Tàng Truy Dương cười cười, lúc nãy thấy Cổ Thần cố ý dụ hắn đến, tưởng Cổ Thần tìm được viện binh, kết quả chỉ có mình Cổ Thần, mặc dù biểu hiện của Cổ Thần khiến Tàng Truy Dương rất kinh ngạc, nhưng hắn vẫn không coi Cổ Thần ra gì.
- Tiểu tử, ngươi đến lúc phải chết rồi.
Tàng Truy Dương cười hắc hắc.
- Đợi đã...
Cổ Thần giơ tay, nói:
- Tàng Truy Dương, khoan hãy động thủ, để ta tặng ngươi một món quà lớn...
Một đường kiếm cương đột nhiên xuất hiện, quét qua khoảng cách hơn ba mươi trượng, chém xuống Cổ Thần. Giọng nói của Tàng Truy Dương, theo đường kiếm cương truyền đến:
- Tiểu tử, để ta dạy ngươi một bài học trước đã rồi nhận quà của ngươi sau cũng không muộn.
Tàng Truy Dương tưởng món quà mà Cổ Thần nói chính là thân phận đan dược sư của mình, hoặc là đồ đệ đan dược sư. Đuổi liền mấy ngày, Tàng Truy Dương sớm đã giận đến phát điên, còn muốn nghe Cổ Thần nói thêm gì nữa? Chỉ muốn dạy ngay cho Cổ Thần một bài học.
Cổ Thần nhíu mày, hành động này của Tàng Truy Dương khá giống với phong thái của Tàng Thiên Cơ. Nếu như Tàng Thiên Cơ phải đuổi theo ai mấy ngày liền, khẳng định sẽ không nghe người đó giải thích mà sẽ động thủ trước rồi nói, đánh cho đối thủ trọng thương, rồi dựa vào giá trị lợi dụng của đối thủ, quyết định nên để hắn sống hay chết.
Trong Tàng gia, hầu như kẻ nào cũng ngang ngược vậy, Cổ Thần ném ra tử vong chi kỳ và hủy diệt chi châu, liền đó, một đường hồng mang bắn ra từ chiếc sát lục chi giới, xuyên qua tử vong chi kỳ và hủy diệt chi châu, hóa thành chín đường cương khí màu đen, nhất tề lao thẳng vào kiếm cương.
Ầm... một tiếng nổ lớn.
Chín đường cương khí màu đen hóa thành sóng năng lượng, kiếm cương dài hơn ba mươi trượng, theo tiếng nổ lớn, gần một nửa kiếm cương cũng hóa thành sóng năng lượng, tản ra bốn phía, kiếm cương chỉ còn lại hơn mười trượng, không thể chém được vào người Cổ Thần.
Ánh mắt Tàng Truy Dương co lại, Cổ Thần một lần nữa vượt qua tầm tưởng tượng của hắn. Một tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng bảy, có thể trực tiếp đỡ một kiếm của một tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ?
Luận tốc độ phi độn, Cổ Thần ngang bằng một Trúc Thai kỳ, không ngờ, luận lực công kích, Cổ Thần cũng tương đương một tu sĩ Trúc Thai kỳ.
- Mộc Linh Kiếm... Tật
Tàng Truy Dương ném thanh trường kiếm màu xanh trong tay mình, hai tay kết ấn, thanh quang trên trường kiếm đại trướng, bắn về phía Cổ Thần.
Mặc dù không có kiếm cương đáng sợ dài mấy chục trượng, nhưng hai mắt Cổ Thần lúc này còn có vẻ nghiêm trọng hơn trước, tầng thanh quang trên Mộc Linh Kiếm mặc dù ngắn, nhưng uy lực rất mạnh, hơn hẳn kiếm cương.
Đây là quang mang của việc dùng đại pháp lực điều khiển pháp bảo.
Tốc độ Mộc Linh Kiếm cực nhanh, thanh quang vừa mới lóe lên, chớp mắt đã bắn tới trước mặt Cổ Thần. Cổ Thần chỉ về phía trước, chín đường cương khí mày đen từ tử vong chi kỳ bắn ra, chỉ nghe thấy mấy tiếng lách tách, chín đường cương khí màu đen bị Mộc Linh Kiếm phá vỡ.
Nhưng, chỉ cần một chút thời gian đó, thân thể Cổ Thần như tên rời cung, đồng thời bắn ra phía sau, phi độn vào trong sơn động.
Mộc Linh Kiếm rơi vào tay Tàng Truy Dương, hắn vội vàng phi độn, đuổi theo Cổ Thần, cũng đi vào trong sơn động.
Đợi đến khi nhìn rõ sơn động, Tàng Truy Dương bật cười, nói:
- Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào, ha ha... vào sơn động này rồi, xem ngươi còn chạy được bao lâu?
Cổ Thần nhếch miệng cười, lúc nãy giao thủ, Cổ Thần biết mình không phải đối thủ của Tàng Truy Dương, nhưng có thể phán đoán sau khi gặp ma tu Tà Băng Tông, giữa hai người chắc chắn sẽ có xung đột.
