Linh Hư Sơn, tám vạn dặm phía bắc thành Nhạc Thủy, Cổ Thần dốc toàn lực ngự khí phi hành, dùng Tật Vũ Phi Phong, tốc độ ngang ngửa với một tu sĩ Thần Hải cảnh, một ngày vạn dặm, chưa đến mười ngày đã đến.
Từ giờ đến cuối năm vẫn còn năm tháng nữa, còn lâu mới đến ngày Hư Thiên Tiên Tông chiêu đồ, Cổ Thần không cần phải vội vàng, mỗi ngày phi độn hơn hai ngàn dặm, thấy đằng trước có thành trì thì tìm khách điếm nghỉ lại, hôm sau mới đi tiếp.
Tu sĩ phi độn cũng giống như người thường chạy, chạy càng nhanh, thân thể càng mệt mỏi, hơn nữa, nếu như không quá gấp rút, chẳng tu sĩ nào muốn liều mạng, Cổ Thần mỗi ngày phi độn hơn hai ngàn dặm, giống như người thường đi bộ, mặc dù nhẹ nhàng nhưng nếu như đi suốt một ngày, cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Thân là một tu sĩ, lúc thân thể mệt mỏi chỉ cần ngồi xuống nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng là đã có thể hồi phục chứ không phiền phức như người thường.
Mỗi ngày hơn hai ngàn dặm, gần hai mươi ngày, Cổ Thần đi được ba vạn dặm về phía Bắc, ra khỏi phạm vi thế lực Cung Gia phía chính Đông, tiến nhập lãnh địa Thân Gia phía Đông Bắc.
Cả ngày hôm nay, Cổ Thần phi độn thêm hai ngàn dặm nữa, cuối cùng cũng nhìn thấy thành trì đầu tiên thuộc lãnh địa Thân Gia. Cổ Thần đáp xuống ngoài thành, đi bộ vào bên trong.
Không phải là Cổ Thần không muốn trực tiếp bay vào trong thành, mà là ngoài cổng thành có treo mấy chữ lớn: Trong vòng ngàn trượng, cấm phi hành.
Tòa thành trì này lớn hơn Thành Nhạc Thủy rất nhiều, những thành trì kiểu này, người thường đông mà tu sĩ cũng đông, để tránh việc các tu sĩ bay đi bay lại trên trời như những con ruồi, người ta cấm phi hành luôn.
Cho dù phải đi bộ, Cổ Thần cũng không giảm tốc độ đi nhiều lắm, so với người thường nhanh hơn gấp mười lần, hoàn toàn bằng với tốc độ chạy toàn lực của người thường, nhanh chóng vào được trong thành.
Trên cổng thành, Cổ Thần nhìn thấy mấy chữ: Thân Nam Thành.
Thân Nam Thành lớn gấp đôi thành Nhạc Thủy, nhưng người đi lại trong thành thì rất ít, có thể nói là vắng vẻ, Cổ Thần thầm cảm thấy kì quái.
Nhưng, Cổ Thần đi qua một con phố, nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, không phải là người trong thành ít, mà là người trên con phố Cổ Thần mới đi trên cơ bản đều chạy sang con phố trước mặt.
Mọi người xúm đông xúm đỏ, ánh mắt cùng hướng về một phía. Cổ Thần nhìn theo ánh mắt mọi người, mặc dù cách khá xa nhưng sự vật mà mọi người đang nhìn vẫn in rõ trong mắt Cổ Thần.
Trước mắt họ là một bức tường gỗ, trên tường gỗ dán một bức họa lớn, trên bức họa có đề năm chữ đen xì: Lệnh truy nã Đế Đình.
Cổ Thần vừa nhìn, năm chữ đó dường như bắn ra tinh quang, hằn sâu vào trong não hải Cổ Thần. Năm chữ "Lệnh truy nã Đế Đình" không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn, không sao đuổi đi được. Hình như có một loại ma lực nào đó khiến người ta chỉ nhìn là không sao quên được.
Cổ Thần chớp chớp đôi mắt, trong lòng thoáng kinh ngạc: người viết ra năm chữ này thí ít phải có tu vi Thần Hải cảnh dẫn hồn kì trở lên, truyền đại pháp lực vào trong chữ viết, khiến người ta vừa nhìn đã ghi nhớ, không sao quên được.
Cổ Thần di chuyển ánh mắt xuống dưới, dừng lại chỗ bức họa. Người được vẽ là một thanh niên trẻ tuổi, tướng mạo vô cùng anh tuấn, thùy tai trái có một nốt ruồi đen rất rõ ràng. Tướng mạo anh tuấn và đặc điểm rõ ràng, cộng thêm năm chữ "Lệnh truy nã Đế Đình", mọi người chắc chắn sẽ ghi nhớ.
Lại chuyển mắt xuống dưới, phía dưới bức họa có viết mấy chữ lớn. Tội phạm truy nã: Lý Nghiêm, bên cạnh vẫn còn hai hàng chú thích: Người cung cấp thông tin phạm nhân cho quan phủ sẽ được thưởng một vạn linh thạch, kẻ nào che giấu thông tin, tru diệt toàn tộc.
Cổ Thần không hề xa lạ với lệnh truy nã Đế Đình, bởi vì kiếp trước Cổ Thần trở thành kẻ thù của Tàng Thiên Cơ, hắn cũng đã có vinh hạnh "được truy nã".
