- Tộc trưởng, tộc trưởng Vân gia cầu kiến.
Ngày hôm sau, thành Nhạc Thủy đã khôi phục nguyên dạng, Cổ Thương Khung đang kiểm duyệt tin tức biến động địa vị thành viên, đột nhiên một gã hạ nhân chạy tới báo.
- Vân Kinh Hồng?
Cổ Thương Khung phất phất tay, nói:
- Gọi hắn tiến vào.
Sau khi hạ nhân rời khỏi, giây lát, Vân Kinh Hồng bước vào, thần sắc Cổ Thương Khung hơi kinh ngạc, Vân Kinh Hồng không phải một người tới, bên cạnh còn dẫn theo một thiếu nữ xinh đẹp, chính là Vân Tuyết.
Vừa vào phòng, Vân Kinh Hồng liền mỉm cười đầy mặt tiến lên, nói:
- Cổ tộc trưởng, đêm qua nhiều chuyện, có Cổ gia xuất thủ cứu giúp, hôm nay Kinh Hồng dẫn tiểu nữ đặc biệt tới tạ ơn.
Vân Kinh Hồng nói xong, Vân Tuyết lập tức bước hai bước, cúi người thi lễ với Cổ Thương Khung, nói:
- Tuyết nhi ra mắt Cổ thúc thúc…
Cổ Thương Khung khẽ gật đầu, nói:
- Mời ngồi.
Vân Kinh Hồng ngồi đối diện với Cổ Thương Khung, Vân Tuyết thì đứng thẳng một bên.
Đợi Vân Kinh Hồng ngồi xuống, Cổ Thương Khung mỉm cười nói:
- Lần này Vân tộc trưởng tới đây, không phải chỉ đơn giản là tới tạ ơn đúng không?
Trên mặt Vân Kinh Hồng cười gượng hai tiếng, nói:
- Từ một năm trước, tiểu nữ đối với Cổ Thần tình căn đâm sâu, ngưỡng mộ không ngớt, đêm hôm qua lại nhìn thấy phong thái của Cổ Thần, càng mê luyến trong lòng, hôm nay đến đây, muốn… Muốn… Muốn kết làm thân gia với Cổ tộc trưởng, riêng tiểu nữ và Cổ Thần câu thân mà đến.
- Cổ thúc thúc, ta thích Cổ Thần, thúc chỉ cần nói với Cổ Thần như vậy thôi, ta muốn gả cho hắn, làm thê tử của hắn.
Vân Tuyết bên cạnh cũng thẳng thắn nói.
Cổ Thương Khung mỉm cười, ánh mắt nhìn thẳng Vân Kinh Hồng, nói:
- Vân tộc trưởng không phải trước kia nói Cổ Thần và tiểu Tuyết có mệnh thần bất hoàn hay sao?
Sắc mặt Vân Kinh Hồng đại biến, ba một tiếng, tự cho mình một cái tát kêu vang, nói:
- Đó là do ta mê muội, nhất thời nói bậy, nhất thời nói bậy, Cổ tộc trưởng nghìn vạn lần không nên tính toán, Cổ Thần và tiểu nữ không hề có nửa điểm mệnh thần bất hòa, huống hồ tiểu nữ đối với Cổ Thần cực kỳ mê luyến, không bằng…Không bằng để cho bọn nó tiếp tục hôn ước…
Cổ Thương Khung trầm ngâm, cuối cùng thở dài nói:
- Chuyện của Cổ Thần, tất cả do chính nó quyết định, ta sẽ không gây bất cứ áp lực gì cho nó.
- Cổ Thần ở đâu?
Vân Kinh Hồng, Vân Tuyết đồng thanh hỏi.
Cổ Thương Khung nói:
- Hắn đi…
- Đi? Hắn đi đâu?
Vân Tuyết vội hỏi.
Cổ Thương Khung lắc đầu:
- Ta cũng không biết, sáng sớm ngày hôm nay nó đã đi rồi, nó nói muốn bế quan, không bước vào Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy không trở về thành Nhạc Thủy.