Cổ Thần phi độn nhanh vào trong đáy động, Tàng Truy Dương cũng không giảm tốc độ, mặc dù khá ngạc nhiên trước độ sâu của động nhưng sơn động có sâu đến mấy thì cũng phải có đáy, so với mấy ngày liền truy đuổi trên trời, tình cảnh hiện tại khiến Tàng Truy Dương cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Khoảng cách mấy ngàn trượng, với tốc độ phi độn cực nhanh, chẳng bao lâu Cổ Thần đã đến được động sảnh rộng chừng ba mươi trượng, lúc này không còn nhìn thấy bóng dáng ma tu Tà Băng Tông nữa, nắp quan tài đã được đậy lại, xem ra ma tu đã lại tự băng phong bản thân.
Cổ Thần vừa mới vào động sảnh, bóng người sau lưng lóe lên, Tàng Truy Dương cũng lao vào, thấy đã đến đáy động, thấy Cổ Thần không còn đường thoát, ha ha cười lớn:
- Tiểu tử, sao không chạy nữa? Ha ha ha ha... bây giờ ngươi có mọc cánh cũng không chạy thoát.
- Suỵt...
Cổ Thần làm bộ im lặng, chỉ chỉ vào cỗ quan tài băng.
Tàng Truy Dương lúc này mới để ý đến hoàn cảnh xung quanh, lúc nãy vội đuổi theo Cổ Thần, hắn không ý thức đến. Sơn động đã biến thành một băng động, nhìn chiếc giường băng, cổ quan tài bằng băng, Tàng Truy Dương cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, nhủ thầm:
- Thật là một nơi lạnh lẽo!
Cổ Thần nói:
- Lúc nãy ta đã đến đây rồi, trong cỗ quan tài băng này có không ít bảo bối, đây chính là món quà mà ta nói với ngươi. Chúng ta không thù không hận, chi bằng chia nhau bảo tàng này, sau đó ai đi đường nấy?
Tàng Truy Dương hắc hắc cười, nói:
- Cho dù trong cỗ quan tài băng này có bảo tàng, cũng đều là của ta hết, hơn nữa, trước khi lấy bảo bối, ta sẽ giết ngươi trước. Ngươi chạy đến vùng đất chết này, chứng tỏ mạng ngươi đáng chết, ngươi không thoát được đâu.
Cổ Thần không biến sắc mặt, nói:
- Lúc nãy ta mở quan tài băng, bên trong có một vị ma tu, thực lực không hề thua kém ngươi, không có ta, hắc hắc... ngươi không phải là đối thủ của ma tu đó đâu.
- Thật sao?
Tàng Truy Dương hỏi.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Tốt nhất là chúng ta nên liên thủ, giết ma tu trước, sau đó ai lo mạng người ấy.
Tàng Truy Dương liếc sang cỗ quan tài băng một lần nữa, nói:
- Ngươi mở nắp quan tài đi...
Cổ Thần cẩn trọng đi đến trước quan tài, kiếm cương Thanh Ly Kiếm bạo trướng, một kiếm đâm thẳng vào khe hở giữa nắp và thân quan tài, đẩy mạnh một cái, nắp quan tài lật sang một bên.
- A...
Một tiếng rống giận dữ truyền ra, ma tu Tà Băng Tông vừa mới tự băng phong mình, chỉ một lúc sau đã lại bị người ta làm cho bật ra.
Tà Băng Tông ma tu nhìn khắp một lượt, lục mang trong mắt lấp lánh, giận dữ nói:
- Tiểu tử, lại là ngươi? Ngươi muốn chết à?
Nói đoạn, Tà Băng Tông ma tu tóm mạnh, bàn tay băng đột nhiên xuất hiện, chụp xuống Cổ Thần.
Tàng Truy Dương khoanh tay đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cổ Thần bị bàn tay băng tấn công, không hề có ý trợ giúp.
Thái độ đó, Cổ Thần sớm đã liệu tính, đột nhiên hét lớn:
- Tàng Truy Dương... Sao còn chưa ra tay.
Nói đoạn, chín đường cương khí màu đen bắn ra từ tử vong chi kỳ, chặn bàn tay băng lại trong giây lát, còn mình thì lùi lại phía sau chừng mười trượng.
Đúng như Cổ Thần đoán, Tà Băng Tông ma tu vừa nghe thấy Cổ Thần hét, liền chuyển ánh mắt sang phía Tàng Truy Dương, quát:
- Ngươi là người của Tàng gia?
Được sinh ra là người của Tàng gia, từ xưa đến giờ luôn là niềm tự hào của Tàng Truy Dương nên hắn vội nói:
- Không sai, ta đến từ Đế Đình Tàng gia, ngươi là yêu nghiệt phương nào?
Từ trước đến giờ, mỗi lần Tàng Truy Dương đưa thân phận Đế Đình Tàng gia của mình ra, bất luận là tu sĩ nào cũng đều tỏ ra cũng kính. Nhưng lần này, tình huống hoàn toàn tương phản, thân phận Đế Đình không khiến địa vị của hắn cao hơn, mà...
Tà Băng Tông ma tu nổi giận lôi đình, hoàn toàn quay hẳn sang phía Tàng Truy Dương, quát:
- Vậy ngươi chết đi...
Nói đoạn, bàn tay băng chợt biến, không còn quan tâm đến Cổ Thần nữa mà đập về phía Tàng Truy Dương.
Cổ Thần vỗ vỗ tay, hoàn thành xuất sắc, ma tu và Tàng gia có mối thù diệt môn, đối với Tàng Truy Dương, tuyệt đối một mất một còn, hai bên chiến đấu, không phải ngươi chết thì là ta vong.