“Linh di đừng để trong lòng, đây bất quá chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Giọng nói Lý Vũ Dương nhẹ nhàng bâng quơ.
Một năm nay, không biết Linh di nhiễm phải căn bệnh kỳ quái gì mà nguyên nhân không rõ, ngày càng suy yếu, thậm chí bây giờ đã không thể đi lại, mời vô số đại phu đến xem chẩn cũng không có kết quả, nàng không thể để Linh di lo âu nữa.
“Vết thương nhỏ?!” Tư Đồ Linh cau mày, “Tuy chỉ là một vết nhỏ, nhưng mặt mày lại trày xước thế kia, sau này không cho phép con ra phủ nữa!”
“Linh di. . . . . .”
“Không thay đổi.” Mặt Tư Đồ Linh tái nhợt như tờ giấy nhẹ lắc đầu.
Mặc dù lòng tràn đầy không muốn, nhưng nhìn bộ dạng Linh di suy yếu, Lý Vũ Dương cũng chỉ có thể ngậm miệng. Tay nàng cầm chén thuốc, tỉ mỉ thổi nguội, từng ngụm từng ngụm nhỏ đút Linh di uống.
Mày khẽ nhăn, Tư Đồ Linh vừa uống thuốc, vừa từ từ nói, “Ta phải bảo phụ vương con mau tìm một nhà khá giả mới được, nghe con trai lớn của Bình Nam Tướng quân la lớn đối với con –”
Nghe nhắc lại chuyện xưa, Lý Vũ Dương không khỏi cong miệng, “Linh di, chuyện này không vội mà?”
“Sao lại không?” Tư Đồ Linh nhìn nàng, khẽ thở dài, “Phải nhanh chút tìm cho con một nhà đàng hoàng mới có thể an tâm, cơ thể ta không biết còn bao lâu nữa,”
“Linh di, người sẽ khỏe thôi.” Tù khi nàng bắt đầu có trí nhớ, Linh di và nàng sống nương tựa lẫn nhau, hai người tình như mẹ con, không vì Linh di trở thành thê thiếp của Vương gia mà thay đổi.
“Sinh lão bệnh tử, là chuyện thường ở đời.” Tư Đồ Linh sớm đối với cái chết thờ ơ, chẳng qua là. . . . . . Nàng thấy Vũ Dương, nha đầu này trưởng thành, diện mạo xinh đẹp kia quả thực giống y hệt tiểu thư nhà nàng, đẹp như thiên tiên, tỏa sáng hơn người, nhưng chính vì sắc đẹp này, sẽ mang lại cho Vũ Dương có thể là phúc hoặc là họa. “Đời này ta không nỡ nhất, một người là con, còn lại là Nặc nhi.”
Lý Nặc sáu tuổi là hài tử sau khi Tư Đồ Linh mang theo Lý Vũ Dương vào Cẩn Vương phủ, gả cho Vương gia mà sinh ra, Lý Vũ Dương yêu thương hắn như ruột thịt.
“Linh di yên tâm, Vũ Dương nhất định chăm sóc tốt Nặc nhi.” Lý Vũ Dương nhẹ nói, “Mấy ngày trước, đệ ấy nhiễm phong hàn, hôm nay đã có chuyển biến tốt, ngày mai. . . . . .” Nàng mỉm cười nhìn Tư Đồ Linh, “Con liền dẫn tới gặp người.”
“Tốt.” Tư Đồ Linh yếu ớt cười một tiếng.”Bất quá. . . . . . Vũ Dương, nghe lời Linh di, Vương gia nếu có an bài, con ngoan ngoãn xuất giá đấy, hiểu chưa?”
Về chuyện này, Lý Vũ Dương thật sự không muốn đồng ý, nhưng bây giờ, cho dù nàng không muốn, cũng chỉ có thể gật đầu. Dù sao đối với nàng mà nói thân thể của Linh di là quan trọng nhất, với lại cũng không phải là muốn nàng ngày mai lấy chồng ngay, chuyện này có thể bàn lại sau.
“Linh di nghe nói vết thương trên trán con, là vì hôm nay cùng Đồ đại nương đi ra chợ, ra tay cứu một gã bạch y nam tử?
Khóe miệng Lý Vũ Dương giật giật. Chuyện này nhất định sớm truyền vào trong phủ, ở chợ hôm nay người vây xem đông đảo, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, thế nào Linh di cũng phát hiện thôi.
Nàng không nói câu thứ hai, để chén thuốc xuống mà quỳ gối, trán cúi xuống, ôn nhu nói: “Vũ Dương biết hôm nay đã gây nên chuyện làm mất danh dự, Vũ Dương đã biết sai rồi.”
Tư Đồ Linh nghe được lời nàng, mặc dù biết có lỗi, nhưng không nhịn được cười khẽ một tiếng. Nha đầu này thật tinh quái, biết mình chắc chắn bị trách mắng, cho nên hạ mình trước, cúi đầu nói xin lỗi.