Nói xong Cổ Thương Khung liếc mắt nhìn Vân Tuyết nói:
- Thân nhi một lòng truy cầu tu luyện, có một trái tim tu đạo kiên định, không gian sau này của nó không phải là cái địa phương thành Nhạc Thủy nho nhỏ này, nếu thực sự thích nó, vậy phải đuổi theo kịp bước chân của nó, bằng không mà nói, hai người các ngươi căn bản không có khả năng, có thì cũng cực kỳ bé nhỏ…
---------
Quáng động Bắc Thai Sơn, mạch khoáng linh thạch.
Cổ Thần nhớ tới nơi này, hôm nay Vạn gia, Liễu gia đã bị tiêu diệt, thành Nhạc Thủy lấy Cổ gia độc tôn, tu vi Cổ Thương Nhạc thâm hậu, trong phòng nghìn dặm xung quanh không có bất cứ thế lực nào đủ sức uy hiếp Cổ gia.
Đồng thời, tu vi của Cổ Thương Khung theo thời gian trôi đi còn có thể tăng thêm trên diện rộng, đối với Cổ gia, Cổ Thần không cần phải quan tâm nữa rồi.
Hiện tại chuyện hắn muốn làm nhất chính là sớm ngày bước vào tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy, sau đó khởi hành tới Hư Linh Sơn tại Thiên Đô Phong, nơi này có Hư Thiên Tông, có sư phụ kiếp trước hắn từng kính trọng, có sư tỷ kiếp trước hắn từng ái mộ.
Cách mỗi năm nay Hư Thiên Tông sẽ khai sơn thu đồ đệ một lần, kiếp trước Cổ Thần 18 tuổi vừa vặn gặp thời điểm Hư Thiên Tông khai sơn thu đồ đệ, bởi vì có điểm cơ sở tu chân mà mơ hồ gia nhập Hư Thiên Tông, sau đó mơ hồ phân phối tới Bách Thảo Phong, trở thành một đồng tử luyện dược.
Sau đó, mỗi ngày sống một cách ngây ngốc, thẳng cho tới khi mơ hồ gặp gỡ sư tỷ Hư Tử Uyên, được Hư Tử Uyên khai đạo, trong lòng khôi phục lại lòng tin cuộc sống, Hư Tử Uyên lén dạy hắn luyện dược, lén dạy hắn pháp thuật, để Cổ Thần tại đông đảo đồng tử luyện dược trổ hết tài năng, được phong chủ Bách Thảo Phong Hoàng Dược Tiên coi trọng, cuối cùng được Hoàng Dược Tiên thu làm đệ tử.
Hiện tại Cổ Thần hơn 12 tuổi, trong lòng vô cùng tưởng niệm đối với sư phụ sư tỷ, ý niệm quấn quanh, sao có khả năng chờ đợi tới khi 18 tuổi? Hư Thiên Tông cách năm năm khai sơn thu đồ đệ một lần, như vậy, thời điểm Cổ Thần 13 tuổi Hư Thiên Tông sẽ khai sơn thu đồ đệ, ngay tại đầu xuân sang năm.
Hiện tại có thời gian gần một năm, sau khi tu luyện bước vào Tiên Thiên cảnh tầng thú bảy gia nhập vào Hư Thiên Tông cũng không trễ, năm năm kiếp trước mới tới được Linh Hư Sơn, hôm nay Cổ Thần đã là tu sĩ Tiên Thiên cảnh, ngự khí phi hành, chỉ cần thời gian một tháng là tới rồi.
Cổ Thần liên tục đào trong mạch khoáng linh thạch hơn một vạn khỏa, trải qua hơn một năm tu luyện, Phệ Linh Quyết yêu cầu tiêu hao rất nhiều linh thạch, trên cơ bản sắp tiêu hao hết, muốn bổ xung linh thạch, Cổ Thần tự nhiên phải tới mạch khoáng linh thạch trong quáng động Bắc Thai Sơn.
Đồng thời, linh khí trong mạch khoáng linh thạch tương đối nồng đậm, đối với tu luyện có lợi ích thật lớn, ngày hôm nay Cổ Thần không phải đi tìm dẫn hồn hoa và các tài liệu gì đó, bế quan trong mạch khoáng linh thạch này rất thích hợp.
Trong Càn Khôn Trạc của Cổ Thần có rất nhiều tử nguyên hoa, hoàng tinh chi, linh tâm thảo, trước khi bế quan Cổ thần đã luyện chế khá nhiều nguyên linh đan thượng phẩm, cực phẩm, để lại một phần cho phụ thân hắn, số còn lại đủ cho hắn tu luyện tới Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín đỉnh phong, cùng với tiểu Bạch luyện hóa.
