Cửu Khúc Vân Chi thảo là tiên thảo cao cấp, linh trí mười phần, ngay từ lúc mới chỉ có sáu lá, liền có được năng lực xuyên qua đất, hơn nữa tốc độ lại mau, đến khi mọc đủ chín lá trên thân, hóa thành Cửu Khúc Vân Chi thảo, xuyên qua xuyên lại trong lòng đất đối với nó mà nói, cũng giống hệt như việc cường giả Độ Hư biết thuấn di vậy, chỉ cần nó muốn, ngay lập tức liền có mặt tại vị trí khác, cách chỗ cũ ngàn trượng!
Vì chưa tu luyện đủ ngàn năm để trở thành Yêu, Cửu Khúc Vân Chi thảo một khi rời khỏi đất thì sẽ chết, Cổ Thần tiến lại muốn hái đi Cửu Khúc Vân Chi thảo, tự nhiên nó sẽ cảm nhận được hơi thở nguy hiểm từ trên người Cổ Thần, vậy nên nhất thời liền lén chui vào trong đất, nấp cho thật kỹ rồi.
Cổ Thần nhíu mày, trên dược phương (phương pháp luyện đan) của Ngộ Hư Đan không có ghi rõ Cửu Khúc Vân Chi thảo còn có thể độn thổ, vật đã tới tay rồi bỗng nhiên lại biến mất không còn một chút tăm hơi, khiến trong lòng Cổ buồn bực không dứt.
Thân ảnh Cổ Thần lại chợt lóe, đồng dạng tiến vào trong lòng đất.
Nếu như chưa tiến vào cảnh giới Độ Hư, gốc Cửu Khúc Vân Chi thảo này vừa biến mất, Cổ Thần quả thực là không có cách nào bắt nó lại được, thế nhưng hiện tại Cổ Thần có thể thi triển Thổ Tiêu thuật, có thể đi lại trong lòng đất, một lần có thể vượt trăm dặm, so với sử dụng không gian pháp tắc để thuấn di thì còn nhanh hơn, tất nhiên là không sợ Cửu Khúc Vân Chi thảo lặn mất dạng trong lòng đất rồi.
Cổ Thần vừa tiến vào trong đất, cảm ứng của thân thể so với khi ở trên mặt đất thì càng thêm nhạy bén, hành tung của Cửu Khúc Vân Chi thảo hắn cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, chỉ trong nháy mắt vừa rồi, Cửu Khúc Vân Chi thảo thế mà đã tháo chạy hai trăm dặm có hơn rồi, một gốc tiên dược còn chưa tu luyện thành Yêu mà đã có tốc độ nhanh đến như thế, quả nhiên là thần tốc.
Cổ Thần một bước đi trăm dặm, nhằm thẳng hướng Cửu Khúc Vân Chi thảo mà đuổi theo, Cửu Khúc Vân Chi thảo là tiên thảo, vừa ra khỏi đất liền tử vong, nhưng mà ở trong đất, cảm ứng của nó cũng trở nên mười phần linh mẫn, cơ hồ đã hòa thành một thể với đại địa, chính vì thế mới có thể thoải mái ung dung phóng nhanh đến như vậy, nhưng nói gì thì nói, cũng không tài nào sánh được với cường giả Độ Hư.
Cổ Thần bám theo, Cửu Khúc Vân Chi thảo dường như liền cảm ứng được, lại thấy tốc độ mau lẹ của Cổ Thần, bỗng nhiên nó lại có xu hướng lao lên mặt đất.
Cổ Thần vội gia tăng tốc độ trong lòng đất, so với Cửu Khúc Vân Chi thảo còn nhanh hơn gấp bội, ngay lúc Cửu Khúc Vân Chi thảo vừa vọt tới mặt đất, Cổ Thần cũng vừa vặn đuổi đến nơi, thế nhưng tốc độ của Cửu Khúc Vân Chi thảo lại không giảm một chút nào, lại bay thẳng lên không trung!
Rời khỏi đất là Cửu Khúc Vân Chi thảo sẽ chết ngay lập tức, linh trí cũng tiêu tan, thế nhưng gốc Cửu Khúc Vân Chi thảo đã luyện thành tinh, có được linh trí, lúc này dù có phải chết cũng nhất quyết không để cho Cổ Thần bắt được.
Trong lúc Cửu Khúc Vân Chi thảo vừa chui lên khỏi mặt đất, rễ cây chỉ còn một xíu xiu nữa là sẽ tách ra khỏi đất thì từ trong hư không bỗng xuất hiện một cổ lực lượng vô cùng mạnh mẽ.
Không khí vô hình dường như biến thành tường đồng vách sắt.
Cửu Khúc Vân Chi thảo đang hướng tới khung trung mà bay lên, trong chớp mắt liền khựng lại, như bị đóng đinh giữa hư không, cứ như thể thời gian lúc này đã dừng lại vậy.
Cổ Thần sử dụng không gian pháp tắc: Cấm Cố Hư Không, Cửu Khúc Vân Chi thảo bị giữ chặt trong không khí, căn bản là không tài nào nhúc nhích được.
Thân thể Cổ Thần rất nhanh đã hiện ra trên mặt đất, nhìn về phía Cửu Khúc Vân Chi thảo mà cười nhạt, dược hạp dài hơn hai thước đã lại xuất hiện ở trong tay, một tay hướng đến Cửu Khúc Vân Chi thảo mà chộp tới.