Trên người Vũ Dương thiếu sự ôn nhu tĩnh nhã của tiểu thư, ngược lại nhanh nhẹn nhạy bén hơn.
“Đứng lên đi.” Nàng vỗ nhẹ tay, lời nói sâu xa thở dài: “Lần sau đừng làm như vậy nữa.”
“Dạ” Lý Vũ Dương dịu dàng gật đầu, ngồi trở lại trên ghế, bưng lên chén thuốc, tiếp tục cẩn thận đút Linh di.
Nhìn Vũ Dương, hốc mắt Tư Đồ Linh dần dần ướt. Thỉnh thoảng nàng thật sự rất nhớ tiểu thư, hoài niệm những năm tháng bọn họ chủ tớ bốn người sinh sống trong núi rừng, vui vẻ vô lo.
Những năm gần đây, vì Vũ Dương và cũng vì Vương gia, nàng hầu như tai không nghe, miệng không nói, không để ý đến tình hình bên ngoài, không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội tìm được cớ bàn lộng thị phi, để Vương phủ một nhà hoà thuận vui vẻ, Vũ Dương bình an trưởng thành.
Có lúc nàng nhớ lại năm đó ly biệt, từng câu từng chữ nhắn nhủ của tiểu thư — mang theo Vũ Dương, cả đời không được trở về Miêu Cương. Nhưng gần đây nửa đêm tỉnh mộng, hồn phách của nàng như cưỡi mây, trở về thôn cũ.
Mỗi lần thức tỉnh, nàng luôn biết đại nạn sắp giáng xuống, vì vậy đối với chuyện đại sự của Vũ Dương càng thêm tích cực.
Nghe cửa phòng vang lên tiếng, Lý Vũ Dương hơi nghiêng mình qua, thấy Lý Nhạc vào cửa, lập tức đứng dậy, “Phụ vương.”
Lý Nhạc khẽ mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng ý bảo nàng ngồi lại ghế, sau đó ngồi bên mép giường.
“Vương gia.” Tư Đồ Linh ôn nhu gọi.
“Đừng.” Tay của hắn nhẹ đặt trên vai nàng ánh mắt yên lặng. “Hôm nay có đỡ không?”
“Thần thiếp đỡ nhiều rồi.” Nàng nhợt nhạt cười một tiếng, giương mắt chăm chú nhìn nam nhân cao lớn trước mắt.
Hắn vươn tay nhẹ vỗ về gương mặt tiều tụy của nàng, sâu trong mắt là sự sủng ái cùng lo lắng cô cùng.
Lý Vũ Dương thấy cảnh trước mắt, môi khẽ gợi lên. Nghĩa phụ và Linh di càng thâm tình, kết quả của ân ái mười năm, thủy chung không thay đổi.
“Phụ vương, Linh di,” Nàng trang nhã hành lễ, thức thời trả không gian cho vợ chồng hai người, “Vũ Dương xin cáo lui.”
“Dừng lại!” Lý Nhạc thu hồi tầm mắt khỏi ái thê, liếc sang nghĩa nữ, “Con đừng nóng vội thế chứ.”
Lý Vũ Dương đứng sững, khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, “Sao ạ, phụ vương?”
Lý Nhạc dù bận vẫn ung dung cười nói: “Không định nói cho phụ vương biết một chút về chuyện lớn của con xảy ra ở chợ à?”
“Vương gia!” Nghe giọng nhẹ nhàng của hắn, Tư Đồ Linh không khỏi hờn dỗi kêu một tiếng, nhìn bộ mặt đắc chí vừa lòng, cũng biết hắn không những không giận, ngược lại còn rất vui vẻ.
“Nàng đừng lo.” Hắn vỗ tay nàng trấn an, “Bổn vương chỉ hỏi biết chân tướng, để mà sau đó răn dạy Vũ Dương.”
Nhưng Tư Đồ Linh một chút cũng không tin lời hắn. Tuy Vũ Dương không phải nhi tử do hai người sinh ra, nhưng Lý Nhạc đối với dưỡng nữ chẳng những là thương yêu từ thâm tâm, thậm chí có thể dùng “Càng thêm sủng ái” để hình dung, bởi vì Vũ Dương ngoài xinh đẹp, còn biết cỡi ngựa bắn cung, giỏi thơ văn.
Hắn không chỉ một lần nói rằng, nếu không phải Vũ Dương là thân nữ nhi, thì có thể ra làm quan rồi, nhưng sự thật Vũ Dương là nữ tử, nên cuối cùng đành thất vọng vậy.
Lý Vũ Dương cười khẽ dịu dàng, “Phụ vương, người lại giễu cợt Vũ Dương, mới nãy Linh di đã khiển trách Vũ Dương một trận, Vũ Dương biết sai rồi.”
