Cổ Thần nói: - Lấy mạnh chế yếu, vật đấu với trời, kẻ thích nghi thì sống sót, kẻ yếu thì ắt tự diệt vong, đó chính là quy luật sinh tồn! - Dĩ cường lăng nhược, vật cánh thiên trạch, thích giả sinh tồn, liệt giả diệt vong, quy luật sinh tồn!
Tiểu Bạch lặp lại một lần, và như có chút suy tư.
Câu nói này chính là do Ngô Tinh đã nói với Cổ Thần, trước khi hắn chuẩn bị bước vào quốc độ của phàm nhân, để cảm ngộ nhân sinh đại đạo. Đồng thời còn dẫn hắn đi xem cảnh tượng sinh tồn của một số dã thú trên đại thảo nguyên, Cổ Thần khi ấy bèn ghi nhớ nằm lòng câu nói này. Và rồi, trải qua hơn sáu mươi năm cảm ngộ nhân sinh, hắn đã lĩnh ngộ triệt đệ quy tắc sinh tồn.
Quy tắc sinh tồn là một quy tắc duy nhất không giúp người lĩnh hội có được tiên lực, chỉ có thề cải thiện nhận thức của tu sĩ đối với bản chất của thế giới, càng hiểu sâu hơn về toàn thế giới, đồng nghĩa với việc tăng cường tính giác ngộ.
Liên quan đến quy tắc sinh tồn, Cổ Thần từ lâu đã từng nói qua với Hư Tử Uyên, Mộng Tiên Âm và Tự Ngọc, họ đều biết quy luật sinh tồn, nhưng chưa từng được tận mắt trông thấy sự thay đổi nhân sinh của những con người và vu dân bình thường, vì thế, đối với sự lĩnh ngộ quy luật sinh tồn, vẫn chưa đạt đến cảnh giới sâu sắc.
Cổ Thần nói: - Chỉ có tận mắt quan sát sự thay đổi của nhân sinh, thì mới có thể lĩnh hội được quy luật sinh tồn, và thấy rõ được bản chất của thế giới, và cảm nhận được sức mạnh của các quy luật ở đâu cũng đều thấy, đợi khi các tỷ có thể cảm nhận được sự tồn tại của quy luật, thì khoảng cách bước vào độ hư cũng sẽ được rút ngắn rất nhiều.
Cả bốn cô gái gật gật đầu, Hư Tử Uyên nói: - Vậy bắt đầu từ bây giờ, chúng ta mỗi người đi tham quan các nơi của Vu Cương, xem xét sự thay đổi của nhân sinh, cảm nhận quy luật đại đạo.
Mộng Tiên Âm hỏi: - Cổ Thần à, chúng tỷ sẽ đi cảm nhận đời người của trần thế, còn đệ chuẩn bị sẽ làm gì? - Đệ..?
Cổ Thần nói:
- Đệ chuẩn bị tiếp tục bế quan tu luyện, tu luyện "Phá Thiên Chỉ" đã được trạng thái khá cao, nếu luyện thêm bước nữa, đệ có thể tu luyện đến cảnh giới đệ nhất nghiêm tuần thành. Đến lúc đó, "chỉ cần xuất "Phá Thiên Chỉ", thì có thể giết chết được các cao thủ siêu cấp hư không hậu kì trong vài giây ngắn ngủi, cho dù là cao thủ hư không hậu kì điên phong, chỉ cần trúng phải "Phá Thiên Chỉ" cảnh địa đệ nhất nghiêm tuấn thành, thì e rằng cũng gặp phải sự tổn thương nghiêm trọng.
Bốn cô gái đều im lặng, sức mạnh của "Phá Thiên Chỉ" quả thật là không thề ngờ được, mới chỉ tuy luyện tới cảnh giới đệ nhất trùng thôi mà đã đáng sợ như vậy.
