Tôi không phải là một người dũng cảm, chí ít bản thân tôi tự cho là vậy. Đối với bất kì một khó khăn trở ngại nào tôi cũng không dám đối mặt xử lí. Lộc Hàm từng nói tôi giống như một con sâu, cả đời chỉ biết nấp mình bao bọc trong cái kén lá, nếu cứ sống như vậy có lẽ tôi chẳng bao giờ thấy được ánh sáng mặt trời.
Lúc đó tôi chỉ cười đáp lại
” Có Phác Xán Liệt ở đây rồi, tớ còn cần ánh sáng mặt trời làm gì nữa”
Đúng vậy. Có lẽ đối với tôi, Phác Xán Liệt là ánh sáng duy nhất...
*
Năm thứ nhất đại học, tôi và Phác Xán Liệt không thường xuyên gặp mặt, nhưng cả hai vẫn giữ liên lạc với nhau. Cuối mỗi tuần hắn lại lái xe đến chỗ tôi, thường thì cả hai sẽ cùng nhau đi dạo phố, không thì đi siêu thị mua đồ về nhà nấu. Tất nhiên toàn bộ chi phí đều do Phác Xán Liệt chi trả, tôi vốn không có nhiều khả năng đảm nhiệm trọng trách ấy.
Nhưng mà có lẽ mọi người không biết, chính việc tưởng chừng như rất đơn giản này lại là con dao hai lưỡi cứa mạnh vào cuộc sống tuần hoàn ổn định của tôi...
Tôi không cho rằng mình là kẻ tham tiền của Phác Xán Liệt, nhưng người nhà của hắn lại nghĩ vậy. Bằng một cách nào đó, họ biết được tất cả thông tin về tôi. Gia cảnh, người thân, trình độ học tập,.... họ đều nắm rõ trong lòng bàn tay...
Cho đến một ngày, cuối cùng mẹ Phác Xán Liệt cũng đến tận trường đại học để gặp tôi.
Bà ấy nói
”Biện Bạch Hiền, cậu cho rằng bản thân mình xứng với Xán Liệt nhà chúng tôi sao?”
“.....”
Tôi im lặng không đáp, vì tôi biết tôi không xứng...
Bà ấy lại nói tiếp
”Cậu nghĩ cậu đủ khả năng vào Phác gia của chúng tôi?”
“...”
Tôi chưa đừng nghĩ đến chuyện đó...
” Hay cậu quen Xán Liệt là vì tiền của Phác gia?”
“...”
Không, tuyệt đối không phải...
”Cóc ghẻ tốt nhất đừng tham vọng ăn thịt thiên nga. Biện Bạch Hiền, Phác gia sẽ không bao giờ chào đón hạng người như cậu đâu”
“...”
Đợi mẹ Phác Xán Liệt đi rồi, tôi mới ngây ngốc hướng tầm mắt nhìn theo. Thật kì lạ, tôi rốt cuộc là hạng người như thế nào? Tại sao chưa từng tiếp xúc với tôi đã nói ra những lời như vậy? Chẳng lẽ bản chất của một con người chỉ được nhìn nhận qua dáng vẻ bề ngoài hay sao?
Từ trước đến nay tôi chưa từng hy vọng sẽ trở thành người của Phác gia, ngay cả cái danh bạn trai nhỏ của Phác Xán Liệt còn không vững chắc, lấy gì để đảm bảo cho tương lại sau này?
Ba mẹ tôi từng nói, lòng người là một thứ rất phức tạp, đừng nên quá tin tưởng ai khác ngoài bản thân mình...
Đúng vậy, cho nên lúc đó tôi không tin Phác Xán Liệt...
Vì hắn vốn chưa từng nói yêu tôi, ngay từ đầu hắn chỉ mượn tôi để lấp đầy nỗi trống vắng của hắn..
Nhưng mà...
Qua thời gian, tôi nhận ra mình lại yêu Phác Xán Liệt...
Biện Bạch Hiền thực sự rất yêu Phác Xán Liệt....
**
Tôi không nói cho Phác Xán Liệt biết về cuộc gặp gỡ giữa tôi và mẹ hắn, vì tôi nghĩ chuyện này có thể làm hắn phân tâm. Trường đại học của Phác Xán Liệt là trường hạng A, chỉ người thực sự tài giỏi mới có cơ hội đỗ vào đó, hơn nữa tôi còn nghe nói sắp tới Phác Xán Liệt sẽ có kì thi giữa kì, tôi không muốn hắn xao nhãng, thụt lùi vì chuyện của tôi..
