Chương
So với tiếng gào trước đó thì tiếng hét lần này cũng không lớn, nhưng lại có thể cảm nhận được sự đau đớn cùng cực khó kiềm chế nổi bên trong mỗi tiếng kên.
Khi Trương Thiên Sơn đang bị người khác tra tấn thì Lâm Hàn vẫn không hay biết tình hình xảy ra bên thành phố Phụng Thiên. Lúc này, anh đang đứng đợi ở chỗ Ngô Xuyên.
Một lúc sau, Tiểu Tây và Ngô Xuyên đã lần lượt dẫn theo Tạ Kiến Bình và Triệu Tứ Hải tới.
Hiện tại, Tạ Kiến Bình có chút mờ mịt, ông ta không ngờ Lâm Hàn lại phát hiện ra việc làm của mình, còn dứt khoát cử người tới bắt ông ta.
Mà càng đáng sợ hơn là, những cao thủ do Lâm Hàn cử tới đều cực kỳ giỏi võ.
Những cao thủ do Tạ Kiến Bình dẫn đến vậy mà người cùng xông lên lại không phải đối thủ của người bên kia, hơn nữa, bọn họ còn đông hơn bên ông ta.
Có người của sơn trang phối hợp nên chẳng mất nhiều thời gian, đám Tạ Kiến Bình đã bị bên Tiểu Tây bắt tới đây.
Lúc này, vẻ mặt Tạ Kiến Bình tràn đầy sợ hãi, không dám phát ra âm thanh nào, trong đầu thì không ngừng nghĩ cách thoái thác và chạy trốn.
Song, trong lòng Tạ Kiến Bình lại lo lắng không thôi. Dù sao, chuyện này đã bị Lâm Hàn phát hiện, kế hoạch cũng hoàn toàn phá sản.
Tuy ông lớn đứng sau Phùng Thạch có thực lực rất mạnh, nhưng Tạ Kiến Bình lại không cho rằng người đó có thể đánh lại Lâm Hàn. Suy cho cùng, Lâm Hàn mới là người đứng đầu của thế lực vùng Hoa Đông.
So với Tạ Kiến Bình thì Triệu Tứ Hải lại chẳng thể nào im lặng được.
Hôm nay là chủ nhật, nhưng Triệu Tứ Hải lại chọn tăng ca ở quỹ đầu tư Nhân Phàm.
Cũng không phải vì số tiền lương tăng ca kia, mà là Triệu Tứ Hải muốn quan sát mọi động tĩnh để biết được tình hình mới nhất.
Vốn dĩ, Triệu Tứ Hải đang vui vẻ vì Tạ Kiến Bình đã ra tay đe dọa Dương Lệ. Nếu thành công thì ông ta có thể tiếp tục hợp tác với ông lớn đứng sau Phùng Thạch, thế thì anh ta sẽ nhanh chóng thăng quan tiến chức. Nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện này.
Đám người Ngô Xuyên kia vậy mà lại ngông nghênh xông vào quỹ đầu tư Nhân Phàm bắt anh ta đi.
Nhìn thấy đám người này, Triệu Tứ Hải liền biết đã có chuyện xảy ra, bởi vì bọn họ không phải người bình thường.bg-ssp-{height:px}
Nhưng Triệu Tứ Hải lại hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn, càng đáng sợ hơn là đám bảo vệ của Nhân Phàm lấy lý do là không thể xung đột với kẻ bắt cóc gây tổn thương đến người bị hại, đều lui hết ra sau, mặc kệ bọn họ bắt Triệu Tứ Hải đi.
Đương nhiên Triệu Tứ Hải không tin vào cái lý do vớ vẩn của đám bảo vệ Nhân Phàm, anh ta biết rõ mặt bảo vệ được công ty làm rất tốt. Bọn họ cũng không phải bảo vệ bình thường mà đều được huấn luyện một cách chuyên nghiệp, thậm chí còn giỏi hơn một số binh lính trong quân đội. Cộng thêm côn điện và lợi thế về nhân số, đám Ngô Xuyên chắc chắn sẽ không phải đối thủ của họ.
Thế nhưng, những nhân viên bảo vệ của Nhân Phàm lại chẳng hiểu sao cứ mặc kệ đám người kia bắt Triệu Tứ Hải đi.
Thậm chí đến tận giờ, Triệu Tứ Hải vẫn không nghe thấy được tiếng còi xe cảnh sát, dường như một đống nhân viên bảo vệ kia của Nhân Phàm lại chẳng có một người đứng ra báo cảnh sát, mặc Triệu Tứ Hải bị những kẻ bắt cóc ấy lôi đi.
“Thả tôi ra, các người làm vậy là phạm pháp, nếu không thả tôi ra thì các người chết chắc rồi!”
Triệu Tứ Hải giãy giụa gào hét.
Tuy mấy tên đàn em của Ngô Xuyên không bằng đám người Tôn Hàn Các, nhưng không phải kiểu có dáng người phì nhiêu như Triệu Tứ Hải có thể đánh lại. Mặc cho Triệu Tứ Hải có giãy giụa thế nào cũng chẳng thể nhúc nhích nổi.
Tiếp theo, Triệu Tứ Hải đã bị đưa tới trước mặt Lâm Hàn và Dương Lệ.
Vừa thấy Dương Lệ thì Triệu Tứ Hải lập tức cảm thầm nghĩ thôi xong, cũng đoán được là xảy ra chuyện gì.
“Anh cũng biết là phải tuân thủ pháp luật nữa hả? Dám cấu kết với Tạ Kiến Bình cài bom hại Dương Lệ. Đây là phạm pháp đó, anh biết không?”, Lâm Hàn lạnh lùng chất vấn.
Triệu Tứ Hải hoảng loạn, sau đó bình tĩnh lại, dù sao anh ta còn có Tạ Kiến Bình và ông lớn đằng sau Phùng Thạch chống lưng. Triệu Tứ Hải cảm thấy Lâm Hàn hoàn toàn không thể làm gì được mình.
“Lâm Hàn, mày đừng có mà ngông cuồng, tao có Tạ Kiến Bình và ông lớn đằng sau Phùng Thạch chống lưng đó. Nếu mày dám làm gì tao thì mày nhất định phải chết!”, Triệu Tứ Hải tức tối nhìn Lâm Hàn quát.
Tạ Kiến Bình bên cạnh nghe thấy thế, thầm chửi Triệu Tứ Hải là thằng mắt mù ngu ngốc. Nếu giờ không phải Tạ Kiến Bình đang bị trói thì ông ta đã xông lên đấm vỡ mồm Triệu Tứ Hải, để anh ta bớt mở miệng nói lung tung rồi.
“Triệu Tứ Hải, mày câm miệng lại cho tao!”
Tạ Kiến Bình đột nhiên quát lên.