Chương
Mà thông báo cho toàn thể nhân viên công ty thì đó là chuyện không thể tránh khỏi. Dù sao, vốn dĩ quỹ đầu tư Nhân Phàm đã là một công ty cực kỳ gắt. Trước đó đã có nhiều nhân viên biết Triệu Tứ Hải đang thầm làm chuyện xấu, giờ mà công ty không đưa ra quyết định xử lý Triệu Tứ Hải thì chắc chắn sẽ khiến cho bọn họ không phục.
Hơn nữa, Triệu Tứ Hải còn cung cấp lịch trình của Dương Lệ cho Tạ Kiến Bình để đàn em của ông ta đến cài bom, thì càng không thể tha thứ. Nó chẳng khác gì là đang giúp đỡ tội phạm, chỉ với việc đó đã đủ để tống thẳng Triệu Tứ Hải vào tù rồi.
Thế nhưng, Lâm Hàn và Dương Lệ lại không làm thế, cũng vì nể tình anh ta là chồng Dương Duyệt, là anh rể của Dương Lệ.
Nhưng giờ lại đổi lấy một kết quả như này.
Dương Lệ chợt thất vọng và chạnh lòng không thôi, cô thậm chí còn cảm thấy cái tình nghĩa gia đình kia giống như một tờ giấy mỏng chẳng đáng một đồng.
Trong trí nhớ của Dương Lệ, trước đây Dương Duyệt rất tốt với cô, nhưng từ khi lớn lên, đặc biệt là sau khi kết hôn với Triệu Tứ Hải thì mọi thứ đã dần thay đổi. Chị ấy ngày càng xa lạ thậm chí không còn là người chị thuở nhỏ của cô.
“Em không biết mình làm gì mà lại khiến cho chị chửi em như vậy. Em và Lâm Hàn khó được rảnh rỗi nên đi ra ngoài dạo phố mua chút đồ thì ảnh hưởng gì đến chị à?”, Dương Lệ bất lực nói.
Dương Duyệt nghe thế bật cười, nói: “Em còn không biết xấu đi dạo phố, đi mua một đống đồ đắt đỏ gì đó. Có tiền thế mà lại không thể cho Triệu Tứ Hải nổi một công việc”.
“Em, mấy thứ này đắt thì sao? Em dùng tiền của em và Lâm Hàn kiếm được, có làm sao ư? Lẽ nào em không giúp đỡ Triệu Tứ Hải sao? Vậy mà anh ta lại làm ra cái chuyện đó!”, Dương Lệ mệt mỏi nói.
Dương Cảnh Đào nghe vậy, mở miệng mắng: “Có tiền thì giỏi lắm à? Con còn là em gái ruột của Dương Duyệt đó, vậy mà lại làm thế hả?”
Dương Lệ bị mắng ngây người, cảm thấy hết sức tủi thân, vì cái tình cảm gia đình ấy mà cô đã trả giá không biết bao nhiêu.
Hồi trước, Lâm Hàn bị mắng bị chửi, Dương Lệ vẫn nhịn, ngay cả Lâm Hàn cũng nhịn.
Sau này chuyện của Triệu Tứ Hải, Dương Lệ cũng giúp đỡ hết mình, đặc biệt là chuyện lần này. Nếu không phải Lâm Hàn ra tay thì Triệu Tứ Hải đã sớm bị tống vào tù, rồi còn ôm một khoản bồi thường kếch sù. Suy cho cùng, chuyện anh ta cấu kết với Tạ Kiến Bình đã gây tổn thất rất lớn về mặt kinh tế cho quỹ đầu tư Nhân Phàm.
Lâm Hàn đứng cạnh cũng lộ ra vẻ mặt hết sức khó coi, Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào ghét anh thì thôi, Lâm Hàn vẫn có thể vì Dương Lệ mà nhịn.
Nhưng bọn họ lại đối xử với Dương Lệ như vậy thì anh không thể tục nhịn nổi nữa.
“Các người là người thân, là những người có quan hệ máu mủ ruột rà với Dương Lệ mà lại đối xử với cô ấy như vậy, các người còn là người sao?”, Lâm Hàn giận dữ nói.bg-ssp-{height:px}
Giờ đây, Lâm Hàn thật sự không thể hiểu nổi, trước đây bọn họ đối xử không tốt với anh, Lâm Hàn cũng có thể hiểu được. Dù sao sinh ra ở nơi như thế này, lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau thì sẽ làm cho họ thiển cận.
Nhưng giờ đã không còn chỉ là thiển cận nữa.
“Lâm Hàn, nơi này có chỗ cho cậu lên tiếng à? Cậu nghĩ mình là ai?”, Dương Cảnh Đào quát.
Ngay lúc này, Triệu Tứ Hải vội vàng chạy tới.
Lúc nhận được điện thoại của Dương Duyệt thì anh ta đã lập tức lên đường vì sợ Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào xảy ra xung đột với Lâm Hàn.
Hiện nay, Lâm Hàn đã không phải là người mà bọn họ có thể chọc.
Vả lại, hôm nay vừa xảy ra chuyện kia, nếu mà xung đột nữa, Triệu Tứ Hải sợ sẽ thật sự chọc giận Lâm Hàn. Một khi chọc điên Lâm Hàn thì anh ta thật không dám tưởng tượng đến hậu quả sẽ đáng sợ thế nào nữa.
Nhưng vì Dương Duyệt đã lái xe đi nên Triệu Tứ Hải chỉ đành thuê xe đến.
Kết quả là đến chậm, giờ mới chạy tới.
Vừa vào biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn, Triệu Tứ Hải đã nghe thấy tiếng Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt chửi vợ chồng Lâm Hàn. Anh ta nghĩ thầm thôi xong rồi, dù đã vội vàng chạy tới, nhưng hình như vẫn chậm một bước.
Trong lòng Triệu Tứ Hải chợt muốn chửi cho Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt một trận, nhưng anh ta cũng biết, hôm nay Lâm Hàn và Dương Lệ có thể bỏ qua cho mình là bởi vì hai người kia. Không thì anh ta đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Lúc này, Triệu Tứ Hải không dám chần chờ, vội vàng chạy vào.
Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt thấy Triệu Tứ Hải đến, lại càng tức hơn.
Giữa một Triệu Tứ Hải chật vật và một Dương Lệ vừa tiêu tiền mua sắm đã hơn triệu tệ, Dương Duyệt lập tức cảm thấy đối lập quá lớn và càng thêm khó chịu và ghen ghét hơn.
Dương Duyệt đang định nói gì thì Triệu Tứ Hải đã vội vàng bước tới, giơ tay bịt miệng cô ta lại.
“Vợ ơi, anh xin em đừng nói nữa”, Triệu Tứ Hải nói với vẻ cầu khẩn.