Cổ Thần nói:
- Các tỷ đến trần thế trải nghiệm, đệ đã để lại trong người các tỷ một đường mệnh tiên lực, nếu như gặp phải bất kì nguy hiểm nào, các tỷ cứ giải phóng nguồn tiên lực ấy ra. Đường mạch này chính là tiên lực bên trong đường mạch của đệ, có sự liên kết hơi thở mạng sống, nếu như mệnh mạch tiên lực có bất kì động tĩnh gì, ta đều cảm ứng được, các tỷ cứ luyện tập trong phạm vi của Vô Cương, nếu có nguy hiểm gì, đệ có thể nhanh chóng đến để tương cứu, các tỷ cứ trải nghiệm trong phạm vi bên trong Vu Cương, khi có gì nguy hiểm, đệ có thể đến kịp để tương cứu.
Dứt lời, Cổ Thần mở miệng nhả một hơi, bốn luồng tiên lực sáng trắng từ trong miệng bay ra, gián tiếp bay vào trong người của bốn cô gái, quả đúng là tiên lực sinh mệnh được tạo ra từ mệnh mạch của bản thân.
Rồi sau đó, bàn tay Cổ Thần đưa lên, xuất hiện bổn kiện tiên bảo: Thái hư tiên đỉnh, kim cang tinh thiết thuẫn, ngũ hành ấn, thiên đế ấn.
Cổ Thần nói: - Bốn món tiên bảo này, tạm thời để trên người các tỷ để phòng thân, bình thường thì không nên sử dụng, lúc gặp nguy hiểm thì dùng tiên bảo để chống đỡ, đệ sẽ nhanh chóng đến ngay.
Bốn món tiên bảo, Cổ Thần lần lượt trao cho Hư Tử Uyên, Mộng Tiên Âm, Tự Ngọc và Tiểu Bạch.
Cổ Thần nói:
- Năm năm sau, nếu như đệ có thể luyện thành công "Phá Thiên Chỉ" lên cảnh giới đệ nhất trọng đại thành, đợi đám Dung nhi ra khỏi núi Chiến Thần, đem trả "chiến thần lệnh" cho đệ, đệ sẽ triệu hồi các tỷ trở về, dẫn các tỷ đến Tây Thùy phật môn, nơi của Đại Linh Đế Đình một chuyến, thuật luyện đan của phật môn được truyền thừa hoàn chỉnh nhất, đệ đến Tây Thùy, để hỏi thăm tung tích của "Ức tâm đan" và "Hư không đan", phạm vi tu luyện của các tỷ sẽ lớn hơn, và sẽ gặp phải nhiều sự việc hơn, và cũng sẽ sớm bước vào mật cảnh độ hư sớm hơn. - Được!
Bốn cô gái nhận lấy bốn món tiên bảo, rời khỏi Chiến Thần điện, đông tây nam bắc mỗi người đi một hướng, và cứ thế đi xa mãi.., nơi họ đến là những thôn làng bộ lạc của những vu dân bình thường, đến đấy để trải nghiệm sự thay đổi nhân sinh, cảm ngộ quy luật đại đạo.
Đợi cả bốn cô gái đã đi xa, ánh sáng vàng chói từ đôi mày của Cổ Thần lóe lên, Như Ý Tiểu Xảo bảo tháp, từ giữa đôi mày bay ra, đặt ngay bên cạnh.
Cánh cổng tầng tháp thứ tư mở ra, người Cổ Thần thoát cái, và thế là vào trong khu vực nơi có tốc độ thời gian nhanh hơn mười lần.
Một ngày bên ngoài tháp, trong tháp mười ngày, ngoài tháp một năm, trong tháp mười năm.
Ngày lại qua ngày, năm hết một năm.
Cổ Thần không ngừng ở bên trong tầng thứ tư của bảo tháp, tu luyện "Phá Thiên Chỉ".