Nguyên linh đan cực phẩm cần phải có tử nguyên hoa, hoàng tinh chi, linh tâm thảo hoàn toàn thành thục, hàm lượng linh khí so với nguyên linh đan thượng phẩm còn sung túc hơn nhiều. Hiện tại Cổ Thần có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ sáu, vừa vặn có thể hấp thu dược lực từ nguyên linh đan cực phẩm. Phục dụng nguyên linh đan cực phẩm, cộng thêm hấp thu linh khí từ linh thạch, tốc độ tu luyện của Cổ Thần hoàn toàn không phải là tu sĩ cùng cảnh giới có thể so sánh.
Sau khi Tiểu Bạch dùng nội đan của hắc tuyến giao, tu vi đã tăng lên không ít, tựa hồ so với Cổ Thần còn mạnh hơn một chút, tương đương với cảnh giới Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy, dùng nguyên linh đan cực phẩm, cộng thêm tu luyện hấp thu linh khí trong mạch khoáng linh thạch, tốc độ tăng trưởng tu vi không hề kém hơn bao nhiêu so với Cổ Thần.
Ai có thể biết được trong quáng động Bắc Thai Sơn cư nhiên có mạch khoáng linh thạch, càng không ai biết, Cổ Thần đang bế quan tu luyện trong mạch khoáng linh thạch này.
Linh thạch đối với tu sĩ mà nói vô cùng quan trọng, cơ bản là cung không đủ cầu, nếu như biết được Cổ Thần đang ngồi trong một tòa mạch khoáng linh thạch… Trời ạ, không biết các tu sĩ khác sẽ có cảm tưởng gì?
Mỗi ngày Cổ Thần đều tu luyện, dùng linh thạch rèn đúc thân thể, ngày qua ngày, qua mỗi một ngày chân khí Tiên Thiên trong cơ thể Cổ Thần càng thêm hồn hậu, tu vi quả thực tiến triển cực nhanh, tăng trưởng kinh người.
Một ngày đêm trôi qua… Một tháng trôi qua… Ba tháng trôi qua…
Thời gian qua mau, Cổ Thần bế quan trong mạch khoáng linh mạch chớp mắt đã trôi qua nửa năm. Thời gian sáu tháng, Cổ Thần rốt cuộc đã thúc đẩy tu vi tăng tiến tới đỉnh phong Tiên Thiên tầng thứ sáu, chạm vào bình cảnh Tiên Thiên tầng thứ sáu, chỉ cần vượt qua tầng bình cảnh này là có thể bước vào cảnh giới Tiên Thiên tầng bảy, trở thành tu sĩ Tiên Thiên cảnh hậu kỳ.
Từ khi chạm vào bình cảnh tu vi, Cổ Thần liền đình chỉ đào linh thạch, rèn đúc thân thể, dùng thời gian cả ngày liên tục trùng kích bình cảnh, một ngày đêm không được thì hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày…
Liên tục trùng kích mười tám ngày liền như vậy, rốt cuộc đã đột phá bình cảnh Tiên Thiên tầng thứ sáu, trong sát na Cổ Thần cảm giác được thư sướng không gì sánh được, nguyên bản thân thể uể oải bất kham đột nhiên trở nên tràn ngập lực lượng dùng không hết.
Cô Thần quát lớn một tiếng, một đoạn khí bẩn từ trong miệng phun ra, chấn động toàn bộ quáng động run run, Cổ Thần đứng dậy, nắm chặt hai tay, cười ha ha.
- Cổ Thần bước vào Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy rồi, Cổ Thần là tu sĩ Tiên Thiên cảnh hậu kỳ rồi, hì hì…
Bóng trắng chợt lóe, thân thể Tiểu Bạch lập tức chạy lên bờ vai Cổ Thần, hài lòng nói.
Cổ Thần vuốt vuốt đầu Tiểu Bạch, nói:
- Tiểu Bạch, còn nhớ rõ ta đã nói với ngươi, chúng ta phải đi hết toàn bộ Cổ Hoang hay không?
- Uh… Uh, Tiểu Bạch nhớ kỹ.
