Tuổi mới hai tư hai lăm mà đã là tu sĩ Thần Hải cảnh, vậy mới xứng với hai chữ thiên tài.
Người này bước tới trước mặt đám tu sĩ, nói:
- Ta tên Tàng Truy Dương, đến từ Đế Đình, việc cấm thành lần này, nếu như có ý kiến gì mọi người có thể nói với ta.
Tàng Truy Dương đứng trước mặt, đám tu sĩ ngay cả đầu cũng không dám ngẩng, đại khí không dám xuất, uy lực của một kiếm vừa rồi đã vượt qua Tu vi Tiên Thiên cảnh. Ngay cả người đàn ông họ Lỗ Tiên Thiên cảnh tầng tám còn bị chém thành hai mảnh, đám tu sĩ này đến Tiên Thiên cảnh hậu tầng cũng không có, đối diện với Tàng Truy Dương, đâu dám lớn tiếng?
Đến ánh mắt còn không dám nhìn thẳng, Tàng Truy Dương nói xong, những cái đầu liền thi nhau lắc lư như sóng:
- Không ý kiến... không ý kiến...
Đôi mắt vốn dĩ lạnh lùng của Tàng Truy Dương đột nhiên bắn ra một tia thần thái, ánh mắt khóa chặt vào người thiếu niên chỉ độ mười lăm mười sáu tuổi trước mặt, chính là Cổ Thần, chỉ có Cổ Thần, đối diện với Tàng Truy Dương, không giống như những tu sĩ khác ấp a ấp úng, thân thể không hề co lại, vẫn đứng thẳng như cũ.
Thấy Tàng Truy Dương nhìn mình, Cổ Thần nói:
- Xin hỏi, thành này bị cấm bao lâu?
Vấn đề này nhất định phải hỏi rõ, nếu như chỉ cấm hai ba ngày, mặc dù không muốn, nhưng ở lại hai ba ngày, Cổ Thần vẫn ở được. Nếu như thời gian cấm tương đối dài, vậy thì xin lỗi, Cổ Thần không muốn lãng phí thời gian của mình ở Thân Nam Thành này.
Thấy Cổ Thần dám lên tiếng, Thân Chiêu Sử đứng bên cạnh lộ vẻ kinh ngạc, trước mặt Tàng Truy Dương, ngay cả hắn cũng phải dè dặt, không ngờ người thiếu niên này lại to gan đến vậy.
Tàng Truy Dương nhìn thẳng vào mắt Cổ Thần, thấy Cổ Thần không hề có vẻ sợ hãi, mắt lộ ra một tia kinh ngạc, nói:
- Cả lãnh địa Thân gia, toàn bộ cấm thành, cho đến khi bắt được thông phạm mới có thể khai cấm. Nếu như có thông tin gì về thông phạm thì báo ngay với Đế Đình, như vậy mới sớm được hưởng tự do.
Cổ Thần ra vẻ ngạc nhiên, nói:
- Nếu như thông phạm đã rời khỏi lãnh địa Thân gia, vĩnh viễn không quay về nữa thì sao? Phải cấm bao lâu?
Thấy Cổ Thần cuối cùng cũng biến sắc mặt, khóe miệng Tàng Truy Dương không khỏi nhếch lên, ánh mắt càng thêm cao ngạo, đầu hơi nghếch lên, nói:
- Thông phạm không thể ra khỏi phạm vi lãnh địa Thân gia, các ngươi cầu nguyện đi, sớm bắt được thông phạm ngày nào, thành trì sớm được khai cấm ngày ấy.
Nếu như thông phạm cứ trốn, không dễ gì bắt được, kiếp trước Cổ Thần chính là một ví dụ, nhưng thông phạm Lý Nghiêm so với Cổ Thần kiếp trước, rõ ràng được Đế Đình coi trọng hơn. Lúc Cổ Thần bị truy nã, đâu có cấm thành.
Chứng tỏ, trên người Lý Nghiêm đúng là có thứ mà Đế Đình muốn, hơn nữa, thứ này vô cùng quan trọng, nếu không toàn bộ lãnh địa đâu có bị cấm thành, hơn nữa còn phái thái tử Tàng Truy Dương đích thân truy bắt.
Nghe Tàng Truy Dương nói, Cổ Thần biết thời gian cấm thành khẳng định không ngắn, có Tàng Truy Dương ở đây, Cổ Thần không vội xuất thành mà quay trở lại khách điếm.
Đám tu sĩ cũng lũ lượt rời đi, không ai dám lên tiếng than vãn.
Cổ Thần và đám tu sĩ đi rồi, Tàng Truy Dương chỉ vào ngôi nhà nhỏ lúc nãy, nói:
- Đêm nay ngươi sẽ ở trong đó, đảm bảo không cho bất cứ ai xuất thành.
- Vâng, Tàng đại nhân, đảm bảo một con ruồi cũng không ra được khỏi Thân Nam Thành, ngài yên tâm đi!
Thân Chiêu Sử khom người gật đầu.
Trở về khách điếm, Cổ Thần tiếp tục đặt một phòng, Tiểu Bạch lập tức nhảy ra, nói:
- Tên Thân Chiêu Sử đó huênh hoang quá, Cổ Thần nên một kiếm chém chết hắn, một kiếm của Cổ Thần Thân Chiêu Sử tuyệt đối không tránh được.
Cổ Thần vò vò lông Tiểu Bạch, cười nói:
- Nếu như lúc nãy ta ra tay thì người bị chém thành hai mảnh chính là ta.