"Phá Thiên Chỉ" quảng đại tinh thâm, tập hợp tất cả trận pháp trong một chỉ, hàm chứa tất cả sức mạnh của quy luật, dường như dung hợp toàn bộ đại đạo quy luật của vạn vật trời đất vào một điểm, độ khó của việc tu luyện rất lớn.
Cổ Thần cuối cùng cũng cảm nhận được, đối với việc tu luyện "Phá Thiên Chỉ", giờ đã đến mức tương đối, nhưng vẫn muốn trong một khoảng thời gian ngắn, đưa "Phá Thiên Chỉ" luyện đến cảnh giới đệ nhất trọng đại thành.
Trong nháy mắt, bên ngoài tháp đã hơn ba năm trôi qua, bên trong tháp đã qua đúng ba mươi bảy năm.
Trải qua ba mươi bảy năm, Cổ Thần cuối cùng cũng đột phá được một tầng chướng ngại, "Phá Thiên Chỉ" đã tu luyện đến cảnh giới đệ nhất trọng đại thành.
Tu luyện "Phá Thiên Chỉ" lên đến cảnh cảnh giới đệ nhất trọng tiểu thành, Cổ Thần đã phải mất một khoảng thời gian trăm năm, từ cảnh giới đệ nhất trọng tiểu thành đến cảnh giới đệ nhất trọng đại thành, tổng cộng mất đến một trăm sáu mươi bảy năm.
Tuy rằng trong khoảng thời gian ấy có một phần lớn Cổ Thầ đều cùng để tu luyện bổn nguyên, tìm hiểu quy luật, nhưng thời gian tu luyện "Phá Thiên Chỉ", cũng mất gần một trăm năm.
Độ khó của việc tu luyện "Phá Thiên Chỉ" nghĩ cũng đủ biết, nó tăng cấp chậm hơn cả tu vi của Cổ Thần.
Đây vẫn chỉ là cảnh giới đệ nhất trọng, nếu như từ đệ nhất trọng tu luyện lên cảnh giới đệ nhị trọng, thì độ khó của nó e rằng sẽ gia tăng nhiều hơn so với từ đệ nhất trùng tiểu thành đến đại thành. Trong vòng một thời gian ngắn, nếu muốn tu luyện "Phá Thiên Chỉ" lên cảnh giới đệ nhị trọng, thì đó là điều không thể tưởng được.
Phá Thiên Chỉ cảnh giới đệ nhị trọng, có thể tiêu diệt được chư tử đại tiên Hợp Đạo kỳ, so với cảnh giới đệ nhất trọng không biết là lợi hại hơn gấp bao nhiêu lần, và đương nhiên là độ khó cũng sẽ tăng lên.
Cổ Thần nói:
- Lấy mạnh chế yếu, vật đấu với trời, kẻ thích nghi thì sống sót, kẻ yếu thì ắt tự diệt vong, đó chính là quy luật sinh tồn!
- Dĩ cường lăng nhược, vật cánh thiên trạch, thích giả sinh tồn, liệt giả diệt vong, quy luật sinh tồn!
Tiểu Bạch lặp lại một lần, và như có chút suy tư.
Câu nói này chính là do Ngô Tinh đã nói với Cổ Thần, trước khi hắn chuẩn bị bước vào quốc độ của phàm nhân, để cảm ngộ nhân sinh đại đạo. Đồng thời còn dẫn hắn đi xem cảnh tượng sinh tồn của một số dã thú trên đại thảo nguyên, Cổ Thần khi ấy bèn ghi nhớ nằm lòng câu nói này. Và rồi, trải qua hơn sáu mươi năm cảm ngộ nhân sinh, hắn đã lĩnh ngộ triệt đệ quy tắc sinh tồn.
Quy tắc sinh tồn là một quy tắc duy nhất không giúp người lĩnh hội có được tiên lực, chỉ có thề cải thiện nhận thức của tu sĩ đối với bản chất của thế giới, càng hiểu sâu hơn về toàn thế giới, đồng nghĩa với việc tăng cường tính giác ngộ.