“Con thật là không biết sai gì cả. Hài tử, thấy việc nghĩa ra tay là chuyện tốt, nhưng mà. . . . . .” Lý Nhạc chỉ vết thương trên trán nàng, “Đừng không biết tự lượng sức mình.”
“Vũ Dương đã rõ.” Nàng không do dự đáp ngay: “Vết thương này sẽ nhắc Vũ Dương nhớ kỹ, bất quá. . . . . .Nó bắt đầu đau trở lại rồi, phụ vương tạm tha cho Vũ Dương nha, đừng mắng nữa mà.”
“Ha ha, nha đầu này. . . . . .” Lý Nhạc không nhịn được cười to, “Con giúp người, phụ vương không có ý kiến, chẳng qua là phải nghĩ cách không ngoan hơn, lần sau nhớ lượng sức lấy.”
“Vương gia a!” Tư Đồ Linh bất đắc dĩ thở dài. “Lời này của chàng không phải là ngầm đồng ý lần sau nó có thể ở trên đường động thủ sao?”
Lý Nhạc lần nữa cười ha ha một tiếng, ôm ái thê cơ thể mảnh mai. Thật ra thì hai người đều biết Vũ Dương có tinh thần trọng nghĩa, chuyện từ trước đến giờ mà Tư Đồ Linh lo lắng nhất, chỉ sợ Vũ Dương lại giống như ngày hôm nay, không cẩn thận làm mình bị thương.
“Yên tâm đi, Linh nhi, nữ nhi bảo bối rất cơ trí, biết bảo vệ mình. Chỉ là nó thông minh như vậy, bổn vương thật sự nghi ngờ trên đời này có nam nhân để cùng nó xứng đôi không?”
“Không sao đâu ạ.” Lý Vũ Dương nghe vậy hai mắt sáng ngời, “Vũ Dương có thể cả đời không lấy chồng, bên cạnh phụ vương và Linh di mãi mãi.”
“Được lắm.” Lý Nhạc cười thoải mái, “Linh nhi nếu có con làm bạn, phụ vương cũng yên tâm.”
“Vương gia, chàng sớm làm hư Vũ Dương rồi.” Ánh mắt Tư Đồ Linh quét qua hai người, vừa bực mình vừa buồn cười. “Đến lúc đó ngộ nhỡ tiểu nha đầu này ỷ vào lời chàng nói, sau khi chàng an bài hôn sự còn liều chết không lên kiệu hoa, thì làm thế nào?”
“Linh nhi, nàng nên tin tưởng Vũ Dương sẽ không chừng mực như thế.” Lý Nhạc cười phất phất tay.
Về điểm này, Tư Đồ Linh không chắc chắn chút nào, nhưng nhìn Vũ Dương xinh đẹp hướng mình cười một tiếng, mâu quang nàng nhu đi, nhẹ nắm tay phu quân lắc đầu.
Đảo mắt mười năm trôi qua, cuộc sống của nàng nhờ được phu quân sủng ái mà trở nên khác hơn, có hạnh phúc như vậy, nàng luôn cảm kích trong lòng.
Lý Nhạc nhẹ vỗ mái tóc đen nhánh, mềm mại của Tư Đồ Linh, chứa đựng tình cảm chân thành tha thiết, biểu đạt thắm thiết quyến luyến đối với ái thê. Lúc mới gặp, hắn liền thích nàng vì đoan trang xinh đẹp, chung sống bấy lâu, lại yêu tấm lòng nhân hậu, ôn nhu hiền thục, gần đây đáng tiếc thân thể của nàng ngày càng suy yếu, trong lòng hắn mặc dù lo lắng cũng không dám dễ dàng để lộ ra, chỉ sợ ái thê lâm bệnh cảm thấy áy náy.
“Trời không còn sớm, ” Lý Nhạc khôi phục rồi nói, “Vũ dương, con nghỉ ngơi sớm một chút, lui ra đi.”
“Dạ.” Lý Vũ Dương lập tức đứng dậy quỳ lạy, lui ra ngoài.
Bước ra cửa phòng, một trận gió lạnh ập tới, hai tỳ nữ Hạ Trúc, Hạ Vũ chờ ở bên ngoài, lập tức choàng chiếc áo màu tìm lên vai nàng.
“Trở về phòng thôi.” Nàng nói với tỳ nữ, bước nhẹ nhàng đi hướng Vũ Nhứ các.
Mười năm trước nàng mới vào Cẩn Vương phủ, nghĩa phụ liền phái người xây dựng, vì nàng xây căn phòng này. Lúc đó, mới thấy nghĩa phụ yêu ai yêu cả đường đi, vì yêu Linh di mà thật lòng đối xử tốtng.