- Đúng vậy, khí tức của tên Tàng Truy Dương đó thật đáng sợ.
Nghĩ đến Tàng Truy Dương, Tiểu Bạch cũng phải lộ ra một tia sợ hãi, nhưng sau đó lại hì hì cười nói:
- Cổ Thần có Tật Vũ Phi Phong, Tàng Truy Dương không thể chém chết Cổ Thần, Cổ Thần không đánh lại hắn nhưng muốn chạy thì vẫn chạy được.
- Ừm...
Cổ Thần gật đầu nói:
- Có khả năng đêm nay Tàng Truy Dương không thủ ở cổng thành, đêm nay chúng ta sẽ rời thành, ra khỏi thành rồi, để xem còn ai đuổi được ta.
- Hi hi... Cổ Thần lại muốn giết người rồi.
Tiểu Bạch cười nói.
Cổ Thần nhún nhún vai, lườm Tiểu Bạch.
Cả ngày ở lại khách điếm Đại Tiên, Cổ Thần sớm đã nghỉ ngơi đủ, đợi đến nửa đêm, hắn từ cửa sổ nhảy xuống phố, đi thẳng đến cổng thành phía Bắc.
Rất nhanh, đến gần cổng thành phía Bắc, Cổ Thần nhìn khắp một lượt, mỗi bên cổng thành đều có một tu sĩ, trên tường thành cũng có hai tu sĩ, cho dù là đêm khuya thì lực lượng thủ vệ cũng không hề lơi lỏng.
Cổ Thần liếc sang phía ngôi nhà nhỏ mà Tàng Truy Dương ở, nhắm mắt cảm thụ một hồi, không thấy khí tức cường đại, đúng như Cổ Thần đoán, Tàng Truy Dương đó không thể trực cả đêm ở đây.
Cổ Thần cẩn thận cảm thụ một lượt xung quanh, xác định không có sự tồn tại của nhân vật nguy hiểm, búng người, lao về phía cổng thành.
Tòa thành này cấm bay, trên trời khẳng định bố trí trận pháp, trực tiếp bay ra khẳng định không ổn, chỉ có đi ra từ cổng thành. Gần cổng thành có bốn tu sĩ, Cổ Thần cần phải đột phá khỏi bốn tu sĩ này, mở cổng thành, sau đó chạy ra ngoài.
Bốn tu sĩ này, tu vi cao nhất cũng chỉ có Tiên Thiên cảnh tầng năm, thấp nhất là Tiên Thiên cảnh tầng ba, đối với Cổ Thần mà nói, không thể tạo ra bất cứ uy hiếp gì. Hắn có thể dễ dàng đột phá bốn người, mở cổng thành, mặc dù trận chiến ở cổng thành nhất định sẽ truyền đến tai Tàng Truy Dương, nhưng đợi Tàng Truy Dương chạy đến, Cổ Thần chắc đã cao chạy xa bay rồi.
Cổ Thần tính toán xong mọi thứ, xác định không còn gì nguy hiểm mới bắt đầu hành động.
- Là ai?
Bóng dáng Cổ Thần vừa xuất hiện, một tu sĩ chỗ cổng thành đã quát lớn.
Ba tu sĩ còn lại nhanh chóng chạy đến, quát:
- Đứng im...
Cổ Thần coi như không nghe thấy, tốc độ vẫn không giảm, sử dụng tu vi Tiên Thiên cảnh tầng bảy, quang mang lóe lên, một đường kiếm cương dài chừng mười trượng bổ xuống.
Hai tu sĩ canh cổng thành giật mình, biết không thể chống đỡ nổi nhất loạt dạt sang hai bên, hét lớn:
- Có người bỏ trốn.... Có người bỏ trốn.
Hai tu sĩ trên tường thành thấy Cổ Thần tu vi cao thâm, không dám trực tiếp lao vào, thi nhau ném pháp bảo, hai thanh phi kiếm lập tức bắn về phía Cổ Thần.
Kiếm cương của Cổ Thần chém xuống, vù vù hai tiếng, hai thanh phi kiếm đứt đôi, thân thể tiếp tục lao về phía trước, mở cổng thành, mọi thứ diễn ra vô cùng thuận lợi.
Đúng lúc này, một đường cương mang bắn ra từ ngôi nhà nhỏ bên cạnh, một người tay cầm trường thương, mũi thường hướng về phía Cổ Thần, miệng đồng thời thét lớn:
- Kẻ nào to gan dám bỏ trốn?
- Hửm?
Cổ Thần nhìn qua, người này vẫn chưa khoác áo mà chỉ mặc nội y, rõ ràng là vừa tỉnh dậy, một tia giận dữ nhất thời lóe lên trong mắt Cổ Thần, đây chính là Thân Chiêu Sử, kẻ mới huênh hoang sáng nay.
Thân Chiêu Sử tu vi đạt Tiên Thiên cảnh tầng bảy, cũng là nhân vật bất phàm, một thương đâm đến, phong tỏa toàn bộ trên dưới cơ thể Cổ Thần, đợi đến khi nhìn rõ dung mạo Cổ Thần, quát:
- Thì ra là thằng nhãi ngươi, buổi sáng không dám xuất thành, đêm hôm lại đến làm phiền lão tử nghỉ ngơi, để xem lão tử có đâm thủng ngươi không.
- Muốn chết...
Cổ Thần quát một tiếng, hất thanh ly kiếm lên cao, kiếm cương lóe lên, một kiếm chém thẳng vào người Thân Chiêu Sử.