Chương
Dương Lệ nghe Lâm Hàn giải thích liền ngây ngẩy cả người.
Vốn dĩ, cô chỉ nghĩ Lâm Hàn có quan hệ rất tốt với quỹ đầu tư Nhân Phàm thôi, ví dụ như Tôn Minh là bạn thân của Lâm Hàn hay gì đó, chỉ có nhiêu thôi cũng đủ làm Dương Lệ bất ngờ rồi. Dù sao quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng không phải doanh nghiệp bình thường mà là công ty đầu tư nổi tiếng mang tầm quốc tế, là một doanh nghiệp đứng trong top doanh nghiệp hàng đầu thế giới, là kiểu tập đoàn khổng lồ làm người ta khó có thể tưởng tượng nổi.
Nhưng lúc này đây Lâm Hàn lại nói với cô rằng, anh vốn chẳng có quan hệ thân thiết gì với quỹ đầu tư Nhân Phàm này, mà quỹ đầu tư Nhân Phàm chính là thuộc quyền sở hữu của nhà họ Lâm, thuộc về Lâm Hàn anh. Tôn Minh đường đường là tổng giám đốc của quỹ đầu tư Nhân Phàm, làm người người hâm mộ không thôi, thực tế cũng chỉ là người đi làm công ăn lương cho nhà họ Lâm và Lâm Hàn.
Tức thì, Dương Lệ cảm thấy có hơi quá sức tưởng tượng của mình.
Nếu không phải do chính Lâm Hàn nói ra, mà trước đó Dương Lệ cũng đã chứng kiến một ít thực lực của Lâm Hàn, đừng nói chi xa, chỉ tính đến việc anh tùy ý chuyển cho cô triệu tệ mà xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra cũng đủ chứng minh thực lực kinh khủng của Lâm Hàn và nhà họ Lâm rồi.
Và nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi ở bãi đậu xe của quảng trường Trung Giao, Dương Lệ có lẽ cũng đoán ra được tình hình.
“Quảng trường Trung Giao kia cũng do nhà họ Lâm của anh mở? Những nhân viên bảo vệ vừa rồi thực chất cũng là người của nhà họ Lâm á?”, Dương Lệ hỏi với vẻ kinh ngạc.
“Đúng vậy”, Lâm Hàn điềm tĩnh đáp.
Dương Lệ ngẩn ra, cô lại hỏi tiếp: “Vì thế Tạ Kiến Bình tới từ vùng Bắc Đông kia trên thực tế là đến hợp tác với anh, anh mới giao cho bên quỹ đầu tư Nhân Phàm làm việc, chứ vốn dĩ bọn họ không đến hợp tác với quỹ đầu tư Nhân Phàm đúng không?”.
“Đúng thế”, Lâm Hàn lại đáp.
Những thắc mắc trước đó của Dương Lệ đến đây đã được sáng tỏ, Dương Lệ từng rất khó hiểu, sản nghiệp vùng Bắc Đông nhiều như vậy vì sao đột nhiên lại bằng lòng hợp tác với quỹ đầu tư Nhân Phàm.
Tuy rằng, thực lực của quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng rành rành ra đó, nhưng vẫn chưa thật sự vững chắc ở Hoa Hạ, tầm ảnh hưởng cũng chưa tính là vĩ mô, theo lý mà nói thì vẫn chưa đủ tư cách để thế lực ở vùng Bắc Đông phải tìm đến tận cửa mong được hợp tác.
Hóa ra thế lực vùng Bắc Đông chủ động tìm đến thực tế là vì nể mặt Lâm Hàn.
Lúc này, ánh mắt Dương Lệ nhìn về phía Lâm Hàn đã hơi khác lạ, thực lực của Lâm Hàn chắc hẳn đã vượt xa khỏi dự liệu của Dương Lệ rồi.bg-ssp-{height:px}
“Thế thì rốt cuộc sự tồn tại của nhà họ Lâm anh khủng khiếp đến mức nào cơ chứ?”, Dương Lệ khó tin hỏi.
“Hmmm…”, Lâm Hàn ngẫm nghĩ cũng không biết nên trả lời như thế nào cho đúng.
Cho dù có là quỹ đầu tư Nhân Phàm thì những thứ đó cũng chỉ là tảng băng nổi của nhà họ Lâm mà thôi. Đừng tưởng quỹ đầu tư Nhân Phàm là doanh nghiệp đầu tư nổi tiếng, trong tay nắm giữ số vốn khổng lồ mà lầm, thực tế thì những doanh nghiệp thuộc về nhà họ Lâm sẽ đều như vậy. Trong các hội nghị của nhà họ Lâm, ngay cả Tôn Minh cũng chưa dám ăn to nói lớn, ở nhà họ Lâm, Tôn Minh vốn cũng chẳng tính là tai to mặt lớn gì, quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng chưa hẳn là một trong những doanh nghiệp hàng đầu, nó chỉ có thể tính là một công ty đại diện thôi.
Lâm Hàn nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên trả lời Dương Lệ thế nào, dựa theo những gì Dương Lệ đã biết trước mắt, Lâm Hàn cũng muốn giải thích nhưng thật sự rất khó để nói, vả lại lúc này anh cũng chưa tính nói hết tất cả cho Dương Lệ biết.
Anh nói chuyện của quỹ đầu tư Nhân Phàm cho Dương Lệ biết cũng bởi vì hiện tại cô đã là CEO của công ty, với chức vụ hiện tại của Dương Lệ thì đã đủ để tiếp xúc với tầng lớp này rồi, dù cấp bậc này chỉ tính là thấp nhất nhưng nhiêu đó thôi cũng đã quá đủ.
Mà về cấp bậc của nhà họ Lâm, trước mắt thì Dương Lệ vốn chẳng thể chạm đến và hiểu nổi, nếu nói ra hết cho Dương Lệ thì ắt hẳn sẽ làm cô áp lực khi nó quá sức tưởng tượng của cô. Lâm Hàn không muốn để Dương Lệ biết quá nhiều chuyện sớm như vậy, đây không thuộc về trách nhiệm mà cô nên gánh vác.
Nghĩ tới đây, Lâm Hàn liền thẳng thắn nói với Dương Lệ: “Lúc này anh không thể nói hết với em về sự tồn tại của nhà họ Lâm được, những điều anh chưa nói sau này từ từ rồi em sẽ biết, hiện tại em đừng suy nghĩ quá nhiều, em biết như vậy là được rồi, chúng ta cứ giải quyết chuyện của Tạ Kiến Bình và Triệu Tứ Hải trước rồi hãy nói, em nhé!”
“Được”.
Dương Lệ gật đầu đáp.
Về chuyện gia thế của Lâm Hàn, trước kia Dương Lệ vẫn luôn chưa gặng hỏi, cô muốn để anh tìm dịp thích hợp rồi tự nói cho cô biết.
Nếu như chưa phải lúc, Lâm Hàn cũng chưa muốn kể với cô, Dương Lệ sẽ không cố dò hỏi làm gì.
Mà lần này vì do Dương Lệ thật sự quá tò mò, nếu là bình thường cô cũng tiếp tục làm ngơ.
Thoáng chốc, Lâm Hàn đã lái xe đến chỗ của Ngô Xuyên, mà đám người Ngô Xuyên cũng đã có mặt ở đó.