Đang lúc Lý Vũ Dương tiến tới hành lang vào lầu các, đã thấy xa xa một cô gái dìu dàng, bằng ánh sánh ngọn đèn dầu trên tay thị nữ, nàng nhận ra người đến là Lý Tử Nhứ (*) — hòn ngọc quý trên tay của nghĩa phụ và Đại vương phi, là muội muội trên danh nghĩa Tử Nhứ Quận chúa.
Kế bên Vũ Nhứ các, chính là chỗ ở của Lý Tử Nhứ — Tử Dương các, ban đầu Cẩn Vương gia lấy tên hai vị Quận chúa đặt tên lầu các, chính là mong hai người bằng tuổi nhau có thể trở thành hảo tỷ muội, chỉ tiếc trong suy nghĩ Đại vương phi và Lý Tử Nhứ, sự tồn tại của Lý Vũ Dương và Tư Đồ Linh, chỉ là cái gai nhức nhối trong mắt, đừng nói trở thành hảo tỷ muội, chỉ cần không thành kẻ thù là đã A Di Đà Phật lắm rồi.
Chạm mặt nhau, Lý Vũ Dương đối với muội muội nhẹ cúi chào, nhưng phản ứng của Lý Tử Nhứ vênh váo tự đắc là lạnh giọng khẽ hừ.
Nàng tự nhận mình xuất thân cao quý, trừ phi phụ vương Lý Nhạc có ở đây, nếu không vốn ngay cả con mắt cũng không thèm liếc Lý Vũ Dương một cái.
“Thứ gì a?” Khi nàng ta đi xa rồi, Hạ Vũ đứng ở bên phải thay Lý Vũ Dương cầm đèn không nhịn được lẩm bẩm. “Quận chúa của chúng ta mới là Trưởng Quận chúa, vậy mà phải nhường đường!”
“Nói ít mấy câu thôi.” Hạ Trúc vội vàng nhẹ trách muội muội một tiếng.
Hai người bọn họ là song bào tỷ muội, vừa ra đời đã bị bán vào trong Vương phủ, lúc Lý Vũ Dương được Vương gia mang về phủ, bái Vương gia và Vương phi làm nghĩa phụ mẫu, trở thành Quận chúa được một năm, các nàng cũng ước chừng sáu, bảy tuổi, vì lớn lên lanh lợi lại cùng tuổi với Vũ Dương, nên được phái tới hầu hạ bên cạnh Vũ Dương.
Chỉ chớp mắt mấy năm, đã trở thành những cô nương xinh đẹp, tình tình của Hạ Trúc luôn luôn chặt chẽ, cẩn thận, trông chừng Vũ Dương Quận chúa hoạt bát hiếu động, để Quận chúa có thể ở gia đình hoàng thất này mà không gây ra đại họa. Nhưng Hạ Vũ thì ngược lại. Nàng luôn làm trái với tỷ tỷ, đi theo thông đồng cùng Vũ Dương Quận chúa, hai người thường làm ra những chuyện khiến Hạ Trúc cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
“Người ta nói đúng a!” Hạ Vũ kiềm chế không được. “Quận chúa so với Tử Nhứ Quận chúa lớn tuổi hơn, đương nhiên là Trưởng Quận chúa.”
“Còn nói nữa sao!” Hạ Trúc trợn mắt nhìn nàng một cái.
Hạ Vũ lúc này mới bất mãn im lặng.
Nghe hai tỷ muội thì thầm, Lý Vũ Dương không khỏi bật cười.
Thật ra thì đối với thái độ cao ngạo của Lý Tử Nhứ, nàng cũng không quá để ý, dù sao nàng đã quen với lạnh lùng như vậy. Nghĩa phụ chung tình với Linh di, Đại vương phi bị lạnh nhạt tự nhiên trong lòng sẽ không dễ chịu, mà nữ nhi của Đại vương phi càng sẽ không cho nàng vẻ mặt thân thiện.
Những năm gần đây, Linh di luôn cố gắng hết sức, không để cho nàng cuốn vào trong cuốc đấu tranh sủng của nữ nhân, nhưng vì Linh di, đã đè nén tình cách, lâu tựu thành thói quen.
Dù sao nước giếng không phạm nước sông, người khác không lấn trên đầu của nàng, nàng cũng tuyệt không tìm người gây phiền toái, cuộc sống mặc dù khó tránh khỏi va chạm, nhưng thật cũng không đến nổi xảy ra xung đột gì.
Chẳng qua là. . . . . .Nghĩ tới Linh di thân thể gầy yếu, nàng không khỏi thở dài, trong lòng bỗng nổi lên bất an nhưng không cách nào giải thích được nỗi bất an đó.
Lúc này, viên bảo thạch trên mắt cá chân nàng giống như là có linh tính nóng lên, làm nàng cảm thấy choáng váng, người nàng lảo đảo, giơ tay lên đỡ lấy trán.
“Quận chúa, người chóng mặt sao?” Hạ Trúc vội vàng đưa tay đỡ nàng, “Là do vết thương?”
