Đã hơn nửa tháng kể từ lúc Lý Thế Kiệt rời khỏi ngôi biệt thự này mà đến khu resort bàn chuyện làm ăn với một đối tác mang tâm lý bin thái kia.
Bây giờ đứng ở cửa, Lý Thế Kiệt nhận ra bộ sô pha ở phòng khách đã được thay mới hoàn toàn bằng một bộ màu kem bằng da.
Chiếc bàn đặt ở vị trí sô pha cũng được thay đổi thành một cái được bàn mới được thiết kế một cách tinh xảo.
Lý Thế Kiệt nhận ra đây không phải là màu Trịnh Thu Cúc thích.
Cũng không phải là Trần Gia Mỹ hay Trịnh Quang.
Mà đây chính là màu Trịnh Thu Thảo thích.
Dù chỉ mới ở sống cùng gia đình họ chưa đến một năm nhưng việc Trịnh Quang thiên vị, yêu thương, nuông chiều Trịnh Thu Thảo nhất thì ai ai cũng thấy rõ.
Trước đây còn có Trịnh Đức Thành, nhưng kể từ lúc cậu ta sống buông thả thì cái thứ được gọi là độc quyền đó dường như cũng biến mất theo.
Còn Trịnh Thu Cúc, không phải ông ta không thương mà mà chẳng qua chỉ không bằng với hai người em trai và em gái của cô mà thôi.
Không ở lại suy nghĩ về mấy chuyện không liên quan nữa, Lý Thế Kiệt liền quay trở về phòng của mình với Trịnh Thu Cúc.
Anh cần phải thu dọn và sắp xếp lại hành lý cho chuyến đi đến Hàn Quốc sắp tới.
Phòng ngủ cũng không có thay đổi gì.
Ga trải giường phẳng chứng tỏ không có người nằm ở đây.
Xung quanh không hề có chút bụi nào chứng tỏ được dọn dẹp thường xuyên.
Nhưng…
Thứ khiến sự cảnh giác của Lý Thế Kiệt xuất hiện vì gian phòng sách - phòng làm việc của Trịnh Thu Cúc nằm trong phòng ngủ - chỉ khép hờ cửa, bên trong hoàn toàn tối om.
Theo lẽ thường, nếu là Trịnh Thu Cúc, chắc chắn cô sẽ bật đèn nhưng hiện tại cô đang ở bên Hàn Quốc nên không thể xuất hiện ở đây được.
Còn nếu là người giúp việc đang dọn dẹp thì chắc chắn họ sẽ mở rèm cửa để lấy ánh sáng mà không bật đèn.
Họ sẽ không bao giờ làm việc trong bóng tối.
Hay là do Lý Thế Kiệt nghĩ quá nhiều mà chuyện cửa phòng này khép hờ chẳng qua chỉ là do người giúp việc sơ ý? Dù sao cũng nên kiểm tra trước cũng không mất mát gì, đã vậy cũng an toàn hơn.
Đặt ba lô lên giường, Lý Thế Kiệt chậm rãi bước từng bước đến gần thư phòng.
Dừng lại trước cánh cửa gỗ màu nâu sẫm, anh đẩy nhẹ vào trong cho khe hở rộng thêm một chút nữa để có thể nhìn vào trong.
Sách được sắp xếp gọn gàng trên một cái tủ lớn.
Đối diện với cửa là ô cửa sổ lớn sát sàn kéo rèm kín mít, không một ánh sáng nào có thể lọt vào.
Một chiếc bàn gỗ nằm ở gần đó, hướng mặt về phía cửa.
Máy tính tính bàn đặt gọn ở một bên, phía trên mặt bàn vẫn còn một vài tài liệu được sắp xếp một cách ngay ngắn.
Màn hình máy tính sáng đèn.
Một bóng người phủ kín mít một màu đen từ đầu đến chân, nhưng qua ánh sáng mờ mờ yếu ớt từ ngoài chiếu vào và bộ đồ màu đen bó sát làm tôn lên những đường cong trên cơ thể, Lý Thế Kiệt mơ hồ nhận ra dáng người này là của một người phụ nữ.
Người này dù mang vóc dáng của phụ nữ nhưng không thể nào là Trịnh Thu Cúc được.