Liên quan đến quy tắc sinh tồn, Cổ Thần từ lâu đã từng nói qua với Hư Tử Uyên, Mộng Tiên Âm và Tự Ngọc, họ đều biết quy luật sinh tồn, nhưng chưa từng được tận mắt trông thấy sự thay đổi nhân sinh của những con người và vu dân bình thường, vì thế, đối với sự lĩnh ngộ quy luật sinh tồn, vẫn chưa đạt đến cảnh giới sâu sắc.
Cổ Thần nói:
- Chỉ có tận mắt quan sát sự thay đổi của nhân sinh, thì mới có thể lĩnh hội được quy luật sinh tồn, và thấy rõ được bản chất của thế giới, và cảm nhận được sức mạnh của các quy luật ở đâu cũng đều thấy, đợi khi các tỷ có thể cảm nhận được sự tồn tại của quy luật, thì khoảng cách bước vào độ hư cũng sẽ được rút ngắn rất nhiều.
Cả bốn cô gái gật gật đầu, Hư Tử Uyên nói:
- Vậy bắt đầu từ bây giờ, chúng ta mỗi người đi tham quan các nơi của Vu Cương, xem xét sự thay đổi của nhân sinh, cảm nhận quy luật đại đạo.
Mộng Tiên Âm hỏi:
- Cổ Thần à, chúng tỷ sẽ đi cảm nhận đời người của trần thế, còn đệ chuẩn bị sẽ làm gì?
- Đệ..?
Cổ Thần nói:
- Đệ chuẩn bị tiếp tục bế quan tu luyện, tu luyện "Phá Thiên Chỉ" đã được trạng thái khá cao, nếu luyện thêm bước nữa, đệ có thể tu luyện đến cảnh giới đệ nhất nghiêm tuần thành. Đến lúc đó, "chỉ cần xuất "Phá Thiên Chỉ", thì có thể giết chết được các cao thủ siêu cấp hư không hậu kì trong vài giây ngắn ngủi, cho dù là cao thủ hư không hậu kì điên phong, chỉ cần trúng phải "Phá Thiên Chỉ" cảnh địa đệ nhất nghiêm tuấn thành, thì e rằng cũng gặp phải sự tổn thương nghiêm trọng.
Bốn cô gái đều im lặng, sức mạnh của "Phá Thiên Chỉ" quả thật là không thề ngờ được, mới chỉ tuy luyện tới cảnh giới đệ nhất trùng thôi mà đã đáng sợ như vậy.
Cổ Thần nói:
- Các tỷ đến trần thế trải nghiệm, đệ đã để lại trong người các tỷ một đường mệnh tiên lực, nếu như gặp phải bất kì nguy hiểm nào, các tỷ cứ giải phóng nguồn tiên lực ấy ra. Đường mạch này chính là tiên lực bên trong đường mạch của đệ, có sự liên kết hơi thở mạng sống, nếu như mệnh mạch tiên lực có bất kì động tĩnh gì, ta đều cảm ứng được, các tỷ cứ luyện tập trong phạm vi của Vô Cương, nếu có nguy hiểm gì, đệ có thể nhanh chóng đến để tương cứu, các tỷ cứ trải nghiệm trong phạm vi bên trong Vu Cương, khi có gì nguy hiểm, đệ có thể đến kịp để tương cứu.
Dứt lời, Cổ Thần mở miệng nhả một hơi, bốn luồng tiên lực sáng trắng từ trong miệng bay ra, gián tiếp bay vào trong người của bốn cô gái, quả đúng là tiên lực sinh mệnh được tạo ra từ mệnh mạch của bản thân.
Rồi sau đó, bàn tay Cổ Thần đưa lên, xuất hiện bổn kiện tiên bảo: Thái hư tiên đỉnh, kim cang tinh thiết thuẫn, ngũ hành ấn, thiên đế ấn.