“Không có gì đáng ngại đâu.” Lý Vũ Dương miễn cưỡng cười, trấn an tỳ nữ.
Mỗi lần có loại cảm giác bất an này, nhất định sẽ có việc phát sinh. Nàng còn nhớ rõ một lần khó chịu, chính là năm Lý Nặc ba tuổi rơi vào hồ sen trong Vương phủ. Khi đó nếu không phải nàng vừa lúc ngang qua, sợ rằng Lý Nặc đã sớm khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Cuộc sống yên bình này còn có thể kéo dài bao lâu? Ánh mắt lơ đãng ngẩng đầu nhìn bầu trời đen ngòm, nội tâm nàng cũng không có đáp án.
Đêm đông, tuyết bay mịt mù, Lý Vũ Dương không khỏi tỉnh lại, nàng chậm rãi mở mắt, rồi trừng lên.
Nhìn qua tấm màn, ánh sáng nói cho nàng biết, hiện tại trời còn chưa sáng.
Nàng hơi ngáp ngồi dậy, quay đầu, bỗng tiếp xúc với đôi mắt đen như mực sáng trong đột nhiên mở to, cả người lập tức thanh tỉnh, sắc mặt đại biến.
“Ngươi. . . . . .” Nàng nhận ra Liễu Nham phong, hắn vẫn một thân bạch y đơn bạc, mặt không chút thay đổi đứng trong bóng tối lẳng lặng nhìn nàng, “Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi lại ở chỗ này?”
Liễu Nham phong không nói một câu, nhưng chậm rãi đặt lấy chai thuốc trên bàn, sau đó quay lại chỗ cũ.
“Đây là cái gì vậy?” Nhờ vào ánh nến bên giường, nàng khó hiểu nhìn nhất cử nhất động của hắn.
Hắn không yên lặng, xoay người đưa lưng về phía nàng.
Nàng nhướng mày, lập tức tung mình xuống giường, thân thể vừa tiếp xúc với không khí lạnh liền co rúm lại. Lúc này, nàng thật bội phục hắn trong đêm đông có thể chỉ mặc một chiếc áo đơn.
Nàng vội vàng cầm thêm chiếc áo choàng, đi tới bên cạnh bàn cầm lấy thuốc, vội vàng hỏi: “Đây là cho ta sao? Để bôi lên vết thương?”
Hắn vốn là muốn rời đi nhưng ngừng lại, chậm rãi gật đầu.
“Ngươi cầm thuốc riêng đến cho ta?” Nàng cầm lấy chai thuốc trước mặt hắn, ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn.
Gật đầu lần nữa.
Lý Vũ Dương cẩn thận ngắm nghía chai thuốc trong tay, mặc dù chỉ là bình sứ nhỏ, nhưng trên thân bình điêu khắc tỉ mỉ một cây thược dược đón gió, xem ra tinh xảo lại sang trọng.
“Ngươi thật là người tốt.” Nàng không khỏi lẩm bẩm tự nói.
Người tốt? Nghe được câu này, Liễu Nham Phong bỗng hạ mi.
Nếu thật đúng là người tốt, Vũ Dương Quận chúa mới xứng đáng. Dù sao nàng thân thế thiên kim, tại thành phố xa xôi này còn có dũng khí làm việc nghĩa, xuất thủ cứu giúp phàm phu tục tử như hắn, mới là hiếm thấy.
Tuy nhiên hồi tưởng, hắn cảm thấy Vũ Dương Quận chúa vóc người mỹ thì mỹ thật, nhưng thật sự không có đầu óc, lại vì một người xa lạ không quen biết dĩ thân phạm hiểm, nhưng hắn không thể phủ nhận nàng gây ấn tượng không chỉ dáng ngoài, còn có tinh thần trọng nghĩa.
“Đêm khuya đến đưa. . . . . .” Nàng giương lên khóe miệng, “Tâm ý này thật là làm Vũ Dương xúc động.”
Bộ dáng đắc ý cười đấy, khiến Liễu Nham Phong không nhịn được bất đắc dĩ gật đầu, “Thương thế của ngươi dù sao do ta gây ra.”Nghe thanh âm trầm thấp của hắn, chai thuốc trên tay nàng thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất, tay chân luống cuống vội vàng đỡ được, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn, “Thì ra là ngươi có thể nói?”
Hắn nhàn nhạt liếc nàng, đối với cảm giác kinh ngạc đó thấy không giải thích được. Cho tới bây giờ, hắn chưa bảo rằng mình không thể nói chuyện.
“Hôm nay ngươi ở trên phố bị người khác khi dễ, sao ngươi không nói lời nào vậy?”
Khi đó, cho dù hắn lên tiếng, tình hình cũng sẽ không thay đổi, chi bằng tiết kiệm sức lực. Đạo lý đơn giản đó mà nha đầu này lại muốn hỏi? Khóe miệng Liễu Nham Phong nhếch lên.
