Chương
“Hai người kia anh sẽ giải quyết, còn Triệu Tứ Hải thì em thử nói em định thế nào đi”, Lâm Hàn nói thẳng.
Dương Lệ gật đầu, nhưng vẫn hơi khó xử.
Thật lòng mà nói, Dương Lệ vẫn rất giận Triệu Tứ Hải.
Nhưng cô lại không tiện để Lâm Hàn ra tay với Triệu Tứ Hải, dù sao thì mấy tay đàn em của Lâm Hàn cũng có vẻ khá là tàn nhẫn.
Nếu để cho họ xử lý thì không biết Triệu Tứ Hải có còn sống đi ra khỏi đây nữa không ấy chứ.
Tuy Dương Lệ rất buồn và tức Triệu Tứ Hải, nhưng dù gì thì anh ta vẫn là anh rể cô. Vì Dương Duyệt, cô cũng không muốn Triệu Tứ Hải bị giết chết.
Huống chi nếu giết người thì Lâm Hàn sẽ bị vạ lây, đến lúc đó, anh cũng sẽ gặp nguy hiểm.
“Em cũng không biết làm sao nữa, giờ chỉ mong Dương Duyệt không biết chuyện này. Sau đó, Triệu Tứ Hải sẽ không bị người của anh giết, rồi trở về cuộc sống bình thường. Những chuyện khác thì cứ làm theo ý anh”, Dương Lệ suy nghĩ cặn kẽ một lúc rồi nói.
Lâm Hàn nghe vậy gật đầu, cũng hiểu được ý của cô.
“Anh biết rồi, em cứ ở đây nghỉ ngơi đi đã, anh sẽ xử lý. Sau khi giải quyết xong, chúng ta sẽ đi dạo tiếp, rồi ăn tối luôn”, Lâm Hàn nói.
Dương Lệ nghe thấy thế, khẽ gật đầu rồi ngồi chờ trong phòng.
Còn Lâm Hàn thì ra ngoài, bước về phía phòng khách.
Thấy Lâm Hàn đến, Tạ Kiến Bình, Triệu Tứ Hải và Phùng Thạch Tam đều thầm căng thẳng, không biết anh sẽ xử lý mình thế nào.
Đầu tiên, Lâm Hàn đi tới trước mặt Triệu Tứ Hải trước rồi mở miệng nói: “Nếu theo nguyên tắc của tôi, anh đã đe dọa đến tính mạng của tôi thì chắc chắn phải biến mất khỏi cõi đời này”.
Triệu Tứ Hải nghe thế, cả người sợ đến mức run lập cập. Anh ta chắc chắn Lâm Hàn sẽ làm được chuyện ấy, đại ca của Hoa Đông mà muốn thì dễ như trở bàn tay.
Triệu Tứ Hải vội ôm lấy chân Lâm Hàn, van xin: “Lâm Hàn, tôi sai rồi, tôi biết sai thật rồi. Cầu xin cậu bỏ qua cho tôi được không? Xin cậu hãy nghĩ tới Dương Duyệt, cô ấy vô tội, nếu vì thế mà trở thành người phụ nữ góa chồng thì rất tội. Tôi cầu cậu, cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ sống một cách đàng hoàng. Sau này, tôi sẽ không bao giờ làm vậy nữa và cũng sẽ chẳng dám gây hại gì cho các cậu đâu, tôi cầu xin cậu đấy!”bg-ssp-{height:px}
“Cút!”
Lâm Hàn tức giận giơ chân đá Triệu Tứ Hải văng ra, nghiến răng nói: “Anh còn nhớ tới Dương Duyệt à? Tôi cho anh biết, lần này vì nể mặt chị ta nên tôi mới không lấy cái mạng chó của anh đấy!”
Triệu Tứ Hải bị đá một phát, chật vật nằm sấp trên mặt đất, nhưng nghe thấy Lâm Hàn nói vậy lại mừng rỡ ra mặt nói: “Cảm ơn, cảm ơn cậu cho tôi cơ hội, tôi nhất định sẽ sống thật đàng hoàng!”
Bấy giờ, Lâm Hàn lại nói: “Anh chẳng làm được tích sự gì ở Nhân Phàm hết, vậy cũng không cần làm việc ở đó nữa, tôi sẽ bảo bên đó sa thải anh. Còn chuyện anh cấu kết với Tạ Kiến Bình, tôi sẽ không tống anh vào cục cảnh sát, nhưng sẽ thông báo mọi việc anh làm cho toàn bộ công ty. Sau này, tôi không quan tâm anh làm cái gì, nhưng nếu để tôi phát hiện anh dính líu đến việc làm ăn phi pháp thì đừng trách tôi không nể tình. Càng đừng nói đến chuyện dám làm gì hại tôi với Dương Lệ nữa, tôi mà biết thì sẽ không tha cho anh đâu. Mặt khác, chuyện ngày hôm nay, anh không được để cho Dương Duyệt biết, cũng không được nói cho bất kì kẻ nào dù chỉ một chữ, không thì đừng có trách tôi, nghe rõ chưa?”
“Rõ rồi, rõ rồi, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ làm được!”, Triệu Tứ Hải nghe thấy thế thì không ngừng gật đầu. Lâm Hàn chịu bỏ qua cho anh ta là anh ta đã cảm ơn rất nhiều rồi. Còn những chuyện kia cũng vô cùng đơn giản đối với Triệu Tứ Hải, anh ta hoàn toàn có thể làm được.
“Đuổi anh ta đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa!”, Lâm Hàn nhìn Ngô Xuyên nói.
Ngô Xuyên lập tức nhận lệnh, liếc mắt ra hiệu cho mấy tên đàn em đằng sau. Mấy tên kia lập tức bước tới cởi trói cho Triệu Tứ Hải, sau đó lôi Triệu Tứ Hải đi ra ngoài, ném văng ra đường.
Triệu Tứ Hải cũng không bị thương nặng gì, lúc bị đám người Ngô Xuyên tới quỹ đầu tư Nhân Phàm bắt đi vì không phản kháng được nên chẳng xây xát tý nào.
Chỉ là ban nãy nằm sấp dưới đất, lại bị Lâm Hàn dọa khóc nên giờ mới trông hết sức chật vật.
Triệu Tứ Hải gian nan đứng dậy, rời khỏi nơi này.
Ban nãy ở Nhân Phàm, Triệu Tứ Hải còn cảm thấy kế hoạch sẽ thành công, mình sắp phất lên như diều gặp gió rồi.
Nhưng chỉ vài tiếng sau, anh ta đã trắng tay, mất hết tất cả. Không những thế, anh ta còn đắc tội Lâm Hàn.
Chẳng qua giờ, trong lòng Triệu Tứ Hải lại chẳng oán hay hận gì nhiều, trái lại còn thấy hết sức may mắn. May mà Dương Lệ không có việc gì, may mà Lâm Hàn và Dương Lệ nể mặt Dương Duyệt không có xử anh ta.
Dẫu sao, đã đắc tội với một nhân vật khủng bố như Lâm Hàn mà còn sống sót rời khỏi thì đúng là một chuyện vô cùng đáng mừng rồi.
Nghĩ đến chuyện Lâm Hàn là ông trùm Hoa Đông, nắm giữ thế lực đáng sợ như thế là Triệu Tứ Hải lại không tin nổi và hối hận muốn chết.