Chương
Về phần Triệu Tứ Hải, Dương Lệ cùng lắm là không báo cảnh sát cho anh ta vào tù, chỉ đuổi việc anh ta mà thôi.
Việc này phải dựa trên điều kiện tiên quyết là phía Tạ Kiến Bình và ông trùm mà Triệu Tứ Hải giới thiệu chưa thật sự hợp tác làm ăn vùng xám, chỉ có như vậy thì Dương Lệ mới có thể chừa cho Triệu Tứ Hải một lối thoát.
Nếu Tạ Kiến Bình và ông trùm mà Triệu Tứ Hải giới thiệu đã bắt đầu làm ăn vùng xám thì Dương Lệ sẽ không giúp gì được nữa, chỉ có thể làm theo lẽ công bằng, mặc kệ thân phận của Triệu Tứ Hải, mọi thứ đều giải quyết theo việc công.
Dương Lệ vô cùng chắc chắn, với tình huống đó, Triệu Tứ Hải sẽ phải vào tù, hơn nữa sẽ phải ngồi tù rất lâu, vì quy mô khá lớn.
Dương Lệ đang nghĩ ngợi thì điện thoại lại đột nhiên vang lên, số máy không có trong nhật ký cuộc gọi, nhưng Dương Lệ đã từng ghi chép lại, chính là số của Tạ Kiến Bình.
Dương Lệ khẽ nhíu mày, lẽ nào Triệu Tứ Hải đã nói mọi chuyện ở bên này cho Tạ Kiến Bình nghe nhanh vậy sao? Triệu Tứ Hải có cần la liếm Tạ Kiến Bình đến vậy không? Vì cái gì, vì tiền và địa vị sao? Dương Lệ có chút không hiểu, nhưng vẫn chọn nhận cuộc gọi.
Điện thoại vừa kết nối đã nghe một giọng nói ồm ồm, không thân thiện cất lên: “Là Tổng giám đốc Dương của quỹ đầu tư Nhân Phàm phải không? Tôi là người phụ trách ở Bắc Đông, Tạ Kiến Bình!”
Dương Lệ nhận được điện thoại của Tạ Kiến Bình thì hơi bất ngờ, cô còn đang định tìm Tạ Kiến Bình, không ngờ Tạ Kiến Bình lại tự mình chủ động tìm tới cô.
“Đúng, tôi là Dương Lệ, ông có chuyện gì cứ nói thẳng”, Dương Lệ thản nhiên nói, không mấy thân thiện. Dương Lệ vốn cũng rất vui vẻ làm tốt lần hợp tác này, dù sao đây cũng là chuyện tốt đối với sự phát triển ở Bắc Đông và cả Hoa Đông.
Nhưng Dương Lệ không ngờ, cô hết lần này đến lần khác nhấn mạnh là không làm ăn vùng xám, thế mà người ở Bắc Đông vẫn khăng khăng muốn làm.
Bây giờ Tạ Kiến Bình còn cấu kết với Triệu Tứ Hải, giấu quỹ đầu tư Nhân Phàm, chuẩn bị làm ăn vùng xám, đồng nghĩa kéo cả quỹ đầu tư Nhân Phàm vào cuộc.
Xảy ra chuyện như vậy thì chắc chắn không thể nào hợp tác nữa.
Nhận ra ngữ khí không thân thiện của Dương Lệ, nhưng Tạ Kiến Bình lại không để tâm, hoặc là hoàn toàn không coi trọng thái độ của Dương Lệ.
“Nói thẳng vậy, tôi biết phía các cô đang điều tra chúng tôi. Tôi nói cho cô biết, chúng tôi đúng là đang làm ăn vùng xám, hơn nữa nhất định phải làm. Nếu cô biết điều thì bây giờ hãy dừng điều tra, đôi bên cùng nhau đè chuyện này xuống, coi như chưa xảy ra chuyện gì. Đương nhiên, tôi cũng sẽ cho cá nhân cô một vài lợi ích, không được bao nhiêu nhưng mấy triệu tệ không thành vấn đề, cũng bằng tiền lương một năm của cô nhỉ? Thế nào?”, Tạ Kiến Bình nói với vẻ lão luyện, dường như đã rất quen thuộc với chuyện này.bg-ssp-{height:px}
Dương Lệ nghe vậy khẽ nhíu mày, sắc mặt lập tức sa sầm. Đương nhiên Dương Lệ hiểu ý của Tạ Kiến Bình, nói đơn giản thì là mua chuộc cô, để cô phối hợp mà thôi.
Số tiền mấy triệu với Dương Lệ mà nói quả thực không ít, ngang với số tiền mà cô phải vất vả làm việc một năm mới kiếm được.
Nhưng với những chuyện thế này, trước nay Dương Lệ luôn giữ thái độ không khoan nhượng.
“Không cần đâu, tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, nên làm thế nào thì làm thế ấy, theo việc công mà giải quyết. Đúng rồi, cuộc gọi bây giờ tôi cũng đã ghi âm, đến lúc sẽ đưa ra làm bằng chứng”, Dương Lệ nói xong thì cúp máy, tiếp tục đi điều tra.
Tạ Kiến Bình nhìn điện thoại bị cúp, cả người sững sờ.
Là cánh tay đắc lực của Trương Thiên Sơn, địa vị của Tạ Kiến Bình ở Bắc Đông không thấp. Ngoài mấy người Trương Thiên Sơn ra, ai cũng phải nói chuyện khách sáo với ông ta, càng đừng nói có người dám cúp điện thoại của ông ta.
Nghĩ đến câu nói cuối cùng của Dương Lệ vừa rồi, Tạ Kiến Bình lại nổi cáu.
Dương Lệ là CEO của quỹ đầu tư Nhân Phàm, Tạ Kiến Bình đương nhiên sẽ không nghi ngờ năng lực của Dương Lệ, cũng tin rằng chỉ cần Dương Lệ đối đầu với ông ta thật thì nhất định có thể điều tra ra chân tướng, đến lúc đó bọn họ sẽ gặp rắc rối.
Dù sao nơi này cũng không phải Bắc Đông, Tạ Kiến Bình không có nhiều mối quan hệ ở quanh nơi này, nhất thời không có biện pháp gì để đối phó Dương Lệ.
Nếu là ở Bắc Đông, Dương Lệ dám điều tra thì cứ điều tra. Chưa nói có đủ loại người bao che, Dương Lệ muốn cũng không điều tra được gì, mà có điều tra ra thật cũng không thể làm gì được Tạ Kiến Bình. Cô còn chưa kịp đến đồn cảnh sát thì đã bị người của Tạ Kiến Bình chặn lại, hoàn toàn không cho cô gặp được người của bên cảnh sát.
Nhưng bây giờ ông ta đang ở thành phố Đông Hải, vừa mới đến chỉ quen biết mỗi Tôn Minh và Lâm Hàn.
Một người là chủ tịch của quỹ đầu tư Nhân Phàm, một người là đại ca vùng Hoa Đông. Thế lực của hai người này không cần phải nghi ngờ, nhưng họ lại ngồi cùng một con thuyền với Dương Lệ, đều cực lực phản đối việc làm ăn vùng xám.
“Thật chẳng hiểu nổi mấy người này, có thế lực lớn như vậy còn sợ gì mà không dám làm ăn vùng xám? Đúng là thỏ đế!”, Tạ Kiến Bình nổi nóng.