Cổ Thần nói:
- Bốn món tiên bảo này, tạm thời để trên người các tỷ để phòng thân, bình thường thì không nên sử dụng, lúc gặp nguy hiểm thì dùng tiên bảo để chống đỡ, đệ sẽ nhanh chóng đến ngay.
Bốn món tiên bảo, Cổ Thần lần lượt trao cho Hư Tử Uyên, Mộng Tiên Âm, Tự Ngọc và Tiểu Bạch.
Cổ Thần nói:
- Năm năm sau, nếu như đệ có thể luyện thành công "Phá Thiên Chỉ" lên cảnh giới đệ nhất trọng đại thành, đợi đám Dung nhi ra khỏi núi Chiến Thần, đem trả "chiến thần lệnh" cho đệ, đệ sẽ triệu hồi các tỷ trở về, dẫn các tỷ đến Tây Thùy phật môn, nơi của Đại Linh Đế Đình một chuyến, thuật luyện đan của phật môn được truyền thừa hoàn chỉnh nhất, đệ đến Tây Thùy, để hỏi thăm tung tích của "Ức tâm đan" và "Hư không đan", phạm vi tu luyện của các tỷ sẽ lớn hơn, và sẽ gặp phải nhiều sự việc hơn, và cũng sẽ sớm bước vào mật cảnh độ hư sớm hơn.
- Được!
Bốn cô gái nhận lấy bốn món tiên bảo, rời khỏi Chiến Thần điện, đông tây nam bắc mỗi người đi một hướng, và cứ thế đi xa mãi.., nơi họ đến là những thôn làng bộ lạc của những vu dân bình thường, đến đấy để trải nghiệm sự thay đổi nhân sinh, cảm ngộ quy luật đại đạo.
Đợi cả bốn cô gái đã đi xa, ánh sáng vàng chói từ đôi mày của Cổ Thần lóe lên, Như Ý Tiểu Xảo bảo tháp, từ giữa đôi mày bay ra, đặt ngay bên cạnh. Truyện Sắc Hiệp -
Cánh cổng tầng tháp thứ tư mở ra, người Cổ Thần thoát cái, và thế là vào trong khu vực nơi có tốc độ thời gian nhanh hơn mười lần.
Một ngày bên ngoài tháp, trong tháp mười ngày, ngoài tháp một năm, trong tháp mười năm.
Ngày lại qua ngày, năm hết một năm.
Cổ Thần không ngừng ở bên trong tầng thứ tư của bảo tháp, tu luyện "Phá Thiên Chỉ".
"Phá Thiên Chỉ" quảng đại tinh thâm, tập hợp tất cả trận pháp trong một chỉ, hàm chứa tất cả sức mạnh của quy luật, dường như dung hợp toàn bộ đại đạo quy luật của vạn vật trời đất vào một điểm, độ khó của việc tu luyện rất lớn.
Cổ Thần cuối cùng cũng cảm nhận được, đối với việc tu luyện "Phá Thiên Chỉ", giờ đã đến mức tương đối, nhưng vẫn muốn trong một khoảng thời gian ngắn, đưa "Phá Thiên Chỉ" luyện đến cảnh giới đệ nhất trọng đại thành.
Trong nháy mắt, bên ngoài tháp đã hơn ba năm trôi qua, bên trong tháp đã qua đúng ba mươi bảy năm.
Trải qua ba mươi bảy năm, Cổ Thần cuối cùng cũng đột phá được một tầng chướng ngại, "Phá Thiên Chỉ" đã tu luyện đến cảnh giới đệ nhất trọng đại thành.
Tu luyện "Phá Thiên Chỉ" lên đến cảnh cảnh giới đệ nhất trọng tiểu thành, Cổ Thần đã phải mất một khoảng thời gian trăm năm, từ cảnh giới đệ nhất trọng tiểu thành đến cảnh giới đệ nhất trọng đại thành, tổng cộng mất đến một trăm sáu mươi bảy năm.