Dạo đó tôi cũng làm quen được một cậu bạn mới, cậu ta tên Tô Kỳ.
Tô Kỳ là người của thành phố B, nhưng vô cùng thân thiện hòa đồng. Chúng tôi ngồi gần nhau nên thường xuyên nói chuyện, những khúc mắc trong lòng tôi cũng đều nhờ cậu ấy mà giải tỏa ra bên ngoài, cứ như vậy, mỗi ngày cả hai lại dần trở nên thân thiết.
Tô Kỳ có bạn trai, hai người họ có vẻ rất yêu thương nhau, nghe nói là thanh mai trúc mã từ nhỏ, chỉ chờ tốt nghiệp là sẽ làm đám cưới. Trong điện thoại của Tô Kỳ có rất nhiều ảnh chụp chung của họ, thực sự nhìn vô cùng xứng đôi.
Nghĩ lại bản thân tôi và Phác Xán Liệt, xác nhận quan hệ khá lâu rồi nhưng cả hai chưa có một tấm ảnh chụp chung nào. Cũng không biết khi nào mới có cơ hội nữa..
Cuối tuần sau đó, nhân lúc Phác Xán Liệt đang mải tra thông tin gì đó trên mạng, tôi nhanh chân chạy đến bên cạnh hắn, cầm điện thoại 'tách' một tiếng, rồi không kịp để hắn phản ứng đã chạy đi mất.
Tất nhiên Phác Xán Liệt biết rất rõ tôi vừa mới làm gì, nhưng hắn không ngăn cản, chỉ dõi theo bóng dáng tôi rồi khẽ cười.
Mặc dù trong tấm ảnh đó Phác Xán Liệt vô cùng đẹp trai, còn tôi lại rất ngu ngốc, nhưng không sao cả, vì đó là tấm ảnh duy nhất của chúng tôi nên bất kể đẹp xấu tôi đều sẽ trân trọng...
Đến tận bây giờ tấm ảnh đó vẫn còn tồn tại, được tôi nhét sâu vào trong ví của Phác Xán Liệt. Cho dù rất nhiều lần Phác Xán Liệt chán ghét ném bỏ, tôi vẫn cứ ngang nhiên tiếp tục bỏ vào trước mặt hắn..
Kỉ niệm đầu tiên của chúng tôi, sao có thể dễ dàng vứt đi được...
Tôi không phải là một người dũng cảm, chí ít bản thân tôi tự cho là vậy. Đối với bất kì một khó khăn trở ngại nào tôi cũng không dám đối mặt xử lí. Lộc Hàm từng nói tôi giống như một con sâu, cả đời chỉ biết nấp mình bao bọc trong cái kén lá, nếu cứ sống như vậy có lẽ tôi chẳng bao giờ thấy được ánh sáng mặt trời.
Lúc đó tôi chỉ cười đáp lại
” Có Phác Xán Liệt ở đây rồi, tớ còn cần ánh sáng mặt trời làm gì nữa”
Đúng vậy. Có lẽ đối với tôi, Phác Xán Liệt là ánh sáng duy nhất...
Năm thứ nhất đại học, tôi và Phác Xán Liệt không thường xuyên gặp mặt, nhưng cả hai vẫn giữ liên lạc với nhau. Cuối mỗi tuần hắn lại lái xe đến chỗ tôi, thường thì cả hai sẽ cùng nhau đi dạo phố, không thì đi siêu thị mua đồ về nhà nấu. Tất nhiên toàn bộ chi phí đều do Phác Xán Liệt chi trả, tôi vốn không có nhiều khả năng đảm nhiệm trọng trách ấy.
Nhưng mà có lẽ mọi người không biết, chính việc tưởng chừng như rất đơn giản này lại là con dao hai lưỡi cứa mạnh vào cuộc sống tuần hoàn ổn định của tôi...
Tôi không cho rằng mình là kẻ tham tiền của Phác Xán Liệt, nhưng người nhà của hắn lại nghĩ vậy. Bằng một cách nào đó, họ biết được tất cả thông tin về tôi. Gia cảnh, người thân, trình độ học tập,.... họ đều nắm rõ trong lòng bàn tay...
Cho đến một ngày, cuối cùng mẹ Phác Xán Liệt cũng đến tận trường đại học để gặp tôi.
Bà ấy nói
”Biện Bạch Hiền, cậu cho rằng bản thân mình xứng với Xán Liệt nhà chúng tôi sao?”
“.....”
Tôi im lặng không đáp, vì tôi biết tôi không xứng...
Bà ấy lại nói tiếp
”Cậu nghĩ cậu đủ khả năng vào Phác gia của chúng tôi?”
