Vô luận Phong Bạo trên bầu trời Phong Bạo Thâm Uyên mãnh liệt đến cỡ nào. Lực lượng kinh khủng đến bực nào, Cổ Thần đều có thể cảm nhân được một luồng tự nhiên lực, dó là lực lượng của Thiên Đạo.
Nhưng màn hào quang trong suốt ngăn cách vô tận nước biển phía trên kia, cái này hoàn toàn thoát ly khỏi Ngũ Hành pháp tắc, hoàn toàn mất tự nhiên. Thổ đứng ở trên thủy, đáng nhẽ mặt đất phải ở trên nước biển, đây mới là điều tự nhiên, chứ không phải là như thế này.
Lúc này, trong nội tâm của Cổ Thần tuôn ra một cỗ lực lượng, đó là lực lượng tâm linh, một luồng tín niệm lực. Giờ phút này, đạo tâm của Cổ Thần trở nên chắc chắn đến cực điểm, cho dù là Thiên Đạo cũng không còn có thể phá hủy đạo tâm của hắn nữa.
Bởi vì…
Nhân định thắng thiên.......
Đây không phải là lực lượng tư nhiên, mà là do có người đặc biệt tạo nên.
Siêu cấp cự hình phong bạo, Cổ Thần đã từng chứng kiến qua. So với siêu cấp cự hình phong bạo còn muốn khủng bố hơn vạn lần Hủy Diệt Phong Bạo, Cổ Thần cũng từng được nghe tả lại, trong nội tâm cũng có thể phác họa ra một cái hình tượng.
Nhưng vô luân là siêu cấp cự hình phong bạo hay là khủng bố đến cực điểm Hủy Diệt Phong Bạo, giờ phút này đều không khiến cho Cổ Thần rung động. Không ngờ có người, có thể ở bên trong đáy biển của Phong Bạo Thâm Uyên, nâng toàn bộ nước biển lên. So với Hủy Diệt Phong Bạo còn muốn khủng bố hơn ngàn lần.
Nhân định thắng thiên!
Đạo tâm của Cổ Thần chính là "Phá đạo", sao có thể không kiên cố, so với bàn thạch còn muốn kiên cố hơn ngàn vạn lần. Trên thế gian không có bất kỳ sự việc nào có thể làm dao động đạo tâm của hắn.
Bước vào Độ Hư, Cổ Thần trở thành cường giả trong truyền thuyết của Cổ Hoang thế giới, trở thành đỉnh phong bên trong Tu chân giới. Tựa hồ đã đạt đến điểm cuối cùng, sắp có thế chạm tay vào bầu trời. Nhưng giờ phút này, Cổ Thần cảm giác được con đường tu chân, còn vô cùng dài, vô cùng xa xôi.
Đến tột cùng là ai?
Có thể dưới đáy biển của Phong Bạo Thâm Uyên, nâng xoáy nước có thể hủy diệt Hợp Đạo kỳ cái thế cường giả lên?
Trước mặt lực lượng như vậy, Độ Hư cường giả, quả thực không khác gì con sâu cái kiến. Hợp Đạo Kỳ cái thế cường giả, cũng chỉ lớn hơn con kiến một chút mà thôi. Lực lượng như thế, đến tột cùng là đã đạt đến trình độ gì? Cổ Thần không có cách nào tưởng tượng ra, chỉ có tự mình bước vào đẳng cấp đó, mới có thể biết được.
- Một ngày nào đó, ta cũng sẽ đạt đến cảnh giới này. Ta nuốn nâng toàn bộ đáy biển của Đông Hải chi cực (điểm tận cùng của Đông Hải)- - Phong Bạo Thâm Uyên lên, ta muốn hòa tan toàn bộ Bắc Hải chi cực( điểm tận cùng của Bắc Hải)-Bắc hoang cấm địa vô tận băng tuyết, ta muốn xua tan Tây hải chi cực (điểm tận cùng của Bắc Hải)- mạn thiên hoàng sa ( bão cát đầy trời) bao phủ phần mộ Tiên nhân, ta muốn dập tắt toàn bộ Nam Hải chi cực ( điểm tận cùng của Nam Hải)- vô tận hỏa hải (biển lửa vô tận ). Ta muốn bay lượn trong thiên không, đi tới điểm tận cùng trên bầu trời, ta muốn chu chu đại địa, đi tới tận địa tâm... Một ngày nào đó, Thiên Địa chi cực (điểm cuối cùng của thiên địa), tứ hải cực (điểm tận cùng của bốn biển), trước mặt ta đều không còn phải là cấm địa nữa. Một ngày nào đó, ta muốn phá thiên, phá địa, đạp thiên đạo, lật đổ hết thảy bất công, tà ác...........
Giời phút này Cổ Thần trong nội tâm tràn đầy vô cùng vô tận lực lượng. Ngửa mặt lên nhìn xoáy nước cực lớn trên bầu trời, lớn tiếng lập lời thề.