Tiểu Bạch hài lòng gật đầu.
Cổ Thần cười nói:
- Tốt, chúng ta sắp bắt đầu trạm thứ nhất trong lữ trình rồi, ha ha… Trở lại thành Nhạc Thủy, trải qua một ngày đêm cuối cùng, cáo biệt với phụ thân ta, sau đó chúng ta lên đường tới Linh Hư Sơn, Hư Thiên Tông.
Ý thức Cổ Thần quét qua Càn Khôn Trạc một chút, mấy tháng qua vừa tu luyện vừa đào linh thạch, trong Càn Khôn Trạc đã có hơn mười vạn khỏa linh thạch rồi, trữ lượng của quáng mạch này không nhỏ, đào hơn mười vạn khỏa mà không cảm thấy ít đi bao nhiêu, khả năng trữ lượng ít nhất cũng có trên trăm vạn, duy nhất đáng tiếc chính là, trong mạch khoáng này không có linh thạch trung phẩm, nói cách khác, giá trị mạch khoáng linh thạch này còn cao hơn mấy lần.
Hơn mười vạn linh thạch đã đủ Cổ Thần sử dụng một đoạn thời gian dài rồi, một lần nữa che lại thông đạo tiến vào mạch khoáng linh thạch, Cổ Thần ra khỏi quáng động, ngự khí phi hành, rất nhanh tiến vào trong thành Nhạc Thủy.
Tuy rằng Cổ Thần bế quan tu luyện hơn nửa năm, nhưng đại danh của hắn đã sớm vang vọng khắp thành Nhạc Thủy. Cổ Thần vừa mới trở về nhà, lập tức khiến tu sĩ thành Nhạc Thủy chấn động, tất cả mọi người đều biết, thiên tài cấp bậc yêu nghiệt mới qua tuổi 12 đã đạt tới tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ sáu của Cổ gia vừa trở về nhà.
Cổ Thần về đến nhà, nói với Cổ Thương Khung dự định của chính mình, Cổ Thương Khung cũng không giữ lại, nói:
- Thần nhi, ta biết, con là một hùng ưng, một ngày nào đó nhất định sẽ bay vào bầu trời cao xa kia, trong tộc có ta, con không cần phải lo lắng, chỉ là, sau này con tu vi đại thành cùng nên trở về nhà xem một chút, phụ thân chờ con.
Tuy rằng Cổ Thần và Cổ Thương Khung đã sớm có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng lúc này vẫn bi thương vô cùng, vài lần chia lìa trước đó Cổ Thần không đi xa, trong khoảng thời gian ngắn sẽ trở về, mà lúc này đây, một khi Cổ Thần rời đi, không biết phải bao lâu mới có thể trở về Cổ gia một lần nữa.
Ngày hôm nay, hai phụ tử nói chuyện đặc biệt nhiều, nói chuyện phiếm tới tận khuya, sau lại cộng thêm Cổ Hiền gia nhập, Cổ Thần lấy mấy vạn linh thạch và một ít pháp khí trung phẩm lấy được trong Hạo Thiên Động Phủ cùng với các loại pháp quyết đã chuẩn bị sẵn cho phụ thân hắn, rất muộn mới trở về phòng của mình.
Tuy rằng không muốn, thế nhưng không thể dao động quyết tâm của Cổ Thần gia nhập Hư Thiên Tông, tuy rằng phụ thân rất quan trọng, nhưng chung quy không thể mãi mãi sinh hoạt cùng một chỗ với phụ thân, nghĩ đến đây, trong lòng Cổ Thần không khỏi cười cười, sư tỷ, mới chính là đối tượng hắn nguyện ý sinh hoạt cùng nhau.
Ban đêm, Cổ Thần trằn trọc khó ngủ, cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ nhoáng lên tia sáng đầu tiên, trời đã sáng rồi.
Cổ Thần rời giường, chuẩn bị rời đi sớm, chuyện muốn nói đều đã nói, muốn bàn giao đều đã bàn giao, hôm nay không cần phải tiếp tục gặp mặt chịu cảnh đau thương ly biệt, cứ lẳng lặng rời đi như vậy tốt hơn.
Cổ Thần vừa mới ra sân, nheo nheo con mắt, chỉ thấy Vân Tuyết không biết từ khi nào đã đứng bên ngoài.
