Chương
Nếu không phải Lâm Hàn muốn gặp Tạ Kiến Bình thì Ngô Xuyên chỉ muốn đạp chết ông ta ngay tại chỗ.
Đám đàn em của Ngô Xuyên đều được đào tạo với rất nhiều tài nguyên, kiếm được người cũng không dễ dàng, người nào cũng được Ngô Xuyên coi như bảo vật, nhưng bây giờ lại vì Tạ Kiến Bình mà tổn thất một người nên anh ta cực kỳ phẫn nộ.
“Trói lại cho tôi, trói thành cái bánh chưng luôn đi, trói cho không động đậy được rồi ném lên xe, sau đó xuất phát. Nhanh lên, anh Hàn đang đợi!”, Ngô Xuyên ra lệnh.
“Vâng!”, đám đàn em của Ngô Xuyên đồng thanh đáp.
Chẳng mấy chốc, mấy người Tạ Kiến Bình đã bị thuộc hạ của Ngô Xuyên trói chặt như bánh chưng, không thể nhúc nhích, không có cơ hội kháng cự và trốn thoát.
Không phải người của Tạ Kiến Bình chưa thử phản kháng, nhưng hậu quả của việc phản kháng rất rõ ràng, đó là bị đánh một trận tơi bời sau đó trói lại, không có ngoại lệ.
Dù sao những người do Ngô Xuyên đưa tới đều là cao thủ, số lượng còn nhiều hơn đám người của Tạ Kiến Bình, nên chúng không có cơ hội phản kháng.
Chẳng bao lâu sau, mấy người Ngô Xuyên lại đưa Tạ Kiến Bình lên đường, đến biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn.
Rất nhanh, mọi người đã tới nơi.
Trong biệt thự núi Vân Mộng.
“Anh Hàn, đã đưa người tới rồi ạ”, vừa đến nơi Ngô Xuyên đã nói.
Ngô Xuyên nói xong, những người phía sau liền đưa mấy người Tạ Kiến Bình vào, ném trong đại sảnh.
Lúc này Dương Lệ vừa mới ngủ dậy, nhìn thấy cảnh này thì giật nảy mình, dù sao mấy người Tạ Kiến Bình cũng bị trói chặt như cái bánh chưng, thậm chí trong đó còn có không ít người trên người đầy máu.
Ngô Xuyên thấy Dương Lệ sợ hãi thì nói với vẻ xấu hổ: “Đám người này trên đường tới đây muốn phản kháng để chạy trốn, còn đánh gãy xương một đàn em của tôi nên tôi mới cho chúng một bài học”.
Lâm Hàn khẽ gật, anh đã quá quen với cảnh này, dù sao khi ở thành phố Thiên Kinh, cảnh tượng anh nhìn thấy còn máu me hơn thế này nhiều.
Nhưng đối với Dương Lệ mà nói, những cảnh này cô chưa thấy bao giờ.bg-ssp-{height:px}
Hôm qua xe bị gài bom nhưng Dương Lệ cũng không được tận mắt chứng kiến, nó đã được người của Lâm Hàn gỡ xuống trước đó.
Mà sau đó Triệu Tứ Hải và đám người Tạ Kiến Bình bị bắt tới cũng không máu me thế này.
Suy cho cùng Dương Lệ cũng chỉ là một người bình tường, nếu gặp chuyện gì sẽ báo cảnh sát chứ không tự xử lý như mấy người Lâm Hàn.
Nhóm Lâm Hàn cũng không còn cách nào khác, chuyện này không thể giao cho cảnh sát xử lý, chỉ có thể tự mình giải quyết.
“Tiểu Lệ, em tránh đi một lát, anh có chuyện quan trọng cần giải quyết”, Lâm Hàn nói với Dương Lệ.
Dương Lệ khẽ gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Thực ra trước đó Dương Lệ đã biết Lâm Hàn không phải người bình thường, cô cũng có thể đoán được phần nào những chuyện anh làm.
Nhưng lúc trước Lâm Hàn đều tránh mặt Dương Lệ, không để cô thấy, mà lần này anh lại đưa người tới nhà, Dương Lệ cũng hiểu chắc chuyện này không phải chuyện đùa mà nó tương đối cấp bách, nếu không Lâm Hàn cũng không xử lý ở nhà.
Mà lúc này, La Văn nhìn thấy Tạ Kiến Bình thì vô cùng tức giận, anh ta đi thẳng tới trước mặt Tạ Kiến Bình, xách ông ta lên.
“Thứ không tim không phổi, đại bàng núi đối xử với các ông tốt như vậy mà các ông lại phản bội, còn muốn giết ông ấy, tên súc vật!”, La Văn gần như rống lên, nghĩ đến tình cảnh và những gì Trương Thiên Sơn có thể phải chịu đựng hiện tại, La Văn lại thấy cực kỳ đau lòng.
Khi Tạ Kiến Bình nhìn thấy La Văn thì cũng hiểu có lẽ Lâm Hàn đã biết chuyện xảy ra ở vùng Bắc Đông, nếu không cũng không đột nhiên đưa ông ta đến đây.
Đột nhiên Tạ Kiến Bình hiểu ra lần này mình chết chắc rồi, dù kế hoạch bên phía Tạ Kiến An có thành công hay không thì ông ta chắc chắn vẫn sẽ chết ở đây.
Mà nghe thấy lời này của La Văn, Tạ Kiến Bình cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ La Văn lại biết rõ kế hoạch cụ thể của họ.
Nhưng lúc này mọi thứ đã không thành vấn đề, Tạ Kiến Bình biết mình nhất định sẽ chết.
“Vậy thì sao? Anh em tao làm cho ông ta biết bao nhiêu việc, đã đủ để báo đáp ông ta rồi. Bây giờ chúng tao có năng lực như thế mà ông ta lại không giao vị trí đại bàng núi tiếp theo cho chúng tao, lại giao cho tên Uông Nghĩa kia. Nếu ông ta không trao thì đừng trách chúng tao không khách sáo, chúng tao sẽ tự cướp”, Tạ Kiến Bình nói thẳng.
La Văn nghe vậy thì lạnh mặt: “Đại bàng núi biết thủ đoạn và năng lực của các ông chủ yếu để kinh doanh Vùng Xám, mà thời đại bây giờ đã dần thay đổi, chúng ta phải theo kịp thời đại nếu không muốn bị đào thải. Chúng ta phải kinh doanh hợp pháp và mở rộng, đây là con đường mới, nếu tiếp tục để anh em họ Tạ các ông làm đại bàng núi đời kế tiếp sẽ chỉ làm hại hai người và vô số anh em vùng Bắc Đông, để Uông Nghĩa lên làm là lựa chọn đúng đắn nhất. Trương Thiên Sơn đưa ra quyết định như vậy là vì các ông và vô số anh em vùng Bắc Đông!”