Tuy rằng trong khoảng thời gian ấy có một phần lớn Cổ Thầ đều cùng để tu luyện bổn nguyên, tìm hiểu quy luật, nhưng thời gian tu luyện "Phá Thiên Chỉ", cũng mất gần một trăm năm.
Độ khó của việc tu luyện "Phá Thiên Chỉ" nghĩ cũng đủ biết, nó tăng cấp chậm hơn cả tu vi của Cổ Thần.
Đây vẫn chỉ là cảnh giới đệ nhất trọng, nếu như từ đệ nhất trọng tu luyện lên cảnh giới đệ nhị trọng, thì độ khó của nó e rằng sẽ gia tăng nhiều hơn so với từ đệ nhất trùng tiểu thành đến đại thành. Trong vòng một thời gian ngắn, nếu muốn tu luyện "Phá Thiên Chỉ" lên cảnh giới đệ nhị trọng, thì đó là điều không thể tưởng được.
Phá Thiên Chỉ cảnh giới đệ nhị trọng, có thể tiêu diệt được chư tử đại tiên Hợp Đạo kỳ, so với cảnh giới đệ nhất trọng không biết là lợi hại hơn gấp bao nhiêu lần, và đương nhiên là độ khó cũng sẽ tăng lên.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cổ Thần nói: - Lấy mạnh chế yếu, vật đấu với trời, kẻ thích nghi thì sống sót, kẻ yếu thì ắt tự diệt vong, đó chính là quy luật sinh tồn! - Dĩ cường lăng nhược, vật cánh thiên trạch, thích giả sinh tồn, liệt giả diệt vong, quy luật sinh tồn!
Tiểu Bạch lặp lại một lần, và như có chút suy tư.
Câu nói này chính là do Ngô Tinh đã nói với Cổ Thần, trước khi hắn chuẩn bị bước vào quốc độ của phàm nhân, để cảm ngộ nhân sinh đại đạo. Đồng thời còn dẫn hắn đi xem cảnh tượng sinh tồn của một số dã thú trên đại thảo nguyên, Cổ Thần khi ấy bèn ghi nhớ nằm lòng câu nói này. Và rồi, trải qua hơn sáu mươi năm cảm ngộ nhân sinh, hắn đã lĩnh ngộ triệt đệ quy tắc sinh tồn.
Quy tắc sinh tồn là một quy tắc duy nhất không giúp người lĩnh hội có được tiên lực, chỉ có thề cải thiện nhận thức của tu sĩ đối với bản chất của thế giới, càng hiểu sâu hơn về toàn thế giới, đồng nghĩa với việc tăng cường tính giác ngộ.
Liên quan đến quy tắc sinh tồn, Cổ Thần từ lâu đã từng nói qua với Hư Tử Uyên, Mộng Tiên Âm và Tự Ngọc, họ đều biết quy luật sinh tồn, nhưng chưa từng được tận mắt trông thấy sự thay đổi nhân sinh của những con người và vu dân bình thường, vì thế, đối với sự lĩnh ngộ quy luật sinh tồn, vẫn chưa đạt đến cảnh giới sâu sắc.
Cổ Thần nói: - Chỉ có tận mắt quan sát sự thay đổi của nhân sinh, thì mới có thể lĩnh hội được quy luật sinh tồn, và thấy rõ được bản chất của thế giới, và cảm nhận được sức mạnh của các quy luật ở đâu cũng đều thấy, đợi khi các tỷ có thể cảm nhận được sự tồn tại của quy luật, thì khoảng cách bước vào độ hư cũng sẽ được rút ngắn rất nhiều.
Cả bốn cô gái gật gật đầu, Hư Tử Uyên nói: - Vậy bắt đầu từ bây giờ, chúng ta mỗi người đi tham quan các nơi của Vu Cương, xem xét sự thay đổi của nhân sinh, cảm nhận quy luật đại đạo.