Nếu là Trịnh Thu Cúc thì cô không cần phải mờ mờ ám ám như vậy mà có thể quang minh chính đại ngồi đó, mở đến và sử dụng máy tính.
Chắc chắn kẻ này đột nhập vào đây để tìm thứ gì đó.
Không suy nghĩ nhiều, chỉ còn cách đối đầu trực diện.
Lý Thế Kiệt mở rộng cửa ra, đứng chắn hoàn toàn ở cửa.
Kẻ đột nhập này cũng rất nhạy bén, ngay khi cánh cửa chỉ được mở rộng ra thêm một chút qua vài giây, cô ta liền ngẩng đầu nhìn về phía này.
Qua đôi mắt không bị che lấp đó, Lý Thế Kiệt nhận ra người này có chút sợ hãi và giật mình.
Khác hẳn hoàn toàn với những người khác theo dõi hay đột nhập mà Lý Thế Kiệt thấy, tên này dù ánh mắt trông rất hoảng sợ, giật mình nhưng không bỏ chạy ngay mà bình tĩnh đứng thẳng người dậy, đón nhận ánh nhìn của Lý Thế Kiệt.
Kẻ đột nhập giơ tay ra sau hông, rút một con dao găm ra giơ lên cho Lý Thế Kiệt xem ý bảo cô ta đã sẵn sàng cho trận chiến sắp tới với anh.
Lý Thế Kiệt cũng bình tĩnh không di chuyển.
Anh biết nếu bắt được kẻ đột nhập này, dù có là người của Rồng Đen hay không, hay một người nào đó muốn sát hại anh thì cũng giúp anh có thêm một chút thông tin về người mình đang đối đầu là ai.
Trong tích tắc, kẻ đột nhập kia cầm lấy xấp hồ sơ trên mặt bàn ném thẳng về phía Lý Thế Kiệt hòng làm giảm tầm nhìn rồi lập tức nhảy qua bàn làm việc, lao đến tấn công anh.
Lý Thế Kiệt đánh bay xấp hồ sơ đi làm các trang giấy A bên trong bay tung toé ra, giăng ngập trời.
Dù nằm viện gần một tuần nhưng cơ thể của anh đã hồi phục gần như một trăm phần trăm nên hoàn toàn có thể chiến đấu ngay bây giờ.
Không nhún nhường, Lý Thế Kiệt lao đến, đạp thẳng vào bụng kẻ đột nhập để ngăn đòn tấn công.
Bị một lực mạnh tác động, cô ta văng đập phần lưng vào bàn làm việc, rên lên một tiếng.
Nhưng kẻ đột nhập không hề chịu thua, cô ta ngay sau đó liền chém một nhát ngang qua khiến Lý Thế Kiệt phải lập tức lùi về sau tránh né.
Kẻ đột nhập liền đâm dao về phía tim Lý Thế Kiệt nhưng thất bại.
Cô ta bị anh túm lấy tay, xoay người lại tung một đòn vật qua vai khiến cả cơ thể nhỏ nhắn của cô ta bay lên không trung, vượt qua cơ thể người đàn ông cao lớn, ngã ngay dưới đất.
Lý Thế Kiệt liền nắm lấy cổ tay cô ta, vặn một cái, con dao trên tay lập tức rơi xuống đất phát ra một tiếng rất khẽ.
Đúng kúc này, cổ tay áo màu đen kia hở ra, làm lộ làn da trắng ngần bên trong và hình xăm con rồng màu đen càng thêm nổi bật trên màu da ấy.
Là người của tổ chức Rồng Đen!
Họ vào đây để tìm thứ gì chứ?
Đầu óc Lý Thế Kiệt xoay chuyển cực nhanh tìm kiếm nguyên nhân của băng nhóm Rồng Đen.
Tưởng rằng có thể áp chế hoàn toàn kẻ đột nhập nhưng cô ta nằm dưới đất, vung chân cao qua đầu đá thẳng vào đầu Lý Thế Kiệt khiến anh phải buông cô ta ra, lùi lại một bước.
Cú đá này đối với Lý Thế Kiệt không quá nhiều sát thương nên anh tiếp tục lao lên.
Bỗng chốc cả tầm nhìn của anh trở nên trắng xoá và đen kịt.
Một lực bất ngờ tác động vào chân khiến anh ngã xuống đất.
