Chương
“Xuỳ, chút tiền này làm sao so được với anh, anh chỉ biết cười em”, Dương Lệ lườm Lâm Hàn.
Dương Lệ biết, tuy rằng thu nhập hàng năm vài triệu tệ so với người bình thường đã là cao hơn rất nhiều rồi, dù sao người bình thường lương một năm triệu tệ đã là người cực kỳ giỏi.
Tuy nhiên so với Lâm Hàn, đừng nói là vài triệu, cho dù là vài chục triệu cũng chẳng là gì.
Đột nhiên Dương Lệ khẽ thở dài trong lòng, dường như cô cố gắng thế nào cũng không theo kịp được Lâm Hàn, thậm chí kéo gần khoảng cách hơn chút cũng khó.
Lâm Hàn nhìn ra tâm sự của Dương Lệ, anh đang định khuyên nhủ thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
Sau khi nhìn thấy là Phùng Thạch, Lâm Hàn bèn bắt máy.
“Có chuyện gì vậy?”, Lâm Hàn hỏi thẳng. Bình thường nếu không có chuyện gì thì mấy người Phùng Thạch sẽ không gọi cho anh vào giờ nghỉ, để không làm phiền anh.
Phùng Thạch ở bên kia nghe thấy thì vội cung kính nói: “Cậu Lâm, tôi vừa tiếp một ông chủ lớn muốn hợp tác làm ăn với cậu, có thể kiếm được số tiền lớn, cậu xem khi nào có thể gặp ông ấy được không?”
“Hợp tác làm ăn?”, Lâm Hàn khẽ cau mày hỏi: “Cụ thể là kinh doanh gì? Hợp pháp hay phi pháp?”
“Ăc…”
Phùng Thạch do dự, nhưng cũng không dám giấu Lâm Hàn nên nói: “Là làm ăn phi pháp, nhưng tôi tìm hiểu rồi lần hợp tác này chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều tiền. Cậu Lâm, cậu xem hay là chúng ta làm thêm một lần cuối cùng? Mà những người này thật sự không phải người bình thường, họ đến từ…”
Phùng Thạch nói được một nửa thì bị Lâm Hàn lạnh lùng cắt lời: “Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, không bao giờ kinh doanh Vùng Xám nữa. Phùng Thạch, ông quên rồi sao? Dù đối phương là ai thì tôi cũng không hợp tác. Được rồi, cứ vậy đi. Nếu để tôi biết ông tự ý kinh doanh Vùng Xám thì đừng trách tôi không khách sáo”.
Lâm Hàn nói rồi cúp máy, anh cảm thấy không được hài lòng lắm. Anh đã nói rất rõ về việc không kinh doanh phi pháp rồi, không ngờ Phùng Thạch nói mãi không chừa, vẫn muốn đi vào con đường cũ.
Cho dù đối phương là ai Lâm Hàn cũng không hợp tác, dù lợi nhuận có lớn đến đâu, anh cũng sẽ không bị dụ. Lợi nhuận lớn hơn nữa Lâm Hàn cũng không để vào mắt, anh không thiếu chút tiền đó.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Anh không sao chứ?”, Dương Lệ nhìn Lâm Hàn rồi lo lắng hỏi. Cô rất ít khi thấy anh nổi giận, nếu giận thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì lớn.
Lâm Hàn lắc đầu, xụ mặt bảo: “Không có chuyện gì, chỉ là một người cấp dưới không hiểu chuyện mà thôi. Chúng ta ăn tiếp đi”.
Dương Lệ nghe xong thì khẽ gật đầu, thấy sắc mặt Lâm Hàn đúng là đã dịu đi thì mới yên tâm hơn, tiếp tục cùng anh dùng bữa tối.
Ở thành phố Đông Hải, trên một chiếc xe Buick Business.bg-ssp-{height:px}
Phùng Thạch nhìn điện thoại bị cúp, đột nhiên thấy sợ hãi.
Ông ta hiếm khi thấy Lâm Hàn nổi giận, bình thường hậu quả của việc anh nổi giận đều rất thảm.
Nhưng Phùng Thạch đã đồng ý với Tạ Kiến Bình là sẽ hợp tác.
Ông ta chợt hối hận, biết trước thì đã không nhanh miệng đồng ý như vậy, nên nói phải suy nghĩ đã mới phải.
Để đến lúc này, Phùng Thạch chợt cảm thấy thật xấu hổ.
Một bên là người vùng Bắc Đông, thế lực không nhỏ thậm chí là rất mạnh, ông ta không dám đắc tội, hơn nữa đã đồng ý thì chắc chắn không dễ gì đổi ý, dù sao Phùng Thạch cũng đã đồng ý với họ và bảo họ chuẩn bị.
Nếu bây giờ lại nói với Tạ Kiến Bình rằng không thể hợp tác, chẳng phải là chơi người ta sao?
Phùng Thạch suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, lúc này không thể từ chối Tạ Kiến Bình, nếu không sẽ thật sự đắc tội với người ta.
Đắc tội người khác thì không thành vấn đề, Phùng Thạch cũng không sợ lắm, hơn nữa sau lưng còn có Lâm Hàn. Nhưng đại bàng núi vùng Bắc Đông thì không thể đắc tội, người ta là ông trùm lớn, nếu chọc giận đối phương thì không tốt, không ai biết họ sẽ làm gì.
Mặc dù không biết tính của đại bàng núi, nhưng Phùng Thạch thấy có thể trở thành đại bàng núi thì chắc chắn có năng lực rất lớn, cũng rất tàn nhẫn.
Riêng Tạ Kiến Bình thôi cũng đã thấy tính khí cực kỳ nóng nảy, không hề khách sáo với cao thủ cấp dưới của mình.
Mà bên còn lại là Lâm Hàn, Phùng Thạch cũng không dám đắc tội.
Phùng Thạch không dám hợp tác riêng với mấy người Tạ Kiến Bình. Ông ta không có năng lực nên không thể nuốt trôi, mà cũng không thể giấu Lâm Hàn để kinh doanh phi pháp được, bởi Phùng Thạch biết rõ hậu quả nếu để Lâm Hàn biết.
Suy đi nghĩ lại, Phùng Thạch cảm thấy mình chỉ có thể đi gặp Lâm Hàn lần nữa để thuyết phục, khuyên anh đồng ý kinh doanh Vùng Xám lần cuối.
Trên thực tế, từ sau khi đi theo Lâm Hàn, Phùng Thạch đã dần ngừng kinh doanh Vùng Xám rồi, thậm chí là bỏ cả thời gian dài.