Chương
“Sao, sao có thể?”
“ cao thủ của chúng ta sao có thể thất bại trong tích tắc như thế?”
Mấy tên đàn em của Tạ Kiến An đều không tin, dù sao điều này thật sự quá khó tưởng tượng.
Mà lúc này, Tạ Kiến An khẽ gật đầu, thở dài bất lực: “Đối phương không chỉ chiếm ưu thế về quân số, mà thực lực cá nhân cũng hơn chúng ta, hơn nữa đối phương phối hợp cực kỳ ăn ý, hiệu quả chiến đấu tổng thể quá đáng sợ, người của chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ, kế hoạch lần này thất bại rồi, bại cục đã định”.
Mấy tên đàn em nhìn nhau, đều nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt đối phương, họ không thể ngờ đột nhiên lại xuất hiện một người tên Lâm Hàn phá rối kế hoạch của họ, không ngờ anh còn có thực lực đáng sợ như thế, dẫn theo cao thủ với hiệu quả chiến đấu đáng sợ, đây là điều trước kia họ không thể dự phòng, dù sao đây đã là thực lực mạnh nhất của họ rồi, không phải chiến lược nào cũng có thể thay đổi.
Trong đại sảnh.
Toàn thân Trương Thiên Sơn nhếch nhác, chật vật, dường như ông ta nghe thấy Tạ Kiến An nói nhưng lại không nghe rõ nói gì, máu chảy dọc từ trên đầu xuống tai, một ít đã chảy vào trong tai nên ảnh hưởng đến thính giác.
Mặc dù không nghe rõ, nhưng Trương Thiên Sơn vẫn loáng thoáng nghe thấy Tạ Kiến An nói kế hoạch thất bại là vì Lâm Hàn, nên cũng đoán được đại khái tình hình.
Đột nhiên trong lòng Trương Thiên Sơn có chút vui mừng, không ngờ kế hoạch của Tạ Kiến An tỉ mỉ như thế mà cuối cùng vẫn thất bại.
Mà nguyên nhất thất bại là vì Lâm Hàn – người ông ta mới quên cách đây không lâu.
Trương Thiên Sơn có thể trở thành đại bàng núi vùng Bắc Đông, đương nhiên có tầm nhìn và có thực lực.
Mặc dù cho tới giờ Trương Thiên Sơn cũng không biết thực lực thật sự của Lâm Hàn, cũng không biết thân phận cụ thể của Lâm Hàn.
Nhưng qua chuyện lần này, Trương Thiên Sơn cũng đã đoán được đại khái thực lực và thân phận của Lâm Hàn không phải thứ mà họ có thể hiểu, đã ở cái tầm vượt xa sự hiểu biết của họ.
Trương Thiên Sơn cũng biết kế hoạch lần này của Tạ Kiến An rất tỉ mỉ, ông ta liên minh với bao nhiêu thế lực, có biết bao nhiêu cao thủ.
Vậy mà Lâm Hàn vẫn có thể đảo ngược tình thế chỉ trong chốc lát.
Đây thật sự là thực lực tuyệt đỉnh.
Đứng trước thực lực tuyệt đỉnh này, Tạ Kiến An cũng không làm được gì.
Đột nhiên trong lòng Trương Thiên Sơn có một ý tưởng, đó là tìm ra những thế lực Vùng Xám của vùng Bắc Đông này, sau này sẽ là chốn trở về an toàn nhất.bg-ssp-{height:px}
Chỉ là bây giờ Trương Thiên Sơn đang rất chật vật, không thể tự sắp xếp những chuyện này, chỉ có thể chờ đợi.
Lúc này, mấy tên đàn em của Tạ Kiến An vẫn đang tỏ vẻ không dám tin, oán than.
Tạ Kiến An xua tay, tức giận nói: “Đủ rồi, đừng nói những chuyện này nữa, tôi đã phiền lắm rồi!”
Mấy tên đó lập tức im miệng, không dám nói thêm.
Kế hoạch chuẩn bị kỹ lưỡng thoáng chốc đã thất bại hoàn toàn, thậm chí những thứ từng có trước đây cũng sẽ mất đi, có thể tưởng tượng được tâm trạng Tạ Kiến An lúc này đang rất tệ, nếu bây giờ còn làm phiền ông ta thêm thì hậu quả sẽ rất thảm.
Tạ Kiến An nhìn Trương Thiên Sơn, tiếp tục nói: “Đường lui đã chuẩn bị gần xong rồi, mau chóng cầm theo những thứ giá trị nhất rồi rút lui cùng tôi. Muộn thêm chút nữa sẽ không kịp đâu”.
Mấy tên đàn em ở đây đều là thân tín của Tạ Kiến An, nếu không phải thuộc hạ thân tín thì vừa nãy đã bị ông ta đẩy ra chiến đấu rồi.
Đương nhiên Tạ Kiến An phải dẫn những tên thân tín này theo, nếu đi một mình, ra ngoài rồi cũng không còn gì.
Nếu có thể giữ lại một vài thuộc hạ thân thủ tốt, Tạ Kiến An cảm thấy mình vẫn có khả năng vùng lên làm lại.
Mặc dù khả năng này là cực kỳ nhỏ.
Dù sao lần này Tạ Kiến An không chỉ đắc tội với những thế lực của vùng Bắc Đông và những thế lực các vùng còn lại, mà còn đắc tội với Lâm Hàn vừa thần bí lại vừa mạnh mẽ.
“Vâng!”
Nghe thấy lệnh của Tạ Kiến An, mấy tên đàn em đều gật đầu, lập tức nhặt đồ trong đại sảnh.
Trong đại sảnh có rất nhiều đồ cổ mà trước đây Trương Thiên Sơn sưu tầm được, tất cả đều vô cùng có giá trị.
Mấy tên này vội vàng gom nhặt, bất cứ thứ gì ở đây đều đắt giá, là khối tài sản khổng lồ mà cả đời người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng một số thứ quá lớn không tiện mang đi, họ cũng không có cách nào.
Mà cho dù là đồ cổ nhỏ thì cũng không cất vừa túi, chỉ có thể chọn thứ nào quý giá nhất để mang đi.