Đáy biển vô cùng vô tận, ánh măt của Cổ Thần chỉ có thể quan sát phạm vi vài ngàn dặm. Xoáy nước cực lớn huyền phù giữa không trung, đáy biển là có địa phương là vùng đồng bằng, có địa phương thì chằng chịt khe rãnh, có địa phương là những dãy núi liên miên bất tuyệt....Đại bộ phận sơn mạch đều có độ cao dưới trăm trượng, có một số ngọn đại sơn cao vút, đỉnh núi xuyển thằng vào bên trong xoáy nước. Dưới lực lượng trùng kích cường đại, liền bị hóa thành phấn vụn. cho nên ngọn núi nào cũng có độ cao ngang bằng nhau, giống như là được đao gọt.
Những dãy núi này chắn tầm quan sát, cho nên Cổ Thần không có cách nào nhìn ra quá xa. Không khí tựa hồ có một cỗ lực lượng đè ép. Cổ Thần đi qua đi lại không ngờ không tạo ra nửa điểm gợn sóng bên trong không khí. Kể từ đó, Cổ Thần không có cách nào bằng cảm ứng lực, nắm rõ sự vật nằm ở bên ngoài ánh mắt.
Nhưng trong tâm linh Cổ Thần lại có cảm giác quen thuộc vô cùng, vật cứu hắn từ trong lôi kiếp chính là đang ở phía trước mặt, Cổ Thần lập tức đi về phía trước mặt.
Trong không khí có một cỗ lực lượng vô hình hoàn toàn bao phủ, căn bản là không có cách nào thi triển thuấn di. Cũng không thể sử dụng pháp bảo để phi độn, chỉ có thể di chuyển bằng hai chân, cũng may thân thể của Cổ Thần cường hãn. Một canh giờ chạy hơn một ngàn đặm đường cũng không thành vấn đề.
Không ngừng chạy như điên về phía trước. Nếu gặp phải tòa sơn mạch thấp bé liền nhảy qua, nếu gặp phải ngọn núi cao trăm trượng thì trèo qua. Ước chừng đi được quãng đường hơn hai ngàn dặm. Hai canh giờ sau, Cổ Thần đứng trên đỉnh một ngọn sơn mạch ước chừng cao hơn bảy mươi trượng. Phía trước mắt là một bình nguyên có phạm vi tầm ba bốn trăm dặm.
Cổ Thần tinh thần trấn động. Từ khi tiến vào đáy của xoáy nước cực lớn kia đến nay. Cổ Thần lần đầu tiên thấy được một con người, trên bình nguyên trước mặt, phía trước ước chừng hơn một trăm dặm, có một người đang nhanh chóng đi về phía trước.
Giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, Cổ Thần ngây người tại chỗ, từ phía sau nhìn lại, bóng lưng phía trước kia, không ngờ lại là phụ thân của hắn ---------Cổ Thương.
Cổ Thần đã hơn tám mươi năm không gặp Cổ Thương Khung.
Cổ Thần tu vi từ Nguyên Thần kỳ, bước chân vào Minh Khiếu, tiến nhập Đằng Vân, đã trở thành Độ Hư cường giả trong truyền thuyết. Dấu chân của Cổ Thần, đã đi qua Vu Cương, Nam Hải, xuất hiện bên trong phàm nhân quốc gia nơi Bắc hoang, lại tiếp tục đi về phía đông tới tận điểm cuối cùng của Đông Hải- Phong Bạo Thâm Uyên. Chỉ là, thân ảnh của Cổ Thương Khung, trong đầu của Cổ Thần chưa từng nhạt nhòa đi.
Kiếp trước như vậy, kiếp này, trong tám mươi năm lại càng là như vậy!
Hơn sau mươi năm trước, từ khi Nhạc Thủy Thành bị người khác một chưởng đánh lún vào trong lòng đất. Sau khi toàn bộ Cổ Gia bị hủy diệt, Cổ Thần cho rằng, phụ thân hắn Cổ Thương Khung đã không còn trên nhân thế. Vì thế hắn cuồng tính đại phát, hóa thân thành Kim long. Đem trọn đại doanh Đế Đình triệt để phá hủy.
Hơn sáu mươi năm đã qua đi, tại điểm cuối cùng của Đông Hải, Phong Bạo Thâm Uyên, không ngờ hắn lại thấy được bóng lưng của Cổ Thương Khung. Tình cảnh này, khiến Cổ Thần chết đứng, không khác gì thần hồn xuất khiếu. Đó là bóng lưng của Cổ Thương Khung, thời gian trôi qua, thân ảnh này chưa từng phai nhạt trong lòng Cổ Thần. Chỉ cần liếc một cái, Cổ Thần lập tức nhận ra bóng dáng phía trước mình ba trăm dặm, đúng là Cổ Thương Khung.
Ngắn ngủi khiếp sợ qua đi, hắn lập tức cuồng hỉ.
Phụ thân chưa chết!
Cổ Thân trong lòng cực kỳ kích động, nhìn bóng lưng phía trước, Cổ Thần hô to một tiếng
- Phụ thân.........!
Bằng vào thực lực hiện tai của Cổ Thần, một tiếng hô to, thanh âm truyền tới ngàn dặm cũng không là vấn đề. Chỉ là thân ảnh phía trước dường như là không nghe thấy, vẫn tiếp tục mải miết đi về phía trước.
- Phụ thân.........!
Cổ Thần hô thêm một lầm nữa. Thân ảnh phía trước vẫn không hề ngoái đầu lại, vẫn tiếp tục đi tới.
- Chuyện gì đang xảy ra? Phụ thân không có khả năng không nge thấy ta gọi?