Kiếp trước Cổ Thần đến đây, bây giờ đã hai năm, lệnh truy nã sớm đã không còn nữa. Lý Nghiêm, người bị truy nã lần này, Cổ Thần suy nghĩ một lúc, không thấy có ấn tượng gì.
Nhìn thêm lúc nữa, Cổ Thần không nán lại nữa mà tiếp tục đi sang một con đường khác, phía cuối con đường có mấy chữ lớn đang phất phơ trong gió: Khách điếm Đại Tiên.
Nhìn thấy tên khách điếm này, biết ngay là do người thường mở. Tu sĩ, sẽ không dùng từ Đại Tiên để gọi một tu sĩ khác, chỉ có người phàm mới gọi tu sĩ là đại tiên.
Tu sĩ Tiên Thiên cảnh nghĩ rằng bước vào Thần Hải cảnh, có pháp lực vô biên, mới được coi là vào tiên lộ. Tu sĩ Thần Hải cảnh thì nghĩ bước vào mệnh tuyền cảnh, đột phá mệnh các, mới được coi là tu tiên giả.
Có thể khiến tu sĩ được gọi là tiên thực sự, chỉ có độ hư cảnh cường giả, độ hư cảnh cường giả không sử dụng pháp bảo, lơ lửng bằng chính pháp lực bản thân mới được gọi là tiên.
Không dùng ngoại vật, tự mình nhấc mình lên, phá vỡ mọi lý thuyết, đó chính là tiên.
Nếu không, cho dù rời non lấp biển, kéo dài thọ mệnh đến hàng trăm năm thì vẫn là người, chỉ là mạnh hơn người thường nhiều lần mà thôi.
Vừa bước vào cửa khách điếm Đại Tiên, một tên tiểu nhị lập tức niềm nở chạy đến:
- Đại tiên, mời vào trong...
Bên trong khách điếm toàn là tu sĩ, người thường nhìn thấy mấy chữ đại tiên, tuyệt đối không dám vào, cho dù có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám.
Cổ Thần nhìn khắp một lượt tu sĩ trong khách điếm, nơi này quả nhiên hơn hẳn thành Nhạc Thủy, tất cả đều là Tiên Thiên tu sĩ, thậm chí, có hai người đạt đến tu vi Tiên Thiên cảnh hậu kì.
Cổ Thần mặc dù vẫn chưa tròn mười ba tuổi, nhưng thân thể cao lớn, nhìn chẳng khác gì một thiếu niên mười lăm mười sáu. Hắn quá trẻ, nếu như để lộ ra tu vi quá cao sẽ khiến người khác để ý, nên hắn chỉ khống chế tu vi bản thân ở cảnh giới Tiên Thiên tầng bốn.
Ở Thành Nhạc Thủy, còn trẻ như vậy mà có tu vi Tiên Thiên tứ tầng, nhất định sẽ khiến người khác ngạc nhiên. Nhưng ở chỗ này, sau khi tất cả tu sĩ quan sát một lượt, dù ánh mắt có thoáng kinh ngạc thì cũng không một ai giật mình. Rõ ràng, một thiếu thiên có tu vi Tiên Thiên tầng bốn ở đây không phải là ít.
Cổ Thần ngồi xuống một chiếc bàn trống, tiểu nhị lập tức đưa thực đơn cho hắn. Cổ Thần chọn vào món ăn nhẹ, tiểu nhị nhanh chóng dọn ra.
Nếu để Tiểu Bạch ăn trong khách điếm, khẳng định sẽ khiến người khác chú ý. Lần này Cổ Thần không có việc gì cần phải nghe ngóng, đương nhiên không cho Tiểu Bạch ra ngoài. Tiểu Bạch lúc này đang ngủ khì khì bên trong tay áo Cổ Thần.
Nhưng, mặc dù không muốn nghe ngóng gì, Cổ Thần vẫn để ý đến cuộc nói chuyện giữa hai tu sĩ bàn bên.
Chính là hai Tiên Thiên cảnh hậu kì tu sĩ lúc nãy, mặc dù giọng nói đã được làm cho thấp xuống nhưng vẫn không lọt khỏi tai Cổ Thần.
Hai tu sĩ này tuổi độ tứ tuần, một người mắt to mày rậm, tướng mạo thô lỗ, một người tay cầm quạt giấy, khuôn mặt ôn hòa, nhìn giống thư sinh.
Người đàn ông mắt to mày rậm thô lỗ nhìn khắp bốn phía, thì thầm nói:
- Văn huynh, nghe nói Lý gia toàn tộc bị Tàng gia giết hết rồi, hôm nay xem ra, việc này quả nhiên không giả.
Nghe được câu này, Cổ Thần nghĩ, gia tộc họ Lý Đại Kiền triều Cổ Thần cũng biết, Đại Doanh triều thì không biết có gia tộc họ Lý không? Có thể khiến Tàng gia ra tay giết hại, chắc chắn không nhỏ.
Đột nhiên, Cổ Thân thoáng giật mình: Không lẽ, là Lý gia...?
Đang nghĩ đến đây thì thư sinh được gọi là "Văn huynh" thì thầm nói:
- Không phải sao, một trong cửu địa tu tiên thế gia Đại Doanh, chọc giận Đế Đình thì cũng tan tành mây khói. Bây giờ Đế Đình ra lệnh truy nã rồi, kẻ bị truy nã chạy đâu cho thoát.