Kẻ đột nhập ném bột vào thẳng mặt Lý Thế Kiệt.
Nắm bột va vào mặt anh liền lan toả ra như một quả bom nhưng không gây sát thương khiến cả căn phòng rất nhanh đã trở nên trắng xoá.
Giữa môi trường mờ ảo không thể nhìn rõ mọi thứ này, cô ta liền trụ một lên chân xoay người tung đòn quét chân rồi lập tức quay người bỏ chạy ra ngoài.
Dù không nhìn thấy đường nhưng qua âm thanh Lý Thế Kiệt có thể nhận ra kẻ đột nhập đang bỏ trốn.
Bản đồ ngôi biệt thự này vốn đã nằm lòng trong đầu của anh nên anh đứng lên, dụi mắt lao nhanh ra ngoài theo trí nhớ của mình.
Phải mất một lúc, tầm nhìn của Lý Thế Kiệt mới dần rõ trở lại.
Nhưng kẻ đột nhập kia đã biết mất dạng, chỉ còn cành cây khẽ động ở sát bên tường rào ngoài sân vườn.
Không thể kìm nén cơn bực tức khi suốt ngày cứ để những tên đột nhập vào theo dõi mình chạy thoát, Lý Thế Kiệt liền xoay người đá bay chậu cây cảnh nhỏ bên ngoài, tự trách bản thân mình quá vô dụng khi đã chiến đấu nhiều lần vẫn để họ có thể chạy thoát.
Chậu cây cảnh nhỏ bị anh đá văng đi va vào thân cây bên cạnh khiến nó vỡ toang, từng mảnh vụn rơi dưới đất.
Trên thân cây vẫn còn bám lại một mảng đất trồng.
Phần rễ liền ẩn hiện bên trong lớp đất trông như con cá mắc cạn đang nằm đó thoi thóp, chỉ chờ đến ngày trút đi hơi thở cuối cùng.
Tiếng động lớn thu hút người giúp việc đang quét dọn khu vườn khiến bà ta hơi sợ hãi chạy đến bên cạnh Lý Thế Kiệt, hỏi anh có chuyện gì căn dặn.
Anh không nói nhiều, vừa định quay người đi vào trong thì anh nghe được tiếng xe chạy đến.
Anh dừng bước, quay người lại.
"Có chuyện gì mà đá cây của ba vậy?" Trịnh Quang từ trên xe bước xuống.
Vệ sĩ cúi người đóng cửa rồi lập tức lên xe, lái nó vào trong gara.
Ông ta nhìn anh: "Làm gì mà mặt trắng bóc vậy?"
Lúc này, Lý Thế Kiệt mới ý thức được mặt mình dính đầy bột trắng do kẻ đột nhập khi nãy ném vào mình.
Anh nói với người giúp việc bên cạnh, kêu bà ta mang đến cho anh một cái khăn.
Bà ta cúi người gật đầu rồi lập tức chạy vào trong nhà.
Trịnh Quang cũng không đứng ở ngoài mà đi vào phòng khách, cởi bỏ áo khoác rồi ngồi lên sô pha, nới lỏng cà vạt.
Rất nhanh người giúp việc đã quay trở ra với hai chiếc khăn trên tay.
Do không biết Lý Thế Kiệt cần như thế nào nên bà ta đem một khăn khô một khăn ướt cho anh.
Lý Thế Kiệt cầm lấy hai cái rồi yêu cầu bà ta cứ làm tiếp việc mình còn dang dở sau đó mới lau sạch mặt mình.
Một người giúp việc khác từ trong bếp bước ra, đặt lên bàn một bình trà nóng vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Cô ấy cúi chào Trịnh Quang với Lý Thế Kiệt rồi quay người lui vào trong bếp.
Ngồi xuống ghế sô pha đối diện, Lý Thế Kiệt rót cho Trịnh Quang một ly trà rồi tự rót nốt cho mình một ly.
Ông ta cầm ly trà lên thổi nhẹ rồi nhấp một ngụm, sau đó đặt ly xuống, nhìn Lý Thế Kiệt như đang chờ đợi anh nói chuyện ông ta muốn biết.
Lại phải bật chế độ giả tạo mang tên lễ phép kia lên.
Lý Thế Kiệt hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh khi bản thân để kẻ đột nhập chạy thoát.
