Chương
“Đại ca, giờ chúng ta phải làm sao đây?”, mấy tên đàn em ngơ ngác nhìn Tạ Kiến An, đều có chút không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc là ông lớn nào mà có thể trực tiếp phong tỏa thành phố để bắt bọn họ.
Sắc mặt Tạ Kiến An lúc trắng lúc xanh nói: “Trước cứ đợi đi, giờ vẫn còn sáng không khỏi quá nguy hiểm, chờ đến tối xem sao. Cử người thay phiên nhau đi ra ngoài dò hỏi tin tức, số còn lại thì nghỉ ngơi trong xe, để tôi nghĩ cách”.
“Vâng”, mấy tên kia đồng thanh đáp, cũng chỉ đành thế, đây đã là cách duy nhất vào lúc này.
Sau đó, Tạ Kiến An liền cẩn thận suy nghĩ tìm biện pháp thoái khỏi đây.
Giờ còn sáng mà xông ra thì chắc chắc không phải lựa chọn sáng suốt, cũng chẳng thể nào chạy thoát khỏi vòng vây của vô số nhân viên chính phủ được.
Mà Tạ Kiến An cũng không dám rời khỏi xe, nếu đi ra mà bị người nhận ra thì sẽ rất rắc rối. Lúc ấy, ông ta có chạy đằng trời.
Tiếp theo, mấy tên đàn em của Tạ Kiến An liền thay nhau đi dò la tin tức rồi về kể lại.
Sau khi tổng hợp lại và cẩn thận tính toán, Tạ Kiến An chuẩn bị sẽ xông ra ngoài vào tối nay. Dù cơ hội thoát ra khỏi đây vào buổi tối là khá lớn, dẫu sao, bên chính phủ chỉ được cái đông người chứ bản lĩnh lại chẳng ra sao. Đám người Tạ Kiến An thì đều là những cao thủ đứng đầu, một chọi mười hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng dù là buổi tối, vẫn sẽ có một mức độ nguy hiểm nhất định, suy cho cùng, bên chính phủ cũng rất đông.
Chẳng qua là Tạ Kiến An cũng phải thử một lần. Dù sao ngay cả phong tỏa thành phố Lâm Hàn cũng làm được thì ai biết sau đó anh còn có cách gì đáng sợ nữa chữ. Đến lúc đó, đám Tạ Kiến An càng không có cơ hội để chạy thoát. Vì vậy, ông ta mới mạo hiểm xông ra vào đêm nay.
Bên trong trang viên.
Lâm Hàn nhìn mặt trời lặn xuống núi, mặt ngoài trông thì bình tĩnh nhưng trong lòng lại hết sức lo lắng.
Lâm Hàn vẫn cứ canh cánh chuyện Trương Thiên Sơn đã mất.
Nếu lúc đó anh nhận ra sự bất thường sớm hơn, có phải sẽ có cơ hội cứu được Trương Thiên Sơn hay không?
Trong đại sảnh, vết máu khi Trương Thiên Sơn bị tra tấn vương vãi trên mặt đất đã bị La Văn bảo người lau dọn vài lần, nhưng vẫn không thể rửa sạch mùi máu tươi kia.
Tuy nó không gay mũi, nhưng lại cực kỳ rõ ràng, không giây phút nào là không nhắc nhở Lâm Hàn về cảnh tượng mà anh đã nhìn thấy trước đó.
Nhớ tới dáng vẻ chật vật của Trương Thiên Sơn lúc anh vừa bước vào đại sảnh, trái tim Lâm Hàn không khỏi co rút đau đớn.
Có nhà họ Lâm giúp đỡ, Lâm Hàn tin rằng mình sẽ bắt được Tạ Kiến An, báo thù cho Trương Thiên Sơn.bg-ssp-{height:px}
Nhưng cho dù giết Tạ Kiến An thì sao? Trương Thiên Sơn vẫn chết rồi.
Nếu không xảy ra chuyện này thì có lẽ giờ Trương Thiên Sơn đã đến thành phố Đông Hải uống rượu với anh rồi ấy chứ nhỉ?
Lúc này, Lâm Hàn và các cao thủ nhà họ Lâm cùng đám Tiểu Tây, Ngô Xuyên đều lẳng lặng ngồi đợi trong đại sảnh.
Các cao thủ nhà họ Lâm đều được huấn luyện một cách chuyên nghiệp, vả lại họ cũng không biết Trương Thiên Sơn. Vì vậy, giờ họ đều bình tĩnh chờ đợi Lâm Hàn ra lệnh, sau đó làm theo.
Nhưng đám Tiểu Tây và Ngô Xuyên thì lại có hơi mất mát, dù sao lần trước họ cũng đi theo Lâm Hàn đến thành Phụng Thiên, nên đương nhiên có quen Trương Thiên Sơn và biết được cách làm người cũng như mối quan hệ giữa ông ta với Lâm Hàn.
Hiện nay, thấy Lâm Hàn chỉ bảo họ ở đây đợi lệnh, không đi ra ngoài tìm Tạ Kiến An thì đều cảm thấy khó hiểu, không biết anh đang nghĩ gì.
Ngô Xuyên do dự một lát rồi hỏi: “Anh Hàn, chúng ta cứ ở đây đợi mà không cần làm gì ư? Tôi biết muốn tìm được Tạ Kiến An ở thành phố Phụng Thiên này là rất khó, nhưng lẽ nào chúng ta cứ ngồi yên chẳng làm gì hết?”
Tiểu Tây bên cạnh cũng có chút muốn nói lại thôi nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn ngó Tiểu Tây và Ngô Xuyên, đương nhiên anh hiểu ý bọn họ, nhưng lại không tính giải thích gì nhiều.
“Hai người chờ là được, tôi sẽ không để Tạ Kiến An chạy thoát”, Lâm Hàn bình tĩnh đáp.
Sau đó, Lâm Hàn tiếp tục im lặng ngồi chờ.
Ngô Xuyên và Tiểu Tây thấy thế, tuy khó hiểu, nhưng đều không tiện mở miệng nói gì thêm.
Nếu Lâm Hàn đã nói sẽ không để Tạ Kiến An chạy thoát, bọn họ cũng yên tâm lại. Cả hai đều đi theo Lâm Hàn từ lâu nên biết rõ tính anh. Một khi anh đã nói không để Tạ Kiến An chạy thoát thì nhất định sẽ không để ông ta trốn thoát được.
Còn Lâm Hàn dùng cách gì thì đó không phải là điều họ có thể nghĩ ra.
Cùng lúc đó, La Văn dẫn theo đàn em men theo sự hiểu biết của anh ta về Tạ Kiến An tìm kiếm các con đường mà ông ta có thể sẽ đi.