Mộng Tiên Âm hỏi: - Cổ Thần à, chúng tỷ sẽ đi cảm nhận đời người của trần thế, còn đệ chuẩn bị sẽ làm gì? - Đệ..?
Cổ Thần nói:
- Đệ chuẩn bị tiếp tục bế quan tu luyện, tu luyện "Phá Thiên Chỉ" đã được trạng thái khá cao, nếu luyện thêm bước nữa, đệ có thể tu luyện đến cảnh giới đệ nhất nghiêm tuần thành. Đến lúc đó, "chỉ cần xuất "Phá Thiên Chỉ", thì có thể giết chết được các cao thủ siêu cấp hư không hậu kì trong vài giây ngắn ngủi, cho dù là cao thủ hư không hậu kì điên phong, chỉ cần trúng phải "Phá Thiên Chỉ" cảnh địa đệ nhất nghiêm tuấn thành, thì e rằng cũng gặp phải sự tổn thương nghiêm trọng.
Bốn cô gái đều im lặng, sức mạnh của "Phá Thiên Chỉ" quả thật là không thề ngờ được, mới chỉ tuy luyện tới cảnh giới đệ nhất trùng thôi mà đã đáng sợ như vậy.
Cổ Thần nói:
- Các tỷ đến trần thế trải nghiệm, đệ đã để lại trong người các tỷ một đường mệnh tiên lực, nếu như gặp phải bất kì nguy hiểm nào, các tỷ cứ giải phóng nguồn tiên lực ấy ra. Đường mạch này chính là tiên lực bên trong đường mạch của đệ, có sự liên kết hơi thở mạng sống, nếu như mệnh mạch tiên lực có bất kì động tĩnh gì, ta đều cảm ứng được, các tỷ cứ luyện tập trong phạm vi của Vô Cương, nếu có nguy hiểm gì, đệ có thể nhanh chóng đến để tương cứu, các tỷ cứ trải nghiệm trong phạm vi bên trong Vu Cương, khi có gì nguy hiểm, đệ có thể đến kịp để tương cứu.
Dứt lời, Cổ Thần mở miệng nhả một hơi, bốn luồng tiên lực sáng trắng từ trong miệng bay ra, gián tiếp bay vào trong người của bốn cô gái, quả đúng là tiên lực sinh mệnh được tạo ra từ mệnh mạch của bản thân.
Rồi sau đó, bàn tay Cổ Thần đưa lên, xuất hiện bổn kiện tiên bảo: Thái hư tiên đỉnh, kim cang tinh thiết thuẫn, ngũ hành ấn, thiên đế ấn.
Cổ Thần nói: - Bốn món tiên bảo này, tạm thời để trên người các tỷ để phòng thân, bình thường thì không nên sử dụng, lúc gặp nguy hiểm thì dùng tiên bảo để chống đỡ, đệ sẽ nhanh chóng đến ngay.
Bốn món tiên bảo, Cổ Thần lần lượt trao cho Hư Tử Uyên, Mộng Tiên Âm, Tự Ngọc và Tiểu Bạch.
Cổ Thần nói:
- Năm năm sau, nếu như đệ có thể luyện thành công "Phá Thiên Chỉ" lên cảnh giới đệ nhất trọng đại thành, đợi đám Dung nhi ra khỏi núi Chiến Thần, đem trả "chiến thần lệnh" cho đệ, đệ sẽ triệu hồi các tỷ trở về, dẫn các tỷ đến Tây Thùy phật môn, nơi của Đại Linh Đế Đình một chuyến, thuật luyện đan của phật môn được truyền thừa hoàn chỉnh nhất, đệ đến Tây Thùy, để hỏi thăm tung tích của "Ức tâm đan" và "Hư không đan", phạm vi tu luyện của các tỷ sẽ lớn hơn, và sẽ gặp phải nhiều sự việc hơn, và cũng sẽ sớm bước vào mật cảnh độ hư sớm hơn. - Được!