“Thuốc này nhớ thoa sớm,” hắn nhìn chai thuốc, đạm mạc mở miệng đặn dò, “Mới không lưu lại bất kỳ vết sẹo nào.” Nàng là một cô nương xinh đẹp, hắn không hy vọng nàng vì do mình mà để lại sẹo.
“Yên tâm, ta sẽ nhớ mà.” Nàng nắm thật chặt bình thuốc trên tay nói.
Hắn gật đầu, xoay người muốn rời đi, nàng biết thế nhưng lần nữa vây trước mặt hắn, dám chặn đường của hắn.
Hắn khó hiểu thấy nàng cụp mi xuống.
“Ngươi vào bằng cách nào?” Nàng khó nén tò mò hỏi. Cẩn Vương phủ đề phòng nghiêm ngặt, người bình thường không thể dễ dàng ra vào.
“Đi tới.” Hắn đáp hời hợt.
“Ta dĩ nhiên biết ngươi là đi tới!” Nàng nhìn trời liếc mắt, đối với câu trả lời không hài lòng lắm, “Ý của ta là. . . . . .” Nàng buông tha thở dài, phất tay một cái, “Thôi quên đi, quản ngươi vào bằng cách nào, dù sao cũng không quan trọng, người bình an là tốt rồi. Nhưng lần sau, ngươi đừng nghĩ có thể may mắn như thế này, trừ phi có ta mang theo ngươi, nếu không để gia đinh hoặc thị vệ nhìn thấy, nghĩ ngươi là trộm, sẽ đem ngươi đánh đấy.”
“Nhưng ta dù sao cũng là tiến vào.”
“Ta biết.” Nàng không phản bác hắn, “Lần này ngươi gặp may. Được rồi, nể ngươi bất chấp nguy hiểm đưa thuốc, bây giờ ta dẫn ngươi đi ra ngoài.”
Hắn lắc đầu. Bên ngoài tuyết đã rới, nếu thật nàng đưa hắn ra ngoài, có thể sẽ bị cảm lạnh.
“Không sao đâu.” Nàng vui vẻ kéo tay, “Đi thôi.”
Liễu Nham Phong nhíu mắt, nhìn nàng cầm cánh tay của mình — nam nữ thụ thụ bất thân, nữ nhân này chẳng lẽ không hiểu? Hơn nữa nàng còn là một Quận chúa!
Thấy ánh mắt hắn biến chuyển, nàng khó hiểu nhìn hắn.
“Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Nghe câu nói lạnh như băng, nàng hoang mang chớp mắt, tay còn đặt trên cánh tay hắn.
“Sau này đối với người khác cũng đừng tùy tiện như vậy.”
Lý Vũ Dương có chút không giải thích được nhìn hắn. Giọng nói âm trầm làm người ta phát run, xem ra dường như là nổi giận, nhưng nàng thật sự không rõ vì sao hắn lại tức giận?
Vai đứng thẳng, đang định đưa tay buông ra, lại nghe hắn nói rằng –
“Nhưng mà ngươi có thể lôi kéo ta.”
Lời của hắn làm nàng sửng sốt, ánh mắt hai người giao nhau, nàng nhịn không được cười lên.
Hắn lạnh lùng nhìn nụ cười của nàng.
“Ngươi thật là thú vị.” Nếu hắn nói nàng có thể lôi kéo hắn, vậy nàng sẽ không khách khí. “Đi thôi.”
Nhưng mới mấy bước, nàng đột nhiên dừng bước lại, Liễu Nham Phong phía sau xém nữa va vào nàng.
Hắn nhíu mày, ngờ vực nhìn nàng.
Lý Vũ Dương quan sát hắn, mơ hồ có cái gì không đúng, nhưng lại nghĩ không ra. . . . . .
Đột nhiên, tia sáng lóe lên trong đầu, nàng kéo mạnh tay hắn, tỉ mỉ kiểm tra, “Ngươi. . . . . .Vết thương trên tay ngươi đâu?”
Nàng nhớ hôm nay ở trên phố, tay của hắn rõ ràng bởi vì va chạm với hòn đá cho nên chảy máu, nhưng hiện tại đừng nói là có máu, ngay cả vết thương đó cũng không còn.
“Không sao.” Hắn không lưu tâm trả lời.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, “Không sao?! Ngươi nói đùa à?”
“Ta thật sự không sao.” Sự thật ở trước mắt, còn bảo hắn nói đùa? Quận chúa này tám phần đầu óc có vấn đề. (Snow: người ta quan tâm huynh mà =’=)
“Ôi trời!” Nàng liếc nhìn bàn tay to ấm áp đó, “Thật không vấn đề gì?! Ngươi là có phải là người không? Nếu không làm sao có thể khỏi được nhanh như vậy?” Nếu nàng nhớ không lầm, vết thương kia cũng không coi là nhỏ!