Thế nhưng còn chưa kịp nắm lấy Cửu Khúc Vân Chi thảo, Cổ Thần bỗng cả kinh! Từ trong không khí truyền đến một chút dao động rất nhỏ, thế nhưng vẫn không thoát khỏi cảm ứng nhạy bén của Cổ Thần.
Cổ Thần vội vàng quay đầu lại, nhìn về hướng Đông Nam, nhất thời ngẩn người ra.
Chỉ thấy một đạo độn quang từ hướng Đông Nam xuyên qua hư không mà đến, nhanh đến cực điểm, nhoáng cái đã vượt cả ngàn dặm xa!
Cổ Thần vừa thấy đạo Độn quang kia thì khoảng cách giữa cả hai là khoảng tám, chín ngàn dặm gì đó, thế nhưng chỉ trong hai hơi hít thở, khoảng cách đã rút lại còn hai ngàn dặm hơn.
Tức thì vượt qua ngàn dặm chính là thần thông chỉ có siêu cấp cường giả Hư Không kỳ mới có thể có được, mà cũng chỉ có lãnh ngộ không gian pháp tắc đến một cảnh giới cực kỳ cao thâm mới có thể có tốc độ mau chóng đến cùng cực như vậy.
Lấy thực lực hiện tại của Cổ Thần, so với cường giả Độ Hư hậu kỳ thì không chênh lệch cho lắm. Thế nhưng cách biệt giữa Độ Hư hậu kỳ và Hư Không kỳ nhìn qua tưởng như chỉ thua kém có một bậc, nhưng thực lực giữa đôi bên có thể nói chính là cách nhau đến mười lần! Cho dù Cổ Thần có đạt đến cảnh giới Độ Hư hậu kỳ đi chăng nữa, thực lực so với siêu cấp cường giả Hư Không cũng còn cách quá xa!
Với siêu cấp cường giả Hư Không Kỳ, cho dù Cổ Thần có sử dụng Chiến Thần Lệnh, cũng không dám chắc là sẽ chiến thắng.
Trong số chín cường giả Độ Hư truy sát Cổ Thần, chỉ có một vị là siêu cấp cường giả Hư Không kỳ, đó chính là lão tổ ẩn mình của Chư Tử thế gia: Tàng Khôn Huyền, người đến lần này, không phải ai khác mà chính là lão!
Siêu cấp cường giả Hư Không kỳ tập kích, Cổ Thần biết chắc tình huống rất nghiêm trọng, hiện tại Ngô Tinh lại không có ở đây, huống chi cho dù có mặt, Ngô Tinh thân mang trọng thương cũng không thể nào ngăn được một siêu cấp cường giả Hư Không kỳ, có thể thoát hay không, chỉ có thể dựa vào mình.
Nói thì dông dài, nhưng khi Cổ Thần thấy được đạo độn quang mau lẹ kia, đoán ra là siêu cấp cường giả Hư Không kỳ, suy tính trong lòng một lượt, thời gian cũng chỉ mới qua hai tích tắc mà thôi.
Nhanh như chớp, Cổ Thần vung tay đem Cửu Khúc Vân Chi thảo bỏ vào trong dược hạp, sau đó thân thể lóe lên, lại chui vào trong đất, hái xuống, cho vào hộp, chui vào trong đất, cả quá trình liền mạch trong phút chốc, chỉ chớp mắt, Cổ Thần đã biến mất, không còn thấy đâu nữa.
Siêu cấp cường giả Hư Không kỳ nháy mắt có thể vượt qua ngàn dặm, so với tốc độ có thể đi hai trăm dặm ngay tức khắc của Cổ Thần thì nhanh hơn gấp bốn lần, nếu như phi động giữa hư không thì căn bản không cách nào trốn thoát Tàng Khôn Huyền đang truy sát được, Cổ Thần chỉ còn cách chui vào trong đất, lợi dụng Ngũ Hành tiên thuật, Thổ Độn thuật để tránh khỏi kiếp nạn này. Ở khoảng cách ngoài vạn dặm, Tàng Khôn Huyền đã nhìn thấy được bóng dáng Cổ Thần, lão nhận được Phi kiếm truyền âm của Liễu Thương Chính và Tu Vô Hành, không nghĩ tới còn chưa được nửa canh giờ, năm vị cường giả dò xét Đồ Yêu Cốc thế mà đã toàn bộ đã bỏ mạng dưới tay Cổ Thần.
Chín cường giả Độ Hư đuổi giết Cổ Thần, kết quả lại bị Cổ Thần giết mất năm, kết cục như vậy không khác nào tát thẳng vào mặt Chư Tử thế gia!
Tàng Khôn Huyền là thủ lĩnh tạm thời của đám người truy sát Cổ Thần, cũng theo đó mà mất sạch thể diện, mặt mũi xám xịt không thôi.
Cho tới này, đám tinh anh hậu bối của Tàng gia căn bản cũng bị Cổ Thần hủy hoại sạch, Tàng Khôn Phàm, Tàng Khôn Sơn, hai vị cường giả Độ Hư cũng chết trong tay Cổ Tần, cả đám cường giả Tàng gia chỉ còn lại mỗi một mình Tàng Khôn Huyền. Tàng Khôn Huyền bừng bừng phẫn nộ, căm hận muốn chết.