Bốn cô gái nhận lấy bốn món tiên bảo, rời khỏi Chiến Thần điện, đông tây nam bắc mỗi người đi một hướng, và cứ thế đi xa mãi.., nơi họ đến là những thôn làng bộ lạc của những vu dân bình thường, đến đấy để trải nghiệm sự thay đổi nhân sinh, cảm ngộ quy luật đại đạo.
Đợi cả bốn cô gái đã đi xa, ánh sáng vàng chói từ đôi mày của Cổ Thần lóe lên, Như Ý Tiểu Xảo bảo tháp, từ giữa đôi mày bay ra, đặt ngay bên cạnh.
Cánh cổng tầng tháp thứ tư mở ra, người Cổ Thần thoát cái, và thế là vào trong khu vực nơi có tốc độ thời gian nhanh hơn mười lần.
Một ngày bên ngoài tháp, trong tháp mười ngày, ngoài tháp một năm, trong tháp mười năm.
Ngày lại qua ngày, năm hết một năm.
Cổ Thần không ngừng ở bên trong tầng thứ tư của bảo tháp, tu luyện "Phá Thiên Chỉ".
"Phá Thiên Chỉ" quảng đại tinh thâm, tập hợp tất cả trận pháp trong một chỉ, hàm chứa tất cả sức mạnh của quy luật, dường như dung hợp toàn bộ đại đạo quy luật của vạn vật trời đất vào một điểm, độ khó của việc tu luyện rất lớn.
Cổ Thần cuối cùng cũng cảm nhận được, đối với việc tu luyện "Phá Thiên Chỉ", giờ đã đến mức tương đối, nhưng vẫn muốn trong một khoảng thời gian ngắn, đưa "Phá Thiên Chỉ" luyện đến cảnh giới đệ nhất trọng đại thành.
Trong nháy mắt, bên ngoài tháp đã hơn ba năm trôi qua, bên trong tháp đã qua đúng ba mươi bảy năm.
Trải qua ba mươi bảy năm, Cổ Thần cuối cùng cũng đột phá được một tầng chướng ngại, "Phá Thiên Chỉ" đã tu luyện đến cảnh giới đệ nhất trọng đại thành.
Tu luyện "Phá Thiên Chỉ" lên đến cảnh cảnh giới đệ nhất trọng tiểu thành, Cổ Thần đã phải mất một khoảng thời gian trăm năm, từ cảnh giới đệ nhất trọng tiểu thành đến cảnh giới đệ nhất trọng đại thành, tổng cộng mất đến một trăm sáu mươi bảy năm.
Tuy rằng trong khoảng thời gian ấy có một phần lớn Cổ Thầ đều cùng để tu luyện bổn nguyên, tìm hiểu quy luật, nhưng thời gian tu luyện "Phá Thiên Chỉ", cũng mất gần một trăm năm.
Độ khó của việc tu luyện "Phá Thiên Chỉ" nghĩ cũng đủ biết, nó tăng cấp chậm hơn cả tu vi của Cổ Thần.
Đây vẫn chỉ là cảnh giới đệ nhất trọng, nếu như từ đệ nhất trọng tu luyện lên cảnh giới đệ nhị trọng, thì độ khó của nó e rằng sẽ gia tăng nhiều hơn so với từ đệ nhất trùng tiểu thành đến đại thành. Trong vòng một thời gian ngắn, nếu muốn tu luyện "Phá Thiên Chỉ" lên cảnh giới đệ nhị trọng, thì đó là điều không thể tưởng được.
Phá Thiên Chỉ cảnh giới đệ nhị trọng, có thể tiêu diệt được chư tử đại tiên Hợp Đạo kỳ, so với cảnh giới đệ nhất trọng không biết là lợi hại hơn gấp bao nhiêu lần, và đương nhiên là độ khó cũng sẽ tăng lên.