Hắn mím môi không nói, không muốn giải thích nhiều.
“Ta biết rồi!” Vẻ mặt nàng khen ngợi nói: “Bởi vì ngươi là đại phu, cho nên có rất nhiều dược liệu quý hiếm đúng không?” Nhớ tới hắn mới vừa cho nàng thuốc, ngay cả bình chứa dược liệu cũng là loại tinh mỹ, có thể thấy được hắn hẳn là rất tài giỏi, không chỉ vẽ đẹp, mà còn là thần y.
Lần này, Liễu Nham Phong không trả lời.
“Vậy. . . . . . Ngươi có thể giúp ta chữa trị cho một người được hay không?” Một ngọn lửa hi vọng bốc lên trong mắt Lý Vũ Dương.
Hắn cúi đầu liếc nàng một cái, trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn.
“Hãy cứu lấy Linh di của ta.” Vẻ mặt kích động, đáy mắt nàng hiện lên tia khẩn cầu, “Bà ấy là thứ phi của Cẩn Vương gia.”
Ánh mắt lạnh lẻo, hắn muốn rút tay mình về, “Không cứu.”
“Tại sao?” Nàng nắm chặt hắn không tha.
“Người của hoàng thất. . . . . .” Tiếng nói trầm xuống, “Ta không cứu.”Lý Vũ Dương sửng sốt. Trên đời này bao nhiêu người ước có thể cùng hoàng thất nhờ vả chút quan hệ, chỉ có trên mặt hắn viết rõ hai chữ chán ghét. “Tại sao chứ?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Hắn nghiêm mặt lãnh mạc miễn cưỡng, không có ý định trả lời.
“Được rồi, ngươi không định nói cho ta biết, ta cũng không ép.” Nàng giống như bắt được điểm yếu của hắn, đột nhiên hỏi tới: “Nhưng ta cũng là người hoàng thất vậy, vì sao ngươi chịu tặng thuốc cho ta?”
“Cái đó không giống nhau.” Ngay từ trước lúc tới đây, trong lòng Liễu Nham Phong vì hành động này mà cố gắng tìm lời giải thích hợp lý, “Ngươi bởi vì cứu ta mà bị thương, ta lưu tâm. . . . . . Ta không thể bỏ mặc ngươi được.”
“Như vậy dễ hơn rồi!” Lý Vũ Dương nhẹ nhàng vỗ tay, “Ta vì cứu ngươi mà bị thương, cho nên ngươi đã phá nguyên tắc của mình rồi, nói cách khác — ngươi phá nguyên tắc lần nữa cũng đâu có sao? Vậy là ngươi có thể cứu Linh di của ta rồi, không phải sao?”
Đây là lý sự gì thế? Liễu Nham Phong xem thường nhìn nàng. Nữ nhân này đầu óc thật sự có vấn đề.
“Có được hay không?”
“Không được.” Hắn vẫn lắc đầu, không vì khuôn mặt xinh đẹp khẩn cầu mà có chút dao động.
“Ta van xin ngươi mà!” Nàng chưa từ bỏ ý định chắp tay trước ngực nói.
Hắn vẫn kiên quyết từ chối, “Ta chỉ là một lang trung giang hồ, nếu Cẩn Vương gia đã mời đại phu chữa trị cho ái phi của hắn mà không được, ta sao lại có khả năng? Nếu chữa không khỏi, thậm chí dẫn đến mất mạng, ngươi có thể bảo vệ ta không?”
“Ta tin tưởng y thuật của ngươi.”
“Không thể hoàn toàn được, ngươi muốn ta đi mạo hiểm sao?”
Nghe lời của hắn, Lý Vũ Dương không khỏi chần chừ.
Trái tim của dưỡng phụ yêu Linh di tha thiết, nàng rõ hơn bất cứ ai khác, mấy người đại phu chữa trị cho Linh di không phải là y thuật không cao, chính là sợ một khi chuẩn bị không tốt, sơ sẩy trong chẩn đoán, cuối cùng có thể ngay cả mạng của bản thân cũng không còn.
Suy nghĩ điều này, nàng lộ ra vẻ mặt buồn rầu, sau cùng thở dài yếu ớt, “Được rồi, xem ra là ta đã đường đột.” Trầm mặc một hồi, nàng dùng sức lắc đầu, “Nếu như ngươi thật không nguyện ý, ta cũng không muốn khiến người khác thấy khó chịu.”
Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Lý Vũ Dương khó tránh khỏi mất mát. Dù sao Linh di bệnh tình nguy kịch, thân thể đã ngày càng suy yếu, nếu có hi vọng, nàng dù gì cũng muốn thử một lần, nhưng Liễu Nham Phong không đồng ý, quả thật không còn cách nào khác.
Nhìn vẻ mặt nàng đơn độc, tim của hắn cảm thấy khó chịu kỳ lạ, nhưng mặt không chút thay đổi, bắt buộc mình bất vi sở động.
