũng đừng quá đắc ý, chỉ cần ngươi chưa bước vào Độ Hư Bí Cảnh, lĩnh ngộ pháp tắc, thực lực có cường đến mấy cũng không phải đối thủ bồn thần.
Ta mới là Chiến Thần chân chính, đến một ngày, ta cũng sẽ có được Chiến Thần truyền thừa, ngươi dù thiên tài cũng không thể trực tiếp từ Mệnh Tuyền Bí Cảnh nhảy lên Độ Hư Bí Cảnh, trận chiến này, ta nhất định giết chết ngươi, nếu không đợi ngươi bước vào Độ Hư, sai lầm hôm nay sẽ trở thành đại họa, thành vật cản lớn nhất cản trở hi vọng nhất thống Cổ Hoang của bổn tông, chịu chết đi.
Vừa nói, Ma Vương Đồ Độc một lần nữa dùng thủy chi pháp tắc, hút láy thủy khí trong thiên địa, hóa thành thủy trùy, tấn công về phía Cổ Thần.
Cổ Thần có ý muốn thử Chiến Thần bất diệt thể, sau khi tu luyện đến giai đoạn thứ hai một khiếu thông bách khiếu, thực lực đạt đến trình độ nào? Cự ly với Ma Vương Đồ Độc còn cách bao nhiêu.
Cho nên, đối diện với công kích của Ma Vương Đồ Độc, lần này Cổ Thần không tránh né, Bàn long sát thần thương và Xích dương lân hỏa kiếm trong tay dũng mãnh đánh xuống, thương mang và kiếm mang nhất tề chém xuống băng trùy.
Đang đang đang đang đang đang đang đang...
Một chuỗi những tiếng kim loại va chạm vang lên trên Bàn long sát thần thương và Xích dương lân hỏa kiếm, thủy chi pháp tắc cường đại đánh lên hai món tiên bảo, làm cho tay Cổ Thần tê rần, chứng minh luận thực lực, Ma Vương Đồ Độc vẫn mạnh hơn hắn một bậc.
Mặc dù Cổ Thần đã đạt đến một khiếu thông bách khiếu cảnh giới, nhưng tóm lại vẫn là minh khiếu kì tu vi, hơn nữa, Ma Vương Đồ Độc thân thể cũng đạt đến một khiếu thông bách khiếu, Ma Vương Đồ Độc cướp lấy thân thể của Hỏa Huỳnh đại vu, Hỏa Huỳnh đại vu cũng là khiếu học kích hoạt hơn một ngàn chiếc, không hề thua kém Cổ Thần.
Ma Vương Đồ Độc lúc này đã hồi phục đến đằng vân kì đỉnh phong tu vi, so với Cổ Thần cao hơn không chỉ một cảnh giới, giữa hai người còn có khoảng cách tiên phàm của Mệnh Tuyền Bí Cảnh và Độ Hư Bí Cảnh, chỉ đọ riêng sức mạnh thân thể, Cổ Thần không có bất cứ ưu thế gì, cộng thêm pháp tắc chi lực của Ma Vương Đồ Độc, Cổ Thần kém hơn một bậc cũng là lẽ đương nhiên.
Nếu như những Độ Hư cường giả mới bước vào đằng vân kì thân thể không có một khiếu thông bách khiếu, pháp tắc chi lực cũng không lĩnh ngộ được bao nhiêu, thì không phải đối thủ của Cổ Thần.
Cổ Thần bị lực phản chấn, đẩy ngược ra sau mấy chục trượng, so với trước đây, cự ly bị đẩy thu nhỏ mười lần, chứng tỏ khoảng cách thực lực giữa hai người đã giảm bớt biên độ, Cổ Thần dưới công kích của Ma Vương Đồ Độc không phải không có lực hoán thủ.
Thấy Cổ Thần bị đánh bay mấy chục trượng, Ma Vương Đồ Độc cười nói:
- Cổ Thần, cho dù ngươi đạt đến một khiếu thông bách khiếu cảnh giới thì vẫn thua xa thực lực của ta, trừ phi lần này ngươi bay thẳng lên Độ Hư Bí Cảnh tu vi, nếu không, ngươi chết chắc rồi, dù ngươi có chạy đến chân trời góc bể thì ta cũng giết chết ngươi...
