Chương
Dương Duyệt tức thì sửng sốt, có chút không hiểu ý của Triệu Tứ Hải. Hôm nay Triệu Tứ Hải bị gì vậy, lẽ nào bị đả kích quá?
Mặc dù khó hiểu nhưng Dương Duyệt vẫn im lặng không nói gì.
Dương Cảnh Đào đứng cạnh cũng hơi nghi hoặc, đang định nói gì đó đã thấy Triệu Tứ Hải vội vàng nói: “Bố, Tứ Hải cũng xin bố đừng nói gì nữa”.
Thoáng chốc, Dương Cảnh Đào lại càng thấy khó hiểu hơn.
Mà lúc này, Triệu Tứ Hải quay người lại, quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn và Dương Lệ, mở miệng khẩn cầu: “Dương Lệ, Lâm Hàn, tôi thật sự xin lỗi hai người. Tôi chưa nói gì với bọn họ hết, tại bọn họ tự hiểu lầm hai người nên mới có cảnh này. Tôi…”
Bên trong sân của biệt thự núi Vân Mộng.
Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào khó có thể tin nhìn Triệu Tứ Hải. Họ có mơ cũng không nghĩ rằng Triệu Tứ Hải sẽ quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn.
Mà lúc này, Triệu Tứ Hải cũng chẳng thèm để ý đến cái nhìn cùa Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào.
Nếu là bình thường, Triệu Tứ Hải chắc chắn sẽ cực kỳ để ý đến hình tượng của mình trong lòng hai người họ.
Nhưng giờ, so với đắc tội Lâm Hàn thì chúng chẳng đáng là gì nữa.
Triệu Tứ Hải cũng không biết đại ca của Hoa Đông lợi hại cỡ nào, nhưng riêng người như Tạ Kiến Bình thôi là anh ta đã không đắc tội nổi rồi. Mà ngay cả ông ta cũng bị Lâm Hàn tùy ý nắn bóp thì Triệu Tứ Hải biết mình và Lâm Hàn cách nhau như trời với đất vậy. Nếu chọc Lâm Hàn nổi giận, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Triệu Tứ Hải âm thầm hối hận, anh ta hẳn là không nên để Dương Duyệt đi ra ngoài, ngăn cô ta lại ngay từ đầu thì đã không có chuyện như vậy rồi.
Bấy giờ, Triệu Tứ Hải vội vàng tiếp tục cầu xin Lâm Hàn: “Lâm Hàn, thật ngại quá vì đã gây ra chuyện như này, làm phiền đến hai người rồi. Tôi, tôi lập tức dẫn họ đi, chắc chắn sẽ không gây rắc rối cho hai người nữa đâu!”
Triệu Tứ Hải nói xong bèn đứng bật dậy, kéo Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt đi ra ngoài.
Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt đều sững sờ tại chỗ.
Ở trong mắt bọn họ, gia đình Lâm Hàn chỉ là có chút của cải, Dương Lệ thì công việc có vẻ khá thuận lợi, nhưng vẫn chẳng tính là gì, không đáng để họ sợ hãi.
“Chồng ơi, anh bị gì vậy?”, Dương Duyệt hỏi với vẻ khó có thể tin, trong lòng thì thầm bực mình. Tuy trước mắt, con đường nghề nghiệp của Triệu Tứ Hải không thuận lợi, đúng là kém hơn Dương Lệ và Lâm Hàn. Nhưng trong thâm tâm Dương Duyệt, cô ta vẫn xem thường hai người họ.
Nhưng ban nãy, Triệu Tứ Hải lại quỳ xuống xin lỗi Lâm Hàn, nó quả thật khiến Dương Duyệt cảm thấy hết sức mất mặt.bg-ssp-{height:px}
Dương Cảnh Đào đứng cạnh cũng hơi bực, ông ta vẫn luôn ngứa mắt Lâm Hàn, lại khá vừa lòng với Triệu Tứ Hải. Nhưng vừa nãy Triệu Tứ Hải lại dứt khoái quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn. Điều ấy quả thật rất bất thường!
“Tứ Hải, con kể bố nghe xem, chuyện này rốt cuộc là sao!”, Dương Cảnh Đào chất vấn.
Tuy nhiên, giờ Triệu Tứ Hải lại không muốn để ý đến hai người họ mà chỉ muốn thừa dịp Lâm Hàn chưa nổi giận, nhanh chóng dẫn họ đi. Không thì một khi Lâm Hàn nổi điên lên, sự việc sẽ hết sức rắc rối.
“Mau cùng con rời khỏi đây đi!”
Triệu Tứ Hải mặc kệ lời ấy, dùng sức kéo Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt đi.
Thật sự thì giờ Lâm Hàn quả thật rất tức giận, ban nãy anh đã định không nhịn nữa mà nổi giận với Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt.
Có điều, khi Triệu Tứ Hải chạy tới rồi làm thế, tuy Lâm Hàn biết rõ anh ta làm vậy là vì sợ hãi thân phận của anh, nhưng trong lòng cũng hơi dễ chịu chút. Thấy bọn họ rời đi, anh cũng vui vẻ. Vậy thì sẽ yên tĩnh hơn, đỡ phải bị làm phiền nữa.
Còn Dương Lệ, lúc này trong lòng cô lại khó chịu không thôi.
Hôm nay, nếu không có Lâm Hàn phát hiện ra bom thì Dương Lệ đã bị chính anh rể mình bán đứng, bị người khác dùng bom đe dọa. Nhờ có Lâm Hàn ra tay, vất vả lắm mới giải quyết được mọi chuyện. Sau đó đi dạo phố thả lỏng tinh thần, giờ về đến nhà còn xảy ra chuyện như này.
Thoáng chốc, cái gọi là người nhà ấy khiến cho Dương Lệ cảm thấy thật xa lạ và thất vọng không thôi.
Lâm Hàn và Dương Lệ đều không có ngăn cản Triệu Tứ Hải.
Dì Hà cạnh đó cũng ngơ ngác nhìn cảnh ấy, không biết đã xảy ra chuyện gì. Sao Triệu Tứ Hải kia bình thường luôn xem thường Lâm Hàn, nay lại đột nhiên sợ anh, rốt cuộc chuyện này là sao.
Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào cũng có vô số dấu chấm hỏi, đều không muốn rời đi, muốn tìm Dương Lệ tranh luận, chất vấn cô tại sao không giúp Triệu Tứ Hải mà còn nhằm vào anh ta.
Nhưng Triệu Tứ Hải lại liều mạng lôi bọn họ đi, không muốn ở lại đây dù chỉ một giây, để tránh chọc giận Lâm Hàn.
Cuối cùng, Triệu Tứ Hải cũng kéo Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào rời khỏi biệt thự núi Vân Mộng.