“Đi thôi, ta đưa ngươi xuất phủ.” Nàn kéo hắn băng qua hành lang gấp khúc, ngang phòng bếp, giống như nhớ tới cái gì đó dừng bước lại. “Chờ một chút.” Nàng thản nhiên cười với hắn, chạy vào phòng bếp tìm kiếm một hồi lâu, thấy mấy cái bánh bao và bánh hoa mai, hưng phấn chạy đến trước mặt hắn, “Cho ngươi đấy.”
Hắn cúi đầu nhìn món bánh trong tay nàng, ánh mắt nghi hoặc.
“Cầm đi!” Nét cười hiện lên trên gương mặt xinh đẹp. “Để bụng đói có thể ăn. Đúng rồi, ngươi tên là Liễu Nham Phong đúng không? Ta thấy được trên bức vẽ.”
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, gật đầu một cái. Lý trí nói với mình không nên quá mức gần nàng, nhưng nàng lại là người lần đầu tiên xông vào trái tim hắn.
Một cô gái thẳng, thắn xinh đẹp động lòng người — dưỡng nữ của Cẩn Vương gia Lý Nhạc, mặc dù không có huyết thống hoàng tộc, nhưng cũng là một thành viên trong hoàng thất, nếu hắn còn có một tia lý trí, thì phải cùng nàng vạch rõ ranh giới.
Ban ngày sau khi nàng rời đi, trong chợ tiếng bàn tán đã cho hắn biết thân phận của nàng. Cũng biết nàng cùng Cẩn Vương gia thật ra không có liên hệ máu mủ nào, lại rất được thương yêu. Gần đây, Vương phủ đang tích cực thay nàng chọn lựa một vị hôn phu tương lai tài mạo song toàn. . . . . .
Nghĩ đến điều này, lòng hắn đột nhiên căng thẳng .
” Mấy ngày nay ngươi có ra chợ bày quầy không?” Nàng hỏi.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi hắn mím chặt, lắc đầu. Hai người họ thuộc về hai thế giới khác nhau, không nên có liên hệ nữa.
Nhiều năm nay, mỗi khi đến tết hắn sẽ xuống núi, mục đích để tìm kiếm tộc nhân của mình, đây là trách nhiệm, hắn không thể, cũng không cho mình động tình phân tâm.
“Thật sao?” Trông hắn lắc đầu, trong nội tâm nàng không khỏi tiếc nuối, “Ta thấy tranh ngươi vẽ vô cùng đẹp, định mời ngươi vẽ một bức chúc thọ phụ vương.” Đưa hắn đến cửa sau của Vương phủ, nàng kéo cửa, ngẩng đầu cười một tiếng, “Ngươi đi đi, tuyết rơi rồi, trở về nhớ cẩn thận chút.”
Bông tuyết rơi bay trên đầu nàng, lý trí bảo hắn nên rời đi, nhưng hắn vẫn không nhịn được vươn tay vén tuyết trên tóc nàng.
Trong đêm tuyết rơi tung bay thế này, bóng dáng duyên dáng của nàng làm người ta không cách nào kháng cự.
“Ngày mai.”
“Sao cơ?” Nàng khó hiểu nhìn hắn.
Hắn hạ mi, Mi, trên mặt vẫn không hiện suy nghĩ, “Ngày mai ta sẽ vẽ trang đưa tới cho ngươi.”
Đôi mắt của nàng bởi vì lới nói ấy mà tỏa sáng, “Không cần đâu, ta sẽ đến chợ gặp ngươi. Đừng tùy ý xông vào Vương phủ nữa, trong phủ không phải ai cũng là người tốt.” Nàng cũng không muốn hắn bị người của Đại vương phi bắt được.
“Tùy ngươi.”
“Vậy chúng ta đã định rồi, ngày mai gặp nhé.” Nàng cười tươi.
Nàng cười, khiến cho tim hắn như bị kéo đi. Hắn lấy lại tinh thần, giống như lúc đến nhẹ bước khỏi cửa Vương phủ, rất nhanh biến mất trong đêm đen.
Nụ cười của Lý Vũ Dương không vì hắn rời đi mà biến mất. Xem ra nam nhân nhân lạnh lùng này, thật sự cũng không vô tình như vậy, không chừng có lẽ cầu thêm mấy lần nữa, hắn sẽ nguyện ý chữa trị cho Linh di.
Hơn nữa sâu trong thâm tâm nàng hiểu rõ, nàng không nghĩ sẽ tạm biệt hắn, không những muốn hắn ra tay cứu chữa Linh di, mà nàng còn chờ đợi gặp lại hắn lần nữa.
Hiện giờ, băng tuyết bao trùm cả vùng đất, hàn khí lạnh run, nhưng trong lòng của nàng, vẫn ấm áp dễ chịu. . . . . .