Lúc này Cổ Thần tâm trạng cũng không tệ, cười nói:
- Đồ Độc, ngươi vân không nhìn ra tình thế sao? Đại thế của ngươi đã mất rồi, lúc nãy ta chỉ là thử nghiệm, bây giờ cho ngươi biết thế nào là Chiến Thần truyền thừa "Trảm sát chi phủ"...
Nói đoạn, Bàn long sát thần thương, Xích dương lân hỏa kiếm lấy thương làm rìu, lấy kiếm làm rìu, tung ra vô thượng thần thông ghi chép trong "Chiến Thần tinh kinh"
Trảm sát chi phủ.
Trảm sát chi phủ cần một chiếc rìu tiên phẩm cực làm vũ khí mới có thể thi triển. Cổ Thần không có rìu tiên phẩm cực, nên dùng Bàn long sát thần thương và Xích dương lân hỏa kiếm thay thế, thương mang và kiếm mang chém ra mặc dù không có lực phá hoại và giết chóc pháp tắc như rìu thật nhưng cũng tương đối lợi hại.
Ma Vương Đồ Độc sắc mặt vụt biến, thương mang và kiếm mang Cổ Thần vừa chém ra khiến hắn cảm thấy uy hiếp chí mạng.
Mặc dù công kích lực phát ra từ hai món tiên bảo vốn dĩ không quá uy hiếp Ma Vương Đồ Độc, chỉ cần không đánh trúng vị trí yếu hại, thì không thể tạo thành vết thương chí mạng cho Ma Vương Đồ Độc.
Nhưng lúc này, thương mang và kiếm mang mà Cổ Thần chém ra, trừ pháp tắc chi lực ẩn hàm bên trong hai món tiên bảo, còn mang theo phá hoạt, giết chóc pháp tắc, mặc dù không phải sâu sắc, nhưng đã đủ làm cho Ma Vương Đồ Độc bị thương.
Vẻ sợ hãi trên mặt Ma Vương Đồ Độc càng sâu hơn, thầm nghĩ: Chỉ là minh khiếu kì tu vi, vậy mà lại thi triển ra quyền cương ám hợp pháp tắc chi lực, còn có thể thi triển ra kiếm cương và thương cương ám hợp pháp tắc chi lực, chiến thần truyền thừa, quả nhiên không bình thường.
Mặt mặc dù kinh sợ, nhưng Ma Vương Đồ Độc không hề tỏ ra sợ hãi, pháp tắc chi lực mà hắn lĩnh ngộ, so với kiếm cương và thương cương ẩn hàm pháp tắc chi lực của Cổ Thần cao thâm hơn rất nhiều.
Ma Vương Đồ Độc nói:
- Chỉ có thể sử dụng nửa phần pháp tắc chi lực mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ, để bổn thần cho ngươi biết thể nào mới là pháp tắc chi lực chân chính! Mộc chi pháp tắc...
Ma Vương Đồ Độc hét lớn một tiếng, thiên không đột nhiên xuất hiện vô số cự mộc to lớn, mỗi một thanh dài hơn mười trượng, dưới sự điều khiển của Ma Vương Đồ Độc, rào rào rơi xuống thương mang và kiếm mang của Cổ Thần.
Những thanh cự mộc khổng lồ này cũng do Ma Vương Đồ Độc dùng tiên cương ngưng tụ mà thành, ẩn hàm mộc chi pháp tắc, không phải loại gỗ bình thường, công kích lực chi cường, không hề thua kém băng trùy.
Một tiếng nổ vang giữa không trung, cự mộc còn cứng hơn gang thép, phá vỡ thương mang và kiếm mang của Cổ Thần, làm chúng hóa thành hư vô, thân thể Cổ Thần rung mạnh, đối diện với cự mộc đầy trời, thân ảnh nhất thời lóe lên, sử dụng thuấn di chi thuật, xuất hiện cách đó hai ngàn trượng, thoát khỏi công kích của cự mộc.