Chương
Bầu không khí lập tức im phăng phắc, An Nguyên và những cao thủ trong gia tộc đều sững sờ nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt khó tin. Họ có mơ cũng không ngờ Lâm Hàn lại nói như vậy.
Thoáng chốc, đám người An Nguyền đều cười phá lên, giống như nghe được chuyện gì đó hết sức buồn cười.
“Cười chết tôi rồi, thằng nhóc này chui từ đâu ra thế?”
“Trương Thiên Sơn mà cũng chỉ có thể làm Đại bàng núi, cậu ta nghĩ chỉ bằng mình là trở thành đại ca của toàn bộ vùng xám ở Bắc Đông được chắc?”
“Không hiểu thằng nhóc này lấy tự tin ấy đâu ra, lẽ nào là dựa vào di chúc của Trương Thiên Sơn ư? Chết cười mất, ngay cả khi Trương Thiên Sơn còn sống cũng không làm được, huống chi đã chết?”
“Trương Thiên Sơn hiển hách cả đời, không ngờ lại tin nhầm Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình, cuối cùng trước khi chết còn tìm nhầm người, đúng là buồn cười!”
Đám người nhà họ An đều cười sôi nổi bàn tán.
Lâm Hàn nghe thấy họ bàn tán, sắc mặc cũng sa sầm xuống.
Những người kia cười nhạo Lâm Hàn là nít ranh ảo tưởng, anh cũng sẽ không tức giận. Dù sao, với ánh mắt thiển cận của đám người nhà họ An, có cho rằng là thế thì cũng đúng thôi. Lát nữa, anh dạy cho họ một bài học là được.
Nhưng giờ bọn họ lại nhắc tới Trương Thiên Sơn, còn ăn nói hỗn láo khinh thường ông ta, thì quả thật là đã chọc giận Lâm Hàn.
Sắc mặt đám La Văn cũng hết sức khó coi, bọn anh còn đang xót xa cho đám người nhà họ An vì bị Lâm Hàn lôi ra xử trước, nhưng giờ có vẻ là đáng đời.
“Nhà họ An các người quá đáng quá rồi đấy”, Uông Nghĩa xanh mặt gằn giọng.
Tuy không lớn tiếng, nhưng người thông minh đều cảm nhận được sự giẫn dữ của Uông Nghĩa, chứng tỏ anh ta sắp nổi điên lên rồi.
Trên thực tế, lúc này Uông Nghĩa quả thật rất muốn xông lên dạy cho đám người nhà họ An kia một bài học. Nếu không phải có Lâm Hàn bên cạnh, anh ta sợ mình ra tay sẽ khiến anh bực thì e rằng đã xông lên từ lâu rồi.
Người nhà họ An thấy Uông Nghĩa nổi giận, nhưng cũng chẳng để ý lắm.
Ban nãy, An Nguyên đã thông báo cho mấy thế lực chịu liên minh với mình, bọn họ sẽ nhanh chóng cử người tới giúp đỡ. Thế nên, ông ta mới không coi người kia của La Văn ra gì.
Dù sao, theo tin tức mà họ nhận được, Tạ Kiến An đã dẫn theo hơn nửa cao thủ phản bội, còn tiêu diệt được một số cao thủ đi theo Trương Thiên Sơn. Giờ La Văn chẳng thể lấy ra được bao nhiêu cao thủ, chắc chỉ bằng một phần ba hồi xưa, cũng xêm xêm với nhà họ An thôi.
Lát nữa, khi những thế lực vùng xám khác chạy tới, chẳng phải sẽ giải quyết được hơn người của La Văn dễ như trở bàn tay ư? Cũng vì lẽ ấy nên đám An Nguyên mới không sợ.bg-ssp-{height:px}
Nhưng lúc này, Lâm Hàn lại chẳng muốn nói thêm gì nữa, dứt khoát vung tay lên, lạnh lùng nói: “Bắt hết người nhà họ An lại cho tôi!”
Trước cổng nhà chính nhà họ An.
Lâm Hàn ra lệnh một tiếng, các cao thủ nhà họ Lâm lập tức đồng loạt chỉnh tề xông lên.
Những cao thủ nhà họ An tức thì cảm nhận được một luồng áp lực khiến người ta khó thở ập vào mặt.
Ngay cả An Nguyên cũng không khỏi âm thầm sợ hãi, nhưng phút chốc ông ta lại trở nên bình tĩnh. Đối phương chỉ đông người mà thôi, không thể nào là cao thủ hết được, chẳng việc gì phải sợ cả.
“Là các người chọn ra tay đấy nhé”, An Nguyên cười lạnh, sau đó lùi lại.
Nếu là An Nguyên gây hấn trước, truyền ra ngoài sẽ bị nói này nói kia và khiến cho những thế lực trung thành với Trương Thiên Sơn khó chịu.
Nhưng giờ thì chẳng cần lo lắng về chuyện đó nữa. Đầu tiên, người thừa kế của Trương Thiên Sơn không phải người Bắc Đông là đã khiến toàn bộ thế lực ở vùng xám khó chấp nhận nổi rồi. Vả lại giờ đây, người bên Lâm Hàn còn ra tay trước, nên đương nhiên là An Nguyên có cớ để nói rồi.
“Bọn họ cũng không phải cao thủ, sợ gì? Lát nữa quân chi viện sẽ đến, mau xông lên cho tôi, không được lùi về phía sau!”, An Nguyên quát đám cao thủ trong nhà.
Những cao thủ kia cũng tỉnh táo lại, đối phương chỉ được cái đông, trông có vẻ lợi hại mà thôi, thực tế lại chẳng được tích sự gì.
Hơn nữa, bọn họ không cần phải đánh thắng những tay đấm kia làm gì, chỉ cần ngăn cản là được rồi, dù gì quân chi viên cũng đã lên đường. Đợi đến khi quân chi viện tới, người kia sẽ chẳng thể làm được gì họ, không đáng để sợ.
Lúc này, những cao thủ nhà họ An cũng xông lên.
Thoáng chốc, hai bên đã lao vào nhau.
Tuy bên Lâm Hàn chiếm ưu thế về số lượng, nhưng các cao thủ nhà họ An lại chẳng sợ chút nào.
Đám La Văn bên cạnh Lâm Hàn thấy thế thì đều khó hiểu, cao thủ nhà họ An can đảm như vậy từ bao giờ thế? Đánh nhau với phe đông hơn mà lại không sợ ư?