Anh nói: "Hồi nãy có người đột nhập vào đây, thưa ba."
"Đột nhập vào đây?" Trái ngược với phản ứng kinh ngạc thường thấy, Trịnh Quang không thể hiện điều đó ra bên ngoài: "Có kiểm tra xem có mất gì không?"
"Dạ, con chưa kiểm tra."
"Vậy có biết là ai làm không?" Ông ta hỏi.
"Dạ, con không biết." Lý Thế Kiệt lắc đầu, nhìn ly trà vẫn đang bốc khói trước mặt mình: "Người đó bịt kín từ đầu đến chân.
Nhưng theo con thấy hình như người này rất thành thạo trong mấy việc này."
Lý Thế Kiệt bỏ qua chi tiết của nhóm Rồng Đen vì nếu nhắc đến ở đây sẽ có nhiều vấn đề xảy ra.
Nếu Trịnh Quang thật sự có liên quan đến nhóm Rồng Đen sẽ chối bỏ tất cả hoặc sẽ hỏi anh tại sao lại biết đến sự tồn tại của băng nhóm này trong khi họ luôn là băng nhóm hoạt động ngầm mà không ai có thể biết được.
Còn nếu không liên quan, với tình cách của Trịnh Quang, chắc chắn ông ta sẽ hỏi xoáy sâu vào trong chuyện băng nhóm Rồng Đen là ai và họ làm gì ở đây.
Đến lúc đó dù ở trường hợp nào đi chăng nữa thì thân phận thật sự của anh có thể sẽ bị bại lộ.
Như vậy những công sức trước kia chẳng khác nào sẽ bay biến chỉ sau một nước đi vô cùng sai lầm đó.
"Con phát hiện hắn ở đâu?" Trịnh Quang nhìn chằm chằm vào Lý Thế Kiệt như muốn nhìn xuyên thấu đối phương.
Lý Thế Kiệt không hề sợ hãi mà đón nhận ánh nhìn của ông ta.
Anh bình tĩnh đáp: "Dạ, ở thư phòng trong phòng của con."
"Vậy lên đó kiểm tra xem có mất gì không.
Đến lúc đó mới có thể đoán được ai là người phái tên đó đến đây."
Thư phòng này vốn dĩ là khu vực làm việc của Trịnh Thu Cúc nên cách bày trí, đồ dùng và có những loại sách nào, tài liệu gì, có gì để trong các ngăn tủ thì anh không thể nào biết được.
Chỉ có thể hỏi Trịnh Thu Cúc vì cô sẽ là người biết rõ điều đó.
Nhưng Lý Thế Kiệt lại làm trái với suy nghĩ của mình.
Anh vâng lời đáp "dạ" một tiếng rồi xin phép Trịnh Quang, nhanh chóng quay trở về phòng.
Anh không muốn ở quá lâu với ông ta bởi ông ta mang đến cho anh một cảm giác khó chịu, không được tự nhiên.
Ai lại muốn ở lại những nơi làm mình cảm thấy khó chịu kia chứ!
Vừa đi đến cầu thang, Lý Thế Kiệt lại nghe giọng nói của Trịnh Quang: "Nhớ sắp xếp đồ để trưa mai ra sân bay đấy.
Ba không muốn sau trưa ngày mai thấy con còn ở đây đâu.
Nếu con không đi thì hậu quả như thế nào, con cũng tự biết rồi đấy."
Chết tiệt!
Ông ta lại ra lệnh cho anh làm việc này việc kia.
Những chuyện này ông ta nói một lần là anh đã có thể nghe rõ và làm theo, đâu cần phải lặp đi lặp lại rồi đe doạ đâu.
Lý Thế Kiệt không phải người mang "lỗ tai cây" mà nói không biết nghe.
Anh rất muốn quay ra mắng Trịnh Quang rồi tặng cho ông ta vài cú đấm nhưng… Anh không thể.
Lúc mới vào đây đã phải nghe nhiều lời khó nghe nhưng anh vẫn nhẫn nhịn.
Còn bây giờ chỉ một câu này nên anh vẫn phải tiếp tục nhẫn nhịn, không thể làm càng được.
"Con biết rồi."
Lý Thế Kiệt đáp rồi đi thẳng một mạch lên tầng trên.