Thấy Cổ Thần đi ra, Vân Tuyết nhất thời tỏa sáng hai mắt, chạy tới.
Cổ Thần nhíu mày, nói:
- Ngươi tới làm gì?
Vân Tuyết nói:
- Ta sớm biết, ngươi khẳng định sẽ rời đi lúc sáng sớm, lại lẳng lặng rời đi, vì vậy trời còn chưa sáng ta đã chờ ngươi ở đây rồi.
- Chờ ta để làm gì?
Cổ Thần hỏi.
Vân Tuyết hưng phấn nắm cánh tay Cổ Thần, nói:
- Ngươi dẫn ta cùng đi, ta thích ngươi, chúng ta cùng nhau lịch lãm…
Cổ Thần đẩy tay Vân Tuyết ra, nói:
- Ngươi thích ta, chính là bởi vì thiếu niên trong thành Nhạc Thủy không ai sánh được ta?
Vân Tuyết suy nghĩ một chút, gật đầu.
Cổ Thần nói:
- Ngươi biết trời cao bao nhiêu hay không? Ngươi có biết Cổ Hoang rộng lớn bao nhiêu hay không? Ngươi có biết Cổ Hoang có mấy Đế Đình, có bao nhiêu thế lực tu tiên hay không? Ngươi có biết tu sĩ cao giai chân chính đạt tới trình độ tu vi gì hay không?
Vân Tuyết liên tục lắc đầu, những vấn đề Cổ Thần hỏi, nàng hoàn toàn không biết.
Cổ Thần nói:
- Trời cao mười hai vạn chín nghìn sáu trăm trượng, Cổ Hoang có mười hai vạn chín nghìn sáu trăm vạn dặm, cường giả ngũ đại Đế Đình tát nhẹ một cái là có thể khiến toàn bộ thành Nhạc Thủy chìm sâu xuống đất nghìn trượng, mười hai tuổi có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ sáu, không nói toàn bộ Cổ Hoang, chỉ nói riêng Đại Doanh Triều chúng ta, không có một nghìn cũng có tám trăm… Vân Tuyết, cho ngươi phát hiện ra thế giới bên ngoài to lớn mức nào, ngươi sẽ biết được, ta hiện tại căn bản không đáng giá nhắc tới, ngươi không thích ta, ngươi chỉ là sùng bái cường giả.
- Lời ngươi nói đều là thực sự?
Vân Tuyết mở to hai mắt.
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Thực sự!
Vân Tuyết trừng con mắt nhìn:
- Thế nhưng ta bây giờ còn thích ngươi.
Cổ Thần lắc đầu nói:
- Đó là vì ngươi còn chưa gặp người mạnh mẽ hơn so với ta.
Vân Tuyết vội la lên:
- Sẽ không, ta sẽ vẫn thích ngươi, ngươi dẫn ta cùng nhau đi.
- Tu vi của ngươi không đủ.
Cổ Thần liên tục lắc đầu.
- Ta hiện tại đã có tu vi Hậu Thiên cảnh tầng thứ chín, từ khi ngươi nói thích tu luyện, ta liền một mực khổ tu, trừ ngươi ra, thành Nhạc Thủy đã không còn ai so sánh được với ta, Cổ Thần, chúng ta trời sinh một đôi.
Vân Tuyết chuyển người một cái, biểu diễn tu vi của chính mình.
Cổ Thần nói:
- Nếu như ngươi có tu vi Tiên Thiên cảnh, ta thực ra có thể mang theo ngươi đi nhìn thế giới bên ngoài, nhưng hiện tại không được, nếu như ngươi bước vào cảnh giới Tiên Thiên, có thể tới Linh Hư Sơn, Hư Thiên Tông tìm ta, đến lúc đó ngươi có thể quyết định một lần nữa…
- Hiện tại đã đã muốn đi…
Vân Tuyết dụi dụi chân.
Một đạo độn quang phóng lên trời cao, thanh âm của Cổ Thần từ xa xa truyền tới:
- Hiện tại không được, chờ ngươi bước vào Tiên Thiên cảnh rồi hãy nói…
Vân Tuyết ngẩng đầu nhìn, đạo độn quang kia càng bay càng xa, rất nhanh biến mất trong tầm nhìn của nàng.