Một trận chiến này, Cốc gia thôn giết bốn trăm năm mươi lăm tên địch, không tù binh, không thương binh.
Đến ngày thứ hai, trận chiến này đã truyền khắp các thôn trang phụ cận. Tên Cốc Trần nhất thời vang dội.
Cốc Trần vung tay hô hào muốn diệt trừ Thanh Long trại, chỉ trong một ngày số thôn dân đến tụ tập đã vượt hơn hai ngàn. Cộng thêm người vốn có trong Cốc gia thôn thì binh lực của Cốc Trần đã hơn hai ngàn sáu trăm người.
Cốc Trần, Thành Chiến mỗi người đều mang theo một đội hơn năm trăm người. Cốc Thuyền, Trương Xa, QUan Kỳ, Tư Mã Duyên mỗi người mang đội bốn trăm người. Trong chốc lát đã có một đội ngũ chiến đấu khá cường đại.
Đại đương gia của THanh Long trại giận dữ điều đái lĩnh một ngàn tên cường đạo muốn vì nhị đương gia và tam đương gia báo thù!
Thanh Long vốn không phải là tên của đại đương gia Thanh Long trại, tên thật của hắn là Lý Thanh Thuỷ, là người của một cái thôn trang nằm bên cạnh một con sông lớn cách Cốc gia thôn khoảng mấy trăm dặm về phía nam. Bởi vì thân ở thời loạn thế, nhiều lần bị cướp bóc, sinh tồn khó khăn. Hắn vì cuộc sống mà đã cướp đoạt tài vật của người khác và bị thôn trang dùng hình phạt dìm sông.
Lý Thanh THuỷ bị trói gô lại ném vào trong lòng sông, nhưng không ngờ hắn lại không chết. Khi tái hiện trong thiên hạ hắn đột nhiên có một thân thần lực, một cánh tay có thể nâng vật nặng cả ngàn cân, dũng mãnh vô cùng, trăm người cũng không phải địch thủ của hắn.
Sau khi trở về, Lý Thanh Thuỷ đã dùng biện pháp máu tanh nhất đối với thôn trang đã dìm sông hắn trả thù. Trong ba ngày thời gian, Lý Thanh Thuỷ bằng vào một thân thần lực đồ diệt toàn bộ bốn thôn trang, trong cộng giết hơn ba trăm năm mươi bảy người, không phân biệt già trè lớn bé, nam nữ lão ấu gì, cả bốn thôn trang đều bị hắn giết không còn một ai.
Cái này chính là sự việc từ ba mươi năm trước, lúc đó một vị quan quản hạt khu vực này của một tiểu quốc thấy tức giận liền phái một chi tinh binh hai trăm người muốn giết Lý Thanh Thuỷ.
Lý Thanh Thuỷ bị hai trăm tinh binh vây khốn đại chiến mấy ngày, giết hơn một nửa quân địch sau đó hắn bị thương chạy trốn vào trong một cái đại sơn mạch ở phía đông. Hoàn cảnh bên trong sơn mạch hiểm ác, không thích hợp nhiều người đuổi bắt, mà vũ lực của Lý Thanh Thuỷ quá mạnh mẽ, nhân số binh lính vây bắt lại không còn bao nhiêu nên không thể nào bắt được hắn. Nguồn truyện:
Hơn nữa, bên trong sơn mạch còn có mãnh thú qua lại cho nên không có mấy ai dám đi vào.
Kẻ từ đó quan binh đối với Lý Thanh Thuỷ đã trốn vào trong núi không có biện pháp xử lý nữa. Từ lúc đó về sau, Lý Thanh Thuỷ ở trong sơn mạch chọn một ngọn núi làm lâm tặc, thành lập ra Thanh Long trại.
Thanh Long trại là bởi vì có hung danh của Lý Thanh Thuỷ công thêm Thanh Long trại ở trong vùng khỉ ho cò gáy nên quan binh cũng không thể tiến hành vây bắt được. Trong ba mươi năm, thời loạn thế, chính quyền thay đổi mấy lần, cũng đã tiến hành vây bắt Lý Thanh Thuỷ không ít lần những đến bây giờ Thanh Long trại vẫn tồn tại không ngã!
Lý Thanh THuỷ tiến hành thu nạp cống phẩm của hơn mười thôn trang xung quanh, thời gian dần trôi qua quan binh cũng mặc kệ hắn, từ từ vậy mà Thanh Long trại đã phát triển thành một ổ cường đạo có tới năm sáu trăm người.
Ba mươi năm trôi qua, số thôn dân lúc trước biết đến hung danh của Lý Thanh Thuỷ dần chết đi, đến hiện tại đã không còn bao nhiêu người nhớ tới. Nhưng cái tên đại đương gia Thanh Long trại vẫn là cái tên vang dội trong các thôn xóm quanh đây.
Ba mươi năm nay, Thanh Long trại làm ác không ít nhưng vì hung danh đã từng đồ sát bốn thôn trang lúc trước cho nên không có một thôn trang nào dám cả gan chống lại cả, bọn họ sợ chọc phải lửa giân của đại đương gia mà toàn thôn sẽ bị tàn sát.
Suốt ba mươi năm qua, vị đại đương gia này không hề rời khỏi Thanh Long trại mà vẫn một mực ở lại vùng khỉ ho cò gáy này hưởng hết bao nhiêu là mỹ thực, mỹ nữ, tiền tài, quyền lực ... như một thổ hoàng đế tại đây.
Vị đại đương gia Thanh Long trại này phi thường hưởng thụ cái cảm giác hiện tại. Hàng năm luôn luôn đều có một ít thôn trang không giao nộp đủ cống phẩm, hắn sẽ lợi dụng những thiếu nữ tuổi từ mười lăm đến hai lăm để bù vào. Muốn có xử nữ liền có xử nữ, muốn có mỹ phụ liền có mỹ phụ ...
