Chương
Dương Lệ nghe vậy thì nhíu mày, rõ ràng thế lực vùng Bắc Đông đang che giấu điều gì đó. Mà nhân viên của quỹ đầu tư Nhân Phàm giám sát bên kia lại thân thiết với nhân viên của thế lực Bắc Đông. Chắc chắn có vấn đề, người vùng Bắc Đông đang che giấu quỹ đầu tư Nhân Phàm điều gì đó.
Hơn nữa Dương Lệ cảm giác có thể là chuyện khá nghiêm trọng, nếu không người bên phía Bắc Đông cũng không đến nỗi phải che giấu quỹ đầu tư Nhân Phàm, dù sao nếu là chuyện nhỏ thì hoàn toàn có thể thương lượng.
“Nhân viên đó là ai? Tôi muốn hỏi vài điều”, Dương Lệ lạnh lùng nói.
Lý Hân và nhân viên của quỹ đầu tư Nhân Phàm đều nhìn Triệu Tứ Hải trong đám đông.
Dương Lệ thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Triệu Tứ Hải thì sửng sốt, không ngờ lại là Triệu Tứ Hải.
Mà sau khi biết là Triệu Tứ Hải, trong lòng Dương Lệ cũng dâng lên dự cảm không lành.
Dương Lệ hiểu khá rõ Triệu Tứ Hải, anh ta không đi theo con đường trong sạch, rất có thể đã cấu kết với người vùng Bắc Đông làm chuyện gì bất hợp pháp.
Mặc dù là anh rể của cô nhưng trong công việc, Dương Lệ vẫn luôn giải quyết theo việc công, cho dù là bạn thân nhất thì cô cũng không khách sáo, hơn nữa Triệu Tứ Hải rất có thể đã làm chuyện gì có lỗi với quỹ đầu tư Nhân Phàm.
“Nói cho tôi biết tình hình ở đó”, Dương Lệ lạnh giọng nói.
Triệu Tứ Hải nghe vậy thì thấy không hài lòng, giọng điệu chất vấn của Dương Lệ khiến anh ta rất khó chịu.
Đặc biệt Triệu Tứ Hải còn đang nghĩ có thể không lâu nữa anh ta sẽ được Tạ Kiến Bình và ông trùm phía sau Phùng Thạch coi trọng, đến lúc đó anh ta sống tốt hơn Dương Lệ, Dương Lệ phải nói chuyện khách sáo với anh ta. Mà lúc này giọng điệu của Dương Lệ khiến trong lòng Triệu Tứ Hải càng cảm thấy khó chịu hơn.
Tuy nhiên dù trong lòng khó chịu nhưng Triệu Tứ Hải vẫn phải nói tử tế: “Tình hình bên đó rất tốt, mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp, không có chuyện gì xảy ra”.
Nghe những gì Triệu Tứ Hải nói, đừng nói là Dương Lệ, mà Lý Hân và các nhân viên khác của công ty đều phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Nếu thật sự không có chuyện gì, Triệu Tứ Hải chắc chắn sẽ nói về tình hình cụ thể ở đó chứ không phải có điều chột dạ như bây giờ.
Dương Lệ nghe vậy sắc mặt cũng hơi lạnh, cô hỏi: “Sự chuẩn bị cho trung tâm thương mại tổng hợp ở bên đó đã bắt đầu chưa?”
Triệu Tứ Hải sửng sốt, chắc chắn là chưa bắt đầu, nhưng anh ta lại nói: “Bắt đầu rồi, hôm qua đã bắt đầu chuẩn bị, mọi việc khá thuận lợi”.
Vẻ mặt Dương Lệ lạnh lùng, cô tiếp tục hỏi: “Vậy chuyện mở tiệm vàng thì sao?”
“Cũng bắt đầu rồi, bắt đầu cùng với trung tâm thương mại tổng hợp hôm qua luôn”, Triệu Tứ Hải nói.bg-ssp-{height:px}
Dương Lệ lại hỏi: “Vậy còn mặt khai thác ngành ăn uống thì sao?”
“Cũng có luôn”, Triệu Tứ Hải không chút do dự gật đầu đáp.
Dương Lệ lập tức im lặng.
Lý Hân và một đám nhân viên của quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng im lặng.
Vốn quỹ đầu tư Nhân Phàm và vùng Bắc Đông hợp tác với nhau là chỉ chọn những mảng kinh doanh mang lại lợi nhuận lớn nhất và thu về nhanh nhất. Mà ngành ăn uống đã phát triển khá toàn diện ở thành phố Đông Hải, nên không có nhiều thị trường. Vì vậy, quỹ đầu tư Nhân Phàm hoàn toàn không có dự định hợp tác mảng này với vùng Bắc Đông.
Chuyện này, dù là một nhân viên bình thường nhất trong Nhân Phàm cũng biết.
Hiển nhiên, Triệu Tứ Hải đang nói dối.
Thoáng chốc, những nhân viên khác đều nhìn Triệu Tứ Hải bằng ánh mắt kỳ lạ.
Triệu Tứ Hải cũng cảm thấy khác thường, những người kia đều nhìn mình bằng ánh mắt là lạ, ngay cả Dương Lệ cũng im lặng chẳng nói chẳng rằng.
Nhưng, Triệu Tứ Hải vẫn chưa hiểu được vấn đề, mặt mày lộ vẻ khó hiểu nhìn mọi người, rồi giải thích: “Ngành ăn uống thật sự bắt đầu chuẩn bị mà, có vấn đề gì hả?”
Lúc này, Lý Hân ngồi cạnh Dương Lệ lạnh lùng mở miệng nói: “Vì đảm bảo sẽ thu được lợi nhuận, quỹ đầu tư Nhân Phàm chúng ta không có hợp tác bất kỳ mặt nào về ngành ăn uống với vùng Bắc Đông hết”.
Giờ trong lòng Lý Hân cũng hơi lo lắng, đây đã quá rõ ràng rồi. Triệu Tứ Hải và người bên Bắc Đông cấu kết với nhau lừa Nhân Phàm cái gì đó, chắc hẳn là rất nghiêm trọng, không thì đã không đến nỗi này.
Mà đây xem như là lỗi của Lý Hân, cô ta cũng phải có trách nhiệm.
Triệu Tứ Hải nghe vậy, lập tức ngây ngẩn cả người, im lặng không nói nên lời.
Rồi Triệu Tứ Hải chợt nhớ đến, lúc trước khi cùng nhau chuẩn bị dự án ở đây hình như cũng không thấy quỹ đầu tư Nhân Phàm hợp tác về mảng ăn uống với bên Bắc Đông.
Triệu Tứ Hải lập tức cảm thấy mình tiêu rồi, mặt mày tràn đầy căm hận nhìn về phía Dương Lệ.