“...”
Tôi chưa đừng nghĩ đến chuyện đó...
” Hay cậu quen Xán Liệt là vì tiền của Phác gia?”
“...”
Không, tuyệt đối không phải...
”Cóc ghẻ tốt nhất đừng tham vọng ăn thịt thiên nga. Biện Bạch Hiền, Phác gia sẽ không bao giờ chào đón hạng người như cậu đâu”
“...”
Đợi mẹ Phác Xán Liệt đi rồi, tôi mới ngây ngốc hướng tầm mắt nhìn theo. Thật kì lạ, tôi rốt cuộc là hạng người như thế nào? Tại sao chưa từng tiếp xúc với tôi đã nói ra những lời như vậy? Chẳng lẽ bản chất của một con người chỉ được nhìn nhận qua dáng vẻ bề ngoài hay sao?
Từ trước đến nay tôi chưa từng hy vọng sẽ trở thành người của Phác gia, ngay cả cái danh bạn trai nhỏ của Phác Xán Liệt còn không vững chắc, lấy gì để đảm bảo cho tương lại sau này?
Ba mẹ tôi từng nói, lòng người là một thứ rất phức tạp, đừng nên quá tin tưởng ai khác ngoài bản thân mình...
Đúng vậy, cho nên lúc đó tôi không tin Phác Xán Liệt...
Vì hắn vốn chưa từng nói yêu tôi, ngay từ đầu hắn chỉ mượn tôi để lấp đầy nỗi trống vắng của hắn..
Nhưng mà...
Qua thời gian, tôi nhận ra mình lại yêu Phác Xán Liệt...
Biện Bạch Hiền thực sự rất yêu Phác Xán Liệt....
Tôi không nói cho Phác Xán Liệt biết về cuộc gặp gỡ giữa tôi và mẹ hắn, vì tôi nghĩ chuyện này có thể làm hắn phân tâm. Trường đại học của Phác Xán Liệt là trường hạng A, chỉ người thực sự tài giỏi mới có cơ hội đỗ vào đó, hơn nữa tôi còn nghe nói sắp tới Phác Xán Liệt sẽ có kì thi giữa kì, tôi không muốn hắn xao nhãng, thụt lùi vì chuyện của tôi..
Dạo đó tôi cũng làm quen được một cậu bạn mới, cậu ta tên Tô Kỳ.
Tô Kỳ là người của thành phố B, nhưng vô cùng thân thiện hòa đồng. Chúng tôi ngồi gần nhau nên thường xuyên nói chuyện, những khúc mắc trong lòng tôi cũng đều nhờ cậu ấy mà giải tỏa ra bên ngoài, cứ như vậy, mỗi ngày cả hai lại dần trở nên thân thiết.
Tô Kỳ có bạn trai, hai người họ có vẻ rất yêu thương nhau, nghe nói là thanh mai trúc mã từ nhỏ, chỉ chờ tốt nghiệp là sẽ làm đám cưới. Trong điện thoại của Tô Kỳ có rất nhiều ảnh chụp chung của họ, thực sự nhìn vô cùng xứng đôi.
Nghĩ lại bản thân tôi và Phác Xán Liệt, xác nhận quan hệ khá lâu rồi nhưng cả hai chưa có một tấm ảnh chụp chung nào. Cũng không biết khi nào mới có cơ hội nữa..
Cuối tuần sau đó, nhân lúc Phác Xán Liệt đang mải tra thông tin gì đó trên mạng, tôi nhanh chân chạy đến bên cạnh hắn, cầm điện thoại 'tách' một tiếng, rồi không kịp để hắn phản ứng đã chạy đi mất.
Tất nhiên Phác Xán Liệt biết rất rõ tôi vừa mới làm gì, nhưng hắn không ngăn cản, chỉ dõi theo bóng dáng tôi rồi khẽ cười.
Mặc dù trong tấm ảnh đó Phác Xán Liệt vô cùng đẹp trai, còn tôi lại rất ngu ngốc, nhưng không sao cả, vì đó là tấm ảnh duy nhất của chúng tôi nên bất kể đẹp xấu tôi đều sẽ trân trọng...
Đến tận bây giờ tấm ảnh đó vẫn còn tồn tại, được tôi nhét sâu vào trong ví của Phác Xán Liệt. Cho dù rất nhiều lần Phác Xán Liệt chán ghét ném bỏ, tôi vẫn cứ ngang nhiên tiếp tục bỏ vào trước mặt hắn..
Kỉ niệm đầu tiên của chúng tôi, sao có thể dễ dàng vứt đi được...