Chương
Lần trước Lâm Hàn giúp nhà họ Tiêu, không thể nghi ngờ đã để lại ấn tượng sâu sắc cho những cao thủ nhà họ Tiêu, ai cũng biết ơn anh.
Mặc dù Lâm Hàn không phải người nhà họ Tiêu, chỉ là đồng minh của họ, nhưng thực ra những cao thủ này đã coi anh là người của nhà họ Tiêu mình từ lâu.
Tiêu Nhã lại tạm biệt Lâm Hàn, sau đó cùng nhà họ Tiêu lên xe rời khỏi trang viên, trở về nhà họ Tiêu ở thành phố Thiên Kinh.
Lâm Hàn nhìn theo đoàn xe của cao thủ nhà họ Tiêu rời khỏi trang viên, sau đó thu hồi tầm mắt.
Lần này giải cứu Trương Thiên Sơn, vì có nhiều cao thủ của nhà họ Lâm nên các cao thủ nhà họ Tiêu cũng không giúp được gì nhiều.
Nhưng Lâm Hàn vẫn rất biết ơn nhà họ Tiêu, dù sao khi nhận được thông báo của Lâm Hàn, nhà họ Tiêu có thể nhanh chóng đến đây, còn dẫn theo gần như toàn bộ cao thủ đến, hiển nhiên nhà họ cực kỳ coi trọng Lâm Hàn.
Mặc dù cao thủ nhà họ Tiêu không nhiều nhưng Lâm Hàn biết sau khi trải qua cuộc nguy cơ lần trước, nhà họ Tiêu đã không còn nhiều cao thủ nữa, cơ bản đều đã ở đây.
Dù sao đào tạo một cao thủ không chỉ cần đầu tư nhiều tài nguyên mà còn cần thời gian tương đối dài, thời gian ngắn như vậy không đủ để nhà họ Tiêu đào tạo cao thủ mới, những cao thủ này đã là toàn bộ lực lượng của họ rồi.
Lâm Hàn khẽ lắc đầu rồi trở về đại sảnh, yên lặng chờ đợi.
Mấy người La Văn vì xử lý đám cao thủ và người phụ trách của thế lực vùng khác nên không đến ăn trưa, xử lý hết đám người đó đương nhiên cũng mất một khoảng thời gian.
Mà Lâm Hàn cũng bảo những cao thủ anh đưa tới và cao thủ của nhà họ Lâm sẵn sàng chờ lệnh.
Dù sao vừa mới tiếp quản vùng Bắc Đông, lúc trước còn xảy ra một trận chiến hỗn loạn như thế, chắc chắn Lâm Hàn cần tốn rất nhiều tâm sức mới có thể đảm đương được, anh cũng cần có nhân thủ nhất định.
Nhưng Lâm Hàn không quen thuộc với vùng Bắc Đông lắm, chỉ có nhiều cao thủ thôi thì không dễ hành động, chắc chắn cần đến sự giúp đỡ của La Văn và những người khác.
Đây cũng là lý do tại sao tối qua Lâm Hàn lại cho mấy người La Văn lựa chọn, mặc dù theo di ngôn của Trương Thiên Sơn, chắc chắn họ sẽ nghe lệnh Lâm Hàn, trợ giúp anh trở thành đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông.
Nhưng nếu họ không thật lòng muốn đi theo anh, không thật lòng muốn làm việc cho anh thì anh thà không nhận họ, không nhận thế lực Vùng Xám của Bắc Đông.
Dù sao Lâm Hàn là người ngoài, không quen thuộc tình hình ở đây, không được họ thật lòng giúp đỡ thì rất khó thuận lợi tiếp nhận thế lực Vùng Xám của Bắc Đông, sau này thống nhất lại càng khó hướng họ đến con đường làm ăn hợp pháp, khi ấy chắc chắn sẽ gặp một số trở ngại lớn.
Ngô Xuyên đã làm theo lệnh của Lâm Hàn, trang bị lực lượng phòng thủ nhất định ở trang viên, sau khi xong việc thì vào đại sảnh đến bên Lâm Hàn.
“Anh Hàn, tôi đã bố trí lực lượng phòng thủ ở trang viên theo như lệnh của anh, nếu ai muốn giở trò gì chắc chắn sẽ không thể thực hiện thành công”, Ngô Xuyên báo cáo với Lâm Hàn.bg-ssp-{height:px}
Lâm Hàn khẽ gật đầu, ra hiệu cho Ngô Xuyên ngồi xuống chờ đợi.
Lâm Phong đã ngồi bên cạnh Lâm Hàn từ vừa nãy, ông ta hỏi: “Cậu Lâm, cứ để người của chúng ta làm chuyện này là được mà, không cần phiền đến họ chứ?”
Lâm Phong không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy số lượng cao thủ nhà họ Lâm nhiều, dễ làm những việc này, không cần phiền đến những người được Lâm Hàn tự tay đào tạo như Ngô Xuyên.
Lâm Hàn lắc đầu nói: “Tôi hiểu ý của ông, nhưng giao chuyện phòng thủ cho họ được rồi. Bên phía các ông đông người, phối hợp cũng tốt hơn, tôi cần mọi người đi giải quyết một số chuyện rắc rối hơn”.
Lâm Phong nghe Lâm Hàn nói xong thì nghi hoặc, không phải chuyện lần này đã gần kết thúc rồi ư? Sao vẫn còn chuyện rắc rối hơn cần giải quyết?
Lâm Phong đang định hỏi Lâm Hàn tiếp thì thấy La Văn, La Võ và Uông Nghĩa bước vào từ cửa.
Trông ba người vẫn không khác gì lúc trước, thậm chí đã thay quần áo sạch sẽ, trông sạch sẽ tươm tất hơn nhiều, nhưng Lâm Phong lại đột nhiên hơi nhíu mày.
Trong đại sảnh toà nhà chính của trang viên.
Lâm Hàn thấy Uông Nghĩa, La Văn và La Võ đến thì cũng nhận ra điều khác thường.
Tuy rằng thoạt nhìn rất bình thường, ba người cũng đã thay quần áo sạch sẽ, không giống vẻ mệt mỏi và hơi luộm thuộm lúc trước khi trên xe.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể phát hiện ra điều khác thường.
Có một chút mùi máu, hơn nữa dù ba người họ giả vờ bình thường nhưng vẫn có thể nhìn ra được họ vừa mới trải qua một trận chém giết.
Lâm Hàn cũng hiểu chắc ba người vừa đi trút giận về, cái chết của Trương Thiên Sơn thực sự đã giáng cho họ một đòn đả kích khá lớn.
Lâm Hàn không nói nhiều, anh bình tĩnh nhìn họ rồi ra hiệu cho họ ngồi xuống.
Lập tức có người đi lên rót trà cho họ.