- Coi như là hoàng đế lão nhân cũng không thể thoải mái được như lão tử ở đây ....
Đây chính là lời mà Lý Thanh Thuỷ thường xuyên nói với đám cường đạo Thanh Long trại đi theo hắn. Lúc nói những lời này, trên mặt hắn luôn lộ vẻ đắc ý không thôi.
Ba mươi năm nay, quan binh không thể đụng đến, thôn dân lại không dám làm phản khiến cho Lý Thanh Thuỷ cảm giác như hắn chính là trời, hắn muốn thế nào thì người khác không được phép nói chữ không!
Cho nên, nhị đương gia và tam đương gia chết đi khiến cho khuôn mặt luôn tươi cười của vị đại đương gia này hơn ba mươi năm qua lập tức biến thành vặn vẹo chưa từng có. Hắn thề phải huyết tẩy cả Cốc gia thôn, huyết tẩy tất cả những ai dám can đảm phản kháng lại hắn.
Đối với người thường thì hung danh từ ba mươi năm trước của Lý Thanh Thuỷ đã như một truyền thuyết rồi!
Thanh Long ngồi trên một đầu tuấn mã cao lớn, ánh mắt nhìn về phương xa, thầm nghĩ: "Lão tử muốn để cho đám sâu bọ các ngươi biết được chữ "Chết" viết như thế nào!"
Cốc Trần lúc này mặc dù đã có hơn hai ngàn sáu trăm binh lực, nhưng lúc đại đương gia Thanh Long trại làm đại động tác như vậy, hắn cũng không dám đại ý.
Uy danh của Thanh Long không phải nhỏ, Cốc Trần nhưng cũng không lắm uý kỵ, lực lượng của hắn cũng rất mạnh mẽ, một thân thần lực so với Thành Chiến lúc trước còn mạnh mẽ hơn nhiều. Hai người đều có khả năng lấy một địch trăm, hai người liên thủ lại đối phó tên đại đương gia kia hản là không có gì đáng ngại.
Cốc Trần phá Cốc Thuyền suất lĩnh năm trăm binh sĩ đi đường vòng xâm nhập vào trong hang ổ của Thanh Long trại, thừa dịp Thanh Long đã dốc toàn bộ lực lượng tinh nhuệ ra ngoài đánh lén hang ổ của hắn, diệt trừ đường lui của hắn.
Sau đó, Cốc Trần tự mình suất lĩnh số quân sĩ còn lại muốn cùng tên đại đương gia kia quyết một trận tử chiến.
Cốc Trần cùng Thành Chiến liên thủ đánh với Thanh Long, hai ngàn binh sĩ còn lại thì đánh với một ngàn binh sĩ của Thanh Long, xem ra phần thắng bên Cốc Trần vẫn lớn hơn.
Có giáo huấn của nhị đương gia lần trước, đại đương gia Thanh Long phái ra hai đội ngũ mỗi đội chừng trăm người chia trước sau chủ binh lực tám trăm người hắn mang theo. Như vậy ý đồ mai phục của Cốc Trần sẽ mất đi hiệu quả, tối đa cũng chỉ có thể phục kích một đội ngũ trước hoặc sau mà thôi, đối với chủ lực không thể tạo thành uy hiếp.
Đã không thể dùng mưu kế, vậy thì chỉ thể dựa vào sức mạnh, quyết một trận tử chiến!
Bên ngoài Cốc gia thôn khoảng một dặm có một bãi đất trống tương đối bằng phẳng và rộng lớn. Cốc Trần lựa chọn chỗ này sẽ là chiến trường giữa hắn và đám cường đạo Thanh Long trại.
Binh sĩ bên phía Cốc Trần tuy nhiều nhưng sức chiến đấu lại kém, chỉ có thế mượn nhờ số lượng và ưu thế tại đất bằng xông lên mới có thể phát huy ra sức chiến đấu lớn nhất. Nếu tại khu vực nhỏ hẹp, nhân số có nhiều hơn nữa cũng khó có thể triển khai binh lực được, lúc đó khai chiến với đám cường đạo Thanh Long trại chỉ có rơi xuống hạ phong.
Bởi vì vậy, các thôn dân chỉ có xông lên, dùng sĩ khí mạnh mẽ cùng với một ngàn tên cường đạo tương chiến, chiếm lấy thế thượng phong.
Một ngàn cường đạo kia đều là tinh anh của Thanh Long trại, thường cùng với đám quan binh tác chiến, có tiến có lùi, tuy bị trùng trùng điệp điệp thôn dân xông lên bao vây nhưng cũng không chút kinh hoàng mà hợp thành một đoàn thủ vững vị trí.
Thôn dân cùng với đám binh lính cường đạo chiến đấu nhất thời khó phân thắng bại, chiến đấu trọng điểm liền chuyển dời đến trận chiến giữa Thanh Long và hai người Cốc Trần, Thành Chiến.
Lẽ ra đại đương gia Thanh Long lúc thành lập Thanh Long trại tuổi đã gần ba mươi, hiện nay thêm ba mươi năm đi qua tuổi phải gần sáu mươi mới đúng. Thế nhưng khi Cốc Trần và Thành CHiến nhìn thấy hắn thì chỉ là một trung niên tuổi không quá bốn mươi, thân thể cường tráng, nào có nửa điểm già nua?
Nhưng vừa rồi Cốc Trần và Thành Chiến đều rõ ràng nghe thấy đám cường đạo hô tên này là đại đương gia, vậy thì hắn chắc chắn là đại đương gia Thanh Long rồi.